Sóng Biển.Gió.Và Những Cảm Xúc Không Tên [Chap 2], Taeny, Yulsic, Soosun | PG
CHAP 02
“Xin lỗi vì để cô phải đợi lâu như vậy, tôi không biết cô đến sớm như thế nên đã ra ngoài 1 chút. Thật sự rất xin lỗi.” – Tiffany nói với giọng đầy hối lỗi khi dẫn Taeyeon tiến đến căn phòng mà cô đã chuẩn bị.
“À … Không sao ! Là lỗi của tôi khi đến mà không báo trước.” – Taeyeon mỉm cười ngại ngùng.
“Ồ … Thế mà cha mẹ tôi vẫn nhớ như in ngày cô đến đấy. Chắc hẳn cô là khách trọ đặc biệt của chúng tôi rồi.” – Tiffany quay lại nhìn Taeyeon khi cả hai đã đứng trước cửa phòng.
“À … vâng … Đúng ra thì ngày mai tôi mới đến, nhưng vì tôi đã giải quyết xong công việc sớm hơn dự định nên đã quyết định bay về đây sớm.”
“Vâng ! Hy vọng cô cảm thấy thoải mái khi ở đây. Vậy tôi không làm phiền cô nữa.” – Tiffany lịch sự cúi chào Taeyeon.
“À … vâng ! Cảm ơn cô !” – Taeyeon vội vàng cúi đầu đáp lại.
Tiffany chào lần nữa rồi dợm bước về phòng, chợt cô khựng lại, quay đầu nhìn Taeyeon đang đưa ánh nhìn khó hiểu, lên tiếng :
“Cô có muốn ăn gì không ? Ý tôi là … tôi đoán cô chưa có gì vào bụng cả.”
***
Taeyeon hướng ánh nhìn xa xăm về phía bờ biển đen ngòm trước mặt. Cô đang ngồi trong phòng ăn và đợi bữa tối mà Tiffany đề nghị. Đã 1 tiếng đồng hồ trôi qua và cô thật sự lo lắng khi những âm thanh xê dịch đồ vật không ngừng vang lên từ phía căn bếp mà thức ăn thì vẫn chưa thấy đâu :
“Cô Tiffany, cô có chắc là không cần sự giúp đỡ của tôi chứ ?”
“Vâng … “ – Một tiếng động chói tai lại vang lên, lần này thì có vẻ thứ gì đó đã thật sự rơi vỡ. “Tôi ổn … Xin hãy đợi 1 chút thôi.”
Taeyeon thở dài rồi ngồi xuống lại chiếc ghế tiếp tục chờ đợi. Khoảng 15 phút sau, Tiffany bước ra ngoài với khay đồ ăn trên tay, mỉm cười nhìn Taeyeon :
“Xin lỗi đã để cô đợi lâu.”
Từng món ăn phụ được đặt lên bàn, Taeyeon hồi hộp nhìn cái nồi to trước mặt, cô đoán món ăn trong đấy hẳn phải là gà hầm sâm, mì tả bí lù, canh xương hoặc chí ít thì cũng là miến lạnh hay mì đen. Thế nhưng khi Tiffany mở nắp thì cô gần như té ngửa.
Mì gói
Không phải 1 tô mì gói
Mà là 1 nồi mì gói
Taeyeon không thể ngăn bản thân bật cười trước suy nghĩ của mình, bắt gặp khuôn mặt hờn dỗi của Tiffany, cô vội vờ ho, đằng hắng giọng, miệng vẫn tủm tỉm :
“Thật làm phiền quá. Tôi nhất định sẽ ăn thật nhiều. Cảm ơn cô.”
“Bởi vì tôi chỉ mới về sáng nay nên chưa thể đi chợ được. Vả lại lâu ngày tôi không ở đây nên vị trí đồ vật không thể nhớ rõ được.” – Như hiểu được hàm ý từ nụ cười của Taeyeon, Tiffany lập tức lên tiếng phân trần, không giấu được vẻ giận dỗi khi không ngừng thở mạnh bằng mũi.
Taeyeon lại cười khúc khích, cô gái mới quen thật sự vô cùng thú vị đối với cô.
“Không ! Tôi không có ý gì đâu ạ . Tôi thật sự rất cảm kích khi đêm khuya thế này cô còn nấu ăn cho tôi.” – Taeyeon đẩy ghế đứng dậy, cúi đầu cảm ơn Tiffany.
“K-không có gì đâu ạ. Xin đừng khách sáo. Chúc cô ngon miệng. Tôi xin phép lên phòng trước.” – Tiffany xấu hổ cúi người rồi chạy thật nhanh lên lầu.
Taeyeon nhìn theo Tiffany rồi từ tốn ngồi xuống ghế và cầm đũa lên, nhìn nồi mì trước mặt, lại bật cười, lắc đầu, tự nhủ với lòng rằng dù thế nào cũng sẽ ăn hết chỗ thức ăn này để không phụ công sức của cô gái kia.
***
Tiffany bước nhanh vào phòng, cô thở hồng hộc khi ngồi xuống chiếc giường :
“Aishhh … Xấu hổ quá đi mất . Đâu phải là mình cố ý nấu mì gói chứ. Thật là …“
“Nhưng mà con người đó cũng thật quá đáng. Sao lại có thể cười thích thú như thế chứ … nhưng … nghĩ lại … nụ cười ấy cũng đáng yêu đấy chứ.” – Tiffany lẩm bẩm …
“A a a a a ! Gì thế này ? Không nghĩ nữa . Đi tắm.” – Tiffany lắc đầu thật mạnh hòng xua đuổi cái suy nghĩ ấy ra khỏi đầu rồi đứng bật dậy tiến về phía phòng tắm.
***
*Cạch*
Tiffany nhẹ mở cánh cửa phòng tắm, cô bước ra ngoài trong khi dùng khăn lau khô mái tóc rối bù và ướt nhẹp của mình lúc này.
*Cộc cộc*
“Cô Tiffany ?”
Tiếng gõ cửa làm Tiffany giật mình, chưa kịp hành động gì thì giọng nói ấy lại vang lên :
“Cô không cần phải ra ngoài đâu. Tôi chỉ muốn nói là tôi đã dọn phòng bếp giúp cô và món mì rất ngon. Cảm ơn cô rất nhiều.”
“Aishhh … mình quên dọn dẹp đống lộn xộn trong bếp rồi.” – Tiffany lẩm bẩm.
“Vậy … tôi về phòng đây. Chúc cô ngủ ngon”
“Vâng … cô … cũng vậy.” – Tiffany ngại ngùng trả lời.
Tiếng bước chân nhỏ dần rồi im hẳn, Tiffany thở phào nhẹ nhõm, thả phịch người xuống chiếc giường, cô nhìn lên trần nhà, suy nghĩ gì đó rồi chợt mỉm cười :
“Con người này lúc nào cũng dịu dàng thế sao ?”
***
Sáng hôm sau
Bây giờ là 7 giờ 00 phút sáng
Giọng nói tự động từ chiếc đồng hồ vang lên, Tiffany hé mở đôi mắt đón nhận những tia nắng đầu tiên lọt vào căn phòng qua ô cửa sổ. Cô kéo nhẹ chiếc chăn sang 1 bên rồi mò mẫm tìm kiếm đôi dép trong nhà, xỏ vào và chầm chậm bước đến lan can, mở toang cánh cửa để làn gió biển vỗ nhẹ lên má. Cô yêu cảm giác này biết bao. Đứng ở ban công với giàn hoa đủ màu sắc, tận hưởng bầu không khí trong lành thế này, chẳng phải là rất tuyệt hay sao ? Đây là thứ mà những đứa trẻ ở thành thị sẽ phải tức chết vì ghen tị với đứa con từ biển như cô.
Tiffany cứ đứng như thế khoảng hơn 5 phút rồi mới quay vào trong bắt đầu làm vệ sinh cá nhân. Cô tìm cho mình 1 bộ đồ thật thoải mái, tiện lợi cho việc đi lại trong thị trấn, hôm nay cô đã hạ quyết tâm rằng phải nấu bằng được một bữa ăn thật hoành tráng để con người kia không thể cười cô được nữa.
Tiffany vui vẻ nhảy xuống từng bậc cầu thang, bước nhanh đến cửa, 1 mẩu giấy note được dán trên đấy thu hút sự chú ý của cô
Hey, chào buổi sáng. Tôi sẽ đi ra ngoài và có thể trưa sẽ không về, xin lỗi vì đã không báo trực tiếp , chỉ vì tôi không muốn phá hỏng giấc ngủ của Tiffany. Dù sao thì, gặp lại cô tối nay.
À ! Tôi thấy trời có vẻ lạnh, hãy mặc áo ấm vào nhé ! Ngày tốt lành.
Kim Taeyeon
^.^
Tiffany mỉm cười, gấp tờ giấy lại rồi nhét vào giỏ. Giờ thì cô đã hiểu vì sao cha mẹ mình lại quý mến cô gái này nhiều đến mức bắt đứa con gái cưng lặn lội từ Seoul về đây để phục vụ cô ấy, một người tốt thì luôn được chào đón ở mọi nơi, phải không nào ?
Trung tâm thị trấn dần hiện ra trước mắt Tiffany, bỗng dưng trong lòng cô cảm thấy phấn khởi và hào hứng vô cùng. Không biết những con người thân thiện nơi đây có còn nhớ đến Tiffany nhỏ bé ngày nào hay không.
“Tiffany ! Là cháu đấy à ?” – Bà chủ cửa hàng bánh ngọt vui mừng hét lên ngay khi nhìn thấy Tiffany bước vào phía trong
“Báccc ~ Là cháu đây !” – Tiffany cười khúc khích.
“Tiffany ! Tiffany đấy sao ? “
“Trời ơi ! Con bé này , bao nhiêu lâu rồi hả ?”
Cả cửa hàng rộn ràng hẳn lên, rõ ràng là những con người này chưa bao giờ quên Tiffany sau từng ấy năm. Cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi biết được điều đó.
Đang mải mê trò chuyện với mọi người, tiếng chuông điện thoại vang lên làm Tiffany chú ý, cô nhìn vào màn hình rồi xin phép mọi người ra ngoài.
“Mom?”
“Con gáiii … Con đang ở đâu thế ? Mẹ gọi về nhà mà không thấy ai nhấc máy. Vị khách của chúng ta đã đến chưa ?” – Từ đầu dây bên kia mẹ cô âu yếm nói.
“Vâng ! Cô ấy đã đến từ tối hôm qua rồi ạ . Con đang ở trung tâm thị trấn để mua một ít đồ.”
“Ồ … cô bé ấy lần này lại về sớm thế sao ? Thế kể cho mẹ nghe 2 đứa đã làm những gì đi nào ?”
…………………….
…………………
………………….
“Mi Younggg ! Hãy nói với mẹ là con đang đùa đi. Con đã … n-nấu mì gói cho Taeyeon sao ?” – Tiếng cười lớn phát ra từ phía bên kia.
“Mẹeeeeeeeeeeeeeeeeeee . Con đã nói đó là vì nhà mình không có gì có thể nấu được kia mà.” – Tiffany nói gần như hét lên.
“Okay okay ! Mẹ hiểu mẹ hiểu ! Xin lỗi con yêu ! Có vẻ con sẽ không thấy phiền khi ở chung với cô bé ấy đúng không ?” – Mẹ cô cố gắng nhịn cười.
“Vâng ! Đến bây giờ là như vậy.”
“Cô bé ấy là người tốt. Sẽ không sao đâu. Con sẽ rất vui khi ở cạnh nó đấy. “
“Vâng … con hiểu mà.” – Cô khẽ mỉm cười khi nhớ lại những hành động đáng yêu của Taeyeon.
“Vậy mẹ yên tâm rồi. Thôi mẹ phải đi đây. Chúng ta liên lạc sau nhé. Chào con yêu”
“Vâng ! Chào mẹ.” – Cô cúp máy.
Liếc nhín đồng hồ, đã hơn 9 giờ, cô vội vã chào tạm biệt mọi người rồi chạy nhanh về phía chợ.
***
“Có lẽ … mũi phải cao lên 1 tí … Yeah ! Quá chuẩn !”- Taeyeon phấn khích giơ cao bức tranh lên, tự hào nói.
“Taeyeon unnie … unnie đang làm gì đó ?”
“Lại đây ... Hyunie” – Taeyeon mỉm cười vẫy tay với đứa trẻ tên Ji Hyun.
“Unnie … đây là ai vậy ? Là … thiên thần trong truyện mà unnie kể với tụi em lần trước đúng không ?” – Cô bé ngây thơ hỏi.
“Đúng rồi ! Là cô ấy đấy “ Taeyeon cười khúc khích nhìn vào bản vẽ của mình.
“Unnie … Nhưng tại sao thiên thần lại không có mắt thế này ?” – Ji Hyun hỏi.
“Không phải đâu Hyunie ah ~ đó gọi là mắt cười … là đôi mắt đặc biệt mà khi cười sẽ híp lại, là đôi mắt đặc biệt mà thượng đế chỉ trao cho thiên sứ thôi. Như thế này này” – Taeyeon miêu tả gương mặt cho cô bé xem.
“Unnieeeeeeeee … unnie làm mắt cười giống ác quỷ quá !” – cô bé mếu máo nhận xét.
“Yah ! Nhóc này ! Dám chê unnie hả ?” – Taeyeon gõ nhẹ đầu Ji Hyun.
“Hihi ! Thôi unnie xuống chơi với tụi em đi. Không có unnie chán quá à …” – Ju Hyun níu níu tay áo Taeyeon.
“Được rồi được rồi ! Em xuống trước đi, unnie sẽ xuống ngay đây.” – Taeyeon cười hiền.
“Dạaaaaa .” – Cô bé thích thú nhảy cỡn lên rồi vụt chạy về phía đám bạn của mình.
“Taeyeon ! Cảm ơn con vì đã đến đây chơi với lũ trẻ.” – Bà sơ không biết từ đâu xuất hiện, nhẹ nhàng nói.
“Vâng ! Con rất thích mà sơ . Chon rất tiếc vì không thể thường xuyên đến đây được.” – Taeyeon vội vàng đứng dậy. Cuối chào lễ phép.
“Ta hiểu mà. Bọn trẻ rất quý mến con đấy.”
“Vâng ! Con rất vui ạ. Vậy con xin phép qua bên chỗ mấy đứa nhỏ, chúng nó bắt đầu kêu réo con rồi ạ.” – Taeyeon cười khúc khích.
“Ừ ! Con đi đi, trưa nhớ dẫn tụi nó về nhé. Sơ giao cho con đấy” – Bà sơ nói .
“Vâng ! Chào sơ ạ .” – Taeyeon cuối đầu lần nữa rồi ôm tập vẽ bước đi.
Nhìn vào bức tranh mới hoàn thành, 1 nụ cười mỉm lại nở trên môi cô
“Thiên sứ à ? Cũng giống đấy chứ !”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro