chương 4
1 ngày mới lại bắt đầu nhưng ngày hôm nay tôi và nó ko cãi nhau.2 đứa thức dậy uể oải vì vẫn còn mệt nên chẳng đùa
giỡn như mọi hôm.Điều đó khiến cho mẹ tôi hơi ngạc nhiên nhưng bà lại rất mừng vì ngôi nhà được yên tĩnh.Ăn sáng xong,tôi và nó cùng nhau đến trường.Trên đường đi,tôi thấy nó cứ ắt xì mãi và tôi biết,nó sắp bệnh rồi đây nên định bụng tí nữa mua 1 cái gì cho nó ngậm nhưng đến trường rồi thì tôi thấy ko cần phải mua nữa.
Vừa bước cùng nó vào trường thì đã đụng mặt Phong.Chẳng biết hắn tình cờ hay cố ý lại xuất hiện đúng lúc thế.Gặp tôi và nó,hắn chào hỏi:
- Chào!
- Chào!
tôi và nó đồng thanh
- Ắt xì…
- nghi Muốn bệnh rồi đó
Phong nhìn nó lo lắng
- Ưm..thì bệnh rồi Chỉ có trâu như ông nên ko bệnh thôi!
- Ủa?Nói vậy lâm chị nghi cũng trâu rồi.
Phong nói rồi nhìn tôi ám chỉ.Tôi định mở miệng nói lại thì nó nhanh miệng hơn
- Upa của tôi khác ông.Upa tôi ko phải là trâu.Như thế gọi là khỏe mạnh.
- Trời,bênh vực 1 cách trắng trợn luôn.
- Ừa,được ko?
Ắt xì…..
- Khăn giấy nè!
- Cám ơn!
- Thôi,tao vào lớp đây,mài cũng đi lên lớp đi.
tôi nói rồi bỏ đi mặc cho nhỏ em cố réo nói điều gì đó và cũng chẳng thèm chào Phong 1 tiếng.Tôi bước vào lớp,gương mặt hầm hầm như đang khó chịu 1 điều gì đó ko rõ được và suốt buổi học,tôi càng thấy bực hơn khi nó chẳng xuống tìm mình như mọi hôm.
Tôi giờ cứ như 1 đứa trẻ con,tôi dở chứng giận nó và suốt ngày hôm đó,tôi chẳng thèm nói chuyện với nó 1 câu.Tiếp sau ngày đó,khi đang học tháo và ráp súng trong giờ quân sự thì lại càng bực hơn.Nhìn nó lóng ngóng như con gà khi ko biết phải lắp cái nào trước,cái nào sau,tên từng bộ phận thì tôi định đến chỉ nó thì tên Phong lại làm trước tôi.Tôi giận nó mà nó cũng chẳng quan tâm nữa.Chỉ lo nói chuyện vui vẻ với hắn.
Thấy tôi kì lạ vy hỏi:
- lâm sao vậy?Sao thấy cái mặt xấu quá àh?
- Ko có gì!
- Bực chuyện gì vậy?Nói Vy nghe đi!
- Ko,ko gì hết mà!
- Ừm,nếu lâm ko muốn nói thì thôi!
Ko biết sao nữa.Tự nhiên thấy ghét ghét thằng Phong.Nhìn nó như thích em của lâm rồi thì phải.Nhưng lâm lại cảm thấy ko thích sao sao áh!
- Hì,chắc lâm sợ người ta cướp mất đứa em gái yêu quí của mình chứ gì?
- Sao…sao phải sợ chứ?
- Ừm..thì dù gì nghi là em lâm từ nhỏ đến lớn đều bên nhau.Giờ nghi mà có người yêu thì lâm chỉ có 1 mình.Ko ai làm phiền nữa,nên…lâm ko thích Phong!
-ah Vậy hả
- Hì..!
Tôi im lặng nhìn Vy rồi lại nhìn sang bên nó với thằng Phong.Có lẽ tôi giống như lời của Vy nói.Sợ mất 1 đứa em………Có lẽ là vậy tôi đã bình tâm lại chuyện trò vui vẽ bên vy
-á....
Vy nhăn mặt khi thấy máu tôi vội cầm tay vy thổi thổi
- vy thấy sao rồi
- Hix…đau quá!
- tay vy ra máu rồi .Để lâm đưa Vy lên phòng y tế nhờ cô sát trùng rồi băng lại.
- Ừm!
Tôi dẫn Vy ra khỏi chỗ tập xin phép cô giám thị đang đứng quan sát để đưa Vy lên phòng y tế.Vì đang lo đưa Vy đi mà tôi ko hề biết nó đang nhìn theo với gương mặt nhăn nhó.Lên đến phòng y tế,cô Hằng lại đi vắng mà ngón tay của Vy thì ko thể chờ tôi đi gọi cô về nên tôi đành tự biên tự diễn luôn.Tôi lấy hộp cứu thương sát trùng cho Vy rồi lấy miếng bông gòn chậm thật cẩn thận.Vy có vẻ rất rát và đau nhưng vẫn cố gắng ngồi yên cho tôi dán keo cá nhân lại
- Vy thấy băng có chặt quá ko?
- Ko!Vậy được rồi
Vy lắc đầu nói
- lâm ko rành mấy cái này nên làm đại.Có gì chút cô về Vy nhờ cô xem lại nha!
- Ừm! Cảm ơn lâm
-xong rồi tụi mình đi xuống dưới sân nha
- Ngồi đây thêm 1 tí được ko?
- Sao thế
tôi ngạc nhiên hỏi
- Vy chưa muốn xuống sân vội.Ngồi trên đây chơi 1 tí rồi xuống nha!
- Ừm,Vy muốn sao cũng được
Vậy là tôi và vy trên phòng nghỉ như đợi cô về và cứ thế tôi vy ngồi bên nhau mà đâu biết nó đứng ngồi ko yên ngóng trong tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro