Chương 1: Biển Cả Và Đau Thương
Gió biển thổi mạnh, từng cơn sóng xô vào bờ cát, mang theo vị mặn chát của đại dương. Trời đã chạng vạng, hoàng hôn nhuộm đỏ cả một vùng trời, nhưng giữa khung cảnh đẹp đến nao lòng ấy, lại có một người lặng lẽ ngồi trên cát, đôi mắt tím oải hương đượm buồn, nhìn về phía chân trời xa xăm.
Zephys co hai chân lên, vòng tay ôm gối, cơ thể gầy gò lọt thỏm trong chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình. Chiếc áo của Nakroth. Nó từng có mùi hương quen thuộc của người đó, nhưng giờ chỉ còn thoảng chút hơi rượu nhạt nhòa.
Cậu siết chặt vạt áo, môi khẽ run.
Nakroth lại không về.
Hoặc có lẽ hắn sẽ về, nhưng là trong tình trạng say khướt, người nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền của những người đàn bà khác.
Zephys không biết mình đã quen với điều đó từ bao giờ. Từ những ngày đầu còn khóc lóc níu kéo hắn đừng đi, hay từ khi những trận đòn vô cớ giáng xuống mà cậu chẳng còn sức để phản kháng?
Cậu yêu hắn. Yêu đến ngu dại.
Dù hắn chưa từng nói yêu cậu.
Dù hắn chỉ xem cậu như một con chó trung thành, ngoan ngoãn chờ đợi hắn trở về.
Zephys khẽ nhắm mắt, để mặc gió biển mơn trớn khuôn mặt lạnh lẽo của mình. Bờ biển này từng là nơi đẹp nhất với cậu.
Lần đầu gặp Nakroth cũng ở nơi đây, giữa tiếng sóng vỗ rì rào. Khi ấy, Nakroth không như bây giờ. Hắn cười với cậu, không có men rượu, không có những trận bạo hành, chỉ có một chàng trai với mái tóc trắng phất nhẹ trong gió và đôi mắt đỏ tựa viên ruby sáng rực dưới nắng chiều.
Khi đó, cậu đã nghĩ... hắn chính là định mệnh của đời mình.
Nhưng số phận vốn tàn nhẫn.
Cậu vẫn yêu Nakroth như ngày đầu, nhưng Nakroth thì đã không còn là chàng trai năm ấy nữa.
Bỗng, tiếng động cơ xe vang lên từ xa. Zephys mở mắt, nhìn thấy một chiếc ô tô quen thuộc chạy chầm chậm về phía căn nhà nhỏ gần biển. Nakroth đã về.
Zephys đứng dậy, phủi nhẹ lớp cát bám trên quần áo, hít một hơi thật sâu trước khi bước đi.
Chỉ mong hôm nay, hắn không quá say.
Chỉ mong...
---
Nakroth trở về
Cánh cửa bật mở, Nakroth bước vào nhà, hơi men nồng nặc. Zephys đang ngồi trên ghế sô-pha chờ hắn, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt hắn, tim cậu đã đập mạnh-đó không phải là một dấu hiệu tốt.
"Anh lại uống rượu sao?" Zephys hỏi khẽ, giọng nói không giấu nổi sự mệt mỏi.
Nakroth lướt ánh mắt lười biếng qua cậu, cặp mắt đỏ rực ánh lên sự khó chịu.
"Thì sao?" Hắn nheo mắt, giọng khàn khàn vì men rượu. "Mày là mẹ tao à?"
Zephys mím môi. Cậu biết nếu tiếp tục tranh cãi, hậu quả sẽ chỉ rơi xuống đầu mình. Nhưng hôm nay... cậu thực sự muốn nói ra điều gì đó.
"Anh có thể đừng như vậy nữa không?" Zephys nhìn hắn, đôi mắt tím long lanh phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp. "Anh không thấy mình quá đáng sao? Anh cứ về nhà trong bộ dạng này, mang theo mùi hương của người khác..."
"Bốp!"
Câu nói còn chưa dứt, một cú tát giáng thẳng vào mặt Zephys, khiến cậu ngã xuống sàn.
"Câm miệng." Nakroth gằn giọng, đôi mắt đỏ rực lên vì giận dữ. "Tao làm gì là việc của tao. Đừng có lên giọng dạy dỗ."
Zephys ôm má, cơn đau ran rát lan ra. Nhưng điều khiến cậu đau hơn... là ánh mắt hắn nhìn cậu lúc này.
Lạnh lùng.
Xa lạ.
Không có một chút gì gọi là yêu thương.
Cậu cúi đầu, ngón tay siết chặt lấy mặt sàn, giọng run rẩy:
"Nakroth... anh còn yêu em không?"
Không gian chìm vào im lặng.
Nakroth đứng đó, dáng người cao lớn phủ bóng xuống Zephys. Nhưng hắn không trả lời.
Chỉ một câu thôi, tại sao hắn không thể nói ra?
Sau cùng, hắn chỉ cười khẩy, quay lưng đi:
"Mày nghĩ tao từng yêu mày sao?"
Rồi hắn bỏ mặc Zephys trên sàn, bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Tiếng gió biển vẫn thổi rì rào bên ngoài, nhưng Zephys không còn nghe thấy gì nữa.
Tất cả chỉ còn lại sự trống rỗng trong lòng cậu.
Hóa ra, tình yêu của cậu từ đầu đến cuối... chỉ là một giấc mộng hoang đường.
---
Hết chương 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro