Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Song Hồn [Truyện ngắn]

Đêm khuya lạnh lẽo, bóng tối đang bao trùm lấy khắp căn phòng nhỏ, đằng sau chiếc cửa sổ bé xinh kia là một gương mặt không rõ ràng, nó cứ mờ mờ ảo ảo, lúc ẩn lúc hiện, không rõ ràng..
Đêm nay cũng như bao đêm khác, một vài chuyện kỳ lạ lại xảy ra, những âm thanh trên mái nhà, tiếng mưa rơi ngoài sân trời và... hình ảnh một ai đó cứ thấp thoáng ở đằng sau khung cửa sổ.
Có thể bạn nghĩ rằng khi nhắc đến "Song hồn" người ta sẽ thường nghĩ đến việc hai linh hồn cùng tồn tại bên trong một cá thể hoặc là việc một cá thể bị đa nhân cách, sản sinh ra vô số các cá thể khác. Nhưng bạn không biết là "Song hồn" ở đây lại khác.
Đã bao giờ bạn nghĩ đến việc khi chết đi linh hồn chúng ta sẽ đi về đâu chưa?
Đã bao giờ bạn từng đặt câu hỏi rằng "Liệu có ai sẽ đến cứu rỗi linh hồn này?"
Và...
Đã bao giờ và đã bao giờ bạn trò chuyện với linh hồn của chính mình?
Có một cậu bé nọ là con một trong một gia đình trong truyền thuyết. Gia đình truyền thuyết là một gia đình mẫu mực, nơi mọi tôn nghiêm đều được đề cao và ưu tiên hàng đầu, có thể nói họ bị ảnh hưởng không ít từ gia tộc các đời trước. Vậy nên đến thế hệ của họ vẫn phải tiếp tục duy trì sự mẫu mực đó đến tận bây giờ nhưng họ có một khiếm khuyết đó là gia đình này chỉ có duy nhất một người con trai và hơn ai hết họ luôn mong chờ được đón thêm một bé gái như một mảnh ghép hoàn hảo cuối cùng của gia đình.
Vậy nên..
Bé trai từ khi được sinh ra đã sống trong sự uốn nắn nghiêm khắc của cha mẹ vậy nên bé từ nhỏ đã dần trở nên khép mình hơn với các bạn. Chính vì lo lắng con mình sẽ bị ảnh hưởng tâm lý chỉ vì tiếp xúc với tầng lớp thấp, họ gọi đó là sự thất bại trong cuộc sống và rồi họ nhốt cậu bé vào trong một căn phòng. Họ thay phiên nhau chỉ bảo đứa bé nhưng dần dà họ không nhận ra rằng đứa trẻ này không thể nói chuyện, họ nghi hoặc rằng đứa trẻ đang giả vờ không nói được để thu hút sự chú ý của người lớn. Họ phớt lờ đi điều đó, dần dà ngày qua ngày họ càng thấy ở cậu bé có sự thay đổi kì lạ nào đó. Cậu bé thỉnh thoảng trông rất tận hưởng mà xoay vòng tròn khắp phòng khách, gương mặt tận hưởng nhìn thẳng trần nhà. Có người nói với gia đình họ là đừng quá lo lắng, trẻ nhỏ thường hay thấy những thứ mà người lớn không thể thấy và đôi khi nó cũng không ảnh hưởng gì lắm đến cuộc sống của chúng, cho đến khi chúng trưởng thành chúng sẽ trở lại bình thường mà thôi. Người nhà cậu bé sau khi nghe thấy vậy cũng bớt phần lo lắng và cho rằng trẻ nhỏ thường có những người bạn tưởng tượng của riêng chúng.
Vào một đêm mưa, người mẹ mang thức ăn vào phòng cho cậu bé như thường ngày, người mẹ nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng tưởng đâu con mình đã nói được bèn đẩy mạnh cửa xông vào.
Nhưng trước mắt cô chỉ có chiếc cửa sổ mở toang và cô không nhìn thấy cậu bé ở đâu, cô luống cuống cuối tìm gọi tên con, sau cùng cô thấy cậu bé đang nằm ở dưới gầm giường, cậu bé khi nhìn thấy cô chỉ khẽ đưa ngón tay nhỏ bé của mình che miệng như đang ra hiệu cho mẹ hãy giữ im lặng. Người mẹ không hiểu bèn kéo cậu bé ra ngoài rồi bắt đầu trách mắng, cô bỗng thấy một luồng gió mạnh thổi dọc sống lưng mình, cô liếc nhìn xung quanh phòng rồi sau đó lặng lẽ chạy lại gần cánh cửa sổ và đóng nó lại. Khoảnh khắc cô vừa quay lưng đi một hình ảnh nào đó mờ ảo dần hiện lên phút chốc rồi vụt tắt.
Cô nhìn đứa bé mà trách mắng hồi lâu, tức giận cô bưng phần ăn trong ngày của cậu bé đi và phạt cậu bé phải ở trong phòng cầu nguyện cho đến ngày mai chỉ vì sự nghịch ngợm của mình. Cậu bé không nói gì chỉ im lặng nhìn bóng lưng mẹ dần đi, sau đó cậu lại quay sang nhìn cửa sổ bên cạnh mình, cậu run sợ và lại chui xuống gầm giường.
Không ai biết cậu đang sợ hãi điều gì?
Đến sáng hôm sau người cha vào phòng đánh thức cậu bé như thường ngày, khi mở cánh cửa phòng ông giật mình khi thấy cả căn phòng đều được tô vẽ những màu đỏ nguệch ngoạc khó coi. Tức giận ông lôi cậu bé ra khỏi phòng và đánh cậu tới tấp. Người mẹ lúc này mới thức giấc vội chạy ra can ngăn thì thấy tiếng khóc vọng ra từ phòng cậu bé. Người cha tưởng đây là trò đùa mới của cậu bé nên đã không quan tâm tiếng khóc đó mà tiếp tục đánh cậu bé mặc cho cậu bé đang đau đớn khóc lóc nhưng không hề phát ra một âm thanh đau đớn nào cả. Chỉ có mẹ của cậu bé lúc này đang nghe theo tiếng khóc mà chạy thẳng vào căn phòng của con nhưng khi bước vào phòng cô lại không thấy bất kì ai, tiếng khóc vẫn văng vẳng trong căn phòng và cô cho rằng chắc chắn mình bị ảo giác rồi. Nhưng khi cô thấy tiếng khóc ngày một ai oán và đau đớn cô lặng lẽ đi thẳng vào bên trong phòng, dò tìm theo âm thanh để tìm kiếm thứ gì đó, khi đó cô cuối người từ từ nhìn xuống gầm giường, âm thanh được phát ra từ đó... Cô nghĩ đây có thể là trò đùa của đứa trẻ, tức giận cô gọi chồng vào cùng khiêng chiếc giường sang một bên để kiểm tra. Nhưng khi chồng cô bước chân vào căn phòng thì tiếng khóc bỗng trở nên im lặng. Người vợ một mực bắt chồng phải chuyển giường sang một bên để cô kiểm tra, khi chiếc giường đã được di chuyển, cô vẫn nghe thấy tiếng khóc nhưng lại là dưới gầm giường ở vị trí mà cô vừa di chuyển. Cô sợ hãi hỏi chồng có nghe thấy tiếng khóc không, chồng cô chỉ nghiêm nghị nói KHÔNG rồi bỏ ra khỏi phòng. Cô sợ hãi chạy ra khỏi căn phòng, chạy đến bên đứa con trai vừa bị bố đánh, cô ôm con đầy sót xa nhưng cô không khóc vì cô sợ mình sẽ đánh mất đi vẻ tôn nghiêm vốn có của mình.
Cô bế đứa bé vào trong phòng, đặt cậu bé trên giường rồi khẽ đóng cửa lại. Một ngày lại dần trôi, khi màn đêm khẽ buông xuống, khi hai vợ chồng đang yên giấc thì nghe tiếng gió thổi đập mạnh liên hồi vào cửa sổ, họ bị giật mình và tỉnh giấc. Người vợ vì lo lắng cho cậu bé còn nhỏ tuổi bèn chạy qua phòng con kiểm tra thì lại không thấy cậu bé đâu, cô cuối xuống nhìn gầm giường như thường lệ thì lại thấy cậu bé. Lần này cô không trách mắng cậu nữa, cô nhẹ nhàng kéo con ra khỏi gầm giường rồi ôm lấy cậu bé vỗ về. Lúc này tiếng gió thét tru tréo bên ngoài cửa sổ vang vọng lại, cậu bé dường như nhìn thấy một ai đó ở cửa sổ, lần này cậu mạnh mẽ hơn ra hiệu cho mẹ nhìn phía cửa sổ. Người mẹ nhìn theo hướng tay con chỉ ra cửa sổ thì thấy một hình ảnh mờ ảo nào đó, cô tưởng nhà có trộm bèn lại gần cửa sổ nhìn cho rõ, cô giật mình vì thấy cậu con trai của mình đang đứng bên ngoài cửa sổ khóc lóc thảm thiết, cô tính mở cửa sổ thì bị một ai đó chặn tay lại. Quay đầu lại nhìn cô thấy cậu con trai của mình nãy giờ vẫn đứng bên cạnh mình, cậu bé nắm chặt tay mẹ và liên tục ra dấu lắc đầu như muốn cảnh báo mẹ đừng mở cửa sổ vậy. Người mẹ chưa hiểu chuyện gì bèn quay lại nhìn phía cửa sổ thì không thấy gì nữa, cô hoang mang trong giây lát rồi sau đó tự đưa ra một quyết định liều lĩnh rằng tối nay cô sẽ ở lại ngủ với con. Người chồng mãi không thấy cô quay lại bèn qua phòng tìm, ông tức giận vì cậu bé lại ngủ chung với mẹ và điều đó là không đúng đắn, không thuần phong mỹ tục. Ông gào thét bắt người mẹ trở về phòng và cậu bé phải tập ngủ một mình như một người trưởng thành. Người mẹ nhìn đứa con một cách bất lực rồi quay người về lại phòng mình, để lại cậu bé nằm đó một mình.
Sáng hôm sau, cậu bé níu tay áo mẹ, người mẹ trong cơn mê thấy cậu bé tự ý chạy qua phòng như vậy bèn quở trách vài câu nhưng bà lại không để ý rằng người níu tay cô, gọi cô nãy giờ không phải là con mình. Cô mơ màng mở mắt trong cơn mê, cô không thấy bất kì ai trong phòng nhưng trực giác của một người mẹ làm cô cảm thấy giường như có ai đó đã ở đây níu tay cô, cố gắng đánh thức cô dậy. Cô bật dậy và chạy thật nhanh qua phòng cậu bé, cô nhìn thấy cậu ở bên ngoài cửa sổ bèn chạy lại mở cửa sổ, khoảnh khắc cô mở cửa sổ cậu bé lại biến mất, cô tưởng mình còn đang mơ ngủ bèn dụi dụi mắt, nhìn lần lượt xung quanh phòng, nhìn xuống cả gầm giường nhưng cô không nhìn thấy bất kỳ thứ gì. Cô chạy vội ra sân vườn, nơi có chiếc cửa sổ của cậu bé, cô nghĩ cậu bé chắc chỉ đang chơi đâu đó gần đây thôi, nhưng khi cô ra tới nơi, cô chỉ thấy cậu bé đang dùng tay cào đất, nghĩ cậu bé nghịch bẩn sẽ bị người cha đánh mắng cô bèn kéo cậu đi mà không hề nhận ra điều gì bất thường. Màn đêm gần buông xuống, lại một ngày nữa dần trôi qua, nhưng lạ là cả ngày hôm nay cô lại không thấy hình bóng chồng mình ở đâu, lúc này cô mới vội chạy khắp nhà tìm chồng, sau khi tìm ở mọi nơi, cô lại nghe thấy tiếng khóc nức nở lần trước vang vọng từ phía phòng của cậu bé. Cô chạy vội vào phòng, cuối xuống gầm giường và lôi cậu bé ra ngoài, cô trách mắng cậu không nên đùa giỡn như thế này nữa. Cậu bé chỉ im lặng không nói gì và chỉ tay ra hiệu ở phía cửa sổ, cô vội chạy ra cửa sổ nhìn, cô giật mình khi thấy chồng mình vậy mà đang đứng ở đó nhìn chằm chằm xuống dưới đất, cô sợ hãi ngồi phịch xuống đất, lúc này có tay ai đó đang chạm vào tay cô, cô giật mình nhìn thấy cậu con trai của mình vậy mà lại đang nằm ở dưới gầm giường và đang ra hiệu cho cô im lặng. Cô run rẩy khẽ nhìn lên phía trên giường nơi ban nãy cô mới đặt cậu ngồi ở đó, cô nhìn thấy cậu bé vẫn ở đó và đang ra hiệu cho mẹ nhìn ra phía cửa sổ, nỗi sợ lúc này đang xâm chiếm hết cơ thể của cô, cô run rẩy nhìn về phía cửa sổ, hình ảnh mờ ảo đó cuối cùng cũng hiện lên rõ ràng, là hình ảnh cậu con trai cô đang khóc lóc thảm thiết. Cô nhắm chặt mắt cầu nguyện, rằng tất cả chỉ là ảo giác, cô sợ hãi và luôn cầu nguyện rằng khi mở mắt ra mọi thứ sẽ bình thường như ban đầu. Cô tự đếm ba giây trong đầu rồi tự nhủ rằng khoảnh khắc khi cô đếm đến ba cô sẽ chạy thật nhanh ra khỏi phòng, ra sân vườn tìm chồng và hỏi lý do. Nhưng đến giây thứ hai cô dao động rồi, cô nghĩ mình cần phải đưa ra lựa chọn là nên chọn ôm đứa bé nào để bỏ chạy cùng cô.
Là đứa đang ngồi trên giường, đứa nằm dưới gầm giường hay đứa trẻ đang khóc đằng sau khung cửa sổ kia?
Cuối cùng cô lựa chọn đứa trẻ nằm dưới gầm giường, cô kéo mạnh tay cậu bé ôm vào lòng rồi chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Cô đem theo cậu bé ra đến vườn, ngoài trời lúc này đang mưa rất to, gió rất mạnh, cô không nhìn thấy chồng đâu vội chạy lại chỗ ban nãy chồng cô đã đứng, cô ngồi xuống dùng tay cào lớp đất, cô cứ cào mãi, vừa điên cuồng cào, vừa gọi tên chồng. Cậu bé đứng bên cạnh lúc này chỉ nhìn cô rồi mở miệng cất tiếng nói đầu tiên " Mẹ, đừng đào nữa, trông không hay cho lắm"
Lúc này người mẹ không để ý đến lời cậu bé nói cô chỉ mải miết cào đất như thể cô tin rằng chồng mình đang nằm dưới lớp đất đó vậy, nhưng cuối cùng thứ cô nhìn thấy đầu tiên dưới lớp đất đó vậy mà lại là con mình. Cô sợ hãi ngồi lùi ra xa rồi quay sang nhìn bên phía cậu bé đang đứng, lúc này cô thấy cậu bé đang khóc lóc thảm thiết, là gương mặt khóc lóc lúc cô nhìn thấy qua cửa sổ, cô nhìn lại dưới lớp đất kia đúng là con trai mình, cô gào khóc, cố gắng đào thi thể con lên nhưng khoảnh khắc cô ôm đứa bé từ dưới đất lên thấy tay của cậu bé đang nắm chặt thứ gì đó, lúc này mặc cho cô có ôm kéo cậu cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn không thể nào nhấc nổi cơ thể của cậu lên được, vậy nên cô lại tiếp tục ra sức cào, thứ cô thấy ấy vậy mà lại là chính cô. Cô sợ hãi không hiểu chuyện gì, cô nghĩ cô sẽ nhìn thấy gương mặt chồng mình nhưng sao lại là chính cô, cô cuối người ôm cả hai vào lòng mà gào khóc, tiếng khóc mới thê lương làm sao, mưa vẫn cứ rơi rả rích trong màn đêm đen tĩnh lặng ấy..
Cô cảm nhận được dưới lớp đất này rốt cuộc còn ẩn giấu những thứ gì nữa, cô dùng tay đào, đào và đào. Cậu bé đứng bên cạnh bắt đầu trở nên sốt ruột và gấp gáp nói " Mẹ, đừng đào nữa" , lúc này cô cuối cùng cũng nhìn thấy cái xác thứ ba bên cạnh cô, ấy vậy mà lại trông giống hệt con cô, đứa trẻ trông y chang cậu bé, cô đào tiếp vẫn là gương mặt ấy, mọi ký ức lúc này dồn dập ùa về. Hoá ra năm ấy cô sinh ba nhưng vì để giữ gìn truyền thống hoàn hảo, người cha đã trực tiếp ra tay với hai đứa trẻ và trôn cất ở sau vườn, nhưng ông không ngờ hình ảnh cậu bé khi lớn càng làm ông nhớ lại hình ảnh hai đứa trẻ kia nên vô tình trong lúc nóng giận ông đã lỡ tay đánh chết cậu bé. Khoảnh khắc lúc người vợ chạy từ phòng con ra can ngăn, lúc đó đứa trẻ đã ngưng thở rồi, ông sợ vợ sẽ làm hỏng cả cái thế hệ này bèn ra tay với cả người vợ, khoảnh khắc ấy cô đã nắm chặt lấy tay cậu bé. Ông vất vả đem hai thi thể dính chặt nhau đem chôn cùng hai thi thể ngoài vườn nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra. Ông nhìn thấy hai thi thể đang nắm tay nhau, khoảnh khắc ông đặt vợ con mình nằm xuống cũng là lúc hai thi thể kia nắm chặt lấy tay vợ ông. Ông phớt lờ, gạt bỏ sự sợ hãi của bản thân sang một bên rồi tiếp tục lấp đất lại.
Chỉ là sáng hôm sau khi ông thức giấc, người vợ vẫn nằm cạnh bên ông như thể mọi việc hôm qua chưa tồn tại, ông xuống phòng cậu bé và nhìn thấy cậu, ông tức giận lôi cậu ra khỏi căn phòng đó và liên tục đánh mắng. Mọi thứ như đang lặp lại, ông cảm nhận được điều đó nhưng không thể nào thoát ra được. Hiện tại người vợ khi nhớ ra tất cả mọi chuyện, chua xót nhìn những đứa con của mình cô quyết định đi tìm chồng mình. Cô quay vào trong nhà, vô phòng ngủ cô thấy chồng mình vậy mà lại đang nằm trên giường, cô gào thét đau đơn muốn kết liễu con người tệ bạc này thì thấy người chồng tỉnh giấc và chạy vội xuống phòng người con, cô nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra nhưng không thể nào đưa ra lời cảnh báo nào, cô chỉ có thể khóc nức nở nhìn bản thân rời bỏ con mà quay về phòng cùng người chồng, có thể linh hồn của họ mang oán khí quá nặng nên bị mắc kẹt bên trong căn phòng của cậu bé, nó lý giải được phần nào lý do tại sao người vợ luôn nghe thấy tiếng khóc ai oán mà lại không biết là của chính mình. Vậy người chồng liệu có còn sống?
Nếu tất cả ba linh hồn của mẹ con đều đang bị mắc kẹt và đang cố ra hiệu cho chính mình nhận ra và cố gắng giải thoát cho họ vậy thì người chồng đang ở đâu và đang làm gì?
Thực ra người chồng đã thắt cổ chết ở cái cây sau sân nhà, nơi mà cô nhìn từ cửa sổ ra và từng thấy chồng mình ở đó. Hoá ra năm đó vì lỡ tay đoạt mạng cả nhà mà ông ta trở nên suy sụp và tinh thần không ổn định. Cuối cùng vì nghĩ gia đình này đã không còn hoàn hảo nữa, vậy nên cách để giữ gìn sự hoàn hảo trọn vẹn nhất đến cuối cùng đó là ông lựa chọn kết thúc cuộc sống của chính mình để tiếp tục làm một gia đình hoàn hảo lần nữa. Đó là lý do họ luôn bị mắc kẹt, thân xác lạnh lẽo, linh hồn thì bị giằn vặt giày xéo từ ngày này qua tháng nọ, không thể nào thoát ra.
Đã bao giờ và đã bao giờ bạn trò chuyện được với linh hồn của chính mình chưa?
Rốt cuộc trong câu chuyện này là linh hồn họ đã chết hiện về báo mộng hay linh hồn của họ thực sự đang sống và đang tồn tại, còn thân xác lạnh lẽo kia vẫn nằm đó. Vậy linh hồn của họ thực sự đang ở đâu, đang là ai?
Dưới góc nhìn của bạn, khi đã biết rõ lý do hãy kéo đọc lại từ đầu nhưng là dưới góc nhìn của người bị mắc kẹt bạn ắt hẳn sẽ tự có câu trả lời cho chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro