29
Chúc mừng anh"
"Cảm ơn em"
Hôm sao Hạ Du Hi xin nghĩ một ngày ,hôm nay cô phải đi đến lễ khai trương bệnh viện của anh trai.
Lạc trạch nhận bó hoa từ tay của Hạ Du Hi , hai người còn rất vui vẻ mà ôm lấy nhau. Đối với Hạ Du Hi, đây chỉ là cái ôm giành cho một người anh, một người thân.
"Cậu Lạc, chúc mừng"
Phải nói ngoài ....ra thì đây là người bạn thân thứ hai của nữ chính đã giúp đỡ cô rất nhiều nên cô cũng phải thật nhiệt tình với người ta.
Lạc Trạch buông cô ra, bắt tay người vừa tới, lại quay sang cô.
"Em vào tham quan trước đi, anh tiếp khách một chút"
Hạ Du Hi hiểu ý anh, không tiện cản trở, cười thật tươi gật đầu rồi đi vào.
Cô vào trong sảnh, khách khứa cũng khá đông, quan sát tổng thể từ dưới lên, cũng không khác những bệnh viện khác là mấy. Dần bước vào trong khuôn viên đi bộ, ở đây đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc, cô tiện tay nhận một ly rượu từ nhân viên phục vụ, hào hứng mà uống một ngụm. Rượu nhẹ, rất thoải mái. Nhìn xa xa, chợt mắt cô phát sáng.
Còn sợ phải lang thang ở đây một mình, không ngờ lại gặp nhiều người quen như vậy.
Hạ Du Hi rảo bước đến chỗ bọn họ, một cuộc hội ngộ ôn lại chuyện cũ cứ thế mà diễn ra.
--------
"Đợi anh lâu không?"
Lạc Trạch vừa nói vừa bước xuống xe, mở cửa cho Hạ Du Hi. Khách khứa quá đông họ còn chưa nói được gì nhiều, bây giờ mới có thời gian để ôn chuyện.
"Không lâu lắm đâu"
Cô chậm rãi ngồi vào. Chiếc xe dần lăn bánh.
Quen thuộc.
Đây là toàn bộ cảm nhận của cô trên đoạn đường này, không có điểm nào mà cô không nhớ về kiếp trước. , bao lần đi làm thêm, bao lần tụ họp bạn bè, đặc biệt... là đi cùng người bên cạnh. Nhìn hội bạn thân của Lạc Trạch tự dưng cô lại nhớ mình của kiếp trước và Hạ Du Hi kiếp này đêù cô đơn giống nhau.
Hạ Du Hi ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, bao nhiêu cảm xúc thanh xuân lại hiện về.
Lạc Trạch nhìn ánh mắt u buồn của cô, muốn nói gì đó, lại im lặng. Anh không muốn cắt đứt dòng hoài niệm của cô. Đến nơi rồi nói cũng chưa muộn.
"A đến rồi em" sao khi xe dừng lại
Lạc Trạch hít một hơi thật sâu, nắm lấy tay cô. Anh không còn gì để mất cả, sợ gì nữa chứ.
"Tiểu Hi , thật ra anh..."
Reng reng.
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt lời nói của Lạc Trạch. Phỉ Hạ Du Hi lúc này mới lúng túng, rút khỏi tay anh nhận điện thoại.
Tống Khải Hàn điện làm gì?
Không phải đã cho cô nghỉ rồi sao?
"Alo?"
"Đến công ty ngay"
Giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia không khỏi làm cô ngớ người.
Đến công ty? Cô không nghe lầm chứ?
"Không phải anh..."
"15 phút, có mặt tại công ty"
Tống Khải Hàn không để cô nói hết đã lạnh lùng cấp máy.
Lần đầu tiên trong đời, cô muốn đánh một người như vậy.
Có thể bớt ngang ngược một chút không chứ.
"Anh Trạch, rất xin lỗi. Ở công ty có việc đột xuất, hẹn anh khi khác vậy"
Lạc Trạch thoáng hụt hững, chỉ thấy ông trời hình như rất ghét anh, không cho anh chút cơ hội nào, dù là nhỏ nhất.
Nhanh chóng trở lại bình thường, anh cười nói với cô.
"Không sao, để anh đưa em đi"
Hạ Du Hi cũng không muốn từ chối. Giữa cô với Lạc Trạch, vốn dĩ không cần phải khách sáo. Huống hồ tên nào đó còn cho cô rất ít thời gian để về.
Chiếc xe dần lăn bánh, đưa hai con người đi xa dần
Tống Khải Hàn ngồi trong xe nhìn bọn họ dần xa, tròng mắt nheo lại, hơi thở toát ra sự nguy hiểm.
Xin nghỉ, chỉ để hẹn hò với tên kia ư?
Cô là đang muốn tìm một nơi nương tựa?
Hôm qua còn dưới thân anh.hừ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro