chương 8
...Sáng hôm sau,tôi bị đánh thức bởi mùi thơm của cháo thịt bầm bay ra từ nhà bếp.Trong người vẫn còn hơi sốt nên tôi ngồi dậy thật chậm nhìn đồng hồ.
- Chết,đã 7h rồi.Sao ko ai gọi dậy đi học hết vậy
- Còn bệnh mà sao đi học được
nó bỗng mở cửa phòng bước vào nói
- Ủa?Sao mài ko đi học hả
tôi ngạc nhiên hỏi
- Mẹ đi làm rồi Mẹ nói upa bệnh nên xin trường cho upa nghỉ 1 ngày.Upa ở nhà 1 mình thì em ko yên tâm nên em xin mẹ cho nghỉ luôn.
- Tự nhiên tốt bụng quá zậy
tôi nhìn nó nghi ngờ
- Tự nhiên đâu
Đó giờ tốt sẵn rồi chứ bộ!
- Xì...lợi dụng để đc nghỉ học thì có!
- Có đâu chỉ 1 công đôi việc mờ
- Cũng thế thôi!
- thôi upa đi vào trong vệ sinh đi
vừa nói,nó vừa kéo tôi vào phòng tắm còn nó thì vội vàng xếp mền gối lại cất vào tủ.Vệ sinh cá nhân xong,tôi vừa bước ra thì nó lại kéo tôi vào bếp ngồi xuống bàn ăn và đem ra 1 tô cháo thật lớn đặt trước mặt tôi.Tôi nhìn tô cháo đang bốc khói thơm phức rồi lại nhìn nó thắc mắc
- Mẹ nấu hả?
- Ko!Em nấu!
- Mài...đã ăn thử chưa?
- Thử chưa là ý gì hả?
- Ý gì?Mài hiểu ý tao mà?
- nếu sợ thì đừng có ăn
nó làm mặt dỗi rồi bưng tô cháo lên.Thấy vậy,tôi vội giữ tô cháo lại
- tao nói đùa thôi mà.Mài ko cho tao ăn thì sao tao uống thuốc
- Thì khỏi uống Ăn vào chết thì sao
- ăn vào mà nếu có chết thì tao cũng là con ma no
...."Hứ"....
Nó ko nói hì chỉ vậy rồi đặt tô cháo xuống.Tôi nhìn nó cười cười
- Nhưng mà...
- Nhưng mà gì nữa Đổi ý hả?
- Ko.Nhiều quá ăn ko hết.Lấy dùm cái chén đi.
- Nhiều chuyện
Nó lấy cái chén đưa cho tôi 1 cách ngoan ngoãn rồi ngồi xuống nhìn tôi chằm chằm
- Gì zạ?
- Có gì đâu?Ngồi nhìn upa ăn thôi!
-uhm vậy đc đó
- Chắc ko sao hả tôi nói rồi vội cho muỗng cháo đầu tiên vào miệng để nó ko giận.Chẹp...ngu quá,lo ăn mà ko thổi cho nó nguội,cứ zậy mà đút zô rốt cuộc bị bỏng lưỡi.Nhăn mặt,tôi bỏ cái muỗng xuống lè lưỡi ra thì nó liền lo lắng thổi cho tôi
- Trời ơi,upa ngốc vừa vừa thôi.Chừa cho người khác ngốc nữa chứ?phù..phù...có bớt chưa?
- Tại mài chứ ai?
- Sao tại em
nó liếc tôi nói nhưng tay thì lại đưa cho tôi ly nước để uống
- Thì...nói chung tại mài
- Xì...nè,há miệng ra nè
- Làm gì zậy?
- Thì em thổi nguội rồi đút cho ăn chứ làm gì?Để upa tự ăn nữa chắc khỏi bệnh sốt chuyển qua bệnh câm áh Há miệng ra nè
- A...ừm..!
Thế là nhờ zậy mà nó ngồi đút tôi ăn hết tô
cháo.Nhưng cũng ko phải 1 mình tôi ăn hết.Đút tôi đc mấy muỗng thì nó cũng tự đút cho nó ăn luôn rồi tự khen mình "ngon wá".Hài..z.z.z..tự tin thấy sợ luôn nhưng...[ ngon thiệt Vậy là xong buổi sáng.Tôi uống thuốc vào rồi lại nằm ngủ.Còn nó thì quét dọn nhà cửa rồi chạy đi đâu mất tiêu luôn vậy mà nói nghỉ ở nhà chăm sóc tôi đó .Đang nằm lim dim thì có 1 giọng nói vọng vào:
- lâm ơi...có ở nhà ko vậy?
Lập tức,tôi ngồi dậy bước vội ra mở cửa vì cái giọng này là của vy .Vừa mở cửa ra,đúng như tôi đoán,vy nhìn tôi mỉm cười 1 cách thật đáng yêu.Bất ngờ vì sự có mặt của Vy tôi đứng ngơ ngác như chờ chồng cho đến khi vy sờ tay lên trán tôi
Lâm còn nóng quá
Vy lên tiếng tôi giờ mới hoàn hồn lại
- Sao Vy lại ở đây
- Hì,Vy đi học thấy nghi hôm nay vắng.Ra chơi xuống tìm lâm định hỏi thì lâm cũng vắng luôn vy hỏi mới biết lâm bệnh nên vy xin cô về sớm rồi ghé qua nhà lâm xem sao?
- Vậy hả
- Ừm..rồi mình đứng ở đây nói chuyện sao?
- Áh,xin lỗi mời vy vào
- Hì!
Vy cười rồi bước vào cùng tôi.Tôi mời Vy vào phòng ngồi rồi chạy vào bếp rót nước ra.Vy nhận lấy ly nước tươi cười
- lâm còn bệnh thì nằm nghỉ đi.Ko cần phải khách sáo với Vy đâu!
- Hì..hì..
- sao nhà chỉ có mình lâm vậy?
- Àh,mẹ đi làm rồi.Còn nghi đi đâu ko biết nửa
- Vậy hả
- Ừm!
- Ừm..Vy có đem sữa cho lâm nè.lâm .uống cho khỏe nha
- Chòy lâm có phải con nít đâu mà mua sữa Milo?
- tại vy ko biết mua sữa nào cho tốt nên mua đại.Nhưng sữa này cũng ngon và bổ lắm mà!
- Ờ..nhưng Vy đến thăm là đc rồi,cần gì mua quà thế này?
- Có sao đâu?Đi ko thì ngại lắm
- Hì..mà sao Vy biết nhà của lâm
- Àh..cái..nì..lợi dụng chức vụ 1 chút nên mới biết!
- Àh,để lâm lấy bánh Vy ăn nha!
- Ừm..cũng đc!
Tôi đứng dậy đi lấy bánh qui rồi đem vào phòng.Đang cầm hộp bánh trên tay bước vào thì con gián bò ngang qua.Sợ giẫm trúng nó nên tôi hơi loạng choạng thì Vy vội đứng đậy đỡ giúp tôi.Giúp đâu chưa thấy thì Vy đá bể ly nước dưới đất thế là theo đà nước đẩy Vy té nhào vào tôi.Hộp bánh rơi xuống đất văng ra tứ tung còn Vy thì đè lên tôi.2 đứa nằm bất động 4 mắt nhìn nhau thì nó trở về
...Ko hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng nhìn thấy cảnh dễ gây hiểu lầm như thế này thì nó cũng ko còn bình tĩnh mà suy xét.Gương mặt nó thoáng hiện 1 chút gì đó bực mình
- 2 người đang làm gì vậy?
- Àh,xin lỗi...tại Vy bất cẩn nên té nhào vào lâm
Vy nói ngay thay tôi rồi vội ngồi dậy.Tôi cũng ngồi dậy
- Mài đi đâu nãy giờ vậy?
- Đi chợ!
- Đồ ăn ở nhà còn mà?
- Ừa,thì đồ ăn còn.Em rảnh quá nên đi chợ mua thêm zậy đó
nó vừa nói vừa xách bịch đồ vào bếp dẹp ko thèm đếm xỉa đến tôi hay cười chào vy 1 cái.Dường như khi gặp nó,Vy cũng có cách cư xử y hệt nó.Sau khi giúp tôi quét hết vụn bánh và lau sạch căn phòng thì vy nói
- Vy phải về nhà rồi,bye lâm nha!
- Ủa?Mới đến mà?Sao về vội vậy
tôi thắc mắc
- Ừm...Vy chỉ ghé 1 chút thôi.Anh tài xế còn đang đợi Vy ở bên ngoài!
- Vậy hả?
- Ừm...lâm mau hết bệnh nhé.Ngày mai gặp lại!
- Oki,mai gặp!
- Bye...Vy nhé
Vy bước ra gần cửa rồi xoay mặt vào nói với nó nhưng nó chỉ đáp lại 1 câu ngắn gọn:
- Bye!
Thế là trong nhà lại trở về như cũ.Chỉ có tôi và nó!Tôi thì tiếp tục nằm còn nó thì ngồi bên cửa sổ đọc sách gì đó.Lạ,tôi chẳng thể nào ngủ đc.Cứ nằm xoay qua xoay lại rồi lại nhìn nó nhưng nó thì chẳng thèm để ý đến tôi.Cứ chăm chăm vào cuốn sách trên tay.Hài.z.z.z..thở dài 1 tiếng vì chẳng hiểu sao lại như vậy,tôi ngồi dậy đi vào bếp kiếm cái gì đó ăn.Mở tủ lạnh ra kiếm thì cái bịch màu đen nó vừa đi chợ về lại khiến tôi tò mò ko biết nó đã mua gì?Vậy là tôi mở ra xem...
Ko tin đc!Nó mua 1 đống trứng gà với 2 hộp sữa Tôi đứng nhìn ngơ ngác tự hỏi nó mua mấy thứ này để làm gì?Nhưng tự hỏi ko = đi hỏi thẳng nó.Tôi đi vội vào phòng nói:
- Sao mua nhiều trứng va sữa quá vậy?
Nó làm thinh như ko nghe thấy tôi nói gì.
- Ê,người khác hỏi thì phải trả lời chứ?
nó vẫn làm thinh khiến tôi hơi bực liền giựt cuốn sách trên tay nó
- Mua mấy thứ đó để làm gì?
- Mua để làm bánh flan.Có ai kia thích ăn món đó lắm nên muốn làm cho ăn nhưng giờ ko thích làm nữa.Trả lời như thế đủ chưa?Trả cuốn sách đây
Tôi nín lặng đưa cuốn sách lại cho nó.Nó cầm cuốn sách tiếp tục đọc còn tôi thì ngồi như đông đá nhìn nó.Được 1 lúc,nó bỏ cuốn sách ra nhăn nhó nói:
- Làm gì ngồi đây nhìn em wài zạ?Bệnh thì lại đằng kia nằm nghỉ đi.
- Bánh flan!
- Bánh flan gì?Quên đi,em ko có hứng làm nữa!
- Bánh flan!
- Đã nói ko có hứng làm nữa mà!
- Muốn ăn bánh flan!
- Bánh flan!
- upa đáng ghét lắm có biết ko
- Ko biết
- Muốn ăn bánh flan!
- Rồi..rồi..biết rồi
nó vừa nói vừa đứng dậy đi ra khỏi phòng để xuống bếp.Tôi thích thú đi theo nó để nhìn nó làm. Giống như là 1 người giỏi việc bếp vậy,nó làm mọi thứ rất nhanh.Tôi nhìn theo mà ko chớp mắt.Tự nói với mình sao nó giỏi vậy mà giờ mình mới biết Đang làm ngó qua thấy cái mặt của tôi,nó nói giọng nhí nhảnh:
- Nhìn upa là biết đang ngạc nhiên dữ lắm phải ko
- Có đâu?Tao chỉ đang lo ăn zô có sao ko thôi.
- Xí,lại giở giọng đó nữa hả Nếu sợ thì đừng ăn
- Ý..ý...đâu có.Nói đùa cho zui thôi,muốn ăn mà!
- Ko sao đâu!Tao còn hơi sốt thôi.Với lại uống thuốc rồi mà!
-xong rồi nè upa bỏ vào ngăn đó đi khi nào lạnh đong lại thì ăn nha
-ok
Vậy là chỉ để một lúc thì món bánh plan cũng dùng đc nó biết tôi thích nên hầu như nó để tôi ăn ăn xong tôi và nó ngủ đợi mẹ về
2 đứa ngủ say cho đến chiều khi mẹ đã đi làm về đánh thức cả 2 dậy.
- Nè,dậy..dậy...mau..!2 đứa ngủ say như chết như vậy thì trộm vào nhà dọn sạch hết đồ cũng ko hay.
- Ưm..m...mẹ về rồi đó hả
tôi dụi mắt nói
- Mấy giờ rồi mẹ
nó ngồi dậy vươn vai hỏi
- Gần 5h rồi!
- ý chít òy!
- Gì zạ
tôi thắc mắc
- Em có hẹn lúc 5h30.Phải đi tắm ngay mới kịp.
- Hẹn với ai zậy
tôi với mẹ đồng thanh
- Gì mà đồng thanh dữ zạ?
- Hơ,có pạn trai tồi hả con kưng
mẹ nói giọng đùa
- Hem cóa!Mẹ đừng đoán mò,bạn bình thường thoai
nó nói rồi đứng dậy chạy vù vào phòng tắm để tránh mẹ hỏi thêm.Thấy nó trốn,mẹ liền xoay qua nhìn tôi định khai thác thì tôi liền đứng phắt dậy
- Mẹ đừng hỏi con.Con ko biết đâu!
- Hừm...m...
Ko hỏi đc gì,mẹ đành để yên đi ra ngồi xem tivi.Còn tôi thì cứ ngồi trốn dưới bếp chờ xem nó tắm ra sẽ hỏi nhỏ nó đi với ai?Nhưng tắm xong,nó cứ chạy tới chạy lui sửa soạn rồi xách dép đi luôn.Ko cho tôi cơ hội hỏi.Sock!Tôi chẳng thèm để tâm nó hẹn đi với ai mà ngồi xem tivi cùng mẹ luôn.
Tíc..tắc..tíc..tắc...đồng hồ ngân lên tiếng chuông 9h tối thì nó mới xuất hiện lại ở nhà.Do đi làm mệt nên mẹ đã ngủ sớm rồi,chỉ còn tôi ngồi vừa xem tivi,vừa chờ nó về.Thấy nó về,tôi liền tắt tivi làm mặt giận bỏ vào phòng.Nó đóng cửa lại cẩn thận rồi cũng đi theo tôi vào phòng.thấy khuôn mặt hơi đáng sợ của tôi
- Upa giận hả?
- Ko dám!Làm gì mà giận?
- Em xin lỗi mà!Em đã về muộn!
- Cũng đâu có muộn lắm?Mới 9h chứ nhiêu?Đi đến 12h về cũng còn sớm chán đấy!
lần sau em ko đi như thế nữa đâu.Upa đừng méc mẹ nha!
- Còn lần sau nữa hả
- Áh,ko ko...ko có lần sau luôn!
- Nói đi,mài hẹn với ai mà giờ mới về?
- Ừm...đi với Phong!
- vậy àh
- Ừa.Hôm diễn kịch,Phong rủ hôm nay đi chơi với Phong,Phong có chuyện muốn nói nên em mới đi.
- Vậy...nó nói gì?
- Phong nói thích em.Muốn em làm bạn gái!
- Rồi...mài trả lời sao?
- em nói cho em thời gian suy nghĩ
- Ờ!
- Upa sao vậy?Sao cái mặt kì kì wa zạ
- Kì đâu mà kì?Mệt vì chờ mài đó.
- Hì,thương upa nhất
nó vừa nói vừa ôm lấy tôi
- Ko cần
tôi hất tay đẩy nó ra rồi đứng dậy trải chiếu xuống chuẩn bị ngủ.Nó nhìn tôi lưỡrồi đi vào phòng tắm thay đồ.Mặc vào bộ đồ ngủ hình con gấu của nó xong,nó trở về phòng và ko quên đem theo 1 dĩa bánh flan mà nó đã làm lúc sáng.Ngồi xuống cạnh cửa sổ,cái dĩa bánh flan thì để lên cái bàn nhỏ,nó vừa ăn vừa nhìn ra bầu trời đêm.
Tôi là 1 fan trung thành của bánh flan,ngửi thấy mùi thơm của nó thì tôi ko ngủ đc nên lại ngồi cạnh nó để ăn vì làm biếng xuống bếp lấy
- Mài nhìn gì ở ngoài này zạ?
- Nhìn sao
- Khìn hả?Nhà mình thấp,bị mấy căn kế bên nó xây mấy tầng lầu che hết rồi.Lấy gì mà ngắm sao?
- Bởi zị em mới ngồi tưởng tượng nà!
- mài thích ngắm sao lắm hả?
- Ừa!
- vậy Chờ tao chút!
- Đi đâu zạ?
- Đi đem sao về cho mài?
- Hả?
- Ở đó chờ đi.
Nói rồi,tôi chạy vội ra khỏi nhà tìm đến nhà bà Ba bán tạp hóa.Mua được những thứ mình cần rồi,tôi vội chạy về thì lại mắc mưa.Lần này vì còn bệnh nên tôi chẳng nổi máu anh hùng tắm mưa ban đêm.Tôi liền chạy vào 1 ngôi nhà gần đó và trú mưa
- Upa có bị mắc mưa ko?
- Có nhưng tao núp rồi nên ko ướt.
- Lần sau đừng có làm chuyện khìn nữa đi.Đang còn bệnh mà chạy đi đâu ra đường 1 mình như thế hả?
- Thì đã nói đi mua sao về cho mài ngắm mà!
-Sao trăng gì mà mua?Trên đời này có ai bán đc sao với trăng đâu?
- zậy mà tao kiếm đc ra người bán đó.
- Ai?Ai bán?
- Bí mật!Mài lo đi rửa dĩa đi kài.Nói nhiều quá
tôi vừa nói vừa đẩy nó ra khỏi phòng thật mau rồi đóng vội cánh cửa lại ko cho nó vào.Nó rửa
dĩa,đánh răng xong chỉ biết đứng ở ngoài cửa nói mà ko dám đập cửa vì sợ đánh thức mẹ dậy.
- Sao upa khóa cửa ko cho em vào?Mở cửa ra đi!
- Đứng ở ngoài chờ tao tí đi!Sắp xong rồi!
- Oa...upa làm cái gì trong đó zậy hả?
- Chút rồi biết!
- upa làm nhanh đi,,em buồn ngủ rồi
- Xong!
tôi mở cửa phòng ra
- Hứ....làm cái quái gì trong đây ko biết
nó bước vào nhìn chung quanh căn phòng nhưng chẳng thấy có cái gì thay đồi hết.
- Hì,ko thấy đc gì đâu!
- Khai mau,upa vừa làm gì trong này?
- Ko làm gì hết
- Thôi tắt đèn đi ngủ đi.Mài vừa hối tao mở cửa lẹ cho mài ngủ mà!
- Ừa nhưng sao của em đâu Upa nói mua sao về cho em mà!
- Xòe tay ra đi!
- Chi zạ
nó thắc mắc nhưng vẫn xòe tay ra trước mặt tôi.Nhanh tay,tôi bỏ 1 thứ vào lòng bàn tay của nó
- Sao của mài đó
Nó nhìn tôi 2s rồi mở lòng bàn tay của mình ra xem.
- Ngôi sao giấy!
- Ừa!
- Xì,xếp xấu quá!Ko đẹp gì hết.Có ngôi sao nào mà lại mập ú u thế này?Các góc cũng ko nhọn nữa!
- Xấu vậy trả đây
tôi đưa tay ra định lấy lại thì nó vội rút tay về nói:
- Vào tay quan là của quan.Xấu cũng là của em.Ko trả
- thôi ,tắt đèn đi ngủ nè
- Hi..hi...!
Nó cười hí hửng rồi tắt đèn theo lời tôi.Căn phòng vừa đc tắt đèn liền tối hẳn.Như mọi thường nó sẽ mở đèn ngủ nhưng lần này tôi vội ngăn:
- Nè,đừng mở đèn ngủ!
- Sao vậy?Ko mở tối hù àh.Thấy ghê lắm!
- Có tao ở đây mà mài sợ cái gì?
- Thì có upa mới sợ áh
nó nói lí nhí trong miệng
- Nói gì zạ?
- Ko có gì! Ko cho mở đèn ngủ thì tối nay em ôm upa ko buông ra đâu đó.Nghẹt thở ráng chịu!Hi..hi..
nó nói giọng tinh ranh rồi đi đến chỗ tôi nằm xuống bên cạnh.Nó vừa nằm xuống xong tôi liền lấy tay che 2 mắt của nó lại.Bất ngờ,nó vừa nói vừa dùng 2 tay nắm lấy bàn tay tôi định gỡ ra.
- Upa làm gì zạ?Sao bịt mắt em?
- Xem nè
tôi vừa nói vừa từ từ lấy bàn tay ra khỏi mắt của nó.
- áh.....
-nó thốt lên trong ngạc nhiên
- Từ giờ mỗi buổi tối đều có thể ngắm sao rồi!
- Hi..hi..đẹp quá!Upa giỏi thật,thế mà cũng nghĩ ra.
- ,chuyện nhỏ mà
- Hi...hi..thích quá,cám ơn upa nhiều lắm
nó nói rồi hôn nhẹ lên má tôi 1 cái khiến tôi đứng hình nhìn nó nhìn nó cười
Rồi chẳng biết từ lúc nào mà nhìn lại nó đang nằm gọn trong vòng tay của tôi,bàn tay nó nắm bàn tay của tôi thật chặt.2 đứa im lặng cùng nhìn lên trần nhà để ngắm những ngôi sao dạ quang đang phát sáng trong đêm
Đầu của nó kề sát đầu của tôi khiến tôi có thể ngửi đc mùi hương trên người của nó.1 mùi hương thật nhẹ nhưng lại khiến người ta bị cuốn hút.Bất giác,nó nói khẽ:
- Upa...
- Sao?
- Hát 1 bài nghe đi.
- Bài gì?
- Vẫn tin mình có nhau!
- Sao hát 2 giọng đc?
- Em sẽ hát nữa!
- Ưm...ừm!
-vậy là tôi và nó cũng song ca và thật vui khi chúng tôi đang có những giây phút này
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro