Hoài Lân Giáp
Tiểu hắc long thật ra là đại hắc long, có thể hô mưa gọi gió, có thể khiến đất bằng dậy sóng.
Nhưng hắn cảm thấy rất phiền.
Thân thể quá lớn, trên núi thì chật, trong nước lại lạnh, đồ ăn quá ít.
Cho nên hắn quyết định bám lấy một bạch tiên nhân, im hơi lặng tiếng nằm trong túi của người ta, còn ăn hết đồ ăn vặt của người ta.
Hắc long cảm thấy vị tiên nhân này đầu óc có vẻ hơi ngốc. Mỗi lần y sờ vào túi đồ ăn vặt, không sờ được bất cứ cái gì cả, cũng không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại vẫn tiếp tục nói chuyện không dứt.
Rốt cuộc đến một ngày, tiên nhân xử lý cầu phúc bị thương. Hắc long lúc này mới biết, vị tiên nhân kia không ngốc, kẻ ngốc chính là hắn.
Tiên nhân rửa sạch sẽ máu ở trên tay mình, đưa tay cho vào túi.
Hắc long thấy y chật vật, cuối cùng nổi lòng từ bi, để lại một khối điểm tâm cho y.
Ai ngờ ngón tay trắng nõn nà kia bỏ qua cả điểm tâm, chạm đến trên người hắn.
Ngón tay kia nhẹ nhàng vuốt nhẹ lưng của hắc long, tiên nhân dịu dàng an ủi: "Tiểu xà tinh, vừa rồi tiếng nổ mạnh có lẽ dọa đến ngươi rồi. Không sao đâu."
Hóa ra người ta đã sớm biết hắn đang trốn ở đây, còn coi như sủng vật mà nuôi dưỡng.
Hắc long không nói gì, lão tử là rồng.
Một đường đi về này, tiên nhân vừa trấn an hắn, vừa sờ soạng hắn, cũng lẩm bẩm than phiền: "Tiểu xà tình này, ca ca ta không dễ ở chung, ngươi phải giấu mình cho tốt đấy. Chờ đến lúc trở về, ta xem vết thương của ngươi. Ta cũng không biết ngươi có bị thương không, ngươi lại không biết nói chuyện..."
Đại hắc long không nói gì, con mẹ nó đừng sờ soạng nữa.
Bọn họ vất vả mới qua được một cửa kiểm tra của Sư Vô Độ, tiên nhân trở về điện Phong Sư mới cẩn thận ôm "tiểu xà tinh" cho ra ngoài.
Hắc long nằm yên ở trong lòng bàn tay tiên nhân, thân thể nhìn hơi mảnh khảnh một chút, nhưng khi đứng thẳng lại mang dáng vẻ đoan chính.
Tiên nhân muốn sờ hắn nữa, hắc long lại nghiêng đầu né tránh.
Hắn chạm lớp vảy lên lòng bàn tay tiên nhân, nhìn mặt tiên nhân vẫn còn dính máu, câu mắng vừa tính nói ra lại lặng im nuốt trở lại.
Hắn dừng một chút mới mở miệng: "Ngươi không nhìn thấy trên đầu ta có sừng à, Sư Thanh Huyền?"
Tiên nhân ngạc nhiên hỏi: "A? Ngươi biết tên của ta!"
Hắc long thật sự không biết nên nói gì nữa. Hắn là rồng, nhưng hắn không có điếc.
"A ha ha ha! Ra là vậy, ngươi có sừng! Vậy ngươi là rồng?" Tiên nhân cười xong lại nghịch vảy hắn.
Sư Thanh Huyền sờ đến nghiện. Đừng nhìn vảy rồng cứng rắn là nghĩ nó cứng thật. Lớp vảy như ngọc đen vô cùng đẹp, lúc vuốt mang theo sự trơn trượt, còn lưu lại độ ấm trên tay.
"Ngươi tên là gì thế, tiểu hắc long?"
Hắc long nhíu mày. Tiên nhân này có tật xấu gì vậy, có thù oán với sừng rồng à, cứ sờ sờ sờ suốt!
Hắn lại nghiêng đầu né tránh, đáp lời mang theo sự giận dỗi: "Hạ Huyền."
"Hạ Huyền, nếu ngươi nguyện ý, về sau ngươi cứ quấn lấy cổ tay ta đi. Cảnh tượng ngươi nhìn thấy chắc chắn đẹp hơn ở trong túi, ngươi muốn ăn cái gì cũng có thể mua. Thật ra là ta cũng không biết ngươi thích ăn cái gì..." Tiên nhân lại tiếp tục sờ soạng không để hắn yên, yêu thích không buông với xúc cảm này.
"Đừng có sờ nữa!" Hắc long không thể nhịn được nữa, cắt ngang y.
Ngữ khí của hắn có hơi tức giận: "Ngươi không đi học một khóa làm tiên nhân hả!? Ngươi nghĩ sừng rồng có thể tùy tiện sờ ư!?"
Sư Thanh Huyền dừng lại, biểu cảm mờ mịt: "Ta không biết. Vì sao lại không thể sờ?"
Gương mặt Hạ Huyền vẫn bình tĩnh như trước, nhấn mạnh từng chữ với ngữ khí lạnh như băng.
"Bởi vì ta sẽ có phản ứng."
.
.
.
Khi Sư Thanh Huyền trở về, quả thật không nghĩ tới mình sẽ được nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Tiểu hắc long của y biến thành người rồi!
Nói chính xác hơn thì biến một nửa thôi, thân người đuôi rồng. Hắn đang tựa vào cây cổ thụ ở trong vườn điện Phong Sư, yên lặng phơi nắng.
Y sợ đến mức đánh rơi phất trần, dùng hết sức chạy nhanh tới, đưa tay ra chọc chọc lên cánh tay Hạ Huyền.
Cơ thể là thật, không phải ảo ảnh!
Sư Thanh Huyền mừng rỡ.
Y tò mò hỏi: "Ngươi sao lại đột nhiên biến thành người thế? Bình thường bảo ngươi nói chuyện ngươi cũng lười nói thêm một câu, hôm nay sao lại nổi hứng vậy?"
Cùng lúc đó, y cũng giở một vài trò nhỏ với nửa thân trên đang ở trần của người ta, rất giống với lão lưu manh.
Hạ Huyền liếc mắt nhìn y một cái, không muốn đáp lại.
Rõ ràng là y cả ngày nhao nhao muốn xem dáng vẻ thành hình người của hắn, bây giờ còn bày đặt hỏi thăm nữa.
Da của long tộc rất trắng, làn da ở chỗ giao của vảy rồng cực mềm mại. Làn da phủ rất nhiều vảy dày, từ nhỏ đến lớn, kéo dài dần về phía cái đuôi.
Sư Thanh Huyền vô cùng tò mò, muốn chơi đến nghiện. Y sờ còn chưa đủ, sau đó cả mặt cũng vùi vào trong đó.
Hạ Huyền một tay xách người đứng lên, nhíu mày nhìn y: "Ngươi chạm vào đâu đó hả?!"
Sư Thanh Huyền không rõ Hạ Huyền đang gấp cái gì. Y vừa quay đầu lại đã nhìn thấy sừng rồng màu đen trên đầu hắn.
Sừng rồng không lớn, thoạt nhìn mềm mại như lông tơ, khiến cho lòng người ngứa ngay.
"Ui da..."
"Bộp!"
Cái tay không yên phận bị bắt lấy một cách vô tình, Hạ Huyền dùng ngữ khí lạnh như băng nói: "Ngươi có chịu để yên không hả?"
Sư Thanh Huyền kêu đau, nhưng cuối cùng vẫn nhớ tới lời cảnh cáo y lúc trước của tiểu hắc long, ngượng ngùng thu tay lại, thành thật ngồi xuống bên cạnh Hạ Huyền.
Y học theo tựa vào cây cổ thụ, đặt cằm trên vai Hạ Huyền, lại bắt đầu than ngắn thở dài: "Ta nuôi ngươi lâu như vậy, muốn sờ một chút mà ngươi cũng không cho sờ nữa? Sao mà keo kiệt thế không biết..."
Hạ Huyền liếc mắt qua, không hề động dậy.
Sư Thanh Huyền lại tiếp tục nhắc đi nhắc lại: "Ai cũng nói toàn thân long tộc từ trên xuống dưới đều là bảo bối. Ta cũng không phải nhắc ngươi cho ta cái gì đó, ta chỉ muốn tự tay cảm nhận một chút mà thôi. Với quan hệ hiện tại của chúng ta thì cũng không quá phận đúng không ~"
Hạ Huyền chê y phiền, quay đầu không nghe. Sư Thanh Huyền liền đuổi theo, tiếp tục lải nhải mấy lời than phiền vào tai hắn.
"Câm miệng."
Hạ Huyền cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Hai mắt Sư Thanh Huyền sáng ngời, lập tức ngồi thẳng lại. Y bắt đầu vừa xoa nắn vừa vuốt vảy đuôi rồng.
Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!
Hạ Huyền không nói gì, nhưng khi nhìn qua đôi mắt to sáng như sao trời của người đối diện, cuối cùng vẫn giữ khuôn mặt đen xì, cuộn đuôi mình lại nhét vào trong lồng ngực Sư Thanh Huyền.
"Sư Thanh Huyền, nếu ngươi phiền ta nữa thì ta sẽ biến trở lại."
Phong Sư đại nhân vui mừng cầm lấy đuôi rồng!
Ngón tay chạm lên lớp vảy cứng rắn nhưng bóng loáng, tựa như băng lạnh vào mùa hè, dựa sát vào rất thoải mái.
Sư Thanh Huyền mới trở về sau khi xử lý kỳ nguyện bên ngoài, thật sự vừa nóng vừa mệt mỏi, thỏa mãn ôm lấy cái đuôi rồng không muốn buông tay, thậm chí cọ mặt mình lên trên bề mặt đuôi.
Cái đuôi Hạ Huyền run lên một cái.
Cuối cùng hắn vẫn ngầm đồng ý...
Hắn nhắm mắt lại chợp mắt, để mặc cho mình bị chà xát tới lui sau một lúc lâu.
Rốt cuộc xúc cảm ở trên đuôi rồng cũng dừng lại.
Hạ Huyền mở mắt, lại phát hiện Sư Thanh Huyền đang ôm lấy đuôi mình ngủ.
Sư Thanh Huyền thành tiên sớm, hai má vẫn còn giống trẻ con, chỗ đè lên vảy rồng vừa trắng nõn vừa mập mạp.
Hạ Huyền quan sát một hồi lâu, đột nhiên vươn tay nhéo chỗ đầy thịt đấy một cái, sau đó hừ một tiếng.
Cuối cùng hắn quay đầu đi, lại nhắm mắt một lần nữa.
...
Thật lâu sau đó, trong điện Phong Sư treo hai câu đối.
"Hí Thương Long chi dẫn Vĩ, bối hạo nguyệt nhi diêu phong."
Tiên nhân vui vẻ ôm lấy vảy rồng ngủ, người biết đến đều hỏi cảm hứng lấy từ đâu?
Phong Sư cười hì hì cho qua, luôn luôn không đáp.
Tất nhiên là một ngày nọ vô tình nghĩ ra được hai câu đối này thôi.
Từ đó về sau không còn ai hỏi nữa.
HẾT
Lời tác giả
Tiểu hắc long khi biến thành người... sẽ được gọi là tiểu long nhân!
Một đoạn cuối cùng thật sự quá dịu dàng quá tinh tế! Tuyệt vời!
__________
Câu thơ được trích từ bài "Đề Mặc Trúc" của Thích Tuệ Viễn thời Đại Tống.
Hiểu nôm na ý câu thơ là vừa trêu đùa sao Thương Long ôm lấy đuôi của mình (thực chất là sao Vĩ), vừa tựa lên trăng sáng cảm nhận gió đung đưa. Ý hiểu ở đây là Sư Thanh Huyền ôm lấy đuôi rồng của Hạ Huyền, cùng nhau tận hưởng thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro