Chương 5
Gần đây Long Vương có thêm một đứa con trai mới, ông ta vui mừng phấn khởi, thông cáo hiến vũ đến tận Nguyệt Cung. Bên ngoài cung Quảng Hàn đang mưa dầm tầm tã mỗi ngày, không khí lạnh băng ẩm ướt khiến lòng người ưu phiền. Hôm nay tâm trạng của ta không tốt, nên muốn đi tới Thiên Đình một lát, nào ngờ vừa bước ra đã gặp phải phiền phức.
“Hôm trước được nhìn thấy một điệu múa uyển chuyển của tiên tử tại tiệc mừng thọ Vương Mẫu, ta cảm thấy như kẻ si người say. Chẳng hay tiên tử có thể giảm tôn hạ quý* bước đến hàn xá cùng đàm đạo, thảo luận thơ rượu hay không?”
*Người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, tự hạ thấp địa vị
Ta bị chặn tại góc tường, nhìn người đứng phía trước đang ép gần lại, lòng cảm thấy buồn bực.
Chẳng lẽ do những năm này ta chỉ toàn tham gia múa, thế nên bọn họ đều cho rằng ta chỉ biết múa thôi sao?
Năm tháng trên tiên giới lặng lẽ trôi, mỗi ngày ta đều ăn cơm, ngủ say, đánh …… Thỏ Ngọc, trừ những lúc đó ra, toàn bộ thời gian chủ yếu đều dùng vào việc tu hành. Hơn nữa năm xưa, nhờ có tiên dược là gốc rễ để tịnh tiến lên, thế nên pháp lực của ta tuyệt đối không hề yếu kém. Năm trước có trận đấu pháp thuật tiên giới, ta rảnh rỗi đến xem thử, thuận tiện ước lượng pháp lực chính mình, vừa khéo lại cao hơn quán quân đó một bậc.
“Như vậy vừa hay, cầu còn không được.”
Ta nở một nụ cười xinh đẹp, phong thái bình tĩnh âm thầm suy tính xem làm thế nào có thể ném bọn họ lăn vào chuồng nuôi heo ở nhân gian mà không để lại một chút dấu vết. Đang định vung tay động thủ, bóng ảnh trước mắt bỗng chuyển động, hai người họ bị nắm chặt vạt áo ném bay ra ngoài như chó chết vậy, chỉ trong giây lát đã biến thành vì sao rơi về phía chân trời.
“Đi!” Ngô Cương trầm mặt cầm lấy tay ta, kéo ta chạy như bay về phía trước.
Ta bị hắn kéo đi lảo đảo, nhíu mày nói: “Huynh làm gì thế? Mau thả ta ra!”
Ta vừa nói, vừa cố gắng dùng sức đẩy tay hắn ra. Không ngờ, ngày thường trông hắn ngu ngốc khở khạo, nhưng pháp lực lại cao cường đến vậy, vật vã một hồi ta vẫn không thể thoát ra được. Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, thì thấy ánh mắt hắn ảm đạm, đôi môi mím chặt, gió thổi nhẹ lay động vạt áo hắn, bên sườn mặt lộ ra góc cạnh uy nghiêm thâm sâu lẫn nét kiên nghị tuấn tú.
Trái tim ta bỗng nảy nhịp lên: Từ khi nào hắn lại đẹp như vậy?
Bị kéo đến cung Quảng Hàn thì hắn mới chịu buông tay ta ra, ta đặt tay dựa lên cây Quế thở hổn hển, tức giận mắng hắn: “Huynh phát bệnh gì à?”
Hắn đột nhiên xoay người bước đến gần ta, hơi thở nóng hổi phà lên mặt ta: “Hằng Nga, ngày đó ta thấy …… nàng và Hậu Nghệ.”
“…… Hả?”
“Hậu Nghệ như vậy, là hắn không có mắt, nàng…… nàng là một cô gái tốt, có rất nhiều người thật thích nàng.”
“…… Hả?”
“Cho nên, nàng đừng tự sa ngã, nếu không người bị tổn thương cuối cùng lại chính là nàng.”
“…… Hả?”
Ta ngồi sắp xếp lại toàn bộ những câu nói không đầu không đuôi này một hồi, mới áng chừng hiểu đại khái sự việc: Thì ra chuyện xảy ra hôm nay, bị hắn xem thành ta đang tự sa ngã?
Ta chợt thấy dở khóc dở cười, bèn thử trêu chọc hắn: “Ta có ra làm sao thì liên quan gì đến huynh?”
Người đàn ông ấy cứng đờ người.
Ta cố ý xụ mặt: “Ngô Cương, huynh là cái gì của ta, dựa vào đâu mà lại đi quản lý chuyện của ta?”
Nói xong ta giơ tay đẩy hắn ra, giả vờ cau có chuẩn bị rời đi. Nào ngờ chân vừa chuyển một bước, đã bị người đàn ông ấy đè dựa vào cây.
“Huynh làm gì…… ưm!” Câu nói kế tiếp biến mất giữa sự va chạm của hai hàm răng.
…… Thật sự là va chạm của hai hàm răng, hắn đột nhiên giống như chó mở miệng gặm môi ta, khiến ta cảm thấy khoang miệng mình có mùi máu tươi tanh nồng.
Tên ngốc này có biết hôn môi không vậy?
Ta bị cắn đau khó chịu, hung hăng đẩy hắn ra, mắt tức giận đến nổ đom đón, giơ tay lên muốn tát hắn một cái, nào ngờ ta lại không nỡ đánh xuống. Vì vậy dẫm hắn một cái, rồi căm giận rời đi.
Vết thương bên môi bị rách rất to, ta che lại vết thương, lòng đầy oán hận, vừa đi vừa mắng: Đồ ngu xuẩn!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro