Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 84: Anh rất dể bị hấp dẫn
"Ngày hôm qua tôi đi Thanh Hà, mới về, anh không sao chứ?" Thanh âm của Cảnh Hàn vẫn lạnh như băng, nhưng Lục Minh vẫn nghe ra, nàng vẫn quan tâm tới mình.
"Không có việc gì, tôi trốn trong một căn phòng bí mật của Ngân Phong building cùng mấy người bạn, nên cũng không gặp chuyện gì!" Lục Minh bên này còn chưa nói ra, nên ông lão Lý Thành Tể bị hắn dọa cho nhảy dựng, trợn mắt nhìn hắn, cả kinh nói: "Tiểu Lục, cháu hôm qua cũng bị phỉ đồ bắt cóc?"
"Nơi nguy hiểm không thể đi, cháu phải chú ý tới an toàn!" Ông lão Trần Lập Dân cũng sợ tới mức tay run lên, nếu tiểu tử này bị phỉ đồ biết hắn là bảo vật của quốc gia, khẳng định sẽ bỏ qua hết tất cả mà bắt lấy hắn. Lão gấp đến độ lập tức đứng lên, nắm chặt tay Lục Minh dặn dò: "Tiểu Lục, tuyệt đối không thể để cho người khác biết cháu có bí phương (phương thức bí truyền) tục mệnh, nếu không, cháu sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng!"
"Nếu không, để ta tìm cho cháu một vệ sĩ" Lý lão hận không thể lập tức điều A Cường vệ sĩ của mình đi theo Lục Minh.
"Mọi người cứ yên tâm, cháu sẽ không chạy loạn đâu, ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, cùng mấy người bạn đi dạo phố, vừa vặn đến Ngân Phong building. Cháu không ăn cơm, có bạn đang ở nhà chờ! Tục mệnh hoàn này cháu lấy hai viên, được không?" Lục Minh rất muốn lấy hai viên Tục mệnh hoàn về cho Cảnh Hàn, để cho nàng vui mừng.
"Mang theo vài bình thuốc nước tục mệnh đi!" Trần Lập Dân vì phòng vạn nhất, sợ Lục Minh bị thương không cấp cứu kịp, lập tức như muốn đem hắn cất vào trong hộp vậy.
"Cháu cho dù gặp chuyện gì, cũng phải gọi điện thoại cho hai bác, bất luận phát sinh chuyện gì, hai lão già chúng ta còn mạng tại đây, đều có thế gánh giúp cháu. Gánh nữa bầu trời Lam hải này chúng ta cũng có thể gánh được, vô luận như thế nào, cháu có việc nhất định phải gọi điện thoại, đừng có tự mình đối mặt. Tiểu Lục, cháu là hy vọng của mọi người, nhất định phải chú ý, nhất định phải bảo vệ bản thân, nhớ kỹ!" Hai ông lão thấy Lục Minh nóng vội rời đi, giữ lại không được, đành phải tiễn ra cửa, luôn miệng dặn dò.
"Tôi mỗi ngày đều sẽ tới đây, chẳng qua thời gian của tôi chỉ có một tháng" Cô gái y tá còn nhớ chuyện hứa làm trợ thủ cho Lục Minh, lẳng lặng nói một câu.
"Cô cũng sẽ không có việc gì đâu…"
Lục Minh nhìn nàng ta cười cầm cái hộp chứa thuốc nước tục mệnh bước nhanh ra ngoài cửa.
Hai ông lão ở phía sau không ngừng kêu đi chậm một chút. Thấy Lục Minh vội vã chạy ra xa lại khe khẽ thở dài: "Tiểu tử này thích tự do. Không bằng phải tìm người bảo hộ cho nó".
Trong phòng Phương Trác y sư cùng mấy người Lâm Hiểu, Lý Hoa căn bản không ăn cơm, mà lập tức khẩn trương chìm đắm vào trong nghiên cứu. A Nghiễm A Cường đành phải đưa bánh bao cho họ. Phương Trác một tay cầm bánh mỳ vừa cùng Lý Hoa tranh chấp: "Thực nghiệm lần thứ hai vẫn nên để cho tôi. Tôi đã có kinh nghiệm một lần, hơn nữa cũng không nên động dao trên người các cô. Tôi dù sao cũng là nam mà!"
Lý Hoa tuy đã là trung niên những vẫn cực lực phản đối: "Người thực nghiệm thứ hai nên là tôi. Thực nghiệm phải đổi giới tính mới có hiệu quả".
Lý lão đi vào mắng: "Đừng có tranh nữa, ngồi xuống ăn cơm cho ta. Thực nghiệm khẳng định phải làm nhưng thân thể cũng quan trọng. Vừa rồi nếu không phải mọi người quá chuyên chú để cho Tiểu Lục ở bên ngoài, nó cũng sẽ không mất máu quá nhiều như vậy… Thuốc tuy quan trọng, nhưng con người vẫn quan trọng hơn!"
"Hiện tại nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Tiểu Lục, ta lại thấy đau lòng!" Trần lão cũng thở dài không thôi.
"Tục mệnh hoàn lại có thể làm thành viên thuốc trong suốt như thế, tôi thật sự là khó có thể tin được" Phương Trác là người điên cuồng với thực nghiệm, ngồi xuống ăn cơm vẫn nhớ mãi không quên.
"Chế tạo loại thuốc viên này, đôi với thân thể hắn tổn hại quá lớn, không nên chế tạo quá nhiều" Cô gái y tá nói một câu.
"Hai chúng ta, làm sao mà không biết điểm này, nhưng vì cứu mạng sống của con người, cho nên mới không thể không nhẫn tâm, để tiểu tử kia dùng máu tươi làm thuốc dẫn, ài, chúng ta cũng thẹn trong lòng!" Ông lão Lý Thành Tể nghiêm túc nói, nhìn mọi người đang ngồi, lại trầm giọng nói: "Tục mệnh hoàn này trân quý, chúng ta phải giữ bí mật, không được dựa vào nó mà mưu chiếm tiền tài, không được dựa vào nó mà đổi lấy thanh danh, chỉ có những người bị nguy đến sinh mạng thì mới sử dụng! Cho nên Tục mệnh thang cùng nước thuốc Tục mệnh hai loại này, cũng không được thông dụng, chúng ta tận lực thu thập dwocj liệu tốt nhất, luyện chế ra rồi tận lực lưu trữ, tạm thời chỉ cung cấp cho quân đội, còn lại chỉ có thể khống chế sử dụng trong bệnh viện… Tránh lộ tin tức, làm cho những người bị trọng thương trên thế gian này đều đến, đến lúc đó thuốc không đủ cung cấp, dân oán cũng sẽ trở thành tai họa!"
"Biết rồi" Thấy Lý lão nghiêm túc lên tiếng, tất cả mọi người đều gật đầu đáp ứng.
Lục Minh không biết Lý lão Trần lão tôn trọng Tục mệnh hoàn như thế, ở trong lòng hắn, ‘Tiểu tục mệnh hoàn hồn đan’ kia mới là thứ tốt, Tục mệnh hoàn này kém xa.
Hiện tại hắn muốn làm là sớm bay trở về khu biệt thự Phong Đan Bạch Lộ, Cảnh Hàn đang ở nhà chờ hắn, ha ha, vừa lúc có bất ngờ cho nàng! Nhưng taxi chở Lục Minh lại bị bảo an chặn đứng ở cửa, khu vực này không cho taxi vào, chẳng qua may mắn là Đội trưởng bảo an rất nhanh tự mình lái xe đưa hắn đi.
Trong nhà chẳng những có lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn, còn có hồ ly mỹ nhân Niếp Thanh Lam.
"Thiếu gia trở về" Bà Ngô đứng ở cửa cao hứng chạy ra, báo tin vui cho các nàng Cảnh Hàn.
"Tục mệnh hoàn tôi đã nghiên cứu chế ra, chẳng qua tạm thời chỉ có hai viên, tôi rất lợi hại phải không?" Lục Minh tự hiến bảo, từ trong hộp lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra ý bảo Cảnh Hàn nhìn xem.
"Mặt của anh…" Cảnh Hàn không có tiếp nhận Tục mệnh hoàn, mà đưa tay vuốt nhẹ lên khuông mặt tái nhợt đi của Lục Minh.
"Ồ, tay của anh bị thương, anh đừng nói với tôi, thuốc này dùng máu để làm đó nha!" Niếp Thanh Lam ánh mắt sắc bén, kéo tay Lục Minh, phát hiện ở trên có cả chục vết thương, tuy đại bộ phận đã khép lại, nhưng vẫn thấy, đều là vết mới. Nàng mới đầu chỉ là nói đùa, cuối cùng nhìn vẻ mặt của Cảnh Hàn, cả kinh nói: "Thuốc này thật sự là dùng máu để làm sao? Xú tiểu tử, muốn chết sao, anh không muốn sống nữa sao?"
Niếp Thanh Lam đánh nhẹ Lục Minh một quyền, rồi xoay người vội vàng đi tìm băng.
Cảnh Hàn nhận lấy thuốc, đưa bàn tay nhỏ bé vuốt nhẹ lên vết thương của Lục Minh, băng sương trong hai mắt như tan ra, đã có chút sương mù ướt át.
Nàng dùng thanh âm rất thấp nói một câu: "Em có việc đi ra ngoài, mười hai giờ tối nay quay lại" Nói xong đã đi ra khỏi cửa, tiếp theo đã nghe tiếng chiếc môtô của nàng nổ vang, gào thét mà đi.
"Này, nói cho em nghe về thuốc này đi. Cô ta là tình nhân, em mới là vọ cả mà, không được, em cũng muốn!" Niếp Thanh Lam vừa băng bó cho Lục Minh, vừa hướng tới hắn mà làm nũng. Lục Minh thấy Cảnh Hàn rất cảm động khi mình tặng thuốc cho nàng, trong lòng rất cao hứng, lại bi Niếp Thanh Lam quấy rầy, bực mình nói: "Tục mệnh hoàn là dùng để cứu mạng, em không có bị thương, thuốc chứ không phải là cơm, em lấy để làm gì!"
"Ai nói người ta không bị thương… Đồ vô lương tâm, không quan tâm tới người ta chút nào!" Niếp Thanh Lam lại giơ quyền đánh Lục Minh.
"Em bị thương? Thật có lỗi, không thể nhìn ra" Lục Minh không tin.
"Ngày hôm qua giao thủ thư hùng cùng đạo tặc, vì bắt sống hai người, nên một đao nọ đã trúng lưng, may mắn có áo chống đạn nên không bị thương, lại còn trúng một phi tiêu… Không phải ở đó, là ở phía sau!" Niếp Thanh Lam vừa thấy Lục Minh hiểu ý nhìn về phía ngực mình, lập tức đưa bàn tay nhỏ bé trắng như bạch lan kéo lổ tai hắn.
"Phía sau?" Lục Minh nghiêng đầu nhìn phía sau của Niếp Thanh Lam một chút, mang chút hoài nghi nói: "Thật không? Tối hôm qua sao em không nói?"
"Tối hôm qua nhiều người như vậy, người ta làm sao mà nói được, với lại, bị thương ở chỗ xấu hổ như vậy, làm sao mà để cho người ngoài biết được" Niếp Thanh Lam hờn dỗi liếc nhìn Lục Minh.
"Anh cũng là người ngoài" Lục Minh chuẩn bị đem sự tình không liên quan tới mình, ngẩng cao đầu.
"Anh là bạn trai của em, là hôn phu của em, làm sao mà là người ngoài!" Niếp Thanh Lam hướng tới Lục Minh hồ mị cười, nhất thời, Lục Minh cảm thấy hít thở không thông.
"Một khi đã là bạn trai cùng hôn phu của em, quan hệ khẳng định có thể rất thân thiết, đúng rồi, không bằng để anh giúp em bôi thuốc?" Lục Minh cảm thấy mình mang cái chiêu bài bạn trai đã lâu, một chút tiện nghi cũng chiếm không được, hôm nay không thể không hù dọa hồ ly mỹ nhân này một chút, nếu nàng dám đáp ứng, vậy mình sẽ thành thật không khách khí, chiếm tiện nghi của nàng, dùng hai mắt ăn đậu hủ của nàng, dù sao cũng không phải là ăn không.
"Nhìn anh kìa, trên trán ghi cái gì? Là hai chữ ‘sắc lang’! Hai mắt đã tỏa ra ánh sáng!" Niếp Thanh Lam che miệng cười hì hì, tát nhẹ lên mặt Lục Minh, sau đó lắc lắc cái eo thon nhỏ tránh ra.
Đang lúc Lục Minh nghĩ là sẽ không được so múi gì rồi, không ngờ Niếp Thanh Lam sau khi đi vài bước, quay đầu lại hướng tới hắn ngoắc ngoắc ngón tay, nháy mắt, kiều diễm cười nói: "Người tốt, đến đây!"
Lục Minh cảm thấy cả người nóng lên, nuốt nước miếng: "Anh rất dể bị hấp dẫn, đến thật sao?"
Chương 85: Lý tưởng cao nhất trong cuộc đời
"Bại hoại, anh trước tiên nói với em về loại thuốc thần kỳ kia, sau khi sức vào anh khẳng định sẽ không lưu lại sẹo chứ?" Niếp Thanh Lam tay nhỏ bé khẽ vuốt lên phần mông nở nang của nàng, có chút chờ mong hỏi.
"Anh đã thử nghiệm kỹ rồi!" Lục Minh lấy ra một bình nước thuốc tục mệnh, làm ra bộ dáng vô cùng trân quý, trút ra một chút vào lòng bàn tay.
Sau đó vận khởi tiên thiên chân khí, làm cho vết thương nhanh chóng chuyển biến tốt.
Vốn năng lực chữa thương của thân thể hắn cũng đã đủ biến thái, hơn nữa còn có tiên thiên chân khí cùng thuốc nước tục mệnh, cơ hồ có thể dùng mắt thường thấy vết thương nhanh chóng chuyển biến tốt. Nếu không phải Lục Minh hiện tại tiên thiên chân khí cơ hồ cạn kiệt, thì vết thương còn có thể khôi phục nhanh hơn nữa. Niếp Thanh Lam lúc đầu không quá tin tưởng, nhưng sau khi thấy thực thần kỳ như vậy, cũng cúi sát xuống cẩn thận quan sát vết thương trên tay Lục Minh.
Khoảng mười phút sau, vết thương mà người thường phải mấy ngày mới có thể khỏi, đã khép lại, chỉ còn sót lại một vết hồng hồng, cả vết thương hồng nhuận trơn nhẵn, không có để lại vết sẹo nào.
Niếp Thanh Lam vui mừng ôm lấy Lục Minh, hôn lên mặt hắn một cái.
"Không thể tưởng được anh lại có bảo vật như vậy, thuốc này bao nhiêu tiền? Bên em sẽ nhập hết vào quân đội!" Niếp Thanh Lam hiện tại giọng điệu rất hưng phấn, Lục Minh không để ý tới nàng, tìm ghế sô pha mà thoải mái ngồi xuống, dựa đầu ra, cũng không liếc nhìn nàng một cái. Hồ ly mỹ nhân lập tức đứng lên lấy lòng, đi ra sau Lục Minh bóp vai cho hắn, so với một người vợ mới về nhà chồng còn nhu thuận hơn.
"Thiếu gia, Thanh Lam tiểu thư, ăn cơm!" Bà Ngô vốn không muốn quấy rầy thời khắc ấm áp của thiếu gia, nhưng lo đồ ăn sẽ nguội, nên khẽ gọi một tiếng”.
"Chín giờ sáng hôm nay có một nữ sĩ tên là Đặng Thục Lan gọi điện đến hẹn thiếu gia đến đồn cảnh sát phía Bắc" Ông lão Trang Thần vừa nói, Lục Minh đã đứng lên. Bởi vì sau khi lo cho Giang Tiểu Lệ thì lại đến chỗ chế Tục mệnh hoàn của bệnh viện. Nên hắn hoàn toàn quên mất việc này.
"Lúc này mới thể hiện chỗ tốt của việc có bạn gái" Niếp Thanh Lam cười hì hì gắp rau vào trong chén của Lục Minh.
"Em không phải nói cho anh biết em đã đi rồi chứ?" Lục Minh mừng như điên.
Vốn trong lòng hắn hổ thẹn đã đáp ứng người khác mà lại hoàn toàn quên mất.
Hiện tại thấy Niếp Thanh Lam cười cười bỗng nhiên cảm thấy có hồ ly mỹ nhân này bên người, cũng không phải tất cả đều là chuyện xấu. Ít nhất nàng cũng sẽ giúp mình thu thập những việc rắc rối.
Niếp Thanh Lam cười cười ý bảo Lục Minh ngồi xuống. Sau đó yêu kiều liếc nhìn hắn, vẻ mặt có chút đắc ý: "Chỉ có chút việc nhỏ như vậy, mà cũng phải để ông xã tự thân làm sao?"
"Tốt lắm!" Lục Minh thực không thể khen Niếp Thanh Lam, thầm nghĩ người bạn gái này tuy chỉ là trên danh nghĩa, lại là người thích tính kế, nhưng cũng không có gì quá đáng.
"Ông xã, người ta thương yêu ông xã mà!" Niếp Thanh Lam thi triển hồ ly ma âm, giả bộ nhu thuận, lại gắp thức ăn cho Lục Minh.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Niếp Thanh Lam lại dẫn Lục Minh thẳng đến phòng của nàng.
Lục Minh tim đập có chút gia tốc, mới ăn cơm chiều, bụng còn no, nhanh như vậy đã bắt đầu làm… Ai ngờ căn bản không phải như hắn nghĩ, Niếp Thanh Lam sau khi dẫn hắn vào phòng mình, lấy quần áo từ trong túi lớn túi nhỏ ra, rồi so trên người hắn, cuối cùng áp vào lòng Lục Minh thỏ thẻ: "Tổng cộng ba ngàn tám trăm tám chục, phí nhân công không tính, nhưng anh cũng nên tặng cho em hai bộ đồ chứ? Đồ của em năm ngàn sáu trăm tám chục, tổng cộng là chín ngàn năm trăm sáu mươi đồng!"
Giá tiền như sét đánh thẳng vào đỉnh đầu của Lục Minh, quần áo gì mà mắc như vậy?
Hàng hiệu?
Mắc hàng hiệu cũng không thể phát sáng, cũng không tự động bay trên trời, mặc một cái áo sơmi giá một ngàn năm trăm đồng, cùng với mặc cái áo sơmi năm mươi đồng thì có gì khác biệt?
Lục Minh cầm lấy quần áo ngửi ngửi, cảm giác tất cả đều có mùi nhân dân tệ… rất nhanh té xỉu!
"Cho nợ đi, anh gần đây Cùng tinh cao chiếu, đợi kiếm được tiền sẽ trả lại cho em!" Lục Minh đang muốn chuồn đi, nếu không để Niếp Thanh Lam lục soát bóp tiền, hắn không thể không phá sản.
"Nếu sau khi anh tắm mặc quần áo em mua vào, vậy em sẽ cho anh một cơ hội" Niếp Thanh Lam ở tại cửa cười nói.
"Cơ hội gì?" Lục Minh vừa thấy trong tay nàng đang cầm lọ thuốc của mình, cố sức nuốt một ngụm nước miếng, rất khó khăn lắc đầu cự tuyệt: "Được rồi, em tự mình sức thuốc đi! Anh, anh không, không…"
"Đứa nhỏ tốt thì phải thành thật, còn nữa, nuốt nước miếng cũng đừng có quá lớn như vậy" Niếp Thanh Lam đưa tay chỉ vào trán của Lục Minh một cái, đợi Lục Minh chuẩn bị cởi đồ biến thân thành lang soi, nàng đã đóng cửa lại, sau đó tránh ở sau cửa ha hả cười. Lục Minh căm tức mở cửa phòng mình, cơn giận vẫn không thôi: "Hồ ly tinh, ta về sau tuyệt đối sẽ không để cho cô hấp dẫn nữa!"
Lục Minh mạnh mẽ áp chế cơn tức đang trào dâng, cởi quần áo ra, xông vào phòng tắm.
Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng gõ cữa nhẹ nhàng.
Rồi cửa nhẹ mở ra, một cánh tay nhỏ bé trắng nõn thò vào.
Ngón tay nhỏ bé đang cầm một vật, màu đen, hai bên tròn tròn, có ren, còn có dây thật dài. Lục Minh vừa thấy, cả người ngạc nhiên, đây là áo ngực của nữ, mơ hồ còn có mùi thơm của cơ thể.
"Người tốt, tặng anh một món đồ, anh có thích không?" Hồ ly ma âm của Niếp Thanh Lam ở bên ngoài ngọt ngào vang lên, tay của nàng vung lên, Lục Minh theo bản năng tiếp lấy, phát hiện trên áo ngực còn có độ ấm, thoáng đưa lên mũi, một mũi thơm nữ nhân như thấm vào trong lòng, mơ hồ, còn có chứa một loại kỳ hương khó nói nên lời, phải chăng đây là nhũ hương trong truyền thuyết?
Lục Minh cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, vật cứng rắn bạo khởi, thiếu chút nữa là biến thân trở thành người Sayda siêu cấp.
Cái áo ngực còn ấm này chắc hẳn là nàng vừa mới cởi ra mới đúng, đáng giận, biết rõ nàng ta đang hấp dẫn mình, nhưng mình lại không thể cự tuyệt!
"Vô luận em muốn ra điều kiện gì, anh cũng sẽ không đáp ứng!" Lục Minh dùng ý chí kiên cường nhất, kiên trì bảo vệ nguyên tắc của mình, lời vừa ra, lại lớn tiếng nói: "Công cụ để em phạm tội mê người này, anh không nhận!"
"Hì hì, có muốn em tặng tiếp một lễ vật nhỏ nữa hay không?" Niếp Thanh Lam không có nói điều kiện gì, chỉ ở ngoài cửa tiếp tục hấp dẫn Lục Minh.
"Chẳng lẽ chính là quần nhỏ trong truyền thuyết…" Lục Minh cảm thấy yết hầu có chút khô, thầm nghĩ mình nên nhận, hay là cự tuyệt?
Loại cơ hội ngàn năm một thuở này, một khi cự tuyệt, chỉ sợ không trở lại nữa.
Nhưng một khi nhận, thì sẽ mắc mưu hồ ly mỹ nhân này.
Nếu không, trước nhận, rồi lại hung hăng cự tuyệt yêu cầu của nàng, bản thân cũng không thể dối gạt như vậy. Đồ lót này lọt vào tay mình, tuyệt đối không có khả năng về lại tay nàng ta. Lục Minh do dự hồi lâu, cuối cùng đưa bàn tay ra ngoài, trong lòng kích động muốn hô thật to một tiếng: Nhấc tay, đem quần lót của em giao ra đây!
Cảm giác tà ác dâng lên trong lòng, Lục Minh phi thường chờ mong, Niếp Thanh Lam sẽ thuần phục đem cái quần lót còn ấm nhiệt độ cơ thể đặt ở trên tay hắn.
Oa, cái loại cảm giác này tuyệt đối là lý tưởng cao nhất trong cuộc đời!
Chương 86: Đột điểm
Có một vật nhỏ mềm nhũn lại âm ấm nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay Lục Minh, Lục Minh giờ phút này tim đập một phút cả trăm cái, trời ạ, nàng, nàng thật đúng là dám cởi ra, hồ ly mỹ nhân này thật sự là quá can đảm!
Chiếc quần trong truyền thuyết còn mang theo hơi ấm của xử nữ, rốt cuộc đã tới tay!
Lục Minh kích động đến mức muốn ngửa mặt lên trời thét lớn, nhưng khi hắn nhẹ nhàng nắm chặt, lại phát hiện có chút không đúng.
Cái này, cái này hình như không phải là quần lót… sờ lên giống như là da thịt vậy, đây là gì? Lục Minh kinh ngạc, nhịn không được từ trong phòng tắm đi ra ngoài xem, vừa thấy cả người đã thất thần. Ở ngoài cửa, Niếp Thanh Lam đang cười duyên, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi như mẫu đơn, trong lòng của nàng đang ôm một tiểu cô nương đáng yêu, Lục Minh nhớ rõ tiểu cô nương chính là tiểu Đậu Đậu nhà bên chuyện nhận hắn là cha, nó sao lại ở đây?
Thứ mà Lục Minh nắm trong lòng bàn tay, chính là cái tay của tiểu Đậu Đậu kia.
Nó vừa thấy Lục Minh lò mò đi ra, lập tức vui mừng kêu lên: "Ba ba!"
"Ba ba!" Niếp Thanh Lam cũng làm loạn mà kêu lên.
"Ta muốn ngất" Lục Minh vội vàng buông tay tiểu Đậu Đậu ra, ý bảo Niếp Thanh Lam nhanh đem tiểu Đậu Đậu ôm đi ra ngoài: "Ta đang tắm rửa, mau dẫn nó đi ra ngoài!"
"Tiểu bảo bối đã chờ anh hai ngày. Nghe nói tối hôm qua không thấy anh trở về liền khóc tới nửa đêm. Sáng nay cũng lại khóc. Ba ba của Đậu Đậu nếu không hôn một cái, chúng ta tuyệt đối sẽ không đi đúng không?" Niếp Thanh Lam lại còn liều mạng đốt lửa, lại đem tiểu cô nương đưa tới ý bảo Lục Minh hôn nó một cái. Tiểu Đậu Đậu mặt mày hớn hở nghiêng mặt tới, cao hứng chờ Lục Minh hôn một cái.
"Em có để yên cho anh tắm rửa không!" Lục Minh phành một cái đem cửa đóng lại.
"Ba ba…" Tiểu Đậu Đậu thấy Lục Minh không để ý tới mình, đã khóc lên, bộ dáng đáng thương mà hô lên ba ba.
"Ba ba ba ba!" Niếp Thanh Lam nhân cơ hội gội theo làm cho Lục Minh thiếu chút nữa ngã sấp xuống, không có biện pháp đành phải lại đưa đầu ra ngoài: "Tiểu Đậu Đậu chờ ta tắm rửa xong sẽ ra ngoài chơi với cháu! Em ẵm nó xuống lầu nhanh đi!"
Lục Minh câu cuối cùng là bực bội nói với Niếp Thanh Lam.
Tiểu Đậu Đậu đưa tay nắm lấy mái tóc ướt sũng của Lục Minh, tới gần hôn Lục Minh một cái, sau đó mới chịu để cho Niếp Thanh Lam ôm đi xuống lầu. Niếp Thanh Lam khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại chớp mắt, cười nói: "Lần sau sẽ tặng cho anh cái quần lót, màu đen lụa tơ tằm nha!" Lục Minh thiếu chút nữa muốn đem chai dầu gội đầu đang cầm trên tay ném vào nàng, hồ ly mỹ nhân này, thật sự là tức chết người mà, xem ra không trừng trì nàng thì không được.
May mắn, cuối cùng cũng có một chiến lợi phẩm.
Lục Minh cầm lấy cái áo ngực, phát hiện hai cái lồng hai bên khá lớn, trong lòng không khỏi hiện lên bộ ngực cao ngất của hồ ly mỹ nhân, Ừm, xem ra hắn cũng vẫn có tiền vốn!
Sau khi tắm xong, Lục Minh đang tìm chỗ cất chiến lợi phẩm mới thu được, bên ngoài cửa phòng lại mở, một tiểu cô nương xem như chốn không người mà đi vào, đang tìm kiếm cái gì đó, miệng lẩm bẩm: "Tiểu nha đầu, khẳng định lại chạy vào trong này, ở đâu vậy? Này, anh đem tiểu Đậu Đậu nhà chúng tôi giấu đâu vậy? Ái, người này biến thái!"
Tiểu cô nương vừa thấy Lục Minh đang cầm cái áo ngực, thì thét lên, thanh âm cao đến mức có thể giết chết cá heo.
Lục Minh đang muốn nói cái gì đó, tiểu cô nương lại đỏ mặt, đưa tay đoạt lấy cái áo ngực trong tay hắn: "Biến thái, thì ra là ngươi trộm áo ngực của người ta, người này là đại biến thái, mau đến đây!"
"Đây là của cô?" Lục Minh kinh ngạc, cái này không phải của Niếp Thanh Lam vừa cởi ra sao? Làm sao là của cô ta?
"Không phải của ta chẳng lẽ là của ngươi! Người này biến thái, chán ghét!" Tiểu cô nương tức giận đùng đùng chạy đi, còn lại Lục Minh hồi lâu vẫn không hiểu gì.
Cái áo ngực vừa rồi còn ấm, làm sao lại là của cô ta?
Nhìn không ra tiểu nha đầu này lại xử dụng áo ngực lớn như vậy.
Lục Minh còn đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đối diện mở ra, Niếp Thanh Lam ẵm tiểu Đậu Đậu đi tới, tiểu Đậu Đậu đang cầm đồ chơi trong tay, vừa thấy Lục Minh lập tức rời khỏi tay Niếp Thanh Lam mà chạy tới, kêu to ba ba rồi ôm lấy. Thấy tiểu gia hỏa này như dính vào mình vậy, Lục Minh cũng không có biện pháp, đành phải ôm lấy nó, nếu không nó khóc thì mệt. Chẳng qua, Lục Minh cũng không quên dò xét bộ ngực của Niếp Thanh Lam, trong lòng còn hồ nghi, cái áo ngực màu đen kia rốt cuộc là của nàng, hay là của tiểu nha đầu vừa rồi?
"Nhìn cái gìi? Sắc lang!" Niếp Thanh Lam liếc nhìn Lục Minh, cái loại hờn giận đầy vẻ phong tình này, quả thực là khuynh quốc khuynh thành.
"Vừa rồi cái áo ngực kia có phải là của em không?" Lục Minh cảm thấy tim gia tốc, cũng làm gan hỏi.
"Anh nhìn là biết mà…" Niếp Thanh Lam khẽ nâng cánh tay lên, nháy mắt nhìn hắn, thiếu chút nữa đã làm cho tim của Lục Minh ngừng đập. Bởi vì khoảng cách gần như vậy, hắn thấy trên áo ngực của hồ ly mỹ nhân có chỗ hơi nổi lên, trên đỉnh của áo ngực, có hai điểm thần bí nổi lên, cái này, cái này tuyệt đối là đột điểm trong truyền thuyết!
Dưới cái món chế phục (đồ theo bộ) vô hạn hấp dẫn đó, cũng làm cho người ta nghĩ ra ngàn vạn điều!
Lục Minh thiếu chút nữa buộc miệng hô lên ‘Chế phục vạn tuế’!
Niếp Thanh Lam phát hiện Lục Minh hai mắt nhìn đăm đăm, trong lòng mừng thầm, lực khống chế của người nầy tuy không tệ, nhưng thủy chung cũng không địch lại mị lực vô địch của mình, chẳng qua tạm thời cũng không nên cho hắn quá đắc ý, tâm niệm vừa động, đưa ngón tay ra khẽ nhéo lên cánh tay hắn, chờ hắn kêu đau, lại cười một tiếng, đôi môi đỏ mọng tiến đến bên tai hắn, thổi ra một hơi nhiệt khí: "Người tốt, em đi tắm rửa trước, lát nữa ở trên giường chờ anh đó".
"Thật không?" Lục Minh biết rõ hồ ly mỹ nhân này mạnh miệng, lừa người chết không bồi mệnh, nhưng cũng không khỏi có sự chờ mong.
"Giả đó!" Niếp Thanh Lam bàn tay nhỏ bé đánh nhẹ lên Lục Minh, cười hì hì trở về phòng.
Lục Minh cơn tức anh ách, thật muốn đem cửa phòng của Niếp Thanh Lam một cước đá bay, thuận tiện đem tiểu hồ ly này đè xuống.
Không có biện pháp, đành phải cố gắn đè nén, ôm tiểu Đậu Đậu xuống lầu.
Tiểu Đậu Đậu tuy bám sát, nhưng cuối cùng cũng là một đứa nhỏ, sau một hồi cười đùa thì đã ngáp dài, cuối cùng ghé vào trong lòng Lục Minh mà ngủ say. Bà Ngô lấy làm kỳ, nói thiếu gia còn có thể chơi với con nít, thật sự là thế gian ít thấy.
Bỗng nhiên, tiểu nha đầu nhà bên như một trận gió xông vào, đem áo ngực ném về phía Lục Minh, nổi giận nói: "Không phải của ta, biến thái, chưa thấy qua người nào biến thái như ngươi! Đậu Đậu đưa cho ta, để tránh làm hư Đậu Đậu!" Nàng ta lại từ trong lòng Lục Minh ôm tiểu Đậu Đậu đang ngủ say bỏ đi, trước khi đi, còn muốn đá Lục Minh một cước, đáng tiếc, chỉ đá trúng sô pha, còn thiếu chút nữa mất thăng bằng mà ngã sấp xuống.
"Thật ra, khụ, đây là tôi vừa rồi nhặt được, cô ta hiểu lầm" Lục Minh cầm lấy áo ngực, phát hiện ông lão Trang Thần, Ngô Mã cùng Hoa vương Trương Đức Quảng đều kinh ngạc nhìn mình, liền nhanh chóng giải thích.
"Đây là của Niếp Thanh Lam, ta đi dưa cho cô ta!" Lục Minh phát hiện càng giải thích càng dễ làm cho người ta hiểu lầm, liền chạy nhanh lên lầu.
Chạy lên lầu, Lục Minh thấy cửa phòng của Niếp Thanh Lam thực không có hoàn toàn khép kín, hình như là nàng cố ý để cho mình đi vào, chẳng lẽ, đây là ám chỉ của nàng? Nàng ta hẳn là đang tắm rửa, nhưng lại không đóng cửa, chẳng phải là tạo cơ hội cho mình rình coi sao? Hồ ly mỹ nhân này tâm cơ lợi hai, nói không chừng là muốn bẫy mình đi vào? Hay là làm một đứa nhỏ ngoan, đi về ngủ?
Làm một đứa nhỏ ngoan để làm gì, phải làm, là làm bại hoại, hơn nữa còn là cực kù bại hoại xấu xa!
Lục Minh cười một cách tà ác, bàn tay hướng tới cách cửa
Chương 87: Ca ngợi Thượng đế
Vừa khẽ đẩy cửa ra, dựa theo ý tưởng của Lục Minh, thì nên lặng yên không tiếng động mà đi vào, sau đó trốn ở một nơi bí mật gần đó, rình coi xuân quang.
Nhưng đột nhiên chuông di động vang lên, trong bóng đêm lại càng lớn tiếng.
Lục Minh luống cuống tay chân lấy ra, vốn định tắt đi, nhưng lại thấy là mẹ, nên vội vàng giả làm một đứa con ngoan: "Mẹ, tìm con có việc gì vậy?"
"Tiểu tử ngốc, mẹ không có việc gì thì không thể tìm con sao, thật sự là con làm cái trò đại bàng giương cánh nhảy từ trên nhà coa tầng xuống, để cho ba con thấy đó sao! Ngu ngốc, gây nên động tĩnh lớn như vậy cha con làm soa mà không biết? Chẳng qua cũng không có việc gì, mẹ ủng hộ con, nói đến, cha con tuy biểu hiện thì mắng con hai câu, nhưng thật ra trong lòng thì rất tự hào, nếu không, ông ấy cũng sẽ không giúp con thanh toán một ít phiền toái ở chỗ mới phải không? Nghe nói Ngũ Kiều cùng Vĩnh Thành hai vị tiền bối nói, võ công của con tiến bộ rất lớn, mẹ rất cao hứng vì con, không hổ là bảo bối của mẹ, ngộ tính rất cao! Đúng rồi, Vĩnh Thành tiên sinh còn nói ở chỗ mới còn có hai vị tiểu cô nương xinh đẹp nữa, có phải là thực không? Khi nào thì dẫn về ra mắt mẹ đây?" Mẹ hắn xem ra đối với cuộc sống của Lục Minh rõ như lòng bàn tay, may mắn mẹ còn chưa biết kỳ ngộ cùng bí mật của Lục Minh, nếu không lại càng vui mừng.
"Không phải bạn gái, chỉ là quen biết thôi, một người tên là Cảnh Hàn, là truyền nhân Yến Tử môn; một tên là Niếp Thanh Lam, là cảnh sát" Lục Minh nhắm chừng mình mà không báo cáo chi tiết, mẹ cũng có thể tra ra được, có thể đã sớm biết, cho nên cứ thẳng thắn nói ra.
"Thực ngu ngốc, nếu không phải là bạn gái, không lẽ không có thích chút nào, có cô gái nào mà đi chủ động đâu, có rảnh thì dẫn về nhà cho mẹ xem!"
Mẹ vừa nói, Lục Minh không khỏi có chút vui mừng.
Lãnh mỹ nhân Cảnh Hàn đồng ý ở lại, như vậy chứng tỏ nàng ta có chút thích mình sao?
Bên này Lục Minh đang cao hứng, không nghĩ tới mẹ còn nói một câu, thiếu chút nữa làm cho Lục Minh sợ tới run lên, chỉ nghe mẹ nói: "Vũ Vũ đã lấy được học vị MBA. Nó đã chuẩn bị về nước, mẹ có hỏi nó có muốn vào công ti của mẹ làm không thì nó cự tuyệt, nói sẽ trở lại Lam Hải cùng con gây dựng sự nghiệp".
Lục Minh chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, ngẩn ra mà lẩm bẩm: "Không thể nào?"
Tuy trong nhà có một vị bạo quân phụ thân. Nhưng phụ thân cường đại lại dã man cũng không xem như là khắc tinh của Lục Minh, nhiều lắm chỉ là như kẻ địch mà thôi. Muốn nói tới khắc tinh, thì chính là Trầm Khinh Vũ mà mẹ mới nói ra. Trầm Khinh Vũ năm đó là em của siêu cấp ngưu nhân Trầm Hổ Khiếu. Trầm Hổ Khiếu cùng cha của Lục Minh là tình địch, nhưng cha của Lục Minh may mắn hơn. Mẹ của Lục Minh không có chân đạp hai thuyền mà thủy chung lựa chọn hắn, không cho cơ hội cho Trầm Hổ Khiếu. Trầm Hổ Khiếu do thất tình nên đã thương tâm đi ra nước ngoài du lịch. Đi đã hơn mười mấy năm không trở lại, lại đem Trầm Khinh Vũ giao cho cha mẹ Lục Minh để chăm sóc.
Dựa theo thân phận thì Trầm Khinh Vũ là dì của Lục Minh, mặc dù nàng ta chỉ lớn hơn hắn một tuổi.
Nhưng khác với Lục Minh nà nàng rất được cha của Lục Minh sủng ái. Ông ta quả thực đem những thứ tốt nhất trên thế gian mà giao cho Trầm Khinh Vũ.
Từ khi sinh ra thì Lục Minh đã thấy Trầm Khinh Vũ ở trong nhà. Nàng ta trong mắt Lục Minh chính là thiên hạ đệ nhất tiểu ma nữ. Hồi bé thì vẫn còn đỡ vì cả hai đều còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.
Nhưng khi lớn lên một ít, Lục Minh phát hiện, người dã man không nói lý nhất trên thế gian cũng không phải là cha, mà là nha đầu Trầm Khinh Vũ kia, nàng ta quả thực so với bạo quân phụ thân còn muốn dã man gấp trăm lần. Ở cùng với nàng ta so với ở tại địa ngục còn muốn thống khổ hơn. Vì phòng ngừa cùng với nàng ta cùng trường cùng lớp, Lục Minh thành tích luôn bảo trì chỉ vừa đủ tư cách, kết quả, Trầm Khinh Vũ thành tích vĩnh viễn bảo trì đệ nhất cuối cùng đi nước ngoài du học, mà Lục Minh, may mắn trốn ở đại học hạng ba mà tránh thoát.
Tin tưởng rằng đây cũng là một trong nguyên nhân mà bạo quân phụ thân tức giận Lục Minh, dựa theo lời của phụ thân, loại hành vi của Lục Minh chính là tự sa đọa!
Hai năm không gặp, nha đầu Trầm Khinh Vũ lại đã học xong MBA, nếu nàng ta trở về, phỏng chừng cả Lam Hải đều sẽ bị một mình nàng ta làm náo loạn lên, Lục Minh không thể tưởng tượng loại trường hợp đáng sợ này.
"Đã có ai theo đuổi cô ta chưa? Mẹ, mẹ hãy giữ cô ta ở nước ngoài, đừng cho trở về!" Lục Minh thầm nghĩ nha đầu kia mà trở về là một mối họa, cần phải tính toán.
"Vũ Vũ vẫn mắt cao hơn đầu, nó xem ai cũng không vừa mắt! Tiểu tử ngốc, con cũng đừng chống đối với nó nữa, nó làm cái gì còn không phải là vì tốt cho con, được rồi, mẹ không nói nữa, bảo bối, con sớm nghỉ ngơi đi!" Mẹ ôn nhu hôn qau điện thoại một cái, sau đó gác máy.
"Xem ra tương lai của ta là một mảng đen tối, muốn nhìn thấy ánh bình minh thì vẫn là quá sớm".
Lục Minh vốn tâm tình không tệ, vừa nghe Trầm Khinh Vũ về Lam Hải tìm mình, nhất thời có chút uể oải, mỹ nữ gì tìm đến mình không phải tốt hơn sao, lại cố tình chọn trúng khắc tinh!
Niếp Thanh Lam xuất hiện tại cửa phòng, tựa hồ vừa mới tắm xong, một thân hương khí ngào ngạt, kỳ lạ hỏi: "Sao vậy?"
Nếu không phải vừa rồi bị đả kích, Lục Minh khẳng định sẽ biến thân thành lang soi trong đêm trăng, hiện tại lại có chút mệt mỏi, lắc đầu nói: "Để anh yên, anh muốn tự sát!"
Hồ ly mỹ nhân nghe thấy thì bật cười, nàng đưa tay vỗ vỗ tai Lục Minh, càng thân thể mềm mại thơm mát tiến gần sát tới, đôi môi kề sát tai Lục Minh, nhẹ nhàng thổi ra một luồng hơi nóng: "Muốn chết cũng không dễ dàng đâu, hay để em xem cái gì làm anh buồn bực nè?"
Lục Minh vừa thấy tòa tuyết phong nguy nga tròn trịa cao ngất dưới lớp áo ngủ, không khỏi có một luồng khí nóng từ dưới bụng chạy lên, liền nuốt một ngụm nước miếng nói: "Chủ ý này cũng không tệ!"
"Bại hoại, nếu đối với Cảnh Hàn, anh khẳng định sẽ không làm càn như vậy!" Niếp Thanh Lam có chút ghen tuông uy hiếp nhéo ngang hông Lục Minh, rồi lại hỏi: "Vừa rồi ai gọi điện thoại cho anh vậy?"
"Mẹ của anh…" Lục Minh trả lời rất ngắn gọn, đối với mẹ, hắn sẽ không nói với ai nửa lời.
"Chúng ta quen nhau lâu như vậy, Lục Minh, em cũng chưa hỏi qua mẹ của anh là ai? Có phải nên hỏi về bí mật này không?" Niếp Thanh Lam buông Lục Minh ra, buồn buồn thở dài nói: "Em không hỏi, cũng không có nghĩa là em không có lòng hiếu kỳ, mà có nghĩa là em tôn trọng sự riêng tư của anh, tôn trọng bạn bè, em không hỏi, là hy vọng có một ngày anh sẽ chủ động nói ra, trừ khi, anh cho tới bây giờ vẫn chưa từng xem em là bạn bè".
"Đúng vậy, chẳng qua, anh cũng không hỏi em! Tất cả mọi người đều có bí mật riêng của mình phải không?" Lục Minh thấy mặt của Niếp Thanh Lam có chút ảm đạm, trong lòng không khỏi trầm xuống.
"Nếu vừa rồi là Cảnh Hàn hỏi anh, anh có nói không?" Niếp Thanh Lam đôi mắt lúc này đã có chút hồng lên, thanh âm mang theo sự ủy khuất cùng giận dỗi hỏi.
"Nàng ta sẽ không hỏi…" Lục Minh lắc lắc đầu, cảm thấy Cảnh Hàn khẳng định sẽ không quá quan tâm đến chuyện riêng tư của mình.
"Nếu cô ta hỏi thì sao?" Niếp Thanh Lam nhìn Lục Minh, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức u oán.
"Anh… Được rồi, em muốn biết cái gì thì hỏi đi!" Lục Minh nhìn ra ngoài, dù sao cũng không có ai, thực sự phiền toái, có rời khỏi Lam Hải cũng tốt, dù sao ma nữ Trầm Khinh Vũ kia cũng sắp trở về, sớm muộn thì người ta cũng biết.
"Không hỏi, người ta cũng ngoan mà!" Niếp Thanh Lam bỗng nhiên cao hứng hẳn lên, giống như con mèo nhỏ chui vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp làm Lục Minh ngẩn ra.
Nữ nhân thật sự là một sinh vật mà người khác không thể lý giải được, toát mồ hôi, vừa rồi không muốn nói cho nàng, nàng lại muốn hỏi!
Hiện tại chuẩn bị nói cho nàng, kỳ quái chính là, nàng bỗng nhiên lại không hỏi.
Cái này, có lẽ chỉ có Thượng Đế mới biết được, phụ nữ là loại sinh vật được tạo nên như thế nào… Lục Minh đang ở trong mê hoặc, Niếp Thanh Lam bỗng nhiên nhẹ nhàng tiến đến bên tai hắn, hơi trở tràn đầy mùi hương: "Bại hoại, giúp người ta sức thuốc! Nhưng không cho động tay động chân, còn nữa, vĩnh viễn không được đem việc này nói ra, chán ghét, anh cười cái gì, dê xồm… mau vào đi!"
Lục Minh trong lòng rất kích động, loại nữ nhân này là loại sinh vật vừa làm cho người ta vui mừng lại làm cho người ta buồn bã, cũng chỉ có Thượng Đế mới có thể tạo ra… Ca ngợi Thượng Đế, lão nhân gia người thật vĩ đại!
Chương 88: Đồng bệnh tương liên
Lục Minh tiếp nhận thuốc nước tục mệnh, trái tim tăng tốc một cách kinh hoàng.
Niếp Thanh Lam rốt cuộc cũng cho mình sức thuốc cho nàng ta sao? Kéo áo ngủ lên? Hay là kéo quần lót xuống, để đưa tay mình vào… Hắn còn đang miên man suy nghĩ, thì bụp một tiếng, trong phòng tối đen như mực. Lục Minh ngạc nhiên, có chút thất vọng, thì ra hồ ly mỹ nhân này cũng có lúc thẹn thùng, chẳng qua, trong lòng thầm thở ra một hơi. May mà đèn tắt, nếu không mình có lẽ sẽ nhịn không được mà đè nàng ra ra mất thôi.
Đồng tử công khổ luyện mười mấy năm, có lẽ sẽ không bao giờ luyện thành.
Nếu hiện tại thất bại trong gang tấc, thật là có chút không cam tâm.
Niếp Thanh Lam sau khi tắt đèn, cũng có chút bối rối, khi quay lại thì giẫm phải chân của Lục Minh, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, may mắn là được hắn kéo lại, mới miễn cưỡng đứng vững.
"Chờ một chút, em có chuyện muốn nói, anh thực thích Cảnh Hàn như vậy sao?" Niếp Thanh Lam cảm thấy mình phải nói gì để chuyển dời sự chú ý đi mới được, hiện tại bị mùi hương đàn ông của hắn bao phủ, cả người cũng có chút mềm nhũn ra, vạn nhất hắn nhịn không được mà làm tới, mình cũng không có sức lực là phản kháng.
"Anh cảm thấy nàng ta có một loại cô độc, hoặc là nói rất đáng thương, khi đối mặt với nàng ta, anh sẽ có một loại ý nghĩ muốn bảo hộ".
Lục Minh nghe hỏi, bỗng nhiên nói ra lời từ đáy lòng.
Niếp Thanh Lam không nghĩ tới đáp án là như thế. Hơn nữa nàng có thể nghe ra đây là lời thật tình của Lục Minh, trong lòng cũng có chút cảm động.
Nàng ngồi ở bên giường, vỗ vỗ mép giường ý bảo Lục Minh cũng ngồi xuống nói: "Có lẽ cô ta sẽ không nói với anh. Nhưng em có thể nói cho anh nghe về quá khứ của Cảnh Hàn. Cô ta cũng rất đáng thương. Từ nhỏ bởi vì trời sinh suy nhược bị dì tư hai cho muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong. Vô tình được Bạch Trần am chủ Yến Tử môn trong lúc vô ý phát hiện đem về nuôi lớn. Tuy không có xuất gia nhưng phải kế thừa Yến Tử môn đang muốn thất truyền. Lục Minh, cô ta không thể kết hôn, bất luận là thân phận hay là thân thể, đều không cho phép…"
"Thân thể của nàng ta có phải có vấn đề gì?" Lục Minh biết mình muốn ở cùng với Cảnh Hàn khẳng định là không dễ dàng, nhưng trở ngại này hắn căn bản là không lo lắng.
"Thân mình Cảnh Hàn chính là Cửu âm tuyệt mạch trong ngàn vạn cô gái mới có. Với thân thể của người bình thường thì có lẽ sống không qua được mười bốn tuổi. Một khi thân thể phát dục sẽ bệnh phát thân vong. Nhưng Bạch Trần am chủ am hiểu dùng thuốc đã cho thuốc để cô ta uống trường kỳ để điều trị thân thể mới có thể sống đến bây giờ. Bởi vì Yến Tử môn vốn luyện nhu công nên nàng còn uống rất nhiều thuốc để thân thể trở nên mềm mại. Cho nên cô ta không thể kết hợp với người đàn ông mà mình yêu".
Niếp Thanh Lam vỗ vỗ vai của Lục Minh, nhẹ giọng nói: "Cảnh Hàn có lẽ có chút thích anh. Nhưng cô ta căn bản không dám nói ra, càng không có khả năng tiến tới bước nữa, hiểu chưa?"
Tính cách của Lục Minh là gặp mạnh thì càng mạnh, gặp khó không sợ.
Hắn nghe xong thì tâm thần chấn động, nhưng lập tức cười lớn nói: "Không quan hệ, anh sẽ chữa khỏi cho nàng ta, chuyện ngày sau thì ai mà biết, anh tuyệt sẽ không bị bất kỳ khó khăn nào đả kích!"
Nghe Lục Minh nói, Niếp Thanh Lam có chút ngạc nhiên, tiểu tử này tính cách có chút cổ quái, hắn chẳng lẽ không biết cái gì tên là tuyệt vọng sao?
Chẳng qua bởi vì có tính cách như thế, nên hắn mới không giống người thường.
Lục Minh vốn không có niềm tin như vậy, nhưng trải qua kỳ ngộ Thiên Thư, hắn có được tiên thiên chân khí, trong mộng thỉnh thoảng còn hiện lên linh đan diệu dược cùng công pháp thần kỳ, nếu bản thân lĩnh ngộ được mấy thứ đó, thân thể Cảnh Hàn khẳng định mình có thể điều trị được. Muốn nói đến khó khăn, nhắm chừng cứu cô gái ý tá trong tổ bác sĩ của ông lão Trần Lập Dân kia còn khó khăn hơn nhiều.
Cảnh Hàn ít nhất còn có thời gian, chậm rãi nghĩ biện pháp, mà cố gái y tá kia, sinh mệnh chỉ còn lại có một tháng.
"Lục Minh, nếu Cảnh Hàn có một ngày rời khỏi anh, anh, anh có thể lo lắng cho em không?" Niếp Thanh Lam cố vận dụng hết dũng khí để hỏi.
Là con gái, nàng hỏi những lời này cần dũng khí gấp trăm ngàn lần.
Nhưng làm một cô gái thông minh, nàng đương nhiên biết, nếu gặp được một chàng trai tốt, nhất định phải nắm chặt lấy anh ta mới được. Thế gian này đàn ông con trai tốt cũng không có nhiều, có thể gặp được thì lại càng ít.
Đều nói ‘Tu trăm năm mới cùng thuyền, tu ngàn năm mới ngủ chung giường’, có lẽ, đây là duyên phận.
Nếu bởi vì bản thân thẹn thùng, bởi vì thể diện, mà để duyên phận lọt qua kẽ tay, thì thật sự rất không đáng giá!
"Thật ra em cũng tốt, chẳng qua quá thông minh, hơn nữa biểu hiện lại quá mạnh mẻ, anh, anh đến lúc đó, có lẽ sẽ xem xét lo lắng…" Lục Minh còn chưa nói xong, Niếp Thanh Lam đã đánh một cái, Niếp Thanh Lam cả giận nói: "Ngu ngốc, cho dù không thích, nói dối một chút không được sao? Nói như vậy rất thương tổn đến sự tự tôn của em, không được, anh để cho em đánh ba quyền, nếu không em không thể hả giận được!"
"Anh không phải nói em rất tốt sao…" Lục Minh vội vàng phân biện, Niếp Thanh Lam giơ tay lên, đến nửa ngày, cuối cùng cũng không có đánh xuống.
"Nói thật, em cũng không muốn mình biến thành như vậy, nhưng nhà của em chỉ sinh một mình em, mọi hy vọng của mọi người đều ký thác trên người em, rất nhiều chuyện đều muốn em làm, có những lúc em như là con trai vậy, phải hoàn thành tâm nguyện của bọn họ".
Niếp Thanh Lam nhẹ nhàng ngã xuống trên giường, lẳng lặng nói: "Em từ nhỏ, đã được dạy dỗ như con trai vậy, học võ công, lập chí làm cảnh sát, bắt người xấu, khi còn bé, cũng chưa từng mặc qua váy áo hoa, không có được chơi búp bê, không có bạn gái cùng chơi đùa, em luôn phải luyện công, chăm chỉ đọc sách, vì hy vọng của mọi người mà cố gắng… Em lúc nhỏ, rất hy vọng mình có thể được ra ngoài chơi trong chốc lát. Tâm nguyện lớn nhất hồi nhỏ của em chính là cầm một cái dù, đi chân trần ra ngoài nghịch nước khi trời mưa, nhưng em biết, cha mẹ không hy vọng em làm như vậy, em là đứa con ngoạn trong lòng cha mẹ, cho nên em một lần cũng không dám làm".
Lục Minh im lặng, những gì Niếp Thanh Lam trải qua khi còn bé, cũng có chút giống hắn.
Hắn là bảo bối đơn truyền của Lục gia chín đời, phụ thân sợ Lục Minh học cái xấu, sợ hắn được người lớn nuông chiều, từ nhỏ đã có yêu cầu nghiêm khắc, [tiến hành huấn luyện tàn khốc như địa ngục, hy vọng Lục Minh lớn lên sẽ không biến thành một thiếu gia ăn chơi… Dưới sự kềm kẹp của cha, Lục Minh còn nhỏ cũng dốc hết toàn lực, cố gắng huấn luyện, hy vọng được cha hắn khen ngợi.
Chỉ là một cái vuốt đầu khen ngợi, hoặc là một ánh mắt khích lệ, cũng là thứ mà Lục Minh lúc bé khao khát nhất.
"Tất cả mọi người đều nói Cảnh Hàn mệnh khổ, đều thương xót cô ta, nhưng em cảm thấy, cô ta còn có một sư phụ yêu thương nàng, nàng so với em còn may mắn hơn nhiều… Trước mặt nam nhân, cô ta luôn được quan tâm hơn em nhiều, đúng không?" Niếp Thanh Lam nói xong, thanh âm trở nên nghẹn ngào.
"Nói như vậy, ba chúng ta dều không khác nhau" Lục Minh bỗng nhiên nằm ở bên cạnh Niếp Thanh Lam, cảm thán vô hạn nói: "Khi còn nhỏ, anh vì được thấy khuôn mặt tươi cười của cha, từng cố gắng gấp trăm ngàn lần, nhưng cuối cùng, ông ta đều nghiêm mặt, lắc đầu đối với anh. Anh so với hai em còn tốt hơn một chút, anh còn có mẹ, tâm nguyện lớn nhất của mẹ, chính là hy vọng anh trở thành một đứa nhỏ bình thường, mẹ cảm thấy làm người thường, mới là vui sướng nhất!"
"Đúng vậy, làm người thường mới là vui sướng nhất!"
Niếp Thanh Lam buồn buồn thở dài, đưa tay khẽ vuốt lên mặt Lục Minh: "Em cùng Cảnh Hàn, đều không thể làm người thường, mặc kệ muốn lưu lại hay không, cô ta sớm muộn cũng phải đi, em như thế này là thích hợp nhất với anh, hay là tiểu cô nương rất nhu thuận nghe lời kia, em, em thật sự là hâm mộ cô ta!"
Lục Minh bỗng nhiên xoay người đứng lên, lấy chăn trùm lên Niếp Thanh Lam, dùng thanh âm ôn nhu nhất mà hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe qua nói: "Các nàng cho ta một ít thời gian đi, tất cả rồi sẽ tốt thôi mà!"
"Thật vậy chăng?" Niếp Thanh Lam lúc này không còn bộ dáng một nữ cảnh sát nữa, trong bóng đêm, đôi mắt xinh đẹp của nàng tràn đầy tinh lệ hỏi hắn.
Chương 89: Nữ nhân hương
"Tin tưởng anh đi!" Lục Minh thấy Niếp Thanh Lam lộ ra bộ dáng yếu đuối, trong lòng nhất thời xuất hiện ý bảo hộ của đàn ông, rất ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt của nàng ta, gật gật đầu: "Giao cho anh đi, có anh ở đây, em cái gì cũng không cần sợ, cái gì cũng không cần nghĩ! Ngủ đi!" Đắp chăn cho nàng ta xong, Lục Minh thấy Niếp Thanh Lam nghe lời nhắm mắt lại, hắn đang chuẩn bị đẩy cửa đi, bỗng nhiên nhớ lại còn chưa sức thuốc cho nàng.
Hắn quay trở lại, rất tự nhiên ngồi xuống giường, mở hộp lấy ra chai thủy tinh chứa nước thuốc Tục mệnh.
Hắn lúc này, trong lòng không hiểu sao lại không có chút sắc dục nào, cảm giác mình tựa như phải bảo vệ phải chiếu cố tiểu hồ ly đại nhân này.
Niếp Thanh Lam cũng biết Lục Minh trở lại là vì cái gì, nàng đầu tiên là trùm chăn quá đầu, sau đó mang theo sự ngượng ngùng mà trở người. Nàng cảm giác chăn ở phía dưới bị Lục Minh vạch ra, áo ngủ cũng bị hắn đến lên, bàn tay như lửa nóng của hắn nhẹ nhàng đụng vào sau eo của nàng, tựa hồ đang tìm kiếm vết thương.
Loại va chạm như chuồn chuồn điểm nước này, làm cho Niếp Thanh Lam cảm thấy da thịt sau lưng có cảm giác như bị đốt nóng từ từ.
Những chỗ bị ngón tay của hắn đụng tới, nóng rực như kim châm chích vào.
Làn da sau lưng, phảng phất như có một luồng điện lưu khiến người ta say đắm, từ đầu ngón tay hắn truyền tới, thấu vào tim, bất tri bất giác làn da bị kích thích nổi cả da gà lên. Niếp Thanh Lam chỉ cảm thấy cả người nóng lên, trống ngực đập nhanh hơn, hô hấp cũng dồn dập hẳn lên, theo bàn tay của Lục Minh nhẹ nhàng kéo xuống phần mông của nàng, nàng nhịn không được kẹp chặt hai chân thon dài không tỳ vết của nàng lại.
Không, không thể để hắn sờ xuống dưới nữa, nếu không mình…
Niếp Thanh Lam cắn chặt răng. Nàng vội vàng đưa tay chụp lấy tay của Lục Minh.
Sợ Lục Minh tìm không thấy vết thương mà bàn tay nóng bỏng kia tiếp xúc quá nhiều với phần mông của mình, Niếp Thanh Lam đem tay hắn đặt ở gần vết thương để hắn xác định được rõ ràng.
Vết thương lại nằm ở trong quần lót của nàng, phải cởi nó ra quá nửa mới có thể sức thuốc được.
Lục Minh tuy áp chế đwocj tâm sắc dục, nhưng vẫn khẩn trương cảm thấy trống ngực cũng nhịn không được mà phành phành gia tốc. Đây là lần đầu tiên hắn cởi quần lót của con gái ra, nói không khẩn trương đó là giả. Hắn tận lực khống chế ngón tay của mình, run rẩy nhẹ nhàng kéo cái quần lót xuống dưới, nhưng tựa hồ bị cái gì đó cản lại. Lục Minh muốn Niếp Thanh Lam nhấc người lên, nhưng cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
May mắn là Niếp Thanh Lam hiểu được ý đồ của hắn. Mông vô thanh vô tức nâng lên một chút.
Lục Minh đang muốn dùng sức kéo cái quần lót xuống, không chú ý tới sự phối hợp của Niếp Thanh Lam, nên đã dùng sức quá độ đem cái quần lót kéo xuống tận đùi của nàng!
Càng thêm kích thích chính là, do hành đọng kéo xuống của hắn đã làm cho phần mông của Niếp Thanh Lam lay động cuộn sóng, trong bóng đêm tuy thấy không rõ, nhưng loại dao động không một tiếng động này trong sự mơ hồ càng tăng thêm phần hấp dẫn. Ngón tay vừa rồi xẹt qua phần da thịt đó, Lục Minh cảm thấy có loại cảm giác khó có thể diễn tả được, từ ngón tay vào đến tận đáy lòng, loại cảm giác này thật như là điện giật, có thể nói là độc nhất vô nhị trên thế gian này, Lục Minh tin tưởng rằng mình trong đời này, tuyệt không có khả năng quên được.
Hắn cách không khí, không có trực tiếp đụng đến thân thể của Niếp Thanh Lam, cũng có thể cảm thấy thân thể của nàng ta lúc này phát ra hơi nóng.
Mơ hồ, còn có một mùi hương kỳ lạ, tràn ngập trong bóng đêm, thấm vào lòng người.
Lục Minh ngửi được mùi hương này, cảm thấy hạ thân nhanh chóng dựng lên, rất có một loại cảm giác như là muốn cứng rắn mà tranh đấu tới thiên hôn địa ám. Mùi hương này tựa hồ là mê hương kích tình trời sinh, do thân thể mềm mại của Niếp Thanh Lam tản mát ra, làm cho thân thể của hắn phản ứng hoàn toàn không thể dùng ý chí khống chế, tự động mà hứng khởi lên.
Chẳng lẽ, đây là nữ nhân hương trong truyền thuyết?
Có lẽ là Lục Minh lần đầu tiên sức thuốc làm cho vết thương của Niếp Thanh Lam đau, trong chăn bỗng nhiên vang lên một tiếng ứ nhẹ.
Lục Minh trong lòng cả kinh, chợt lại cảm thấy mình nên tốc chiến tốc thắng là tốt nhất, nếu không bản thân sẽ nhịn không được… Hắn đưa một tay đè lên phần mông mười phần co dãn của Niếp Thanh Lam, tay kia quệt vào nước thuốc tục mệnh, không ngừng chà sát lên vêt thương. Tuy Lục Minh tận lực khống chế không va chạm mạnh vào đó, nhưng càng khống chế, ngón tay lại càng không nghe lời, thường thường trong lúc vô ý đụng vào da thịt của nàng.
Vết thương của nàng tuy không lớn, nhưng nếu muốn mau lành, lại không lưu lại sẹo, Lục Minh cảm thấy mình còn phải dùng tiên thiên chân khí giúp nàng một chút mới được.
Hắn căn bản không biết tiên thiên chân khí tiến vào thân thể người khác sẽ có cảm giác gì, vẫn nghĩ là không có cảm giác.
Đến khi hắn lén truyền một tia tiên thiên chân khí vào vết thương, Niếp Thanh Lam có cảm giác như cô gái y tá lúc ban ngày bị chân khí của Lục Minh vào trong cơ thể, nàng cảm thấy sau mông có một cảm giác nóng rực mãnh liệt, tự vết thương mà đi vào.
Niếp Thanh Lam bị kích thích làm cho thân thể run rẩy, ứ lên một tiếng.
Nàng vội vàng đưa tay muốn ngăn cản hắn, không nghĩ tới lại vô tình đụng trúng đùi của hắn, làm cho nàng xấu hổ.
"Có thể nóng một chút, đau một chút… nhưng mấy cái này đều là phản ứng của nước thuốc Tục mệnh này, em ráng chiu một chút" Lục Minh còn tưởng rằng Niếp Thanh Lam bị nước thuốc Tục mệnh làm cho đau. Mấy người Phương Trác y sư khi làm thực nghiệm cũng có nói qua các loại phản ứng, Lục Minh cũng nghe nói qua. Nhưng trong lòng Niếp Thanh Lam, cũng không phải là chuyện đó, phản ứng mà nước thuốc Tục mệnh mang đến là rất nhỏ, mà sức nóng khi ngón tay hắn động vào, mới là nguyên nhân làm cho nàng nhịn không được mà buột miệng kêu khẽ.
Niếp Thanh Lam bởi vì quần lót bị kéo xuống đùi, hạ thể đã lỏa lồ ra trong không khí, đã rất ngượng ngùng, hiện nghe hắn nói vậy, lại càng khó nó rõ ra.
Nàng đưa tay không ngừng đánh hắn, ý đồ chuyển dời sự chú ý của bản thân.
Không nghĩ tới vừa chấn động, không ít nước thuốc ở trên mông chảy xuống dưới, chậm rãi chảy xuống khu vực mẫn cảm mà đọng lại ngay ở hoa viên kỳ bí kia… Cái loại cảm giác này phi thường khổ sở, nàng rất muốn đưa tay lau đi, nhưng có Lục Minh ở đây, thì làm sao mà làm được.
"Đau, không, không chịu!" Niếp Thanh Lam liều mạng kẹp chặt hai chân, làm nũng lắc mông.
"Còn một chút nữa thôi, một phút nữa là xong!" Lục Minh đương nhiên không có khả năng chịu thất bại trong gang tấc, xấu hổ trước đó còn nhẫn nại được, hiện tại vào thời điểm cuối cùng sao mà buông tha được?
Niếp Thanh Lam chịu không nổi cảm giác ngón tay nóng bỏng của Lục Minh cùng sự mát lạnh của nước thuốc tục mệnh chảy xuống dưới, nắm lấy một tay của Lục Minh, kéo vào trong chăn mà há miệng cắn lấy, để ngăn cản bản thân không rên rỉ lên.
Lục Minh thấy thân thể của nàng run rẩy, còn tưởng rằng nàng rất đau, nên càng thấy thương xót.
Chẳng qua ngón tay vận chuyển chân khí vẫn đè lên trên mông của nàng, cho đến khi cảm giác vết thương đã chuyển tốt, sẽ khôi phục một cách hoàn mỹ, mới buông ngón tay ra.
Hắn vừa buông tay ra, Niếp Thanh Lam vội vàng đem chăn trùm thân thể lại, căn bản không đợi kéo quần lót lên… Trong phòng, mùi hương xông vào mũi, đi thẳng đến tận đáy lòng, chẳng những Lục Minh, ngay cả bản thân Niếp Thanh Lam cũng có thể ngửi thấy, nàng đương nhiên biết chỗ nào trên thân thể mình phát ra mui hương nặng nhất, mũi ngửi thấy, thầm nghĩ tên kia khẳng định cũng ngửi thấy, trên mặt chợt nóng rực lên, ngượng không chị được.
"Không có việc gì, trên mông sau này sẽ không lưu lại vết sẹo nào, anh, anh đi đây!" Lục Minh chuẩn bị chuồn đi, đợi Niếp Thanh Lam hết xấu hổ, chỉ sợ nàng ta sẽ đánh chết mình không chừng.
"…" Niếp Thanh Lam nghe thấy mà nổi giận, nắm cái gối quăng về phía Lục Minh đang chạy ra cửa.
Tên ngu ngốc này, hắn muốn đi thì đi, còn muốn nói gì nữa, chẳng lẽ hắn không biết người ta rất xấu hổ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro