Chương 1
THẢM KỊCH XẢY RA:
Bắt đầu cho cuộc đời trôi dạt
....... .
Màn đêm, lạnh lẽo và hiu quạnh, cô liêu một cách đáng sợ, từng làn gió khẽ rít qua kẽ tay Luân. Cậu đang ngồi ưu tư một mình.
Hôm nay khá tệ, cậu nghĩ vậy, có lẽ vì cái lạnh giá mà bố Luân dành cho mình.
Hôm nay Luân đã làm bố buồn, và cũng chính hôm nay cậu biết thế nào là bị bỏ rơi. Cảm giác bị ai đó hắt hủi thật khó chịu, nhất là với ông ấy, người mà cậu kính trọng nhất. Giờ đây Luân phải ngồi đối diện với bốn bức tường và sám hối về những lỗi lầm của mình- điều mà ông ấy thường làm mỗi khi cậu có lỗi.
"Tại sao bố lại dùng ánh mắt ấy nhìn mình? Sao bố lại giận như thế chỉ vì một lần nói dối". Đó là những câu hỏi hiện ra trong đầu Luân.
Người ta bảo bạn chỉ thất vọng khi bạn có hi vọng, và với bố bây giờ cũng vậy. Luân là một khuôn mẫu tuyệt vời, một chàng trai ngoan hiền, lễ phép mà bất cứ ông bố bà mẹ nào cũng ao ước sỡ hữu. Chính ông đã tạo ra cậu như thế và ông không thể cho phép cái hình mẫu ấy bị khiếm khuyết bất kỳ lỗi nhỏ nào, cứ như thể ông là một học sinh xuất sắc và chẳng bao giờ hài lòng với điểm 5 dù điều đó chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến thành tích cuối kỳ cả. Nhiều lúc Luân cảm thấy mệt mỏi và muốn thoát khỏi cái vỏ bọc ấy, nhưng cậu không thể làm bố buồn bởi sự kì vọng dành cho mình là quá lớn.
Luân đưa ánh mắt xa xăm ra phía chân trời đen tối ấy, chẳng có gì nổi bật khi sắc đen là màu chủ đạo của cả bức tranh. Phải chăng ngàn sao cũng ghét cậu khi ẩn nấp sau đám mây đen ấy, những tiếng cười khúc khích nhạo báng của gió làm cậu thêm buốt lạnh sống lưng.
- Ngủ chưa con trai? Một giọng nói ấm áp xua đi cái lạnh bủa vây cậu.
- Dạ chưa mẹ! Luân lên tiếng.
- Thôi ngủ đi mai còn đi học, con đừng giận bố nhé, bố chỉ muốn tốt cho con thôi.
Luân biết mà, cậu chỉ thấy xấu hổ vì đã nói dối bố để trốn đi chơi với thằng bạn thân thôi.
- Dạ, con biết rồi, mẹ cũng ngủ sớm đi nhé. Luân đáp.
Thiên thần của cậu, bà ấy vẫn vậy, tâm lý, sâu sắc, dành sự quan tâm hết mực cho Luân. Mẹ Luân luôn biết được cậu nhóc đang suy nghĩ gì, và đến với cậu trong lúc cậu cần bà nhất... một lời khuyên, một câu an ủi, thậm chí chỉ một cái nắm tay thôi cũng khiến Luân từ địa ngục trở về với sự phức tạp của sự sống.
Cậu đứng bật dậy, vươn mình ra đón lấy cái lạnh như thể đáp trả sự khiêu khích của gió. Tiến đến chiếc giường bé xinh, ấm áp đang chờ cậu tận hưởng, Luân thả mình một cách không trọng lượng xuống cái giường ấy. Một ngày biến động kết thúc như thế đấy, đơn giản, không kịch tính, và có hậu bởi ít ra Luân biết mình phải làm gì để sửa sai.
Thu đến, ánh mặt trời tỏa nắng mát dịu bởi chúng được trộn lẫn với cái se se lạnh đặc trưng của mùa thu, như một sự sắp đặt nó phải như thế. Luân đang đạp xe đến trường. Cũng như mọi học sinh khác, cậu bận chiếc áo sơ mi trắng được đóng ngăn nắp trong cái quần tây xanh đen một cách gọn gàng, mái tóc để hơi dài phủ qua phải khá lãng tử, che đi vầng trán của cậu, gương mặt thanh tú, trắng trẻo, sống mũi cao, đôi mắt to và sáng lắm, cái miệng vừa vặn được định vị phía bên trên chiếc cằm hơi thoải và gọn gàng. Luân cũng khá cao nếu so với các bạn cùng trang lứa. Chả trách mà cậu được lắm bạn khác giới để ý.
Và cũng như mọi buổi sáng đến trường khác, cậu thong dong trên chiếc xe đạp khá nam tính. Con đường đến trường phủ đầy sương mờ, giăng bồng bềnh khắp lối mà mắt không thể điều tiết để nhìn rõ được phạm vi quá xa. Những hạt sương còn ướt đẫm trên lá cứ vo tròn lại và thoải mái lăn dài xuống mặt đất. Cảnh vật được khoác lên mình màn mỏng trắng xóa che đi mọi thứ xấu xí, hoang sơ của một khu rừng già.
Có thể nói đạp xe đến trường với cậu chẳng khác nào một hành trình vượt núi đầy gian khổ của những tay đua đường dài. Quanh khu vực nhà Luân sống chỉ toàn là rừng núi, cây cối, nếu muốn hỏi thăm "hàng xóm" thì phải đạp xe đến cả vài cây số chứ chả chung vách với người khác như trước đây. Gia đình Luân là một đoàn Lữ hành, sinh sống ở rất nhiều nơi, thường thì 2 hoặc 3 năm sẽ xãy ra một cuộc di cư. Nhiều khi chưa kịp làm quen hàng xóm thì đã phải đi rồi. Chẳng biết trước đây bố Luân làm nghề gì, chỉ biết là thường xuyên vắng nhà, có khi đi cả tháng mới về. Ấy vậy mà mẹ cậu vẫn chấp nhận sống như thế - một sự hy sinh lớn của người phụ nữ. Và có lẽ Chúa đã trả ơn cho sự hy sinh đó của bà khi bây giờ gia đình Luân đã sống ở đây, có vẻ là định cư chứ không tạm bợ như trước nữa. Mặc dù có hơi đơn chiếc, nhưng không sao miễn cuộc sống cứ trôi qua an lành như thế này là cậu mãn nguyện lắm rồi.
Vừa đi ngang qua nhà thằng bạn thân cũng là "hàng xóm" gần nhất, Luân hét lớn:
- Lu ơi! Đi học.
Lu là tên mà cậu đặt cho nó bởi nhìn bề ngoài nó khá "vạm vỡ", tất nhiên không phải là khuôn mẫu sáu múi đâu nhé, mà là tên mập ú dư thừa thịt, mái tóc thì cực ngố, có thể hình dung là một cái đầu trọc được che phủ bởi cái tổ quạ, hình như nhà nó không có lược chải đầu thì phải, khuôn mặt khá mũm mĩm, nói chung là mọi thứ cứ tròn tròn vậy. Nhìn nó ngoài bộ đồng phục giống cậu ra thì những cái còn lại là một trời một vực, ngay cả tính cách, Luân trầm tính, sâu sắc, ra vẻ người lớn hơn(ít ra Luân cũng đã chui ra trước nó cả một cái thu ấy chứ phải).
Còn Lu ư? Thực ra tên nó là Hà, nghe như tên con gái vậy, hiền như cục đất cày, học khá tốt cơ mà không thể gọi là thông minh, ngoài việc học ra nó chả biết gì hết. Cuộc đời vẫn thế, như hai thỏi nam châm vậy, cứ quấn lấy nhau dù là trái cực.
Có chăng nó học tốt cũng bởi vì đó là thứ duy nhất mà nó chú tâm và phải chú tâm. Bố mẹ nó ư, bắt ép nó học như một cái máy. Câu nói nổi tiếng nhất mà mẹ nó phán ra đó là:"Mày không phải làm bất cứ việc gì hết, tao nuôi mày cho tới khi mày có một công việc làm ổn định, còn nếu mày học cũng không ra gì thì sau này tao không cho mày bất cứ thứ gì, tự mà kiếm lấy nuôi cái miệng". Đó là lần ghi điểm duy nhất của mẹ thằng Lu trong mắt cậu. Nghe qua thì có vẻ hơi thiếu tình cảm nhưng đó là lời đe dọa đủ sức nặng với một thằng công tử ở chốn heo hút như nó. Và thành quả thì đã thấy rõ, nó khá biết điều và ngoan ngoãn.
- Hôm nay đi sớm thế? Tao chưa ăn gì cả! Lu làu bàu.
- Thôi đi ông tướng, có đi nhanh không?
Luân ra lệnh, luôn như thế, cậu luôn tỏ ra mình là đàn anh so với thằng ngốc này.
- Ừ thì đang đi nè. Vừa nói hắn vừa ngoạm lấy ngoạm để cái bánh mỳ đang ăn dở.
Thằng mập đạp xe khá khó khăn, nhìn nó Luân thấy như một gã hề trong rạp xiếc ở thị trấn mà hôm trước hai đứa trốn đi xem. Chỉ khổ cho con ngựa sắt của nó, cứ kêu la oai oái mỗi lúc đi qua những cái ổ gà to tướng. Nó là "vua bi quan", chẳng bao giờ và chẳng điều gì khiến cơ mặt nó giãn nở tự nhiên hết. Trông nó lúc này đến là buồn cười.
Một khung trời mát mẻ, sảng khoái, buối sáng là bắt đầu cho mọi hoạt động trong ngày, bởi thế nếu bạn thấy hứng khởi vào mỗi buổi sáng thì có nghĩa là "đầu xuôi" rồi đấy. Mỗi ngày của Luân là một tiến trình để hướng đến mục tiêu, "không bao đánh rơi thời gian một cách vô ích", điều đầu tiên mà bố cậu dạy để thành một học sinh giỏi.
- Này, hôm qua có bị bố mày đánh không? Lu lên tiếng.
Cậu không đáp lại thằng bạn đang vểnh tai lên chờ đợi đáp án. Chỉ thế thôi nó cũng đoán được đôi phần vấn đề.
- Vậy là có rồi. Lu tỏ vẻ buồn rầu.
Luân vẫn im lặng đạp xe lên phía trước, bỏ mặc thằng mập cứ đuổi theo. Luân không muốn trả lời, chuyện qua rồi mà cũng chẳng có gì to tát cả, nó chỉ thực sự lớn với người đàn ông có trách nhiệm như cậu. Con đường mà hai đứa đang đi khá hẹp, nhiều khúc quanh co, có quá nhiều đất đá nhô lên mặt đường, phải giữ tay lái thật vững nếu không muốn phải "đo đường", và thật nguy hiểm bởi không chỉ là trầy xước bình thường đâu.
Vừa tiến ra đường lớn vào thì trấn thì hai đứa bắt gặp một người đàn ông lạ mặt tiến về phía mình, người đàn ông ở tuổi trung niên, Luân chưa gặp ông ta ở đây bao giờ, Luân có thể khẳng định như thế sau hai năm sống ở đây. Trông ông ta khá bụi bặm, cái quần jean xanh dính đầy bùn đất, cái áo khoác đen dày cộm, gương mặt khá bảnh, khuôn mặt to, chữ điền, lông mày rậm, môi mỏng, mũi dọc dừa nhưng lại hơi quá cỡ, ánh mắt nhìn có vẻ sắc sảo. Nhìn những vết bùn đất bám trên người thì đủ biết ông ấy đã có một cuộc hành trình dài đến đây.
- Này hai đứa! Muốn đến nhà bác Thành ở thôn Đông thì phải đi như thế nào vậy? Người đàn ông lạ mặt lên tiếng.
"Bác Thành nào nhỉ? "Cậu chưa nghe cái tên ấy bao giờ. Chắc ông ấy ghé lên vùng đất khỉ ho cò gáy này để tìm người thân...tội nghiệp...nhưng mà có thể ông sẽ thất vọng vì ở đây chả có ai như ông ấy bảo cả. Hai năm, khoảng thời gian đủ dài để Luân không bỏ sót bất cứ cái hộ khẩu nào ở vùng này vả lại ở đây cũng chẳng có mấy người sinh sống.
- Ở đây không có ai tên là Thành đâu chú ạ, có lẽ là ở thị trấn ấy, chú đi ngược lại, thẳng tiếp con đường lớn này là tới. Cậu đáp.
- Không có sao? Ông ta hỏi lại với vẻ thất vọng.
- Dạ, vâng ạ. Cậu tiếp tục khẳng định.
Sau một phút suy nghĩ, ông ta đáp lại:
- Ừ, cảm ơn cháu nhé.
Nhìn ông ấy Luân có cảm giác gì đó không bình thường, nhất là ánh mắt lúc nghe câu trả lời của cậu, ông ta lặng đi một lúc, đồng tử giãn rộng hết mức có thể, vành mũi phồng to, quai hàm hơi bạnh ra, có vẻ như ông đang đay nghiến ai đó, trông chẳng khác gì con thú đang bị thương nhìn chằm chằm vào thợ săn đang tiến lại, dù là gì đi nữa thì cậu cũng không thích cái đang hiện lên trong đầu của ông ấy. Ông ta thay đổi cảm xúc khá nhanh với một câu cảm ơn đầy tình cảm. Chẳng hiểu tại sao Luân có cảm giác mất an toàn, cảm giác hụt hẫng, Luân đang lo sợ một điều gì đó, mặc dù mọi thứ đang rất bình thường.
- Đi nhanh kẻo trễ mày. Thằng Lu cắt ngang mạch suy nghĩ của Luân.
Suốt cả năm tiết học Luân không thể tập trung vào sách vở, cậu cứ bị ám ảnh bởi ánh mắt đó, một ánh mắt bí ẩn, lạnh lùng, chưa bao giờ Luân gặp một người nào như thế. Cứ như một thằng nhóc lỡ xem phải cảnh ghê rợn trong một bộ phim kinh dị nào đó và nó nhảy luôn vào tiềm thức không có cách gì quên được. Bộ não thật đáng sợ khi ngoài những thông tin cần thiết được lưu giữ là một hố đen chứa cả những thứ độc hại mà bạn vô tình thu nhặt nó qua ánh mắt và sự tò mò. "Chỉ là một người hỏi đường thôi mà"cậu tự an ủi mình như thế, một gã Lữ hành bí ẩn. Luân không biết rằng có thể đó là tiến trình đầu tiên của quá trình tuyệt vọng.
"Tùng ! Tùng ! Tùng...".
Một hồi trống dài vang lên báo hiệu kết thúc khoảng thời gian cực hình của cậu, nghe thì có vẻ không hợp lắm với một học sinh gương mẫu nhỉ. Nhưng hôm nay thì khác, có điều gì đó trong ý thức buộc cậu không tập trung thu nhận những con số, những kiến thức trên bảng, và một khi cậu không muốn tiếp nhận thì điều đó đồng nghĩa với việc Luân sẽ tự đẩy mình ra xa so với phần còn lại, những đứa đến trường theo đúng nghĩa. Thật khó khăn khi phải ngồi nửa ngày trời như thế này, "sốt ruột" chính xác là điều đang xuất hiện trong đầu.
- Này, đợi tớ với! Sao hôm nay tớ thấy cậu cứ nhìn ra ngoài cửa sổ mãi vậy? Có chuyện gì à?
Liên- cô bạn thân nhất của cậu trong lớp học, một lớp phó văn thể mỹ. Cô bé hỏi với theo khi thấy Luân đi quá nhanh mà không đợi nhỏ như thường lệ. Đã như một thói quen, hôm nào về ba đứa cũng đi về cùng nhau, Luân, Lu và nhỏ Liên - bộ tam của 9A4, khá thân thiết, có thể nói như vậy.
- À, không có gì đâu, hôm nay thấy không có hứng học thôi, tớ chả biết tại sao nữa! Luân cười đáp lại cô bạn.
- Hôm nay học quỹ tích mà tớ chả hiểu cái gì hết, khó thật đấy, tớ đang lo đây, không biết có làm được mớ bài tập ấy không nữa! . Liên thở dài một cách nặng nề.
- Tớ cũng vậy. Thằng Lu chêm vào để tìm sự đồng cảm.
- Tớ cũng chưa biết, để xem thế nào đã, lo gì, cả ba đứa mà không làm được hay sao. Luân cười trừ.
Lại là bài tập, cuộc đời học sinh cứ quay như chóng chóng vậy, bài tập, bài tập và bài tập, chả trách có khối đứa cá biệt đến thế.
- Ừ nhỉ, tớ quên là có 2 nhà toán học đang ở đây, hì. Con nhỏ cười một cách dễ thương.
Và cứ thế, hai đứa huyên thuyên hết cả buổi trên đường về, trừ cậu. Luân có vẻ trầm lắng hơn mọi ngày. Sau khi chia tay hai đứa bạn, Liên ở thị trấn còn thằng Lu cũng dừng lại ở ngã ba con đường hẹp ấy. Giờ chỉ còn mỗi Luân, tự do suy nghĩ mà chả sợ ai làm phiền, nhưng mà việc gì phải suy nghĩ đâu cơ chứ? Cậu chả hiểu nổi mình nữa, cậu cứ bị ám ảnh bởi người đàn ông kì lạ đó, mà không, chính xác là Luân đã nhìn thấy điều gì đó trong mắt người ấy, một điềm báo mà theo cậu là không lành. Đó là giác quan thứ sáu phải không nhỉ, cái thứ đầy sự mơ hồ và khá duy tâm ấy.
Sau một hồi lòng vòng, thả dòng cảm xúc theo từng vòng xe, Luân cũng về tới cổng nhà mình. Nhà của cậu, một ngôi nhà hai tầng xinh xắn ẩn khuất sau một rừng cây cối, ngôi nhà được phủ lớp sơn màu xanh nước biển, có một khoảng sân rộng, một nhà kho và một thảm cỏ xanh mướt phủ quanh hàng rào, xa xa về phía ngôi nhà, một cái xích đu cỡ lớn an tọa trên thảm cỏ xanh, nó đủ chỗ cho cả nhà ngồi ngắm hoàng hôn mỗi sáng. Về đến nhà thật tuyệt, còn gì tuyệt hơn khi kết thúc một chuyến đi dài là một thiên đường đang đợi sẵn, như kiểu người bộ hành gặp nước trên sa mạc cằn cỗi ý.
Cậu đưa tay với lấy cánh cổng làm bằng gỗ mà bố thiết kế một cách đơn giản, chuẩn bị bước vào thì Luân nghe thấy những âm thanh cười nói phát ra trong căn nhà vốn yên tĩnh ấy. Nhà có khách, có lẽ vậy, "là ai vậy nhỉ", cậu khá tò mò, bởi mấy khi có khách ghé lại nhà mình. Bản năng mách bảo cậu không nên gặp họ hay nói đúng hơn là không nên để họ thấy mình, bởi cậu không thích chào hỏi người lạ cho lắm, với lại giờ Luân đang mệt không muốn phải ngồi tiếp vị khách kia. Luân quyết định đi cửa sau, lối mòn mà cậu vẫn vào khi muốn tránh bố phát hiện như hôm trước. Cậu rón rén bước thật nhẹ hết mức có thể để không ai nghe thấy, đi qua cánh cổng sau, chui vào nhà bếp, cậu tiến nhanh về phòng mình, nhanh nhẹn như một con sóc. Khép cánh cửa phòng lại, cậu nằm thừ người ra trên chiếc gường yêu dấu, nhắm mắt và tận hưởng.
Chợp mắt được một lúc thì Luân tỉnh giấc bởi tiếng cười quá lớn vọng lên từ phòng khách, lẽ ra ai đó nên điều tiết volum nhỏ hơn vào một buổi trưa yên tĩnh như thế này. Luân bật người dậy một cách khó nhọc, gương mặt còn đang ngái ngủ ra vẻ khó chịu với kẻ phá đám. Chỉ có thể là vị khách kia, sao ông ta lại mất lịch sự thế? Đã đến lúc tìm hiểu điều gì đang diễn ra trong cái tổ ấm của mình, một vị khách không mời và những trò hề của hắn. Cậu bước nhẹ đến cầu thang, đưa ánh mắt dò tìm vị trí của hắn, "kia rồi", cậu lẩm bẩm, ông ta ngồi quay lưng về phía mình, trước mặt là bố, mẹ và cô em gái của cậu. Họ đang ăn trưa và chẳng ai để ý đến sự không có mặt của thằng con quý tử trong một bữa trưa thân mật như thế.
- Cháu có ăn nữa không chú lấy cơm cho nhé.
Vị khách kia đang hỏi em gái cậu kèm theo cái xoa đầu thân thiện. Con bé trả lời bằng một nụ cười ngượng, rồi khẽ nép vào lòng mẹ.
Em gái cậu, Trà My, năm nay mới lên bảy, nó ngoan ngoãn lắm, đứa em gái duy nhất của cậu. Luân cưng chiều cô nhóc lắm, những lúc rảnh rỗi cậu thường chơi đùa với nó và nó thường hát cho cậu nghe, những bài hát không đầu không đuôi và dĩ nhiên là không có kết thúc. Hai anh em cứ quấn quýt lấy nhau, có lẽ vì ít tiếp xúc với người khác nên con bé trở nên rụt rè trước mặt người lạ.
- Dạo này anh làm ăn vẫn tốt đấy chứ. Người khách lại tiếp tục hỏi.
Ông ấy nói khá nhiều, trong khi bố thì vẫn cười một cách gượng gạo, cậu nghĩ thế.
- Tôi vẫn vậy. Bố đáp.
- Hôm nay đến thăm anh chị, trước là để hỏi thăm chị và cô bé dễ ghét này, sau là tôi cũng có chút việc muốn nói riêng với anh. Vị khách xuống giọng một cách lịch sự.
- Em dẫn con lên phòng ngủ đi nhé, anh nói chuyện với cậu ấy một lúc. Bố cậu quay sang nhìn mẹ.
Như đã biết mình phải làm gì, mẹ cậu dọn qua loa mấy thứ trên bàn rồi dẫn bé My lên phòng.
Phòng khách giờ chỉ còn lại ông Minh và người lạ đó.
- Có vẻ như ông đang có một gia đình hạnh phúc nhỉ? Con gái ông dễ thương đấy.
- Sao mày tìm được chỗ này?
"Mày ư? ", bố vừa gọi ông ấy bằng đại từ ấy, chuyện gì đang xảy ra ở đây, cậu không hiểu gì cả.
- Ông tưởng tôi không biết được sao, tôi là ai chứ, dù ông có đi tận chân trời góc bể tôi vẫn có thể tìm ra ông. Người đó lên giọng một cách đay nghiến.
Luân bắt đầu có cảm giác mọi thứ đang xấu đi một cách tồi tệ, Luân đi vòng quanh lan can làm bằng gỗ, cậu muốn tìm vị trí tốt nhất để quan sát và xem thử ông ấy là ai. "Đây rồi", cậu nghiêng người nhìn về phía người lạ đó. Đột nhiên Luân rụt đầu lại một cách nhanh chóng, cậu không thể tin vào mắt mình nữa, vị khách viếng thăm nhà mình chính là ...ông ấy, người đàn ông lúc sáng, người đàn ông kì lạ ấy. "Hóa ra ông ấy tìm bố mình sao? Khoan đã, nếu vậy thì người tên Thành mà ông ấy nói là ai? Ông ấy cất công lặn lội tìm đến một nơi xa lạ như thế này chỉ để gặp bố? Bố mình là ai? Bố đang che giấu điều gì? "
Hàng tá câu hỏi hiện ra trong đầu, có điều gì đó không bình thường, rất không bình thường. Nhưng lúc này Luân chỉ biết im lặng, thời gian sẽ là câu trả lời cho mọi thắc mắc.
- Tôi không thích vòng vo tam quốc, ta vào thẳng vấn đề luôn nhé. Tôi cho ông thời gian từ đây tới tối. Ông giao cho tôi thứ tôi cần và tôi sẽ để gia đình ông được yên. Hắn đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào bố.
Một ánh mắt đe dọa. Nếu đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn thì đằng sau cánh cửa này là một ngọn lửa đang rực cháy, sẵn sàng thêu trụi mọi thứ chỉ trong tích tắc.
- Ông có một cô con gái dễ thương đấy.
Hắn hạ giọng một cách khoái trá kèm theo đó là một cái nhếch mép. Đúng là hình ảnh này, cái thứ ám ảnh cậu, hắn bắt đầu lộ rõ bản chất, vẫn ánh mắt đó, ánh mắt bốc mùi, mùi của sự nham hiểm. Ông Minh đang thiếu hắn thứ gì đó, một thứ mà hắn phải đi vạn dặm trường, bất kể nơi đâu, bất chấp tất cả để có nó và có thể cũng chính thứ ấy sẽ cắt vụn bức tranh hạnh phúc của gia đình Luân.
- Tôi không có thứ cậu cần đâu, tôi đã rửa tay lâu rồi, tôi không muốn dính dáng gì đến các người nữa hết.
- Không muốn dính dáng gì ư? Dễ nghe nhỉ? Ông cũng biết rồi đấy, những thứ mà ông đang có, ngôi nhà khang trang này, cuộc sống sung túc này từ đâu mà có. Ông đã rửa tay rồi nhưng tay ông vẫn nhuốm mùi bùn đấy, tất cả những thứ ông chạm tay hàng ngày ấy, tất cả đều không sạch sẽ. Ông biết mà. Còn anh em của ông, những đứa vào sinh ra tử với ông thì sao, những mối liên hệ, một hệ thống đấy ông anh ạ. Liệu ông nghĩ mình sẽ không trả giá cho những việc ông đã làm sao. Ông đã làm một ông hoàng trong hơn 30 năm, ngồi trên ngai vàng, nhưng nào có biết cái ngai vàng ấy đè lên xương máu, nước mắt của hàng trăm người. Và bây giờ ông rũ bóng ra đi mà không thèm quan tâm những người ở lại sao?
Hắn nói như thể hắn là Chúa Trời đang phán xét một con chiên đang lạc lối vậy.
- Những gì đã qua tôi không muôn nhắc lại nữa, tôi cũng đâu có sung sướng như cậu tưởng đâu, cuộc sống trốn chui trốn lủi. Mấy năm trời không lúc nào tôi không nơm nớp lo sợ.
- Ông lo sợ điều gì, sợ tôi tìm thấy ông sao? Hay những anh em của ông? Những người cũng như tôi đang căm ghét ông đến tận xương tủy.
Hắn tiếp tục chụp mũ bố Luân bằng những lời lẽ sắc bén. Rồi hắn dịu giọng:
- Bây giờ ông đang sống hạnh phúc với một bà vợ ngoan hiền và một cô con gái dễ thương. Tôi sẽ để ông được làm một người đàn ông của gia đình. Chỉ cần ông giao nó cho tôi. Được chứ?
"Một cô con gái dễ thương? ? ? ". Không, là hai chứ! Bởi Luân đang ở đây mà, ở ngay trên đầu hắn. Hình như là hắn không hề biết đây là tổ ấm hạnh phúc của bốn người, là bốn người đấy, ông chú đáng ghét. Nhưng mà như thế lại hay bởi Luân sẽ tự do mà không bị hắn để ý. "Bố đã không nhắc gì đến mình với hắn, sao lại thế nhỉ? "Những câu hỏi "tại sao? " cứ phủ đầy bộ não nhỏ bé của cậu. Luân đang hoang mang, lo lắng và cả tò mò nữa.
- Tôi đã nói rồi mà, thật sự tôi không có, tất cả mọi thứ trước đây tôi đã đốt hết rồi. Giờ ông có giết tôi đi tôi cũng không có thứ ông cần. Bố cậu nói với hắn bằng ánh mắt như van nài.
- Được. Tôi sẽ làm điều đó trước sáu giờ tối nay nhé. Ông đừng làm điều gì dại dột, ông biết tôi mà, đừng làm tôi điên lên vì những trò ngu ngốc. Hắn trừng mắt nhìn thẳng vào ông Minh.
Vậy là bây giờ gia đình Luân đang bị đe dọa, hai con tin là mẹ và em gái, sẽ là ba nếu hắn biết vẫn còn một ông chủ nhỏ ở đây. Làm gì bây giờ? Luân thật sự choáng với những gì mình nghe được. Cậu không muốn nó xảy ra ngay cả trong giấc mơ khủng khiếp nhất của đời mình, hoàn toàn không.
"Chạy đi tìm người giúp đỡ? Nếu vậy bí mật của bố sẽ bị lộ, hoặc giả hắn làm liều thì sao? Hoặc là..."
Một tia sáng lóe lên trong đầu, "tìm cách gặp bố", chỉ như vậy Luân mới biết mình phải làm gì. Không có ông ấy thì cậu sẽ như thế nào chứ? Làm sao Luân có thể sống mà thiếu những nguyên tắc của ông ấy?
Ông Minh, ngoài là bố của cậu, còn là một người soi đường dẫn lối, từng bước đi. Từ lúc Luân có nhận thức thì đã là con chiên của ông ấy, một con chiên ngoan đạo với niềm tin mãnh liệt. Vậy mà giờ đây có thể niềm tin ấy như sợi chỉ treo chuông, giờ đây khoảng cách giữa thiên thần và ác quỷ là quá mong manh, giờ đây cậu cảm nhận rõ một tượng đài sắp sụp đổ trước mắt. Xót xa thật, cay đắng thật, liệu ai sẽ dẫn dắt Luân hướng về phía trước?
Không, không thể nào, ông ấy là dầu thắp ngọn lửa hy vọng của cậu, không thể để nó cạn dần rồi tắt đi vì bóng đêm sẽ phủ lấy cậu và cậu sẽ ...lạc lối, không phướng hướng, không lối đi, chỉ là một màu đen khắp không gian ấy.
Thôi, quên cái bi kịch ấy đi, chỉ người sống mới viết nên lịch sử, không ai khác ngoài cậu có thể viết lại nó, cậu có thể làm được, cứu gia đình này cũng như để giữ lại những thói quen cho cậu, thói quen được ai đó bảo vệ, chăm sóc. Dù Luân biết rằng mọi thứ sẽ không thể vẹn nguyên như lúc hắn chưa đến được và rằng cậu không thể phủ nhận bố cậu là người xấu, thậm chí là rất xấu, ...dẫu thế nào đi nữa thì cậu vẫn là ADN của ông ấy, không khác được.
Rất nhanh Luân di chuyển về phòng đọc sách của bố mình, căn phòng ấy thực chất cũng là nhà kho của bố Minh, "nếu bố có gì đó bí mật thì nó cũng sẽ nằm ở đây, không thể là chỗ nào khác, bởi đây là nơi trú ngụ rất riêng của bố, chắc chắn sẽ có gì đó, một thứ mà mình cũng không biết đó là gì". Luân nghĩ vậy. Cậu bắt đầu lục tung mọi thứ khắp nhà, kệ sách, bàn làm việc, tủ đồ cá nhân, . .
"Hắn đã từng làm ăn với bố, bố muốn dừng lại, nhưng vẫn giữ thứ gì đó của hắn, cũng có thể là của chung, vậy có thể là sổ ghi chép, tiền bạc...Đại loại thế", Vừa lật giở từng trang sách cậu vừa suy nghĩ "nếu bố bảo đã đốt nó đi thì không thể là tiền bạc được". Nhưng nó nằm ở đâu mới được chứ, Luân bắt đầu sốt ruột. Sau một hồi mò kim đáy bể, cậu nằm xuống sàn nhà và thiếp đi lúc nào không hay. Những lúc mệt mỏi, buồn chán thì Luân thường tìm đến giấc ngủ, bởi khi đó cậu không phải suy nghĩ điều gì nữa, giấc ngủ sẽ đưa ý thức vào một miền đất mới, lánh xa không gian hiện tại, một nơi cho cậu một sự thỏa mãn, đôi khi trong giấc ngủ ấy từng mảnh vụn của kí ức sẽ hiện ra nhưng chúng được lắp ghép một cách không logic và điều đó khiến chúng trở nên không đáng sợ, thường là vậy.
Đang mơ màng trong cõi mộng thì Luân chợt tỉnh giấc bởi tiếng nghiến răng kèn kẹt của lá cửa phòng bố. "Ai đó đang vào" nhanh như cắt, Luân xoay mình lăn vòng xuống phía dưới gầm giường bố kê sát tường cạnh bàn làm việc. Luân nhìn rõ có 4 cái chân đang di chuyển.
- Nó nằm ở đâu? Hắn lên tiếng, cậu biết chắc là hắn.
- Tôi không có, trước khi ra đi tôi đã đốt sạch mọi thứ, tôi không muốn mình sẽ mang theo thứ gì đó của con người cũ. Bố cậu vẫn quả quyết như thế.
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt bố như muốn tìm kiếm dấu hiệu của một lời nói dối, rồi hắn nói:
- Đây là lựa chọn của ông đấy, đừng trách tôi nhé.
Hắn rút trong túi áo ra một khẩu súng ngắn, thứ mà cả đời cậu chưa bao giờ thấy, rồi hắn đưa thẳng vào ngực của bố cậu. Luân bắt đầu cảm thấy tê liệt, cậu như thể bị đóng băng. Hắn, bây giờ không còn là một người bình thường nữa, hắn thèm khát cái thứ đó như con quái vật khát máu, và nếu vẫn không thể toại nguyện thì viên kẹo đồng kia sẵn sàng găm thẳng vào ngực trái của ông. Luân nín thở, cậu nhận thức rõ tiếng trái tim mình đang hấp hối, từng hồi một, rồi nhanh dồn dập và tưởng chừng như sẽ bung ra như những con đê không thể ngăn nổi dòng nước. Tuyến mồ hôi của cậu cũng hoạt động hết công suất, nó chảy dọc sống lưng, hai vầng thái dương như muốn xâm chiếm lấy cậu. "Làm ơn, đừng làm vậy", tiếng nói lý trí vang lên trong đầu.
- Tại sao ông lại cố giữ thứ không thuộc về mình cơ chứ? Vì nó mà ông sẵn sàng hi sinh cả gia đình hạnh phúc của mình à? Viên đạn đầu tiên sẽ thuộc về ông, 2 viên còn lại là dành cho vợ và đứa con gái bé bỏng của ông. Ông muốn vậy đúng không, ông già?
Hắn tiếp tục dí súng vào đầu của bố, ánh mắt đỏ ngầu bởi những vằn máu li ti xuất hiện dày đặc, hắn nói mà hai hàm răng cứ ghắn chặt vào nhau. Rồi hắn quay người lại bước đi, từng bước, từng bước một cách chậm rãi, hắn hua hua cái thứ chết chóc ấy như một diễn giả đang thuyết trình, hắn tiếp tục:
- Ông biết không? Trước đây tôi rất hâm mộ ông, tôi thích sự dứt khoát, nhanh gọn, trí thông minh của ông, ông luôn làm mọi việc rất chu đáo. Đặc biệt, ông rất nhẫn tâm và lạnh lùng, ông sẵn sàng tiễn một kẻ ngáng đường sang thế giới bên kia mà không một chút e ngại và tôi đã học đức tính đó từ ông đấy, tiền bối ạ.
Ông Minh nhắm chặt mắt lại, nghiêng đầu qua phải, ông muốn lảng tránh ánh mắt đó, ông không dám đối diện với hắn, đối diện với quá khứ đầy mùi tanh của máu. Từng giọt nước mắt khẽ rơi. Quá khứ của ông đang làm oằn oại con tim hiện tại.
"Bố khóc ư? "Luân chưa bao giờ thấy bố cậu như thế, bố cậu không phải là người ủy mị, ông luôn mạnh mẽ và bình tĩnh trước những khó khăn. Vậy mà giờ đây ông như đứa trẻ khi không dám đối diện với quá khứ của mình, cái quá khứ tội lỗi ấy. Con tim của cậu sắp mềm ra bởi những giọt nước mắt đó. Luân thấy chua xót như chính mình đang lạc dần vào miền kí ức ghê tởm đó vậy.
Con người thật sự yếu đuối khi chạm vào kí ức, bạn có thể hiên ngang trước con sóng dữ, là một trong số rất ít người kiểm soát được dục vọng bản thân trước sắc đẹp, nhưng một khi đối diện với quá khứ thì bạn sẽ gục ngã. Bạn tuyên bố với thế giới rằng mình đã xóa sạch quá khứ ư? Không, nó luôn ngự trị trong bạn, dày vò bạn. Cũng như bố cậu làm mọi cách để chạy trốn, chạy mãi, chạy mãi...và rồi khi dừng lại, trước mặt ông là vũng máu, là những cuộc chém giết bởi đơn giản chính ông là quá khứ. Ông cứ tưởng kí ức lẫn khuất đâu đó trong sự bề bộn của cuộc sống đời thường. Vậy mà giờ đây ông phải trả giá cho những việc mình làm, một cái giá cắt cổ.
- Tôi đã từng cứu mạng cậu, cậu còn nhớ chứ? Có vẻ như ông đã có thứ để trao đổi với hắn.
Đáng lẽ ông không bao giờ mang cái thứ ơn nghĩa ấy ra trao đổi, ông chưa bao giờ cứu hắn để đổi lấy thứ gì đó, ông cứu hắn vì hắn là "khách hàng" của ông. Có lẽ giờ đây ông đang ân hận vì ngày đó, giá như ông không làm thế thì hắn đã ở địa ngục làm bạn với những kẻ kinh tởm như hắn.
- Tôi không quên, chưa bao giờ quên. Ngày đó, nếu không có ông giết hắn thì tôi đã chầu diêm vương rồi. Tôi nợ ông một mạng nhưng tôi không thể vì thế mà tha cho ông được nếu ông không giao nó cho tôi. Ông biết mà, nếu ông sống thì tôi phải nơm nớp lo sợ, có khối kẻ muốn ông chết chứ không riêng gì tôi. Tôi không có được nó thì không ai có cả, tôi thà để ông xuống mồ với nó còn hơn. Hắn đáp một cách bình tĩnh.
- Tôi không bảo cậu tha cho tôi, nhưng cậu có thể làm thế với vợ và con gái tôi không?
- Tuyệt, ông đúng là khôn ngoan đấy. Nhưng mà liệu người thân của ông sẽ làm gì khi bước vào đây, một cái xác chết với một viên đạn găm vào tim? Rồi họ sẽ tìm đến tôi, tôi có ngu ngốc quá không khi làm thế? Hắn tỏ thái độ tiết nuối một cách giả tạo.
Hắn nói tiếp:
- Chính xác thì tôi cho ông 4 giờ đồng hồ để suy nghĩ về ngã rẽ kế tiếp của cuộc đời mình. Nhưng ông đã không chọn thứ tôi cần, ông thà chết để giữ lấy nó. Tôi chấp nhận. Tôi sẽ không giết vợ con ông và cũng như để đảm bảo sự sống cho tôi, tôi không thể bị liên lụy được. Vậy nên...ông hãy tự mình làm thế đi. Ông hiểu ý tôi chứ.
- Tôi hiểu. Bố cậu bình tĩnh đáp.
- Ông hãy ngồi xuống đó, viết lại những thứ mà ông cần viết. Những lời day dứt, ân hận và nó phải dẫn đến một lối thoát, một sự trả giá. Trả giá cho những gì ông đã làm. Hắn ép ông Minh một cách trắng trợn.
Luân không thể ngờ ngoài sự nhẫn tâm hắn còn là một tên lọc lõi như thế. Nhưng lúc này Luân không thể làm gì được ngoài việc nhìn bố mình từng bước, từng bước tiến đến cái chết.
Trông ông Minh khá điềm tĩnh, ông răm rắp làm theo lời hắn. Nhìn bố trong một khung cảnh quen thuộc thường ngày, cái việc ông vẫn làm mỗi tối, dù ông chỉ là một thợ mộc, mái tóc điểm bạc, gương mặt gợn một chút lo lắng, và tay không ngừng ngí ngoáy trên tập giấy mà trái tim cậu đông cứng lại. Đó là sự hi sinh, sự hi sinh cần thiết hay là một sự giải thoát thật, còn gì đau đớn hơn với một đứa trẻ khi phải chứng kiến điều này chứ. Luân cảm nhận thời gian đang trôi qua một cách chậm rãi theo từng hành động của bố mình. Cuộc đời sóng gió của bố kết thúc đơn giản như vậy sao?
Hắn giằng lấy mảnh giấy trên tay ông, hắn nuốt từng chữ một cách chậm rãi, rồi hắn nhếch mép đầy khoái trá. Hắn vứt cái dao cạo râu của bố xuống sàn nhà, và quay mặt đi lạnh lùng mà không một chút ngần ngại, hắn muốn mọi thứ diễn ra thật nhanh, thật nhanh. Hắn nhắm mắt, chờ đợi một cách dễ chịu.
.... . "Bốp".... .
Có thứ gì đó giáng thẳng vào lưng hắn, hắn gục xuống sàn nhà. Ngay lập tức, ông Minh tiến lại gần, giật súng trên tay hắn. Thì ra trong lúc hắn đang tận hưởng giây phút chiến thắng, một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn đã phải nếm trọn một cái ghế vào lưng.
Thế trận đã đổi chiều, bố đã không cam chịu như Luân nghĩ, cậu sung sướng như phát điên vì hành động ấy. Luân lò mò chui ra khỏi chổ ẩn nấp và khi cánh tay cậu sắp vượt qua cái giường rộng ấy thì đột nhiên cậu dừng lại, bởi cái thân hình đồ sộ của hắn đang...cử động. Hắn lồm cồm bò dậy sau cú đánh ấy, gương mặt vẫn ra vẻ đau đớn, hắn đưa tay ra sau đầu phủi nhẹ chỗ lưng bị đánh như thể trọng lượng của cái ghế không xi- nhê gì với hắn. Rồi hắn trừng mắt về phía bố cậu, gương mặt điển hình của con sói đang phẫn nộ thực sự. Con quái vật đang trỗi dậy. Lần này khát máu hơn, hung tợn hơn. Phần tối trong hắn thức tỉnh theo cách mạnh mẽ nhất có thể. Đúng như người ta vẫn nói:"Loài gián, dù có xả nước xuống bồn cầu bao nhiêu lần thì chúng vẫn...bò lên".
- Ông đang làm gì thế? Bắn tôi ư? Bắn tôi như những đứa nằm dưới họng súng của ông hả? Chỉ một cái nhấp tay thôi, . . "Bùm", . . và nó sẽ xuyên qua chỗ này, ông sẽ không phải ân hận quá thời gian tôi ngã xuống đâu và mọi thứ sẽ kết thúc.
Vừa nói hắn vừa minh họa như thể hắn không sợ cái thứ đó vậy, hắn đang nắm lấy điểm yếu của ông, hắn biết bố cậu không muốn làm việc đó dù là ai đi nữa, ông ấy không muốn tay mình nhuốm máu thêm một lần nào nữa. Bộ não của ông Minh như một quyển sách và hắn đã giở đúng trang để đọc chúng.
"Nhưng liệu bố có làm thế một lần nữa vì cái mái ấm này không? ". Luân đang chờ đợi đáp án từ bố cậu và dù ông có lựa chọn thế nào đi nữa thì nó vẫn sẽ là một đáp án không hoàn hảo.
Ông Minh đưa súng vào đầu hắn thế mà vẻ mặt của ông lại cho hắn sự hi vọng, hắn nhận ra điều đó, một sự phân vân, một bài toán khó mà ông đang không thể đưa ra câu trả lời. Hắn cười một cách khoái trá, rồi im bặt, đưa đôi mắt long sòng sọc nhìn thẳng vào mặt ông, hắn từ từ tiến lại gần như thôi miên bố Luân:
- Ông bắn đi, kết thúc tất cả ở đây, nhắm thật chuẩn vào. Hắn nghiêng cái đầu về phía ông tỏ ý muốn ông bắn vào nó. Thái độ lúc này của hắn thật đáng ghét, hắn có sự pha trộn giữa một kẻ trí thức và một tên sát nhân hay nói toẹt ra hắn là con quái vật thông minh và thật đáng sợ nếu hắn sử dụng bừa bãi IQ của mình vào những lúc như thế này. Hắn lại đưa tay chậm rãi tiến về phía khẩu súng, ông Minh giật mình lùi lại, khẩn trương:
- Đứng lại không tôi bắn đấy, mày thử tiến tới thêm một bước nữa xem.
- Bắn đi.... bắn đi.... . , bắn vào đây này, ông luôn bắn vào đầu những thằng đó còn gì, nó sẽ xuyên qua não tôi, .... nhanh thôi, ...tôi sẽ chìm vào giấc ngủ, không đau đớn, và từng giọt máu của tôi sẽ bung lên mặt ông, lên tay ông, lên tường nhà ông, khắp tất cả nơi này là máu, những giọt máu đỏ tươi.
Hắn đánh phủ đầu ông bằng đòn tâm lý, khai thác tối đa từng thứ hiện ra trên khuôn mặt ông và rồi trong một khoảnh khắc ngập ngừng của ông, khoanh khắc mà hắn biết mình đánh đúng thời điểm, nhanh như cắt, hắn giật lấy súng trên tay ông. Một cuộc vật lộn xảy ra giữa một ông già đã từng trải qua những trận sống mái như thế với một con sói vừa bước vào giai đoạn trung niên, sung sức, đầy nanh sắc nhọn. Hắn dùng sức của hai cánh tay cơ bắp cố giằng lấy khẩu súng trong tay ông, thứ có thể định đoạt cục diện của cuộc chơi, trong khi bên phía đối diện chiến đấu bằng ý chí, bản năng sinh tồn. Luân hồi hộp theo dõi mà trong lòng cậu cảm giác cũng đang có cuộc chiến như thế, số phận của cậu cũng quyết định ở trận đánh này. Linh hồn của cậu đang chiến đấu với con quái vật trong hắn vào một buổi hoàng hôn phủ đầy sắc đỏ.
Bỗng nhiên, không khí trở nên thinh lặng sau một âm thanh chát chúa vang lên, tưởng chừng nó sắp làm vỡ màng nhỉ của cậu, Luân cảm thấy đau buốc sau tai, nó đi thẳng vào các nơ ron trên bộ não bằng tốc độ ánh sáng, khiến chúng tê liệt, "chết tạm thời", chỉ còn lại một phản xạ duy nhất, Luân giật bắn mình như vừa bị ai giật dây - Một phản xạ vô điều kiện! ! !
.... . Âm thanh kết thúc cuộc chơi đang diễn ra căng thẳng.
......Tiếng súng định mệnh của cuộc đời Luân.
....... Liệu nó sẽ đưa cậu về đâu? Thiên đường hay địa ngục?
- ".......... Chỉ có Chúa mới biết được....... . "
Một khoảnh khắc hiếm hoi mà thời gian đứng lại, trước mặt Luân hai cái hình hài ấy cũng đang...bất động, bất động một cách đáng sợ, mọi thứ trở nên trơ lì, mất sức sống, một không gian bao trùm lấy sự bất động. Và chính Luân cũng bất động, cậu bất động để nín thở chờ đợi, chờ đợi người đứng lên là ai?
"Là bố hay là hắn", sự hồi hộp đến ngột thở, nó làm Luân trơ cứng lại, bàn tay phải của cậu đang bịt chặt lấy miệng để không thể hét lên, dù rất muốn giải phóng âm thanh ấy, âm thanh chứa đầy áp lực bóp nghẹt cậu trong ngẹn ngào.
"Đứng dậy đi bố, đứng lên đi và tiến đến bên con này, bố đừng nằm mãi thế, mẹ sắp về rồi, bố và con phải ra đón mẹ chứ! ! ", "Làm ơn, hãy làm thế vì con, một lần thôi", từng giọt nước mặt chực chờ để rơi xuống, bức tranh trước mặt nhòe đi vì nước mắt. Và rồi điều gì đến cũng phải đến, xuyên qua lăng kính nước mắt ấy, cậu đã thấy rõ, một người lồm cồm bò dậy
. là...HẮN.
Viễn cảnh ấy là một bi kịch, bố cậu đã nằm ở đó, đưa ánh mắt vô hồn về phía cậu, Luân buông thỏng người, mọi thứ đã ngưng trệ, trong tích tắc cậu mất đi linh hồn, trơ ra đôi mắt đỏ hoe nhìn xuyên vào đôi mắt của một cái xác không hồn khác. Vậy là quá khứ đã chọn ông ấy dù ông đã cố gắng chối từ nó. Nhưng dù phải trả giá thì thần chết cũng không thể là hắn, không nên là hắn...
"Đồ khốn kiếp ", linh hồn Luân đang nguyền rủa hắn, ánh mắt Luân nhìn hắn với sự giận dữ đến tột độ, cậu có thể nhai xương, tim gan hắn nếu được làm thế. Ấy thế mà lúc này Luân bị chiếc giường nhốt lại, hắn chỉ cách...2 mét có lẻ, và cậu chẳng thể tiến đến.
- Ông già, tôi đã bảo với ông rồi, đừng đùa với tôi, lẽ ra bây giờ chỉ có một mình ông đi thôi, nhưng ông đã không muốn thế, ông muốn xuống cửu tuyền cùng gia đình ông đúng không? Ông vẫn thế, ích kỷ, độc đoán! ! Hắn hét lên với cái xác bất động. Hắn đi vòng quanh cái xác và tiếp tục sỉ vả không thương tiếc. Hắn lúc này chẳng khác những tên thần kinh trốn trại là bao. Rồi hắn nằm thừ ra trên ghế và cười một cách khoái trá.
6h30! ! !
Hắn vẫn nằm đó với ông Minh, trên tay là một chai rượu vang mà hắn tìm được trong nhà bếp. Hắn nốc cạn nửa chai rượu vang, cái thứ thức uống đầy ảo giác ấy làm áo sơ mi của hắn ướt sũng. Có lẽ hắn đang cần từ rượu sự bạo dạn, bởi vẫn còn việc phải làm, một việc dễ dàng hơn. Ngoài kia vẫn còn một thứ cản đường và hắn buộc phải giải quyết nếu không muốn bóc lịch trong nhà đá. Đó là mẹ và con gái ông ta, hắn đang nằm chờ họ về, và giải quyết như chờ con chuột vào hang rồi chụp lấy. Đang nhâm nhi chai rượu trên tay, hắn quay qua nhìn ông ta, hắn thấy thứ gì đó, tiến lại gần, giật phăng sợi dây chuyền trên cổ ông ấy. Có lẽ hắn muốn có chiến lợi phẩm cho "chiến tích" hắn vừa thực hiện. Hắn đưa sợi dây chuyền ra trước mặt, nhìn chăm chăm vào nó như thể đang nhìn thấy hình ảnh ông ấy hấp hối, hắn lại thực hiện một cái nhếch mép. Bên ngoài cửa sổ, tiếng nẹt pô xe máy vang lên xé toạc màn đêm yên bình...bà Hồng đã về.
Vẫn như mọi ngày thứ sáu trong tuần, sau giấc ngủ trưa, mẹ Luân sẽ đưa bé My đến trường rồi đến thẳng Hội Phụ Nữ của xã. Ở đó bà sẽ tham gia hoạt động cộng đồng, một việc làm giúp ích cho tuổi sắp về già như bà. Hôm nay vì nhà có khách nên mẹ tranh thủ đi luôn mà không nói gì với bố Luân và cả việc buổi trưa hôm nay không thấy Luân về nhà. Bà rất hiểu "không gian riêng tư của những người đàn ông", mẹ cậu tin rằng vị khách đó là bạn của bố, một ông chú vui tính của bé My, nhưng nào biết được tấm mặt nạ của hắn đã rơi xuống từ lúc hắn không gặp bà nữa. Giờ đây hắn không thể gắn nó lên khuôn mặt giả tạo đó được nữa, bởi nó đã vỡ tan như như chiếc bình pha lê, quá ồn ào quá nhiều mãnh vỡ, hắn phải hiện nguyên hình thôi.
Xe vừa dừng lại, bé My đã nhảy vọt xuống xe để chạy vào nhà tìm bố, con bé muốn khoe với bố về lá phiếu bé ngoan mà cô bé nhận được hôm nay.
- Từ từ thôi con, ngã bây giờ. Bà Hồng nói theo khi con bé đã chạy khá xa.
"Con bé này, thật là. . "Bà Hồng nở nụ cười kèm theo một cái lắc đầu dành cho hành động đó của cô con gái bé bỏng. Chính nhờ nó mà ông Minh đã trở thành một người khác, ông đã có trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình hơn, và điều đó với bà thật hạnh phúc. Mỗi ngày trôi qua là một niềm vui, trong căn nhà ấy có tiếng trẻ con, có những cuộc vui đùa tưởng chừng như bất tận. Và bà luôn nghĩ nó sẽ tồn tại mãi mãi, mãi mãi, ...nhưng nào có biết chẳng có hạnh phúc nào là muôn thuở cả.
Dẫn chứng ư? Chính là lúc này đây bà đang tiệm cận với điều tồi tệ nhất của một đời người, những thứ kinh tởm ấy không nên ập xuống với một người phụ nữ tội nghiệp như thế.
- Bố ơi! bố ơi!
Con bé mừng rỡ như thể không gặp bố nó cả năm trời vậy. Những hành động của một đứa trẻ lúc nào cũng đáng yêu cả, nhất là đối với đấng sinh thành ra nó.
Trong khi ở bên trong, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho cuộc "hành quyết", hắn uống nốt những giọt đắng cuối cùng của chai rượu, rồi bình tĩnh đi xuống phòng khách, lặng lẽ, lặng lẽ như một gã thợ săn đang rình con mồi. Hắn chuẩn bị giới thiệu với thần chết hai người nữa. Luân theo dõi từng hành động của hắn, nhưng hắn cứ loanh quanh ở phạm vi 5 mét quanh cậu nên Luân không thể làm gì được, bây giờ cậu mới được giải phóng. Luân chui ra khỏi chổ ẩn nấp, cậu tranh thủ lấy nốt sợi dây chuyền mà hắn để trên bàn của bố rồi chạy ra cầu thang. Căn nhà tối đen như mực, những thứ như hắn thì chỉ thích bóng tối thôi, thứ giúp hắn ngụy trang một cách an toàn.
- Bố ơi mở cửa cho con! Bố ơi. Cô bé tiếp tục gõ cửa.
Thế rồi mọi thứ lại im ắng đi một cách khác thường. Sự im lặng đáng sợ, bà Hồng cũng cảm nhận thấy điều đó khi từ từ tiến vào nhà, "trời tối rồi sao không bật đèn lên nhỉ? "bà nghĩ bụng, rồi bà lên tiếng:
- My ơi, con đâu rồi?
Bà đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, không khí im lặng tới mức âm thanh cót két của cánh cửa cũng khiến bà chói tai, vừa bước vào bên trong thì bà đã bất ngờ bị một cánh tay lực lưỡng từ phía sau ôm lấy mình, bà chưa kịp lên tiếng thì một bàn tay khác bịt chặt miệng bà, âm thanh phát ra trong đêm tối:
- Đừng chống cự không tao giết! ! !
Bà vùng vẫy hết sức có thể, càng vùng vẫy thì càng bị siết chặt hơn, hắn cũng hét lên:
- Không nghe lời tao cho con gái bà đi trước đấy!
"Bé My" hắn vừa nhắc tới con bé đã khiến bà ngừng lại, bà đau khổ nhận ra sự hoảng sợ của cô con gái khi gặp phải chuyện như thế này, bà hoảng sợ đến tột độ, bà khóc vì cảm nhận thấy những điều tồi tệ đã xãy ra với cô con gái cưng của bà. Và rồi bà cam chịu để hắn khống chế mà không một chút phản kháng. Có lẽ đây là định mệnh của bà, cái định mệnh nghiệt ngã khi bà đã gán lên mình cái mác "phu nhân xã hội đen", dù chưa bao giờ bà biết về nó, không một chút gì. Cuộc đời người đàn bà đáng thương ấy chỉ biết vun vén cho cái tổ ấm nhỏ của mình như bao người phụ nữ bình thường khác, đến một ngày tai họa ập xuống cuốn trôi bà vào dòng chảy của số phận chỉ vì bà đã dính chút ít máu nhơ từ chồng mình. Vấn đề của người bình thường là làm những việc bình thường, sống như người bình thường và không thể đón nhận những điều khác thường. Vậy mà bà đang phải trải qua điều tệ hại ấy. Thật đáng thương làm sao?
Hắn trói chặt bà và ném vào phòng làm việc của chồng mình, ở đó có cô con gái đang nằm bất tỉnh.
- Tôi xin lỗi, lẽ ra chuyện không tới mức này đâu. Tất cả là tại ông ta, ông già lẩm cẩm, nếu ông ấy làm theo lời tôi thì mọi chuyện đã khác rồi, cả bà và con bé sẽ không sao. Nhưng bây giờ tôi không còn quyền quyết định nữa. Hãy an nghĩ nhé.
Hắn trừng mắt nhìn bà, lời nói và hành động của hắn đang mâu thuẫn với nhau- biểu hiện đặc trưng của kẻ ngụy quân tử.
Bà cố vùng vẫy, ánh mắt giàn giụa nước mắt, tim bà đang quấn thắt lại đau đớn khi nhìn thấy trước mắt là chồng mình đang nằm đó cùng với một vũng máu. Bà cố lết mình như con giun trong tình trạng bị trói tiến về gần cái xác, con tim vẫn khóc thét lên trong giận dữ. Bà cảm nhận rõ địa ngục đã ở trước mắt mặc dù có thể nơi bà sắp về là thiên đường chứ không phải là nơi tăm tối đó.
Còn hắn, hắn chẳng có tí lương tâm nào để bố thí cho kẻ ăn mày tình cảm như bà. Sau một khoảng thời gian ngắn xem vỡ bi kịch đầy máu và nước mắt, hắn bước ra khỏi căn phòng. Hắn đi vào căn nhà kho phía sau ngôi nhà, loay hoay một lúc hắn bước ra với một can xăng đầy ắp. Với một gia đình biệt lập như thế này thì việc dự trữ xăng dầu là chuyên đương nhiên. Kế hoạch của hắn thì ai cũng biết rõ- hắn sẽ thêu trụi mọi thứ, xóa sạch, phải, xóa sạch mọi thứ, tất cả sẽ theo đám tro tàn tan dần vào màn đêm chết chóc.
Hắn khẩn trương thực hiện thật nhanh việc mình đang làm, hắn khom người đổ xăng quanh căn phòng có vật chứng tố cáo tội ác của mình, vừa đi giật lùi thì hắn vô tình chạm mạnh vào kệ sách. Có vật gì đó rơi ra từ kệ sách, một khung ảnh rơi mạnh xuống sàn, mặt kính khung ảnh vỡ tan và đằng sau những mảnh vụn ấy là tấm hình gia đình, hắn nhặt bức ảnh lên, hai con mắt mở ra rõ to khi nhìn vào tấm ảnh ấy. Trong con ngươi đen kịt của hắn hiện lên ông Minh, vợ, bé My và ...một thằng nhóc. Sẽ chẳng có gì đáng phải suy nghĩ nếu không có tên nhóc tỳ kia. Hắn giật mình nhận ra mình đã bị ông Minh lừa, suýt nữa hắn đã bỏ qua thành viên thứ tư. Nhưng mà tên nhóc này đã biến đi đâu mất khi hắn ở đây cả ngày hôm nay hay là nó đã chết hoặc đã ở một nơi xa nào đó. Hắn đưa tay vuốt ngược tóc mình, gương mặt đầy vẻ thất vọng và hoang mang, nhưng rồi rất nhanh chóng hắn lấy lại bình tĩnh, hắn cố suy nghĩ xem mình bỏ sót mảnh ghép nào quan trọng không.
Đột nhiên hắn nghe tiếng động ở bên trong căn phòng mà mình đang cố thêu trụi. Hắn tiến vào trong lặng lẽ, nhẹ nhàng như đi trong không khí. Nhưng khi hắn vào bên trong thì đã không con gì nữa, đúng hơn là không có gì thay đổi. Bà Hồng vẫn nằm đó không cố giãy giụa nữa mà ngoan ngoan như một con búp bê, bé My vẫn đang bất tỉnh bên cạnh xác chết. Hắn đi loanh quanh một vòng xem có gì khác thường, mọi thứ không xê dịch, vẫn tại vị ở vị trí cũ.
"Chắc mình nhầm lẫn thôi", hắn cố an ủi mình như thế, rồi quay ra định thực hiện nốt phần việc đang dang dở. Bỗng, hắn lia mắt về cái bàn làm việc, sợi dây chuyền mà hắn để đó trước lúc "săn mồi" đã ...không cánh mà bay. Giờ thì có vấn đề thật rồi, hắn hoang mang nhận ra điều đó. Hắn chạy thật nhanh ra phòng khách cố tìm được nguyên nhân, "ai đó đang ở đây", hắn nghĩ vậy, hắn bắt đầu tìm cách để đặt bẫy con mồi, một con sói thừa thông minh để làm việc đó. Như vừa suy nghĩ được điều gì, hắn lại đi ra phía sau nhà...
Lại nói về Luân, vì hắn hành động quá nhanh và gọn gàng nên cậu không thể thông báo trước cho mẹ như dự kiến, cậu đã chứng kiến mọi việc hắn đã và sẽ làm. Luân không thể để điều đó xảy ra được, cậu đợi cho hắn đi ra ngoài rồi từ từ chạy vào chỗ mẹ và em gái.
- Mẹ, mẹ có sao không?
- Chạy đi con, chạy mau đi, đừng lo cho mẹ. Bà hốt hoảng nói với cậu.
- Không, con phải cứu mẹ với em My ra khỏi đây. Cậu kiên quyết.
Cậu bắt đầu cởi trói cho mẹ, nhưng làm sao mọi chuyện lại đơn giản như thế được, chưa kịp làm gì thì hắn đã xuất hiện ở bên ngoài cánh cửa phòng mà Luân đã khóa trái trước khi vào. Hắn cố đạp cửa thật mạnh và khẩn khoản:
- Là nhóc phải không? Mở cửa cho chú đi nào.
Hắn bắt đầu thúc mạnh hơn, thì ra hắn ra ngoài chỉ là để cho cậu chui vào bẫy, hắn quá khôn ngoan cho việc đơn giản như thế. Cuối cùng thì cánh cửa cũng chịu nghe lời, sau cú đạp cuối cùng, có lẽ vậy, cánh cửa cũng chịu buông bức tường, hắn lại bước vào và như lúc trước. Lại ...không có gì. Hắn tiến lại gần cửa sổ đã mỡ toang, "anh thích chú mày rồi đấy", hắn nghĩ như thế khi biết là cậu đã chui ra ngoài từ cửa sổ. Hắn bắt đầu chạy thật nhanh ra trước cửa nhà, nhìn ngó nghiêng một lúc hắn thất vọng đi vào.
"Căn phòng đó ở tầng 2, ở bên ngoài cửa sổ chỉ có một mái tôn của nhà kho, nhưng cũng nằm khá xa làm sao thằng nhóc lại trèo xuống được mà lại nhanh như thế, hoặc nó nhảy xuống mái tôn đó thì cũng phải có tiếng động chứ, phải to nữa là đằng khác, đằng này..."Hắn lờ mờ phát hiện ra việc khác thường"thằng nhóc đã lừa mình, khốn kiếp". Hắn không ngờ rằng một kẻ như hắn cũng có lúc bị một thằng nhóc xỏ mũi. Hắn điên cuồng quay lại nơi xử tử. Vẫn như lần trước không có gì cả, thằng nhóc cứ như là kẻ vô hình vậy. Hắn điên tiết lên đá bay mọi thứ dưới chân ngáng đường, hắn thấy giận dữ vô cùng bởi một con mèo lại bị một con chuột vờn đi vờn lại.
"Nhóc định chơi anh hả? Mày không có cửa đâu! Để xem một con chuột bị hun thì nó có chui ra khỏi hang không", hắn vừa lẩm bẩm như thế vừa đi ra cửa. Hắn chốt bên ngoài lại, tiếp tục đổ xăng, bật lửa, chỉ trong thoáng chốc thần lửa chạy nhanh qua con đường xăng đã vạch trước, lan rộng một cách nhanh chóng, xâm chiếm toàn bộ căn phòng, nuốt chửng mọi thứ. "Rực rỡ" hắn nghĩ như thế và với hắn là như thế, hắn cười to một cách sung sướng và đầy thỏa mãn.
Trong khi ở bên trong, một thảm cảnh thật sự đang bày ra trước mắt Luân, cậu nhanh chóng cởi trói cho mẹ, hành động của cậu trở nên gấp gáp hơn, Luân tiếp tục lay bé My dậy, nhưng con bé vẫn nằm im không một phản xạ, không còn nhiều thời gian để suy nghĩ cậu và mẹ dìu bé My đến gần cửa sổ. Luân nhìn xuống bên dưới, nó quá cao để thoát ra ngoài. Ngọn lửa tiếp tục bùng cháy một cách dữ dội. Cậu cảm thấy bất lực, không còn cách nào khác hơn ngoài việc nhảy xuống đó.
Và rồi chưa kịp thực hiện thì cánh cửa phòng đã bị phá tan, thời gian, lại là thời gian, cuộc chơi nào cũng cần thời gian, giá như cậu có thêm thời gian, nhưng thời gian không ban phát cho riêng ai, với cậu cũng không phải là ngoại lệ...hắn đã xuất hiện lù lù trước mặt hai mẹ con. Luân nhìn chằm chằm vào mắt hắn, một ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt đầy tàn ác đó. Hắn lại nhếch mép cười, rồi hắn đưa khẩu súng về phía cậu và ...bóp cò, viên đạn lao nhanh với vận tốc là một cái chớp mắt, cậu nhắm chặt mắt lại, mọi thứ đã an bài, cậu nghĩ thế. Viên đạn thoát ra khỏi nòng súng, rất nhanh nó tìm đúng địa chỉ và cắm phập vào lưng. . mẹ cậu- bà Hồng đã dùng thân mình để che chắn cho Luân, bà gục ngay trên vai đứa con bé bỏng.
- Chạy...đ- i. . c- o- n...Bà thều thào, rồi rơi mình xuống, thân bà che chở cho đứa con khác.
- Mẹ. . Không! ! Mẹ ơi!
Luân hoảng sợ hết mức, cậu lao mình ra cửa sổ, đúng vào lúc phát đạn thứ hai bay đến, thật may cho cậu, bởi viên đạn ấy chỉ cắm vào cánh cửa sổ. Cậu bị rơi mạnh xuống mái tôn nhà kho, một tiếng động lớn vang lên, Luân lăn vòng một cách bị động, rơi phịch xuống- một cú đáp đất không như ý. Luân chẳng cảm nhận được gì sau cú ngã như trời giáng ấy, cậu chỉ thấy sợ hãi, phải, cực kì sợ hãi, cậu ôm lấy cánh tay trái không còn cảm giác gì tiếp tục đứng dậy và . . chạy. Luân cứ cắm đầu và chạy như thế mà không cần biết có ai đuổi theo mình hay không. Hơi thở một lúc một dồn dập hơn, ánh mắt không lúc nào khép lại, điểm nhẹ thêm những hạt lệ đầy khóe mắt. Sự đau đớn và sợ hãi cùng cực khiến cậu dũng mãnh hơn trong từng bước chạy. Hôm nay không có trăng, màn đêm cứ tối mịt, bây giờ đôi mắt cậu không còn giá trị gì nữa, cậu cứ chạy bỏ mặc cho màn đêm nuốt chửng, trong đầu cậu chỉ có sự trơ cứng cửa bộ máy đã hết nhớt, nổi sợ hãi xâm chiếm càng thúc đẩy đôi chân tiến nhanh về phía trước. Bất giác cậu nghe tiếng hắn ở đằng sau:
- Đứng lại đi nhóc, mày không còn đường thoát đâu.
Từng lời nói của hắn làm cậu lạnh sống lưng, cậu càng tăng tốc mạnh mẽ hơn, từng bước chân mỗi lúc một thoăn thoắt hơn. Cứ thế cuộc rượt đuổi diễn ra đầy gay cấn, căng thẳng. Hắn đuổi theo cậu với sự tự tin cao độ bởi hắn luôn thích những thử thách như thế này, điều đó càng khiến hắn thêm hào hứng, còn Luân, cậu chạy bằng bản năng sinh tồn, bằng sự sợ hãi thôi thúc.
Kì lạ thật con đường cứ như bằng phẳng hơn, mặc dù đường đua là một rừng núi sâu hun hút đầy những cây cối chằng chịt, và khá chông chênh. Nếu là bình thường thì có lẽ chẳng bao giờ cậu chạy xa được như thế trong mê cung này. Sau một quãng đường đủ dài, năng lượng trong cậu cũng sắp cạn kiệt, bước chân của cậu càng nặng nề hơn, vận tốc cũng đã giảm đi rõ rệt, cậu cảm thấy mình không thể bước thêm bước nào nữa thì bỗng nhiên cậu vấp phải một sợi dây leo giữa một mớ dây leo giăng chằng chịt, một cú ngã khiến cậu lăn vòng trên sườn núi. Luân như một tảng đá lăn vòng từ đỉnh núi xuống sườn dốc, cậu cứ lăn như thế mặc cho bao nhiêu gai góc cào cấu rách da thịt. Hành trình của cậu kết thúc bằng một cú đập mạnh vào thân cây. Luân ngất đi trong sự đau đớn, xung quanh là hàng ngàn chiếc lá phủ lấy mình, Luân cảm thấy kiệt sức và phó mặc thân mình cho Chúa.
Sương đêm rơi nhẹ, văng vẳng đâu đó là tiếng kêu thảm thiết của chim muôn, tiếng khóc than của gió, từng âm thanh của rừng núi hoang vu thốt lên, vang vọng hết cỡ như muốn đe dọa kẻ sát nhân và bảo vệ cho kẻ bị hại đáng thương.
Và cứ thế Luân thiếp đi trên chiếc giường đầy hoa dại.
(1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro