Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23

Chuong 23

Lái xe khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng dừng lại. Ôn Minh Dịch đã tỉnh táo hoàn toàn, cùng hắn đồng thời mở to hai mắt cảnh giác còn có Labrador, Teddy nhỏ, Schnauzer và vẫn luôn không thể chợp mắt ngủ - Shepherd.

Ôn Minh Dịch cùng Labrador lặng lẽ đứng dậy, trao đổi ánh mắt với nhau. Họ đã sẵn sàng tấn công nếu như những kẻ buôn chó mở cửa. Dù sao thì trong tình huống hiện tại, sau khi phát hiện ra họ, những kẻ buôn chó chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha.

May mắn là đêm đã khuya, những kẻ buôn chó cũng đã mệt mỏi sau khi bắt được nhiều chó như vậy, nên chúng lười kiểm tra lại "chiến lợi phẩm" của mình, quyết định sáng mai tỉnh dậy, lập tức kéo chó mang đi bán.

"Lần này bắt được toàn là giống chó tốt, bán làm thịt chó thì quá đáng tiếc. Xem có ai muốn mua không đã, nếu không thì bán cho lò giết mổ."

"Đúng vậy."

Mấy người nói chuyện rồi đi xa dần, mỗi người tự trở về nhà.

Ôn Minh Dịch và những chú chó còn lại lúc này mới yên tâm nằm xuống lần nữa. Ôn Minh Dịch nhìn cánh cửa đã khóa, lúc này mới có tâm tình ngồi xuống suy nghĩ xem hiện tại Tư Quân Đạc đang cảm thấy thế nào. Chắc chắn là rất lo lắng rồi, hắn nghĩ vậy. Nhưng mà không còn cách nào khác, nếu hắn chỉ có một mình, hắn tự tin có thể chạy đi ngay bây giờ, đi tìm Tư Quân Đạc ngay lập tức.

Nhưng phía sau hắn còn có cả một bầy chó, hắn không thể bỏ mặc chúng mà không quan tâm, cho nên, hắn không thể liều lĩnh, hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ bọn chúng hồi phục sức lực, chờ đến sáng mai lúc hắn biến trở lại thành người. Vì vậy, hắn chỉ có thể để anh trai hắn chịu oan ức. Ôn Minh Dịch không nhịn được thở dài, lại một lần nữa hy vọng Tư Quân Đạc đừng quá lo lắng.

---

Nhưng mà Tư Quân Đạc làm sao có khả năng không lo lắng chứ. Đặc biệt là hắn từ lời bạn học của Ôn Minh Dịch biết được đúng là vừa qua 8h cậu đã rời đi, đó cũng là lúc Ôn Minh Dịch gửi tin nhắn cho hắn.Lúc đó đã là 8h45, Ôn Minh Dịch nói cậu sắp về đến nhà, nhưng mà cũng sắp biến hình, cho nên kêu hắn về sớm một chút.

Nhưng mà hắn trở lại rồi, còn Ôn Minh Dịch thì vẫn chưa về. Điều tồi tệ hơn chính là, hắn thậm chí còn không biết hôm nay Ôn Minh Dịch đã biến thành mèo hay chó.

Cho dù biến thành mèo hay chó, Ôn Minh Dịch cũng là một người thông minh, chắc chắn sẽ nhớ đường về nhà, lúc này nên trở về rồi mới đúng. Nhưng hắn vẫn chưa về, điều này chỉ có thể chứng tỏ có ai đó đang cản trở hắn trên đường về. Tư Quân Đạc lập tức gọi thư ký và trợ lý của mình, "Đi điều tra một chút, gần đây trong thành phố có tổ chức nào buôn chó mèo, hoặc là đánh chó, đánh mèo không? Đặc biệt chú ý kiểm tra kỹ lưỡng khu vực gần nhà tôi."

"Vâng, Tư tổng."


Tư Quân Đạc cúp điện thoại, rồi liên lạc với người bạn làm cảnh sát để nhờ vả. Sau khi giao việc xong, anh ta đăng những bức ảnh của chú mèo quất (mèo lông vàng pha trắng) và chú chó Husky lên mạng xã hội, kèm theo phần thưởng hậu hĩnh. Phần thưởng lớn vừa được công bố, cư dân mạng lập tức sôi sục, một bên khen anh ta hào phóng, một bên bắt đầu ráo riết tìm kiếm thông tin về chú mèo và chú chó.

Rất nhanh, cộng đồng mạng nhiệt tình đã gửi cho hắn những video và hình ảnh về những chú mèo và chú chó tương tự, liên tục hỏi hắn chúng có phải là của hắn làm đánh mất hay không. Đặc biệt là chú mèo quất, giống mèo này rất phổ biến ở trong nước, đến nỗi hòm thư của Tư Quân Đạc cứ vài giây lại nhận được một bức ảnh hoặc video về chú mèo này, hỏi hắn có phải là chủ nhân của nó hay không.

Tư Quân Đạc kiên nhẫn mở từng bức ảnh, từng video một, nhưng rất tiếc đều không phải.

Suốt cả một đêm, Tư Quân Đạc không ngừng mở hòm thư ra, kiểm tra những bức ảnh và video mà mọi người gửi đến, đồng thời cũng nhận cuộc gọi để cập nhật thông tin mới. Tuy nhiên, rất nhiều thông tin ban đầu khiến cho hắn hy vọng, nhưng sau khi kiểm tra kỹ lại thì đều khiến hắn thất vọng.

Khương Tử Mặc thậm chí còn gọi điện thoại cho hắn lúc rạng sáng, hỏi hắn, "Quân Đạc, anh bị mất mèo sao? Là con con mèo lần trước chúng ta xem phim anh đem theo sao?".

"Cậu ngày hôm qua có gặp nó chưa?", Tư Quân Đạc hỏi.

"Không có, tôi..."


Tư Quân Đạc trực tiếp cúp điện thoại, bây giờ hắn rất bận, thời gian đều rất quý giá, hắn không có thời gian nghe Khương Tử Mặc nói lời vô ích.


Khương Tử Mặc nhìn màn hình kết thúc cuộc trò chuyện trên điện thoại, không tự chủ được nghiến răng. Hắn nhớ lại lần gặp gỡ cuối cùng với con mèo hung dữ đó, trong lòng thầm cầu khẩn, nếu đã mất rồi, thì tốt nhất đừng bao giờ quay lại! Loại mèo làm người khác đáng ghét đó, tốt nhất là biến mất vĩnh viễn!

---

Sáng sớm lúc sáu giờ, Lâm Mộc gọi điện đến nói có người nhìn thấy một nhóm trông giống buôn chó ở đường Nam Tân.

"Đường Nam Tân à?" Tư Quân Đạc nhẹ giọng lặp lại, con đường này cách nhà anh không xa, chỉ cách vài trạm xe bus, rất có thể là đường về nhà của Ôn Minh Dịch.

"Gần đường Nam Tân có nhóm buôn chó nào hay qua lại không?" Tư Quân Đạc hỏi người bạn làm ở sở cảnh sát.

Người bạn nghe vậy, vội vàng đáp, "Để tôi giúp cậu hỏi đồng nghiệp phụ trách khu vực đó."

Nửa tiếng sau, đồng nghiệp gửi tin nhắn đến: "Ngày hôm nay quả thật có một nhóm buôn chó xuất hiện ở đường Nam Tân và đã bắt được vài con chó. Tuy nhiên, chưa thấy con chó của cậu trong số đó, nhưng chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra chiếc xe của chúng. Hay lắm, hôm nay bọn chúng bắt được khá nhiều chó đấy. Coi tôi tóm gọn chúng thế nào!"

Tư Quân Đạc nghe vậy cũng không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ có thể đáp: "Cực khổ cho cậu rồi."

"Không có gì, những kẻ buôn chó này vốn nên phải bị trừng trị từ sớm, cậu đã cung cấp cho lực lượng cảnh sát một manh mối quan trọng, là một công dân tốt."

Tư Quân Đạc không có thời gian để nói chuyện thêm, nói rằng nếu có tình hình mới sẽ liên lạc lại rồi cúp máy.

Hắn tiếp tục kiên trì xem những bức ảnh và video trong hộp thư. Nhưng dù có mở bao nhiêu thì cũng không tìm thấy con mèo hay con chó nào giống với bóng dáng mà hắn biết.

Đến hừng đông bảy giờ, Tư Quân Đạc đã không biết mình đã xem bao nhiêu bức ảnh của mèo quất và chó Husky. Hắn máy móc mở từng cái một, hệ thần kinh căng thẳng suốt đêm cuối cùng cũng sụp đổ. Cảm giác căng thẳng, sợ hãi, áy náy, hối hận, kèm theo đau khổ như một cơn lũ quét tới, bạo phát toàn diện.

Hắn vốn không nên để Ôn Minh Dịch đi học, với tình hình của Ôn Minh Dịch thì việc học hành gì đó là vô nghĩa! Hắn đáng lẽ phải đặt Ôn Minh Dịch ngay dưới mí mắt, trông chừng cẩn thận.

Hắn cũng không nên vì bản thân bận rộn mà để Ôn Minh Dịch tự về nhà, hắn phải đi đón em ấy. Nếu như hắn đến trường đón em ấy thì đã không xảy ra chuyện mất tích này.

Tư Quân Đạc tê dại nhìn chằm chằm vào màn hình, nỗi sợ hãi chậm rãi lan tỏa trong lòng như một hố đen. Hắn thậm chí không dám nghĩ đến việc suốt một đêm qua, Ôn Minh Dịch đã phải trải qua những gì. Nếu có chuyện gì xảy ra với cậu thì hắn phải làm sao? Hắn chỉ có thể ép bản thân phải tiếp tục tìm kiếm, không buông tha bất kỳ manh mối nào.


Tư Quân Đạc vừa rửa mặt xong, vừa định tiếp tục kiểm tra hộp thư thì điện thoại reo. Một người bạn gọi điện đến, kích động hỏi hắn: "Con Husky kia là của cậu à?"

Tư Quân Đạc mở video ra, chỉ thấy một con Husky oai vệ hùng dũng nhảy ra khỏi lồng, nhe răng gầm gừ với những kẻ buôn chó. Hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, đây là Ôn Minh Dịch, đây nhất định là Ôn Minh Dịch rồi.

Sau đó, hắn thấy Ôn Minh Dịch bị nhét vào một cái bao tải.

Tư Quân Đạc: ...

Tư Quân Đạc không thể tin nổi vào mắt mình! Em trai hắn thông minh như vậy mà! Từ nhỏ đã đánh nhau rất giỏi, vậy mà biến thành chó rồi lại bị tha đi một cách đơn giản dễ dàng như vậy!

Đây thực sự là Ôn Minh Dịch sao? Minh Minh của hắn không thể ngốc như vậy được! Hơn nữa, thính giác của động vật không phải nhạy hơn con người sao? Sao hắn lại không nghe thấy tiếng bước chân phía sau?! Tư Quân Đạc bất chợt cảm thấy dở khóc dở cười, hắn đã nghĩ ra rất nhiều tình huống Ôn Minh Dịch bị bắt đi, nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ tới lại đơn giản đến thế.

Quả nhiên, người bị biến thành Husky, thì đầu óc cũng hóa thành Husky luôn rồi sao?

Tuy nghĩ vậy nhưng tay hắn vẫn nhanh chóng trả lời, "Là Husky của tôi."

Bạn của hắn nói, "Cậu chờ tin tức của tôi."

Sáng sớm 8h, cảnh sát được điều động, cùng với sự giúp đỡ của người dân để giải cứu những con chó lớn nhỏ bị nhốt trong bao tải. Tư Quân Đạc điền đơn báo án cho người bị mất đồ, cùng họ đến hiện trường.

Lúc tám giờ rưỡi, trước khi cảnh sát đến, bọn buôn chó đã tỉnh táo lại, chúng mặc quần áo tử tế, bắt đầu rửa mặt, chuẩn bị để bán chó.

---

Vào lúc bên ngoài xe lần thứ hai truyền đến tiếng bước chân, Ôn Minh Dịch và Shepherd trong nháy mắt lập tức cảnh giác. Sau một đêm, Shepherd cũng dần hồi phục ý thức và sức lực, đứng dậy.

Ôn Minh Dịch liếc nhìn hắn, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc. Lão ca này trông có vẻ rất lợi hại, có thể hành động được rồi.

Hắn nghe thấy tiếng ai đó đang đến gần chiếc xe tải, vội vàng đánh thức những con chó con khác. Bọn chúng còn đang ngái ngủ, ba năm con tụ lại thành một nhóm. Nhưng rất nhanh, chúng nhận ra tình hình, dựng đứng lông trên lưng, chuẩn bị chiến đấu.

"Một lát nữa cửa xe mở, ta, nhóc Lạp (Labrador) và nhóc Ha (Husky)* sẽ lao ra trước, ba đứa mình sẽ khống chế bọn chúng, những con khác tranh thủ lúc đó nhanh chóng chạy trốn. Tiểu Hắc(Berger)*, cậu chạy được không?"

*: ở đây bản gốc dùng "tiểu Lạp, tiểu Ha (拉布拉多-小拉,哈士奇-小哈)", "Lạp, Ha" là âm đầu trong phiên âm tiếng trung của Labrador với Husky. Mình thấy dễ thương nên giữ luôn.
*: Berger(黑背)-hắc bối(tên khác Australian Shepherd), nên mình để nguyên "Tiểu Hắc"


Tự nhận thấy tuổi tác của mình hẳn phải là lớn nhất, Shepherd (= Berger), nhìn Ôn Minh Dịch còn nhỏ hơn mình, không nói gì, chỉ đáp: "Cố gắng thôi... Tiểu Nhị Ha."

Ôn Minh Dịch:???? Hắn sao lại thành Tiểu "Nhị" Ha* rồi!

*tại Ôn Minh Dịch gọi Husky là tiểu Ha, nên Berger gọi ẻm lầ tiểu "nhị" Ha - Husky số 2, cách gọi này là để phân biệt với con Husky màu đen trắng kia.. Nhưng "nhị" đồng âm với "ngốc", nên ẻm nghĩ là Berger đang trêu ẻm là Husky ngốc. :))


Tuy nhiên, điều quan trọng không phải ở đó, điều quan trọng là chiến thuật của chúng ta có thể xảy ra sai sót hay không. "Những con chó khác sẽ theo Tiểu Hắc."

Những con chó con đồng thanh đáp lại, ngược lại, Shepherd lại nhìn chân mình một chút, "Vẫn là cậu dẫn bọn chúng đi đi, tớ sẽ ở lại bọc hậu (chắn đường đuôi)."

"Không sao, chúng ta đánh xong sẽ đuổi theo ngay." Ôn Minh Dịch bình tĩnh nói.

Con Husky bên cạnh hắn vẫn còn hơi kích động, nói liên tục: "Các cậu chạy trước đi, tôi sẽ đuổi theo các cậu ha ha ha."

Con Labrador liếc nhìn Ôn Minh Dịch một cái, Ôn Minh Dịch cười cười, "Chờ đánh gục bọn chúng xong rồi, cậu với Tiểu Ha đuổi theo Tiểu Hắc. Cậu không phải là một thi nhân lưu lạc sao? Cậu quen thuộc thành phố này hơn bọn tôi, lúc đó có thể cậu còn cần phải dẫn đường."

"Vậy còn cậu thì sao?" - Labrador hỏi.

"Tôi tự có cách." Trời đã sáng,Ôn Minh Dịch có thể cảm nhận được ánh sáng lọt qua khe hở của xe, hơn nữa, chỉ cần qua một lát, khoảng thời gian đến chín giờ sẽ không còn xa nữa. Chỉ cần đến chín giờ, những người này sẽ không thể làm gì hắn.

"Nghe đây," Ôn Minh Dịch nói, "Nếu các cậu chạy trốn trên đường, gặp ai gọi các cậu là 'hoa viên bảo bảo', thì các cậu hãy đi theo người đó."

  Những chú chó nhỏ không hiểu, Ôn Minh Dịch cười nói, "Đó là người tốt, tin tưởng tôi."

Nhiều con chó nghe vậy, gật đầu lia lịa, dồn dập nói: "Chúng tớ tin cậu/ đại ca/ nam thần/ ông xã."

Ôn Minh Dịch: ... Ai gọi tôi ông xã vậy! Ra đây cho tôi!

  Tiếng mở khóa cửa xe vang lên, Shepherd đột nhiên tiến lại gần, đẩy con Labrador sang một bên, "Chân tôi bị thương, chạy không xa, cậu mang theo bọn họ chạy đi."

  Labrador vẫn chưa kịp phản ứng lại, cửa xe mở, ánh nắng chiếu vào. Ôn Minh Dịch cùng Shepherd lao ra trước tiên, lập tức hạ gục hai tên buôn chó định kiểm tra những con chó. Cùng lúc đó, một tiếng hú vang trời: "Gâu" - Chạy!

  Labrador cắn răng xông ra ngoài, đàn chó con vội vàng đuổi theo. Một vài con chó nhỏ không yên tâm, chạy được vài bước lại dừng lại, Teddy và Schnauzer tức giận đá chúng một cái, "Chạy mau, ngu ngốc!"

Corgi nhỏ thì theo sát sau con Labrador lao ra, tư thế mãnh liệt, nhưng đáng tiếc chân nó quá ngắn, chạy được hai bước đã bị tụt lại chen giữa đại đội, thậm chí còn có xu hướng bị bỏ lại phía sau. Nó đang lo lắng chạy thì bỗng nhiên phát hiện mình bị nhấc lên. Sợ đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, nó vội ôm chặt lấy móng vuốt nhỏ của mình, run run rẩy rẩy quay đầu lại, lại phát hiện ra là con chó Golden mà tối qua ngủ cạnh bên nó.

Chú chó Golden này vẫn chưa trưởng thành, hình thể cũng không lớn, thế mà đã có thể khiêng một chú Corgi nhỏ. Nó liền đem bạn đồng hành mới của mình vác lên lưng, cõng nó chạy về phía trước.

Chú Corgi có chân trước ngắn ngủn, chân sau cũng ngắn ngủn, chỉ có thể ôm chặt lấy bộ lông dài của bạn mới để không bị rơi xuống. Một bên nó cảm ơn bạn đồng hành mới, một bên lại quay đầu nhìn về phía anh hai thần tượng phía sau.


Ôn Minh Dịch cùng Shepherd nhờ vào việc đã tập kích một cách nhanh chuẩn độc (nhanh chóng, chuẩn xác, mạnh mẽ), đến nỗi hai tên bắt chó kia còn chưa kịp phản ứng đã bị hạ gục. Lúc này, một người một chó quyết đoán: "Chạy!".

Vì chỉ có hai người đến kiểm tra, nên Husky còn chưa kịp thực hiện nhiệm vụ tấn công, đã thấy đại ca mình vừa quen và Hắc ca đã lao ra bỏ chạy nên vội vã đuổi theo.

Những kẻ buôn chó lúc này cũng đứng dậy, rút súng bắn thuốc mê.

Đáng tiếc là chúng bắn trượt.

"Lên xe," một tên buôn chó nói.

  Ôn Minh Dịch quay đầu lại, thấy những kẻ buôn chó đang chuẩn bị lên xe. Tiếp tục như vậy thì không ổn, bốn chân làm sao chạy lại bằng bốn bánh xe, huống chi, chúng còn có súng bắn thuốc mê.

Hắn đang suy nghĩ, liền thấy Shepherd đột ngột giảm tốc độ. Sau đó, trước khi Ôn Minh Dịch kịp phản ứng, Shepherd đã đổi hướng và chạy về phía những kẻ buôn chó.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro