Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương kết

Sau đó, à cũng không có sau đó.

Bởi vì mãi đến hôm nay ta cũng không biết ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện như thế nào.

Hậu Nghệ khiêu khích hai câu, rồi Ngô Cương biến rìu thành thanh kiếm, sắc vàng lóe lên, ngay sau đó một Hậu Nghệ sống bình thường bỗng biến mất trong không gian.

Ta trợn mắt há hốc mồm: “Chàng giết hắn rồi ư?”

Ngô Cương lắc đầu: “Ta không có giết hắn. Ta chỉ phong ấn hắn trong thanh kiếm rồi mang về để Ngọc Đế trị tội.”

Ta run rẩy chỉ vào hắn: “Chàng…… chàng rốt cuộc là ai?”

Ngô Cương thoạt nhìn thực hoang mang: “Ta là Ngô Cương!”

“Trước khi chàng đến Nguyệt Cung thì chàng là gì?”

“À, trước kia ta là Vũ Khúc Tinh quân.”

Ta cảm thấy như muốn nghẹt thở: “Là Vũ Khúc Tinh quân của Ba ngàn năm trước?”

“Phải”

“Nhưng…… nhưng nghe đồn nói, không phải sau trận chiến với mãnh thú, chàng đã bị diệt hết hình thần sao?”

Ngô Cương trông thật vô tội: “Không có. Ta bị trọng thương rơi xuống nhân gian, biến thành một con cóc, chuyện này ta đã từng kể cho nàng rồi.”

“……”

Sau này Thái Thượng Lão Quân nói cho ta biết, năm đó ta tự ý nuốt tiên dược bay lên tiên giới, vốn phải nên chịu lôi kiếp. Nhưng mà Ngô Cương lại tự mình thay ta hứng chịu ba mươi sáu đạo thiên lôi kia. Bởi vì Thiên Lôi gia tăng thế nên hắn mới ngu ngốc như vậy, Ngọc Đế tâm tính bất công, liền phạt hắn đến Nguyệt Cung chặt cây Quế. Mà cây Quế thì chỉ có ở chỗ ta, thế nên hai người bọn ta phải ở cạnh nhau.

Ta trừng mắt nhìn Thái Thượng Lão Quân: “Vì sao ngài không nói sớm cho ta biết?”

Lão nhân kia cười trông thật dối trá: “Tiên tử không có hỏi ta mà.”

…… Ta chỉ biết, kể từ hôm nay thần tiên mà ta ghét nhất chính là Thái Thượng Lão Quân!

Ngô Cương bưng món cuốn da gà chiên giòn Phù Dung lại đây: “Nàng hãy ăn một chút gì, đừng giận nữa.”

Ta cầm đôi đũa gắp một miếng vào miệng, nhai hai cái thì ngẩng đầu: “Chàng làm à?” Mùi vị này rõ ràng không phải do Thỏ Ngọc làm.

Ngô Cương lúng túng gật đầu: “Ừm.”

Ta bất chợt rung động, đang định nói vài câu ấm lòng, bỗng nhiên nhớ tới một sự việc: “Chàng đã đốt phòng bếp của ta bao nhiêu lần rồi?”

Ngô Cương càng bối rối lúng túng hơn: “Tám…… Tám lần.”

“Cái gì?”

Ngô Cương vội bổ sung nói: “Nhưng mà ta đã sửa được rồi, dùng…… cây Quế ở trước cửa kia.”

Hắn đi đến trước mặt ta, ánh mắt sáng ngời mà thâm thúy, hắn lẳng lặng nhìn ta: “Ta đốn ngã cây Quế kia rồi. Hằng Nga, chúng ta hãy ở bên nhau đi.”

“Cái gì?” Ta giận tím mặt, “Đồ ngốc! Chàng chặt cây đi rồi, thì sau này ta lấy cái gì để làm bánh hoa quế!”

“……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cổđại