Pháo hoa
𝗩ă𝗻 á𝗻 : Lần đầu gặp gỡ là một thoáng kinh hồng, em chính là một giấc mộng Nam Kha. Chờ đợi núi cao sông dài là em, tim đập thình thịch là em, bất ngờ trùng phùng rồi lại chia ly cách trở cũng là em. Sư Thanh Huyền trong lòng ta có em, cũng đã yêu em rồi, Thanh Huyền nhớ kỹ, đừng có tỉnh giấc thì lại quên. Ta muốn đ/ốt phá/o hồng, nở mày nở mặt, mang kiệu lớn tám người khiêng cưới em.
_________________
Sư Thanh Huyền nhớ rằng, ở trần gian pháo hoa thường được bắn vào dịp lễ hội mùa xuân, y rất mong chờ được nhìn thấy pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời. Thanh Huyền vội vàng đi tìm Minh Nghi, nhưng ngày nào cũng bị hắn từ chối. Sau đó, mỗi ngày Thanh Huyền đều vòi vĩnh hắn như một đứa trẻ, đến khi hắn đồng ý mới thôi.
“Minh tỷ tỷ, nhìn chiếc trâm cài này xem, nó nhỏ nhắn, tinh xảo như thế lại có thể chạm khắc đèn lồng trên đó, thật là lợi hại. Ngươi thấy có đẹp không?”
Minh Nghi quay đầu không thèm để ý tới y, dù sao hắn cũng đường đường là một quỷ vương, phải mặc đồ nữ thế này, thật sự quá xấu hổ. Hắn đang rất tức giận đây này.
Sư Thanh Huyền trả tiền xong, dẫn Minh Nghi rời đi. Vì là lễ hội mùa xuân nên đường phố rất sôi động, khắp nơi được trang trí bằng đèn rực rỡ màu sắc, mừng vui hớn hở. Sư Thanh Huyền mua một chiếc đèn lồng đỏ.
“Ngươi mua cái này để làm gì?”
“Như vậy mới giống là tham gia lễ hội mùa xuân chứ. Minh huynh, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đón lễ hội mùa xuân đó. ”
“Ừ.”
"Biết thế là tốt rồi. Trước đây, huynh luôn bảo bản thân bận. Bây giờ, cuối cùng hai chúng ta cũng có thể cùng nhau đón Tết, sao ta lại không vui mừng chứ.”
Minh Nghi nhìn Sư Thanh Huyền, hiếm khi Thanh Huyền mặc đồ màu đỏ, trán điểm cũng điểm một nốt chu sa, càng tăng thêm phần kinh diễm. Trên đầu là trâm vàng, trâm phượng, trên tay cũng là vòng vàng. Giống như là mặc đồ cưới, sắp xuất giá vậy. Không phải mười dặm trang điểm đỏ, mũ phượng khăn quàng vai, nhưng như này cũng không kém, người trước mắt xinh đẹp thế này thì có gì khác biệt?"
“Minh huynh, chúng ta đi mua váy đi."
"Không phải ngươi đã mua rất nhiều thứ rồi à?"
"Vậy mai chúng ta đi mua nhé!"
"Ừ.”
“Oa, Minh huynh tốt với ta quá. Ta thích Minh huynh nhất. "
"Im đi."
"Nàyyy."
“Minh huynh, đừng ngại ngùng. Có phải huynh thích ta rồi phải không? Có phải vì ta quá xinh đẹp nên khiến huynh choáng váng không? Thật ra đó là chuyện bình thường, dù sao không ai có thể chống đỡ được mà, ài ài ài, Minh huynh ngươi chờ ta một chút."
"Cách ta xa một chút."
“Hai cô gái gần gũi với nhau có sao đâu. Như thế này đi, ta gả cho huynh nhé, huynh đừng tức giận nữa.”
“Cút đi!”
“Ta chỉ đùa thôi, Minh huynh đừng nóng giận, hôm nay là tết âm lịch, tức giận không tốt!”
Sư Thanh Huyền và Minh Nghi đi loanh quanh cho đến khi trời tối, ánh đèn bên ngoài mờ ảo, rất náo nhiệt. Sư Thanh Huyền muốn tiếp tục đi chơi và chờ đợi thời điểm bắn pháo hoa, nhưng Minh Nghi muốn thay lại quần áo nam. Sư Thanh Huyền không còn cách nào khác ngoài nghe lời hắn, hóa lại thành nam, thay lại bộ quần áo màu xanh lá cây, rồi đưa Minh Nghi đến nhà hàng yêu thích của y ở Hoàng thành. Vừa có đồ ăn, Minh Nghi liền cúi đầu ăn, còn Sư Thanh Huyền thì uống rượu.
Sư Thanh Huyền chậm rãi ngồi chờ pháo hoa.
Khi tiếng pháo hoa n/ổ vang, vẻ mặt Sư Thanh Huyền vô cùng vui mừng , Minh Nghi cũng ngẩng đầu lên. Hắn nhìn thấy Sư Thanh Huyền giơ tay ra và uống ực hết ngụm rượu trong chén.
Bên ngoài kia, pháo hoa nở rộ trên bầu trời, ánh lửa chiếu vào người Sư Thanh Huyền làm Minh Nghi nhìn đến ngẩn ngơ. Hắn vô thức muốn chạm vào thứ ánh sáng lấp lánh đó trên người y.
“Minh huynh, ngắm pháo hoa đi!”
Minh Nghi đặt bát đũa trong tay xuống, dựa vào cửa sổ, sau đó nhìn Sư Thanh Huyền sắc mặt đỏ bừng vì có chút say, lúc này trông y thật đẹp. Sư Thanh Huyền rót một chén rượu, sau đó đưa cho Minh Nghi, lại tự rót cho mình một chén khác.
"Nào, Minh huynh, chúng ta kính đối phương một chén, mong sau này cuộc sống của huynh phồn hoa như gấm, mong tương lai của huynh không có gì tiếc nuối."
Minh Nghi cũng giơ chén rượu lên.
"Ừ, cầu cho cuộc sống của ngươi luôn có rượu ngon, áo đẹp, đốt đèn cưỡi ngựa, cả đời không vướng bận.”
Bọn họ chạm chén, uống cạn hết rượu.
Sư Thanh Huyền còn muốn uống thêm một chén, lại bị Minh Nghi ngăn cản.
“Uống ít một chút, kẻo lát lại say.”
“Không sao không sao, không phải còn có Minh huynh sao?”
Sư Thanh Huyền đang chuẩn bị uống, thì thấy phía dưới có một gã đàn ông hung dữ đang bắt nạt một cô gái nhà lành, y làm chén rượu nghiêng một chút, vừa vặn đổ trúng lên đầu tên ác bá, rất là khiêu khích người khác.
Minh Nghi nhìn bộ dáng ngang ngạnh của Sư Thanh Huyền, cảm thấy người trước mắt thật sự là...... động lòng người.
Sư Thanh Huyền thu hồi nụ cười trào phúng của mình, sau đó trao cho Minh Nghi nụ cười ấm áp thường ngày.
Y mơ mơ màng màng đứng lên, sau đó nhảy xuống, trừng trị những tên kia, Minh Nghi kinh ngạc, hắn như được chứng kiến lại một trong tứ đại tuyệt cảnh - Thiếu Quân Khuynh Tửu.
Sau đó, thấy Sư Thanh Huyền sắp ngất đến nơi rồi, hắn cũng nhảy xuống, đỡ Sư Thanh Huyền đi. Nhưng Sư Thanh Huyền lại giả vờ ngất thật, nên hắn đành phải cõng y lên.
“Minh huynh…”
“Ta không phải." Minh Nghi buộc miệng nói ra câu này, sau khi nhận ra mình lỡ miệng cũng không chống chế.
“Ngươi không phải Minh huynh?”
“Ừ.”
“Ta biết.”
“Làm sao ngươi biết?!”
“Thật ra, trước kia, ta từng gặp Minh Nghi, hắn không giống ngươi, ngươi tốt hơn hắn một chút.”
“Vậy sao? Tốt chỗ nào?”
"Ờ thì…., ngươi đẹp trai hơn so với hắn, đối xử với ta cũng tốt hơn."
“Vậy vì sao ngươi không vạch trần ta?”
"Tại sao phải vạch trần ngươi, mặc kệ ngươi là ai, ngươi vẫn là Minh huynh của ta, là bằng hữu tốt nhất của ta. Ngươi là người tốt, ngươi sẽ không hại ta, cũng sẽ không hại người khác. Ta không biết ngươi tại sao lại ngụy trang thành Minh Nghi, nhưng ngươi có nỗi khổ của chính ngươi, ta sẽ không quấy nhiễu ngươi."
“Vậy ngươi nhớ kỹ, ta tên là Hạ Huyền.”
“Tên chúng ta đều có một chữ Huyền nhỉ, thật là có duyên, vậy Hạ huynh, về sau chúng ta chính là bằng hữu tốt nhất rồi. Sau này, chúng ta cùng đi Khuynh tửu đài được không?"
“Để ngươi khoe khoang bản thân phi thăng như thế nào à?”
"Làm sao có thể, Hạ huynh, ta nói cho ngươi biết, Khuynh tửu đài bán rượu uống rất ngon, ta thích rượu ở đó nhất. Bởi vì ta thích, cho nên ta cũng muốn để ngươi thử nhấm nháp một phen."
"Vì sao?"
"Bởi vì Hạ huynh, ngươi đối xử với ta tốt nhất, cho nên ta thích ngươi. Ta muốn đem rượu mình thích nhất chia sẻ với ngươi."
"Được, ta đi cùng người. Vậy ngươi nói muốn gả cho ta có tính không?”
"Sư Thanh Huyền ta nói lời là giữ lấy lời, nếu ngươi cưới, ta lập tức gả. Thế nào, thấy ta trượng nghĩa không?"
"Nhớ kỹ lời của ngươi nói."
"Đương nhiên, Hạ huynh, về sau hàng năm vào tiết xuân, chúng ta đều cùng đi ngắm pháo hoa được không?”
"Được, đều nghe ngươi hết."
"Vậy sau này tất cả ngày lễ chúng ta đều ở bên nhau, có được không? "
“Được, theo ý ngươi muốn."
Hạ Huyền biết sư Thanh Huyền say, mà sư Thanh Huyền cũng ngủ thiếp đi, nhưng hắn vẫn hi vọng Sư Thanh Huyền có thể nhớ kỹ lời mà chính mình nói.
Lần đầu gặp gỡ là kinh hồng thoáng nhìn, em chính là một giấc mộng Nam Kha. Chờ đợi núi cao sông dài là em, tim đập thình thịch là em, bất ngờ trùng phùng rồi lại chia ly cách trở cũng là em. Sư Thanh Huyền trong lòng ta có em, cũng đã yêu em rồi, Thanh huyền nhớ kỹ, đừng có tỉnh giấc thì lại quên. Ta muốn đ/ốt phá/o hồng, nở mày nở mặt, mang kiệu lớn tám người khiêng cưới em.
Ngày hôm sau, Sư Thanh Huyền phát hiện có một chiếc trâm cài tóc bên gối mình, biết là Hạ huynh để lại cho y thì vui vẻ cài lên. Y nhớ rõ lời nói tối hôm qua, cũng biết trâm cài chính là tín vật đính ước theo tục lệ dưới trần gian.
Thanh Huyền quỳ trên mặt đất, hồi tưởng hết tất cả mọi chuyện trong quá khứ, phải rồi, Hạ Huyền là Hắc Thuỷ Trầm Chu, bởi vì hận nên trở thành Tuyệt. Nhưng Thanh Huyền không tài nào nghĩ tới rằng hắn vì hận y nên mới thành tuyệt.
Lại đến tiết xuân, bên ngoài pháo hoa vang vọng tận mây xanh, nhưng ánh lửa vĩnh viễn không chiếu tới địa lao, cũng sẽ không tìm không thấy y.
Thanh Huyền nhắm mắt lại, sức lực trong cơ thể ngày càng hao mòn, y biết mình sắp chế//t, thật xin lỗi, Hạ huynh, ta không thực hiện được lời hứa với huynh rồi.
Hạ Huyền ôm thi thể Sư Thanh Huyền, ngắm nhìn pháo hoa rực rỡ, uống rượu ở Khuynh tửu đài.
Sau khi pháo hoa dừng lại, hắn cúi xuống hôn Thanh Huyền, lấy chiếc trâm ngọc cài trên tóc Sư Thanh Huyền xuống rồi bẻ gãy. Sau đó, hắn ôm y thật chặt, hôn lên trán y một cái, rồi biến thành cát bụi.
Pháo hoa tuy đẹp, nhưng rồi cũng hoá tro tàn.
Những lời thề son sắt năm ấy, bây giờ lại trở thành một nỗi buồn vô nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro