Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sống lại lần nữa.... để yêu anh !!! (cháp 1)

SỐNG LẠI LẦN NỮA...ĐỂ YÊU ANH !!!

Cháp 1 : Định Mệnh !!!

Chút ánh nắng cuối cùng còn sót lại của một ngày dài đang cố tình nhảy nhót trên gương mặt tuấn tú, rạng ngời ko tì vết của người con trai đang ngồi trong buồng lái chiếc Porches Panamera màu trắng sang trọng. Nắng yếu ớt xuyên qua cửa kính, khẽ chạm vào đôi mắt đen nhánh của anh rồi vội vàng bị nó cuốn vào sâu hút... Đôi mắt ấy hình như có ý định "nuốt chửng" tất cả những thứ ấm áp vô tình chạm vào nó, dù là nhạt và mỏng manh như hoàng hôn, nhưng lại ngang ngạnh, ko chịu phả ra bất kì thứ tia sáng nào...chỉ lạnh ngắt như thứ nước hồ mùa thu....chết lặng dưới lớp tóc mái nâu nhạt... Đôi môi khẽ khép hờ hờ nhưng không thấy khẽ run, chỉ hờ hững vô định trong không gian...

VƯƠNG THIÊN VŨ - anh chính là hiện diện của cái đẹp ko một chút tì vết. anh khiến người ta phải ghen tị với những gì tạo hóa đã ưu ái dành riêng cho anh. Anh là sự hội tụ của mọi thứ hoàn hảo : hình thức và học thức - người thừa kế duy nhất và sáng giá nhất cho tập đoàn Vương Thịnh... 

"Từng ngày qua anh mong sẽ quên được người dẫu biết trái tim anh chẳng thể quên..." 

Điện thoại của anh kêu đâu đó...trong xe.

Anh ghét tất cả những thứ mà anh cho là "lằng nhằng, vướng víu" .đại loại như tai phone hay phụ kiện gì gì đó...chính vì thế mà mỗi lần lái xe, Thiên Vũ không bao giờ đeo phone. anh thường có thói quen quăng điện thoại đâu đó mỗi khi bước vào xe. một hành động minh chứng cho cái bản tính bất cần từ nhỏ của anh. bởi những thứ anh cần dường như đã có tất cả. 

Anh cố lục lọi đâu đó trong buồng lái chiếc điện thoại, bộ óc siêu phàm của anh chứa quá nhiều thứ đến mức ko có chỗ cho việc nhớ xem lúc bước lên xe anh đã mạnh tay quăng điện thoại vào chỗ nào. :)) sẽ là đơn giản thôi nếu như đó không phải là điện thoại của mẹ anh. mẹ anh nói sẽ gọi lại cho anh ngay sau khi buổi họp cổ đông các chi nhánh trong miền Nam kết thúc. mẹ có việc gấp cần giao cho anh. và bản thân Thiên Vũ chưa bao giờ cho phép mình bỏ qua điện thoại của bố mẹ. bất cứ lí do gì đi nữa, anh vẫn nhận điện thoại của hoặc bố hoặc mẹ. nhưng với điện thoại của tất cả những người còn lại, dù cho họ có bất cứ lí do gì để gọi cho anh, anh vẫn mặc nhiên ko trả lời nếu anh ko muốn.

Anh vẫn ko thấy

"chết tiệt !!! rốt cuộc thì nó đã văng đi đâu rồi chứ".

Kít....ít...........ít......tttttttttttttttttt !!!

tiếng thắng gấp của chiếc Porches Panamera vừa vội tạt vào lề đường vang lên chói tai. xé tan buổi hoàng hôn muộn đang rơi rớt trên hai hàng cây ra thành từng mảnh vỡ vụn bé nhỏ đến tội nghiệp. 

Phập...ập...ppppp !!!

3 giây sau tiến Kít.......ít.....ít.....ttttttttttttt !!! rót vào tai người ta thứ âm thanh inh ỏi và đốt cháy ruột gan kia là một tiếng Phập...ập..ppppp !!! có phần gọn nhẹ hơn nhưng có lẽ là nhờ vào kết cục nhanh-chóng-gọn-nhẹ sau tiếng động, một cái cái ngã đủ cho Hạnh Linh sây sẩm mặt mày. ai đó đã ngang tàn chặn ngang lối đi của cô khi mà cô còn đang thơ thẩn thả hồn vi vu theo làn gió nhẹ buông cuối chiều trên chiếc xe đạp điện màu hồng mơ mộng. hẳn là rất đau, đầu gối cô tê dát đến thấu xương, có chút gì đó nhầy nhớt như huyết tương đang chiếm đóng lấy đầu gối cô. từng mảnh da nhỏ bị bứt ra, rơm rớm máu. hai vùng da thịt đầu gối cô đau xót đến tê tái...thật sự là rất đau !!!

_đứng dậy !!! tôi cho cô 3 giây.

nhận ra ai đó đang đứng trước mặt và ra lệnh cho mình, Hạnh Linh khẽ ngước đôi mắt ngấn nước vì đau lên nhìn. đập vào đôi mắt ấy là một cái đẹp khiến cô tê dại hoàn toàn, hơn cả vết thương đang ngự trị trên hai đầu gối. nó xâm chiếm lấy ý thức con người Hạnh Linh trong tích tắc, khiến cô không thể khẽ nhích đôi môi bé nhỏ của mình mà đáp lại sự bất lịch sự của kẻ đang đứng trước mặt mình.

_nhanh !!! giây thứ 29 rồi đấy. - đôi mắt lạnh ngắt liếc nhìn chiếc đồng hồ gắn những viên kim cương nhỏ đang lóng lánh kia, không một chút biểu cảm. 

Hạnh Linh vẫn tự do thả điểm rơi trong cái nhìn của mình lên gương mặt kia. bất giác mỉm cười nhẹ nhàng thay cho cáu gắt và nổi điên như người ta thường thấy khi gặp những chuyện như thế này ở Hoàng Hạnh Linh - một tiểu thư khuya các, cành vàng lá ngọc. cô khẽ đưa bàn tay trắng ngần lên phía trước, hướng theo ánh nhìn đang long lanh hết mức có thể của mình. 

"Một bàn tay ấm áp đưa ra và nắm lấy tay cô...cảm giác.....". đó là tất cả những gì cô nghĩ. 

_cầm lấy đi!!! - Thiên Vũ vứt sấp tiền vào mặt con bé còn đang ngồi bề bệt dưới đất, hướng cái nhìn vớ vẩn vào anh - Cũng biết chọn xe để ăn vạ đấy chứ !!!

Thiên Vũ vứt tiếp lại một cái cười khẽ nhếch mép chưa đến vài độ rồi bỏ đi.

Thứ duy nhất mà người ta có quyền phàn nàn về anh đó là cách mà anh hành sử với người khác. Tàn nhẫn, ********...hoặc hơn thế.... Từ bé anh đã luôn được chiều theo ý mình. chưa một lầ anh phải mơ ước về điều gì đó bởi mọi thứ a chỉ cần vừa kịp nghĩ tới là ngay lập tức có được. không ai dám chống lại anh hay từ chối anh khi mà anh là cháu nội của ông Vương Hoàng - người quyền lực nhất trong giới kinh doanh bất động sản Châu Á. Nếu có thì đây là lần đầu tiên và chỉ có thể là Hoàng Hạnh Linh mà ngày hôm nay anh gặp.

BỐP !!!

Cái tát từ đôi bàn tay trắng ngọc ngà kia rơi trọn trên gương mặt tuấn tú của Thiên Vũ và...để lại dấu vết. chưa đầy một cái nhích của kim giây sau đó, người ta thấy sấp tiền ban nãy người thanh niên kia vứt lại cho con bé đang đập tiếp vào mặt hắn và tung ra hỗn độn nhưng tách biệt như một sự khinh thường. hơn bao giờ hết, đồng tiền trở lên mất giá trị lợi dụng trước mặt người con trai đẹp không tì vết đến thế. 

_chúng...rẻ như anh !!!

Đến lượt Hạnh Linh ném lại người thanh niên có đôi mắt lặng ngắt kia một cái nụ cười khẩy ko quá vài độ (vừa kịp học lỏm được phút trước đó ^^) rồi leo gọn lên chiếc xe đạp điện màu hồng bỏ đi mất. đôi mắt vẫn ngấn nước vì đau và vì... (một lí do hết sức ngớ ngẩn, sau này nói sau)... :)))

Thiên Vũ đứng đó, ngơ ngẩn cho đến khi bóng con bé biến mất hoàn toàn trước mặt a. a vừa bị nó tát và ném tiền vào mặt. 

Tát ư ??? chưa bao giờ anh làm vậy với người khác và cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ nhận điều đó từ người khác...

Ném tiền vào mặt người khác ư ??? anh đã từng...rất nhiều . nhưng chưa bao giờ anh dám nghĩ sẽ có ngày ai đó ném lại sấp tiền vào mặt anh....

Chưa bao giờ !!! cho đến hôm nay... 

nắng tắt hẳn. anh khẽ vứt lại khoảng không một cái cười khểnh rồi bước vào xe. anh cười chính anh, cười Vương Thiên Vũ lồng lộng uy quyền trong mắt bao người làm ăn tại Châu Á và cả giới kinh doanh bất động sản thế giới nói chung...lại trở lên hèn hạ và rẻ rúng đến vậy trước một con bé vắt mũi chưa sạch. anh cười giây phút anh đánh mất chính mình khi nãy...anh ghét con bé đó. người duy nhất trên thế gian này khiến anh trở nên yếu đuối và chứng kiến cảnh tượng nhục nhã đó...anh ghét nó. và nếu một lần nữa phải gặp lại nó, anh sẽ bắt nó phải nếm trải sự nhục nhã gấp trăm ngàn lần như thế...nó đã trôi tuột vào đôi mắt sâu hun hút của anh. như một sự ghi nhớ ko thể lay động. 

dường như anh quên mất: chỉ có những thứ ấm áp mới được phép đôi mắt ấy cuốn đi...

_mẹ gọi con ạ.

_sao mẹ gọi nãy giờ con mới trả lời vậy Thiên Vũ ???

_con xin lỗi mẹ.có chút chuyện mẹ ạ. sẽ lần đầu tiên và duy nhất con để mẹ phải đợi...

_con trai mẹ vẫn ngoan như ngày nào. ^^. mẹ có chuyện này cần sự giúp đỡ của con trai đây.

_mẹ lại thế rồi. con nhất định sẽ làm chỉ cần đó là điều mẹ muốn.

_đúng là Thiên Vũ của mẹ. chỉ là mẹ không thể bay về Hà Nội ngay được, cuộc họp cổ đông trong này có thể kéo dài thêm vài ngày nữa. mẹ muốn con giải quyết nốt phần việc của mẹ ở ngoài đó. mẹ ko yên tâm khi giao phó cho ai khác ngoài Thiên Vũ.

_chuyện đó nằm trong khẳ năng của con mà mẹ. :))

_ưm. sáng mai quản lí Kim sẽ bàn giao cho con những công việc của mẹ còn dang dở. còn tối nay, mẹ muốn con đến dự lễ khai trương một khách sạn của người bạn thân của mẹ. cũng là người con nên biết. 

_vâng. con hiểu rồi thưa mẹ.

_con có thể rủ thêm bạn nếu như ko muốn đi một mình. 

_vâng. mẹ yên tâm ạ.

_ưm. mẹ chào Thiên Vũ.

_con chào mẹ. 

Anh trở về biệt thự Vương Gia khi trời vừa kịp tối kịt. dư âm của cuộc đụng độ với con bé tóc củ tỏi khi nãy làm anh thấy bực nhọc khó chịu. điều mà anh nghĩ là ko ai đủ sức có thể làm. con bé đó giỏi thật. nó thắng anh trông thấy đấy chứ. nhục !!!

sự trở về nhà của anh thường làm các người hầu trong nhà láo loạn. ko phải vì họ sợ mà họ thích được nhìn thấy anh dù chỉ là khẽ nhìn chộm. anh quả thực rất đẹp.

nhưng điều đáng sợ nhất là để a bắt gặp ánh mắt ai đó dám cả gan rơi rớt trên gương mặt anh. đối với anh, một sự rẻ rúng ko đáng có là để những con người tầm thường được ngự trị ánh nhìn lên trên gương mặt mình - hiện diện hoàn mĩ của cái đẹp. 

_quản lí Kim. Giúp tôi nhắc Mai Ngọc Khánh chuẩn bị. 15' nữa có mặt tại đây.

_vâng.

quản lí Kim vội vã dời đi. 

anh bỏ mình trong dòng nước mạnh xối xả. anh muốn gột sạch vết dơ bẩn mà bàn tay đó đã in hằn trên gương mặt anh. anh muốn nước cuốn đi tất cả, cướp trắng đi cảm giác hèn hạ gì gì đó đang xâm chiếm toàn thân thể anh....phải rồi, nó chỉ là một con nhóc. ko nên cảm thấy nhục nhã mà thay vào đó hãy khoan dung cho nó, nó thật may mắn khi không biết anh là ai. nếu không sẽ mất ăn mất ngủ ngày đêm....

_thưa cậu chủ, tiểu thư Ngọc Khánh đã đến.

_ừm.

anh bước ra, ung dung nhâm nhi một li rượu nhẹ. khẽ thở vào không trung một làn hơi ấm.

Mai Ngọc Khánh. đó là người con gái thứ bao nhiêu trong những người con gái anh cho phép họ quyền được xuất hiện cùng anh nhỉ. ko nhớ lắm, đầu anh đang rất đau. có lẽ lại vì con bé tóc củ tỏi tát và ném tiền vào mặt anh.... 4 hay 5 gì đó - những người con gái được hàng triệu người con gái khác phải ghanh tị. anh không bao giờ và chưa bao giờ nắm tay họ, đừng nói là ôm eo hay một nụ hôn nhẹ...họ chỉ được phép xuất hiện cùng anh, cho người ta bớt kêu ca và nghi ngờ về giới tính của anh khi một người hoàn mĩ như anh tại sao lại ko có "người tình". anh khẽ bật cười. vẫn là nụ cười khẩy ko quá vài độ. đúng là thế gian quá lắm điều đáng rẻ rúng. anh sao có thể tuyên bố rằng "tôi vô cảm, tôi chưa bao giờ biết yêu và không biết yêu" nhỉ. thôi thì để người ta mặc sức kêu ca về độ giàu có của cô gái hay xuất hiện cùng anh thay cho sự ca tụng về quyền lực và thế lực tiền bạc trong tay anh thì vẫn hơn. Tuyệt nhiên, những người con gái đó không có quyền được tiết lộ bất cứ thứ gì về anh và mối quan hệ với anh. nếu không... !!! họ là những cô gái do chính quản lí Kim chọn cho anh, để nhận được sự lựa chọn từ ông Kim, họ đủ thông minh để hiểu được hậu quả của việc đó.

_đi.

Thiên Vũ ra lệnh cho người con gái xinh đẹp lộng lẫy đang ngồi ở phòng khách. bờ vai cô khẽ run lên bên dưới mái tóc xoăn quý phái. vòng eo nhỏ gọn được ôm trọn bởi chiếc đầm đỏ khoét sau đầy quyến rũ, để lộ tấm lưng cong thanh mảnh.... chữ "đi" lạnh nhạt và vô tình. nhưng cô gái đó vẫn mỉm cười rất hạnh phúc và nhẹ nhàng theo sau anh như môt may mắn vừa được ban tặng. 

* * *

Sân thượng khách sạn hút trọn gió hồ Tây. những bình hoa nhỏ trải khắp lối đi đan xen đèn nháy nhỏ li ti tạo lên một không gian rất tự nhiên. mùi hoa tươi quyện vào với gió, mùi rượu vang nồng man mác....thơm lạ !!! 

"ai đó ý tưởng không tồi khi chọn địa điểm tổ chức bữa tiệc khai trương ở nơi như thế thay vì một nơi ngột ngạt ánh đèn." _ đó là một sự hài lòng hiếm thấy ở Thiên Vũ.

ở đây có rất nhiều quan khách là bạn bà trong giới làm ăn với gia đình Vũ. có người Vũ biết và có người Vũ ko hề biết. 

_cháu là Vương Thiên Vũ ???-người đàn ông lịch lãm thu hút khá nhiều lời mời rượu chúc mừng của buổi lễ tiến tới chỗ anh.

_dạ.

_ồ trông cháu rất giống ba Vương Bảo. đẹp trai và còn rất tài giỏi nữa.

_dạ. rất cảm ơn chú. cháu hy vọng công ty chú sẽ có những bước đi lớn hơn nữa, vững mạnh hơn.

_nhất định rồi, vì công ty ta là bạn của tập đoàn Vương Thịnh cơ mà...

cuộc nói chuyện nhanh chóng bị cắt ngang bởi lời nói của người chủ trì buổi lễ :

_và sau đây là sự xuất hiện của một nhân vật chưa bao giờ từng xuất hiện trong các buổi tiệc của tập đoàn Hoàng Phát...vâng, đó là sự xuất hiện của tiểu thư Hoàng Hạnh Linh - con gái của chủ tịch tập đoàn Hoàng Phát-ông Hoàng Gia Huy...

mọi người đổ tất cả ánh nhìn về phía cánh tay người chủ trì vừa chỉ, duy nhất chỉ có Thiên Vũ đang hướng ánh nhìn về phía xa xăm, nơi những ánh đèn trở lên bé nhỏ đến heo hắt...

túm người áo đen đang nhấc bổng một cô bé chừng 17t gì đó tiến về phía sân khấu. con bé tóc búi cao tít, hơi ẩu, để vương vài sợi trên đôi vai mềm mại. đôi môi bé nhỏ xinh xắn liên tục cựa quậy la hét. đôi mắt nó long lanh như những hạt pha lê lấp lánh, rất sáng. nó khoác trên mình một chiếc váy hồng phấn dài lê thê. nó quả thật rất xinh!!! thướt tha như một nàng công chúa...ngổ ngáo. bởi thay vì nhẹ nhàng xuất hiện, nó phải nhờ tới sự hộ tống nhấc bổng của một túm vệ sĩ và liên hồi tục giãy giụa....

_trong suốt không tì vết, long lanh và thuần khiết nhưng rất rễ vỡ...giống như búp bê thủy tinh vậy. con gái chú quả thực rất xinh !!! - Ngọc Khánh lên tiếng về sự xuất hiện của cô bé. một sự lên tiếng khó hiểu đến nỗi Thiên Vũ phải tò mò hướng ánh nhìn lại phía sân khấu...

_ phải. đã có người từng nói với bác về con bé như vậy. nhưng cháu nhìn đó, nó rất bướng !!! đến cả sự xuất hiện cũng chẳng-giống-ai rồi. :))

_có thể đó là sự long lanh của Hạnh Linh bác ạ.

"chuyện quái quỉ gì thế này !!!" - thứ ánh sắc lạnh ngắt như nước hồ mùa thu trong mắt Thiên Vũ tối sầm lại. 

Anh không tin vào đôi mắt ấy, đôi mắt của anh. 

"ai kia....???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro