Sóng vỗ về bờ
---
Biển chiều, nơi những cơn sóng nhỏ xô vào bờ, như những khoảnh khắc nhẹ nhàng trôi qua, cứ lặp đi lặp lại mãi không thôi. Lee Minhyeong đứng yên, đôi mắt hướng ra xa, nơi đường chân trời hòa vào không gian mờ mịt của buổi hoàng hôn. Những làn sóng không ngừng vỗ về, kéo cậu vào một cảm giác mơ hồ, như thể cậu đang đứng giữa những thứ không rõ ràng, giữa những cảm xúc mà bản thân không thể lý giải.
Lee Sanghyeok đứng phía sau, ánh mắt anh nhìn vào bóng dáng cậu. Cái cách cậu đứng đó, im lặng và suy tư, khiến anh cảm thấy có chút gì đó không yên. Dù có khoảng cách về tuổi tác, nhưng anh biết, cậu luôn có những suy nghĩ sâu sắc mà đôi khi anh không thể nào hiểu hết.
"Em đang nghĩ gì vậy?" – anh hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy lo lắng. Anh biết cậu không phải người dễ dàng chia sẻ cảm xúc, nhất là khi cậu cứ mãi giữ lấy những điều khó nói trong lòng.
Minhyeong chậm rãi quay lại, ánh mắt có vẻ mơ màng như thể cậu vừa tìm ra điều gì đó trong đầu nhưng lại không biết diễn tả thế nào. "Anh à, em tự hỏi liệu chúng ta sẽ đi về đâu. Tình cảm của chúng ta… liệu có giống như những con sóng không anh? Cứ vỗ vào bờ rồi lại tan biến"
Sanghyeok im lặng một chút, nhìn vào đôi mắt của cậu, nơi có một nỗi lo lắng mà cậu không thể giấu nổi. Anh biết, đôi khi những cảm xúc đó quá mơ hồ, khó nắm bắt, nhưng lại rất thật.
"Em biết không, sóng không bao giờ ngừng lại, nhưng nó không bao giờ biến mất. Nó vẫn luôn vỗ về bờ, dù có xa đến đâu," Sanghyeok đáp, giọng anh trầm và ấm áp. "Cũng giống như chúng ta vậy, dù đôi khi không hiểu hết về nhau, đôi khi có khoảng cách như một thế giới giữa hai người, nhưng anh luôn cảm nhận được em, cảm nhận được những gì em đang giấu kín. Chúng ta sẽ không biến mất đâu."
Cậu khẽ nhíu mày, không nói gì thêm. Nhưng cảm giác ấm áp từ những lời của anh như một ngọn lửa nhỏ trong lòng, làm cậu bớt đi sự bối rối. "Anh nói vậy… em cũng muốn tin lắm, nhưng mà… nếu một ngày, sóng không thể trở lại bờ thì sao anh?"
Anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu, như muốn truyền cho cậu một niềm tin vững chắc. "Nếu sóng không thể trở lại bờ, thì chúng ta sẽ cùng nhau ra khơi. Anh tin rằng, dù ở đâu, chỉ cần có em bên cạnh, thì chẳng có gì là xa lạ, chẳng có gì là không thể."
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh. Lúc này, trong lòng cậu không còn sự hoài nghi, chỉ còn lại niềm tin nhẹ nhàng, giống như những con sóng luôn vỗ về bờ, không bao giờ ngừng và không bao giờ quên nhau.
Giữa biển cả bao la, họ vẫn đứng đó, không cần phải tìm kiếm một bờ biển nào. Chỉ cần có nhau, họ đã tìm thấy tất cả những gì mình cần.
---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro