Ánh trăng giữa đêm vắng
Fic: "Ánh trăng giữa đêm vắng"
---
Mưa lác đác rơi ngoài cửa sổ, từng giọt nhỏ rơi xuống mặt đất, vỡ vụn thành những vệt sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng. Trong bóng tối vắng vẻ của phòng, chỉ có ánh sáng dịu dàng từ đèn lồng chiếu lên hai bóng người. Một người là Sư Thanh Huyền, cao lớn và vững chãi như một tòa núi đá, nét mặt nghiêm nghị, lạnh lùng như bao giờ hết. Người còn lại là Hạ Huyền, thân hình mảnh mai nhưng ẩn chứa sức mạnh không thể đoán trước, đôi mắt sáng ngời, thâm trầm như biển cả.
Sư Thanh Huyền ngồi đối diện Hạ Huyền, ánh mắt của hắn luôn chăm chú vào người đối diện. Hạ Huyền cảm nhận được điều đó, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Từng hơi thở đều đặn của hắn như xoa dịu những đêm dài tĩnh lặng.
“Thanh Huyền...” Hạ Huyền lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng.
Sư Thanh Huyền không trả lời ngay, hắn chậm rãi cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, rồi mới khẽ đáp lại, đôi mắt sắc bén của hắn như thấu suốt từng ngóc ngách trong lòng đối phương.
“Chuyện gì?”
Hạ Huyền mím môi, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác khó tả. Y đã từng tự hỏi vì sao trái tim mình lại loạn nhịp khi đứng gần người này, vì sao mọi thứ đều trở nên mờ nhạt khi không có Sư Thanh Huyền ở bên cạnh. Một cảm giác ngột ngạt, như thể mọi thứ đang dồn nén lại, chỉ chờ một phút giây để phá vỡ.
“Chỉ là... ta cảm thấy có điều gì đó thay đổi giữa chúng ta,” Hạ Huyền nói, ánh mắt không rời khỏi Sư Thanh Huyền. “Kể từ khi ngươi xuất hiện trong cuộc đời ta.”
Sư Thanh Huyền đặt tách trà xuống, đôi mắt đen láy của hắn nhìn thẳng vào Hạ Huyền, nhưng lần này không có sự lạnh lẽo, mà là một cái gì đó khó nói thành lời. Hắn tiến lại gần, bước chân nhẹ nhàng, như không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng của không gian.
“Có lẽ... ta cũng cảm thấy vậy,” Sư Thanh Huyền thì thầm, hơi thở của hắn ấm áp, gần gũi hơn bao giờ hết. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một bàn tay lên tay Hạ Huyền, khiến trái tim y đập mạnh hơn. “Nhưng ngươi biết, mọi thứ giữa chúng ta đều không đơn giản. Ta là sư phụ của ngươi, còn ngươi…”
“Còn ta là đệ tử của ngươi,” Hạ Huyền ngắt lời, khẽ mỉm cười. “Nhưng liệu có thật sự quan trọng đến vậy không?”
Sư Thanh Huyền khẽ lắc đầu, nhưng không thể che giấu sự bối rối trong đôi mắt. Hắn nhắm mắt một chút, dường như đang tìm kiếm câu trả lời trong chính tâm trí mình.
"Đôi khi... ta tự hỏi, có phải chính ta đã khiến ngươi phải cảm thấy như vậy?" Sư Thanh Huyền lẩm bẩm, âm thanh của hắn vang lên trong không gian tĩnh lặng, như thể không chỉ là câu hỏi đối với Hạ Huyền mà còn là câu hỏi đối với chính bản thân mình.
Hạ Huyền im lặng, nhưng trong đôi mắt y, sự kiên định vẫn không thay đổi. Y đứng lên, tiến lại gần hơn, chỉ còn cách Sư Thanh Huyền một khoảng cách rất nhỏ.
"Ngươi không cần phải lo lắng," Hạ Huyền nói, ánh mắt sáng lên. "Ta chỉ muốn ngươi biết rằng, trái tim ta không thể chứa đựng thêm bất cứ điều gì ngoài ngươi."
Sự im lặng bao trùm lấy không gian khi lời nói của Hạ Huyền vang lên. Sư Thanh Huyền cảm thấy có một lực lượng mạnh mẽ trong những lời ấy, như thể hắn không thể lẩn tránh, không thể thoát khỏi. Đó là điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng giờ đây lại không thể chối từ.
Một khoảnh khắc ngập tràn cảm xúc, Sư Thanh Huyền cúi đầu, đôi môi hắn khẽ chạm vào trán Hạ Huyền. “Nếu ngươi thật sự muốn như vậy, ta sẽ không rời xa ngươi nữa.”
---
Hạ Huyền cảm nhận được hơi ấm từ trán truyền đến. Nhẹ nhàng nhưng đủ sức lay động cả tâm can. Y ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Sư Thanh Huyền. Ánh mắt ấy không còn lạnh lẽo như thường ngày, mà mang theo một sự dịu dàng đến lạ, như muốn cuốn lấy y, khiến y không thể rời đi.
“Thanh Huyền…” Hạ Huyền khẽ gọi, giọng y như tan vào không gian.
“Ngươi không cần phải gọi ta như thế nữa,” Sư Thanh Huyền ngắt lời, bàn tay vững chãi khẽ chạm vào má y .“Từ giờ, ta không còn muốn giữ khoảng cách giữa ta và ngươi. Chỉ cần ngươi ở bên ta, tất cả đều không còn quan trọng.”
Hạ Huyền cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, từng lời của Sư Thanh Huyền như tiếng chuông vọng lại trong tâm trí. Y đã chờ đợi khoảnh khắc này quá lâu. Bao nhiêu lần tự nhủ phải giữ vững lý trí, nhưng đứng trước người này, mọi sự phòng bị đều tan biến.
“Vậy từ nay, ngươi sẽ là của ta, và ta cũng sẽ là của ngươi,” Hạ Huyền mỉm cười, ánh mắt sáng ngời đầy kiên định.
Sư Thanh Huyền khẽ nhếch môi cười, nụ cười hiếm hoi mà chỉ Hạ Huyền mới có thể nhìn thấy. Hắn không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng kéo Hạ Huyền vào lòng, để đầu của y tựa vào vai mình. Mùi hương quen thuộc của người kia lan tỏa, khiến Hạ Huyền cảm thấy yên bình đến lạ.
“Ta đã sống rất lâu, chứng kiến nhiều thứ, chịu đựng không ít khổ đau,” Sư Thanh Huyền thì thầm, giọng nói mang theo một chút buồn bã. “Nhưng ngươi là điều duy nhất ta không muốn đánh mất.”
Hạ Huyền lặng im, để từng lời nói ấy khắc sâu vào tâm trí. Hắn đưa tay lên, vòng qua eo Sư Thanh Huyền, siết chặt như sợ người này sẽ biến mất.
“Ta hứa, ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi, cho dù là phải đối mặt với bất kỳ điều gì,” Hạ Huyền khẳng định, giọng nói kiên quyết nhưng mang theo sự dịu dàng khó tả.
Ngoài kia, mưa đã ngừng rơi, chỉ còn lại những giọt nước đọng lại trên lá cây, lấp lánh dưới ánh trăng. Trong căn phòng nhỏ, hai người họ lặng lẽ tựa vào nhau, để mặc thời gian trôi qua.
Đêm ấy, ánh trăng trở thành nhân chứng cho một khởi đầu mới. Một khởi đầu không còn ngăn cách bởi thân phận, không còn bị ràng buộc bởi quá khứ, mà chỉ còn lại hai trái tim hòa chung nhịp đập.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro