Chương 3: Lời đồn
Lam Vong Cơ biết Lam Hi Thần ngay từ đầu muốn giấu y tin tức trên phố về việc Di Lăng lão tổ quay về trần gian. Nhưng tin tức này quá mức kinh khủng, cho dù Lam Hi Thần cố tình không đề cập tới mọi thứ biết được trong Hội Thanh Đàm ở Kim Lân Đài và những bức thư nhận được, toàn bộ phong tỏa tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng cũng chỉ trì hoãn Lam Vong Cơ bốn năm ngày mà thôi.
Từ khi Lam Vong Cơ xuất quan tới nay, cực kỳ trung thành với lời hứa của mình: Nửa đầu mỗi tháng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ dạy dỗ bài tập cho đám tiểu bối, khoảng năm ngày nửa cuối tháng dẫn các tiểu bối ra ngoài săn đêm, nửa cuối năm thì chiếu theo quy củ trước đó, nhận lời ra ngoài giải quyết những tà ám gây nguy hại cho dân chúng. Thỉnh thoảng đồng ý với yêu cầu của Lam Hi Thần, cũng tham gia Hội Thanh Đàm của bách gia, chỉ là Hội Thanh Đàm của Lan Lăng Kim thị, Lam Vong Cơ không tham gia, bất kể quy mô lớn bao nhiêu, quy cách cao cỡ nào.
Vì thế Lam Vong Cơ vừa nghe thấy tin tức này, tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng người lập tức đã tới Hàn Thất, trực tiếp ngồi xuống đối diện Lam Hi Thần, nói thẳng: "Huynh trưởng, Vong Cơ xin xuống núi đến Tế Nguyên."
Lam Hi Thần sớm đã ngước mắt ra khỏi quyển sách trên tay, từ lúc vừa rồi Lam Vong Cơ không mời đã đến, hắn gần như đã dự đoán được là chuyện gì. Lam Hi Thần buông quyển sách xuống, không trả lời ngay, lại quay đầu thêm một muỗng trầm hương vào lư hương trên bàn, cố hết sức làm cho mình trông có vẻ bình tĩnh như mọi khi, nhưng vẫn không thể nhịn được mà thở dài một hơi.
Lam Vong Cơ nhìn Lam Hi Thần thở ra một hơi thật dài này, lại cúi xuống nhìn các đầu ngón tay để trên đầu gối bị ép tới mức trắng bệch của mình, trầm giọng nói: "Huynh trưởng, việc này tuy là lời đồn, không biết thật giả, nhưng Vong Cơ vẫn muốn đích thân đi điều tra một phen, mới có thể giải toả nghi ngờ." Y đi thẳng vào vấn đề, vẫn chưa nói rõ vì chuyện gì mà đến, nhưng hai huynh đệ có lẽ tâm ý tương thông, không cần nói tỉ mỉ, Lam Hi Thần cũng có thể hiểu.
Lam Hi Thần từ ba năm trước thấy Lam Vong Cơ thà chịu 33 giới tiên, cũng kiên quyết cố chấp không chịu sửa lời, cũng hoàn toàn thấy rõ tình cảm vướng mắc trong lòng Lam Vong Cơ, đó là chấp niệm cho dù trải qua sống chết cũng không thể nào xoá bỏ. Cho dù bản thân Lam Hi Thần chưa từng trải qua loại tình cảm này, cũng có thể từ các biểu hiện khác nhau của Lam Vong Cơ, nhìn trộm ra được bảy tám phần. Lúc này, tất nhiên biết rằng không có khả năng, cũng không có cách nào ngăn cản Lam Vong Cơ đi tìm hiểu đến tận cùng.
Nhưng con người đều là muốn thử xem sao, Lam Hi Thần cũng không ngoại lệ. Lam Hi Thần nghiêm mặt nói: "Vong Cơ, không phải huynh trưởng nghĩ nhiều, mà là lời đồn trên giang hồ lung tung hỗn loạn, không biết có bao nhiêu lời đồn về Di Lăng lão tổ, chưa bao giờ ngừng lại. Lần này chẳng qua lại là ai đó nhiều chuyện, truyền ra để quấy rối mọi người mà thôi."
Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào mắt Lam Hi Thần, một tia sáng lấp loé nhảy nhót trong đó, Lam Hi Thần lại thầm thở dài một lần nữa, đệ đệ này từ khi Ngụy Vô Tiện thân tử hồn tiêu tới nay, ánh mắt lúc nào cũng như một hồ nước chết suốt mấy năm nay. Hiện giờ cũng chỉ có tin tức của người kia, cho dù là hoàn toàn bịa đặt mơ hồ như làn khói, mới có thể khơi dậy một chút sức sống trong cặp mắt màu lưu li hổ phách kia.
Lam Vong Cơ không chần chờ, nói: "Lời đồn lần này, không hề giống với trước đây." Lần này, không chỉ tung tích được truyền đi một cách rành mạch rõ ràng, mà ngay cả hành tung tướng mạo của người đó, mọi manh mối về các hiện tượng dị thường đều có bài bản, hơn nữa thư cầu cứu của thế gia tại địa phương, cũng đã truyền khắp huyền môn.
Lam Hi Thần hỏi: "Vong Cơ, với sự hiểu biết của đệ đối với hắn, đệ tin rằng hắn sẽ đoạt xá trở về sao?" Lam Hi Thần ý đồ dùng sự quen thuộc của Lam Vong Cơ đối với tính cách Ngụy Vô Tiện, để cố gắng lần cuối cùng.
Lam Vong Cơ đáp: "Không." Nhưng trong ba năm. nay Lam Vong Cơ luôn nghĩ tới vô số lần, Ngụy Vô Tiện dùng linh lực cực kỳ tổn hại cho cơ thể để điều khiển ngạn vạn quỷ hồn, vốn đã là một cách làm không phải của người bình thường, không đi con đường đoạt xá, chưa chắc đã không thể quay về hậu thế. Cộng thêm sau cuộc bao vây tiễu trừ Loạn Tán Cương, huyền môn bách gia bày trận thi pháp một trăm ngày liên tục, cũng không thể tìm được một chút xíu hồn phách nào của Ngụy Vô Tiện, không phải thân thể và hồn phách đồng thời tan thành bột mịn, thì chính là đã trốn khỏi sự truy đuổi của bách gia, hoặc là đã nhập luân hồi lần nữa, hoặc là phiêu diêu chốn trần gian.
Lam Vong Cơ tất nhiên cũng hiểu rõ, cho dù lời đồn lần này rất sống động so với tất cả những lần trước đây, nhưng chín phần cũng là đồn lung tung. Chẳng qua, chính mình ba năm qua vấn linh ngàn vạn lần, mời đến vô số hồn phách, đều không hỏi được một chút dấu vết nào của Ngụy Vô Tiện, thực ra làm sao cũng không cam lòng. Chỉ là cho dù có không tin thế nào, thì Ngụy Vô Tiện đã hồn về với đất, rốt cuộc không trở về được nữa.
Lam Hi Thần sao lại không biết? Nhưng hắn cũng hiểu rõ cho dù như vậy, muốn Lam Vong Cơ từ bỏ, dường như lại quá tàn nhẫn. Làm huynh trưởng, trơ mắt nhìn huynh đệ nhà mình thân thể từ từ hồi phục khỏi lần trọng thương, nhưng trái tim lại từng ngày từng ngày tàn lụi. Mỗi một lần vấn linh trái tim y lại bừng lên một tia lửa đỏ, rồi lại hóa thành tro tàn trong sự hồi đáp vô vọng, từng lớp tro nguội lạnh quấn chặt lấy trái tim Lam Vong Cơ, cho đến cuối cùng không vùng vẫy được nữa.
Lam Vong Cơ vẫn là Lam Vong Cơ, bề ngoài vẫn như trước đây, vượt ra ngoài thế tục giống như thần tiên, đạo đức sáng ngời, trừ yêu diệt ác, quy phạm đoan chính. Nhưng cách một lồng ngực Lam Hi Thần cũng có thể rõ ràng cảm nhận được, Lam Vong Cơ hiện giờ, trái tim vốn nên là nơi sức sống thanh niên dâng trào nhiệt huyết, đã ngưng tụ thành một cục đá. Lam Vong Cơ dần dần cũng sẽ không còn biết ngượng ngùng, không còn biết khát khao, không còn biết ngây ngô, không còn biết tương tư, không còn biết đau khổ nữa.
Nhưng đó có khác gì một người chết biết hoạt động đâu? Lam Hi Thần nghĩ, cho dù có một tia cơ hội, có thể làm cho trái tim Lam Vong Cơ bùng cháy lên ngọn lửa từ trong tro tàn, thì ngay cả là mong đợi vô vọng và hoang đường, cũng không chừng có thể khiến cho đệ ấy trông không có vẻ sống không bằng chết như thế này. Lần này, có lẽ xác thật là không nên ngăn cản đệ ấy nữa.
Vì vậy Lam Hi Thần kiên định và quan tâm nói với Lam Vong Cơ: "Đệ đi chuyến này cẩn thận."
Khi Lam Vong Cơ ngự kiếm đến Tế Nguyên, đã qua một ngày một đêm nữa. Dù cho Lam Vong Cơ đi đường bất kể ngày đêm, đường đi cũng thật sự rất xa, tốc độ Tị Trần có nhanh đến đâu, cũng không thể làm cho quãng đường ngắn lại một chút nào.
Tế Nguyên, vốn là địa bàn Thanh Hà Nhiếp thị, nhưng từ lâu trước khi Xạ Nhật Chi Chinh xảy ra, đã bị Kỳ Sơn Ôn thị cướp lấy, thế gia tu tiên ở địa phương là Tế Nguyên Trương thị, để tự bảo vệ mình đành phải đầu hàng Ôn thị, sau đó trong Xạ Nhật Chi Chinh thấy thế lực Ôn thị suy yếu, lại giương cao cờ nổi loạn gia nhập nghĩa quân. Hiện giờ, mặc dù Ôn thị đã bị tiêu diệt nhiều năm, nhưng tứ đại thế gia tu tiên vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau chiến tranh, Tế Nguyên - một nơi cực kỳ xa xôi ở vùng giao nhau giữa hai nhà Thanh Hà Nhiếp thị, Lan Lăng Kim thị, sẽ trở về địa bàn Nhiếp thị, hay là hướng về Kim thị, hoàn toàn chưa có tuyên bố chính thức nào.
Vì vậy, tin tức Di Lăng lão tổ quay về hậu thế mấy ngày nay, Tế Nguyên Trương thị đã truyền tin đến tứ đại thế gia, vừa không dám chỉ truyền tin cho Nhiếp thị, cũng không tiện truyền tin cho Kim thị, chỉ đành phải quăng lưới thật rộng, cố gắng không đắc tội một ai.
Nhưng chính thái độ không muốn đắc tội ai này, cố tình làm cho Nhiếp thị và Kim thị đều chờ đối phương ra mặt, dù sao tin tức Di Lăng lão tổ quay về hậu thế, các tông phái một năm không có mười cái, thì cũng có bảy tám cái nổi lên, lần nào cũng gióng trống khua chiêng làm cho rõ ràng, đều là chuyện không nói thành có, loè thiên hạ, nếu như mấy đại thế gia lần nào cũng hưng sư động chúng, thì chỉ sợ quy mô có lớn tới đâu cũng phải kiệt sức.
Nhiếp thị và Kim thị đều án binh bất động, như vậy Vân Mộng Giang thị và Cô Tô Lam thị càng là cách xa ngàn dặm, càng không có nhu cầu giành việc không phải của mình. Huống hồ, cả huyền môn bách gia đều biết rõ ràng, trọng tâm của danh môn thế gia gần đây, đều đặt vào chuyện tranh giành vị trí tiên đốc kia.
Vì thế Tế Nguyên Trương thị phát thiếp cầu cứu, dù sao cũng chỉ trông chờ một mình Lam Vong Cơ - người có thể xưng là danh sĩ. Những tán tu còn lại nghe tin mà đến ngược lại rất rộn ràng, rất náo nhiệt. Gia chủ Trương thị ở trong đại sảnh đầy tiếng ồn ào, khi liếc mắt vừa nhìn thấy Lam Vong Cơ, gương mặt giống như khổ qua cuối cùng cũng lộ ra một tia cảm xúc phức tạp còn xa mới gọi là vui mừng.
Lam Vong Cơ tự mang khí tràng lạnh giá, hông giắt kiếm lưng đeo đàn, chỉ mới ngồi xuống ghế trong đại sảnh Trương gia, đám môn sinh đã vội vã chạy đi thông báo cho Trương tông chủ, cũng không dám thở mạnh thêm một chút. Mà các tán tu từ mọi tầng lớp ở xung quanh thì biến đổi từ hi hi ha ha chào hỏi nhau, trở thành khe khẽ nói nhỏ đối với Lam Vong Cơ đóng băng dày ba thước. Tuy rằng giọng nói đều không lớn, nhưng hơn ở chỗ đông người, cho dù tất cả đều là con muỗi đang thấp giọng nói chuyện với nhau, cũng tập hợp lại thành từng đợt âm thanh hỗn loạn khiến người ta đau đầu.
Lam Vong Cơ tai mắt cực tốt, những lời thì thầm bốn phía đua nhau lọt vào tai không sót một chữ. Nào là "Đối thủ một mất một còn của Di Lăng lão tổ", "Lúc Xạ nhật Chi Chinh mỗi ngày đều đánh nhau", "Ta đã thấy! Ta chính mắt thấy!", "Không phải đối thủ, đơn giản là không có sức chống trả", "Tu vi của Hàm Quang Quân e rằng còn kém người kia ấy nhỉ?", "Nói bừa! Lúc Bất Dạ Thiên chính là nhờ sức lực của một mình Hàm Quang Quân đã ngăn cản được Di Lăng lão tổ!"...... Lam Vong Cơ chỉ cúi đầu nhìn sàn nhà, không nói một lời.
Trương tông chủ cung cung kính kính nghênh đón một mình Lam Vong Cơ đi vào bên trong, quệt mớ mồ hôi không tồn tại trên trán, kể một lượt chuyện lần này từ đầu đến cuối.
Núi Vương Ốc ở Tế Nguyên, trong vòng tám trăm dặm, nổi tiếng vì truyện《Ngu Công dời núi》trong《Liệt tử》, từ trước đến nay chính là nơi tốt để săn đêm của huyền môn. Trong mấy ngàn năm, cũng có không ít huyền môn thế gia đến đây tu hành lập gia rồi mai một. Hiện tại Tế Nguyên Trương thị đã lập gia ở đây được hơn trăm năm.
Nửa tháng gần đây, Trương thị tổ chức săn đêm, trong núi Vương Ốc nhiều lần bị cản trở, con mồi giống như bị hung thi tà ám cướp đi, trong núi xuất hiện tiếng sáo cổ quái, cũng có người thường và tu sĩ không chỉ một lần nhìn thấy người mặc hắc y thổi sáo ngự thi. Dáng người cao gầy thon chắc, khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm, cây sáo đen như mực, tua rua đỏ tươi, giống y hệt Di Lăng lão tổ. Nếu là người giả tu quỷ đạo lúc trước, tuyệt đối không thể làm giống như vậy ở khắp mọi nơi được, hơn nữa trình độ và số lượng ngự thi, cũng không phải là chuyện người giả quỷ tu có thể làm.
"Lần này, chỉ sợ là Di Lăng lão tổ đã thật sự quay về hậu thế." Trương tông chủ nơm nớp lo sợ kể xong, trên trán thật sự chảy ra một lớp mồ hôi li ti, lúc này ông ta mới thật sự lau mồ hôi.
Di Lăng lão tổ kia muốn quay về hậu thế, chọn nơi nào không được, cố tình chọn khu vực mà thế lực của hai thế gia tu tiên giao nhau này, hiện giờ để cho tin đồn lan rộng, tán tu các tầng lớp chen chúc tới, mỗi ngày kết bè kết đội đi vào trong núi làm ầm ĩ một trận rồi trở về trong phủ của ông ta nghỉ ngơi, bản thân ông ta đáp ứng không xuể, nhưng căn bản không có cách thực sự giải quyết. Trương tông chủ trong lòng gấp đến hoảng, trực tiếp xem Lam Vong Cơ như cọng rơm cứu mạng, ước gì Lam Vong Cơ lập tức khởi hành đi thu phục Di Lăng lão tổ.
Lam Vong Cơ không nói một lời nghe Trương tông chủ nửa là tường thuật nửa là oán trách mà rên rỉ xong, chỉ hỏi một câu: "Hiện tượng dị thường nhiều nhất, là ở chỗ nào trong núi?"
Trương tông chủ tuy rằng cách xa Cô Tô ngàn dặm, cũng biết Hàm Quang Quân xưa nay săn đêm độc lai độc vãng, cho nên khi Lam VongCơ đứng dậy ngự kiếm, bay lên trời, không quá chú ý tới tiếng "Cáo từ" của Lam Vong Cơ, mà chỉ là phảng phất nghe được nhịp tim đập như nổi trống mới vừa rồi của Hàm Quang Quân, chính mình cũng phát run: Thứ ta nghe được chính là nhịp tim của Hàm Quang Quân hả? Nếu Hàm Quang Quân cũng sợ hãi Di Lăng lão tổ như thế,vậy thì tiên phủ của Tế Nguyên Trương thị ta có phải sắp đổi sang nơi khác hay không? Chỉ là nếu thay đổi nơi khác, còn có thể gọi là Tế Nguyên Trương thị sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro