Bại Lộ (H nhè nhẹ)
............
-Hay nhỉ,bố nuôi con từ bé đến lớn chưa bao giờ thấy con chấp nhặt người khác cái gì dù là thứ nhỏ nhất,giờ con gái bố lại đổi tính đi đánh người ta,còn lại là bạn của mẹ nữa,con xem năm nay con bao nhiêu tuổi đầu rồi,có hai đứa con trai lớn tướng như vậy con không định làm gương cho chúng nó à?...bố Quỳnh nghiêm mặt,giọng trách khứ dạy dỗ cô không ngừng.
-Dạ con,con không nhịn được,mấy bà đó quá đáng trước...Quỳnh mím môi cúi đầu xuống nói.
-Con bé đó là bạn gái thằng Hiếu sao?...bố cô hỏi dò xét.
-Dạ vâng ạ...Quỳnh chần trừ một lúc mới trả lơi,trong cô vẫn có cái gì đó nuối tiếc khi thừa nhận Vy là người yêu Bảo Hiếu.
-Bố không cho yêu!cô Lan đã nói hết cho bố con bé đó là loại người gì rồi,đừng để bố phải nhắc lại chuyện này một lần nữa,con bé đó không yên đâu...bố cô gằn giọng có vẻ rất nghiêm trọng,lời lẽ nặng nề khiến Quỳnh bất an.
-Con biết rồi,chuyện này con sẽ giải quyết...Quỳnh nghe câu nói có phần khó nghe về Vy,mặt lạnh đứng dậy xin phép bố rồi ra về.
Trên đường lái xe về nhà,cô khó chịu chuyện bố nói xấu Vy mà khiến cô cáu gắt,cứ đập vô lăng chửi thề không ngừng.đưa mắt nhìn sang bên đường là có chiếc váy được ma nơ canh mặc rất đẹp bầy bán trong shop quần áo.cô cắt ngay suy nghĩ khó chịu mà nghĩ đến Vy mặc chiếc váy đó sẽ lộng lẫy lắm,miệng lại cười tủm tỉm tấp xe vào lề mua.về đến nhà,đang hào hứng gọi Vy xuống thử váy,cô đã nghe trong bếp có tiếng động,tò mò bước đến xem là ai,cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Bảo Hiếu trước mắt mình.
-Mẹ về rồi ạ,dạo này người làm nhà mình kiểu gì thế sao giờ này rồi mà chẳng thấy bóng dáng ai?...Hiếu nở nụ cười vui vẻ khi nhìn thấy Quỳnh,tay vẫn đang lục lọi hộp sữa trong tủ lạnh.
-Sao con lại ở đây?...Quỳnh đưa ánh mắt muốn tìm một câu trả lời từ Hiếu.
-À mẹ à,con có cái này muốn nói với mẹ,con quyết định bỏ học rồi,con sẽ quản lý nhà hàng cho mẹ,mẹ thấy sao ạ...Hiếu bỏ hộp sữa xuống,nghe được trong giọng nói có phần hứng khởi.
-Con nghĩ con được quyết định à,Hiếu!tại sao con muốn bỏ học?...lời nói của Hiếu lọt vào tai Quỳnh,Quỳnh như không đứng vững nữa,cô nghĩ cô sắp bóp chết Bảo Hiếu đến nơi rồi.
-Con nói rồi mà mẹ,con muốn đi làm kiếm tiền chứ không muốn tốn thời gian cho việc học hành vô bổ ấy,vả lại con cũng có vợ con rồi,giờ nên có sự nghiệp là vừa...tuy thấy vẻ mặt Quỳnh tức giận,nhưng Hiếu vẫn hăng say nói lên suy nghĩ của mình mong rằng Quỳnh sẽ chấp nhận.
-Mẹ thật không hiểu con nghĩ cái gì nữa Hiếu ạ,còn 1 năm nữa sao con không học nốt đi rồi về cũng được chứ làm sao,học để tốt cho cái thân con,dù con muốn quản lý nhà hàng thì con cũng phải học con hiểu không?...Quỳnh cố giữ bình tĩnh,bộ mặt nghiêm khắc dạy dỗ Hiếu.
-Không phải ngày xưa mẹ cũng bỏ học rồi tiếp quản nhà hàng của ông bà đó sao,mẹ còn không lấy bằng cấp 2 nữa mà,giờ mẹ chỉ cần dạy con con sẽ làm được giống mẹ thôi...Hiếu cố cãi ngang lại,với suy nghĩ một đứa con trai 18 mọi điều chỉ cần theo ý nó là đúng.
-Con nói thì dễ lắm,mẹ lăn lộn 4 năm chạy làm thuê làm mướn cho người ta để học lấy kinh nghiệm mới quản được một cái nhà hàng,giờ con đi làm thuê chạy bàn phụ bếp 1 năm thôi thì mẹ đồng ý.con phải hiểu là đừng nói mồm...Quỳnh tức chết mất,con trai cưng của mẹ còn lấy chuyện mẹ không học hết cấp 2 ra để so đo nữa chứ.Quỳnh cảm giác như sắp không đủ kiên nhẫn với cái tính trẻ con của Hiếu.
-Dù thế nào đi nữa con cũng sẽ không đi học lại...Hiếu ngồi phịch xuống ghế,thái độ giận dỗi nổi lên đầy trên mặt.
-Nghe mẹ nói này,mẹ vừa ở nhà ông bà về,ông bà biết chuyện của Vy rồi,ông ngoại nói không cho yêu,giờ còn thêm chuyện con bỏ học nữa mẹ làm sao có thể thuyết phục ông đây,mẹ thực sự gánh vác không nổi...Quỳnh cũng ngồi dựa xuống ghế,bóp trán vẻ mặt rất mệt mỏi.
Hiếu nghe vậy càng hậm hực hơn,hít thở một hơi rồi lại xà xuống lòng Quỳnh cầu xin Quỳnh chấp thuận theo ý của Hiếu.Quỳnh càng nghe càng đau đầu,không nói gì đi lên lầu bỏ mặc Hiếu đang ngồi dưới đó bực dọc.
Nhìn Vy đang ôm Tròn trong lòng ngực say giấc ngủ,cô thở dài nhất định không để hai mẹ con Vy chịu thiệt bất cứ cái gì cả.
Gọi điện cho Bảo Nam cô mới biết,Hiếu ở bên đấy thường xuyên bỏ tiết ở nhà chơi game,không thì cũng đi tụ tập với bạn.Bảo Nam sợ cô biết được sẽ lo lắng nên không nói cho cô,thay vì đấy cậu lại khuyên bảo em trai mình học hành đến nơi đến chốn.cô không biết mình nên vui hay buồn,hai đứa là anh em sinh đôi,mà đứa lớn lại biết suy nghĩ và hiểu chuyện hơn đứa em rất nhiều,dù cô đã dạy dỗ hai đứa bằng tất cả tình thương cô có,nhưng có gì đấy làm cô rất áy náy với Bảo Nam.chắc tại vì Bảo Hiếu hay gây chuyện làm cô để tâm đến thằng bé nhiều hơn Bảo Nam nên lúc nào cũng cảm thấy nó thiệt thòi hơn.cô dặn dò Bảo Nam cứ ở bên đấy học hành cho tốt,cô sẽ khuyên thằng Hiếu đi học lại rồi cúp máy.
Một tuần ở trôi qua,dù cô có khuyên bảo thế nào thằng bé vẫn không chịu đi học lại,bóp thái dương cảm thấy mình đã nuông chiều đứa con này quá mức khiến nó không sợ trời không sợ đất rồi.cô không thể làm gì hơn là việc khuyên bảo thằng bé cả,cũng không thể dùng bạo lực hay biện pháp mạnh,với đứa ngang ngược như Hiếu chỉ làm nó lì hơn thôi.mà còn hay hơn là mỗi lần cô chưa khuyên nó xong nó đã giở bộ mặt khổ sở ra cầu xin cô cho nó cưới Vy,dai đến mức giờ cô còn chỉ muốn tránh mặt Bảo Hiếu để không phải nghe nó nhì nhèo nữa.
-Vy thấy thế nào,có thể nói cho Quỳnh nghe được không?...Quỳnh bế Tròn trên tay,bước chậm dãi ra ban công đứng hóng gió bầu trời đêm đầy sao.mắt hướng về Vy đang đứng bên cạnh.
-Quỳnh thấy thế nào tốt nhất thì làm thôi,Quỳnh đừng suy nghĩ nhiều nữa em xót lắm!...Vy đưa tay vuốt ve khuân mặt đã thấm mệt mấy ngày này của Quỳnh,nào là giải quyết chuyện hàng hoá nhập về có vấn đề,chuyện ông bà già cứ bắt Quỳnh sang nhà giáo huấn mỗi ngày,rồi còn chuyện thằng Hiếu giở thói ngang ngược nữa chứ.khiến Quỳnh mấy đêm nay ngủ không ngon rồi.
-Nhưng Quỳnh muốn nghe suy nghĩ của Vy,Quỳnh theo ý Vy hết...Quỳnh trong lòng không biết chờ đợi câu nói gì của Vy,là không muốn Vy cưới Bảo Hiếu chăng?thật là tội lỗi quá.
-Vy thấy Vy nên cưới Hiếu...trên miệng nở nụ cười gượng gạo,quay mặt đi tránh ánh mắt của Quỳnh.
-Được,vậy cứ theo ý của Vy...Quỳnh cúi mặt xuống,ánh mắt buồn bã đan xen dằn vặt của bản thân.
Vy lặng thinh không nói gì,nhìn lên bầu trời đêm xa vời.ngày nào Bảo Hiếu cũng làm khó Quỳnh,thấy khuân mặt luôn mang nụ cười rạng rỡ của Quỳnh mà giờ đây hay nhìn vào khoảng không vô định dằn vặt bản thân,Vy thật không nỡ.Vy biết Quỳnh rất thương yêu Bảo Hiếu,lại có chút tình cảm với mình,không muốn làm khó Quỳnh nên Vy chấp nhận hy sinh,dù sao con người tay đã dính tràm như Vy,được Quỳnh để ý quan tâm như vậy đã là tốt lắm rồi,sao còn mơ tới cùng Quỳnh danh chính ngôn thuận để rồi phá hoại tình mẫu tử được.Vy tự cười mỉa mai bản thân.
..............
Quỳnh làm theo ý Vy,qua nhà thuyết phục bố mẹ rất nhiều lần,nói là Bảo Hiếu giờ rất khó bảo,giờ mà không cho nó lấy Vy là nó đòi sống đòi chết,chi bằng đồng ý cho nó cưới vợ,đến lúc có gia đình rồi nó sẽ trưởng thành hơn.ông bà nghe xong cũng dịu đi một chút,nhưng vừa nghe cô nói Vy đã sinh cho nhà ta một đứa cháu,liền bị ông bà già đuổi mắng ra khỏi nhà còn tặng kèm thêm câu con cái mất dạy nữa.Quỳnh đành thở dài lái xe về nhà.
Sáng hôm sau mẹ cô gọi,giọng rất vui vẻ bảo bế Tròn qua đây cho mẹ xem,cô nhíu mày như không như không nghe rõ.bố mẹ cô bị đa nhân cách hay sao,hôm qua còn đuổi cô ra khỏi cửa hôm nay đã ngọt ngào bảo bế cháu qua.cô lắc đầu ném điện thoại sang một bên,sang phòng gọi Vy và Tròn dậy thay đồ chuẩn bị sang bên nhà ông bà.
-Vy đi đâu vậy?...Quỳnh thấy Vy vừa đánh răng xong đã ton tót chạy ra khỏi phòng,liền tò mò hỏi.
-Em muốn mặc đồ của Quỳnh!...nghe tiếng Vy quay lại ngồi lên đùi Quỳnh,dụi mặt vào ngực Quỳnh nũng nịu.
-Nhưng nhưng mà Vy không có đồ mặc sao?...tư thế thân mật thế này làm Quỳnh thở không nổi,lắp bắp nói.
-Thích mặc đồ của Quỳnh cơ,có hơi của Quỳnh trên người sẽ cảm thấy đỡ nhớ hơn...Vy càng ma sát thân thể hấp dẫn vào người Quỳnh,lâu rồi không được thân mật với Quỳnh làm Vy nhớ đến khó kiềm chế được,nhìn chằm chằm vào môi Quỳnh rất muốn cắn cho một phát.
Hơi thở Quỳnh cũng khó khăn,bị thân hình yêu nghiệt của Vy cọ sát như vậy dục vọng Quỳnh kìm nén bao lâu nay như muốn thiêu đốt lý trí Quỳnh vậy.Quỳnh không tự chủ được nắm chiếc cằm nhỏ nhắn của Vy mà hôn ngấu nghiến lên đôi môi mời gọi ấy,nụ hôn nồng cháy mãnh liệt đến nỗi cả hai nhanh chóng rơi vào dục vọng,tay Quỳnh sờ soạng khắp người Vy,quyến luyến từng tấc da thịt trắng mềm mại,Quỳnh có chút vội vã cho cho tay vào quần con chạm đến cánh hoa ướt át đầy nước nhớt của Vy,mới day day nhẹ viên châu nhạy cảm Vy bất giác rên lên một tiếng rồi nắm lấy tay Quỳnh ngăn lại.
-Không được mình còn phải đi nữa mà Quỳnh...giọng Vy run run,khuân mặt ửng hồng động tình do Quỳnh chưa dừng động tác dâm dục ở dưới lại.
-Nhưng mà nhưng mà Quỳnh muốn vào trong Vy...Quỳnh ghé sát tai Vy hơi thở ấm nóng tuôn ra câu nói ám muội.ngón tay dây dưa vẫn không chịu buông tha cho viên châu nhạy cảm đang ứa ra sũng dâm thuỷ ấy.
-Ah...Quỳnh ngoan một chút...Ah...tối về em chiều được không...Vy rên rỉ khó khăn,câu nói đứt quãng cần khẩn Quỳnh dừng lại cùng với tiếng nhớt nháp ở dưới khiến không gian tràn ngập ái muội tình dục.
-Của Vy ướt lắm rồi,cho Quỳnh vào một chút thôi mà,Quỳnh muốn thấy Vy ra mà,Vy ra cho Quỳnh xem đi!...Quỳnh kéo dài giọng nũng nịu,mắt nhìn thẳng Vy đang hưởng thụ khoái cảm mà trong lòng dâng lên khát khao mong muốn Vy mãnh liệt.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc,Vy giật mình nhìn về hướng điện thoại,nhưng mà hình như Quỳnh không có ý định dừng lại thì phải,vẫn cố len tay vào tư mật của Vy,Vy cúi mặt quấn lấy môi Quỳnh ngọt ngào rồi cắn mạnh môi dưới Quỳnh một cái,Quỳnh hơi đau bất giác nhíu mày.
-Quỳnh nghe máy đi,em đi thay đồ...Vy cười âu yếm rút tay Quỳnh ra khỏi tư mật của mình rồi nhanh chóng leo xuống đùi Quỳnh đi sang phòng Quỳnh tìm quần áo.
Vy hành động nhanh quá khiến Quỳnh chưa kịp định hình,trong lòng đầy hụt hẫng cáu giận đưa mắt lườm cái điện thoại chửi thầm ai mà duyên dáng gọi đúng lúc phá hoại người ta thế không biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro