Chương IX : Viên Mãn Rồi
Hai tháng sau, kinh thành nổi vang tin Táp bang chủ cùng ái đồ Hà lão bản thành thân
Người chúc mừng, người ngưỡng mộ, kẻ kỳ thị, kẻ ác ý nói sấu, miệng lưỡi thế gian muôn hình vạn trạng. Nhưng điều quan trọng hai người không hề quan tâm họ quyết định bỏ đi tất cả cùng nhau đi đến hết cuộc đời.
...
Hỷ đường
Hai tân lang mặc hỉ phục người ngọc thụ lâm phong, người nhất tiếu khuynh thành, hai người cùng sánh vai vẽ nên bức tranh hài hòa nhất
" nhất bái thiên địa "
Dọng nói của người chủ hôn vang lên, cuối cùng thời khắc này cũng đến, họ cuối cùng đã có thể bên nhau.
" Mái tóc ai như làn khói
Ánh nhuộm một năm kia
Người mỉm cười nhàn nhạt nét vẽ đẹp sao
Nghiên mực dưới đèn còn chưa ngủ
Nhấc bút khó đề xuống giấy Tuyên
Người trên giấy đi xa chỉ còn gió mong nhớ
Lá đỏ nhặt lên đậu vai ai
Lắc lư tuyết đọng Hương Sơn
Nét vẽ người in trên trang giấy trắng
Phía sau người gió mai hoa nở rộ
Mới gặp gỡ đã trở thành duyên phận
Mực chưa thấm, Vừa hôm qua đã tầng tầng in sâu
Ngòi bút ta múa tận trần duyên
Chớp mắt ái tình nồng đậm
Lá rụng theo gió thu đi xuân về, Nét vẽ tự như thơ
Mặc thế nhân ta cùng người nguyện ước
Dùng trăng sáng cắt thành tuyết bay
Mãi mãi bên nhau chẳng chia lìa
Áo choàng lướt qua bệ cửa sổ
Khéo gặp thiếu niên trong ý thơ
Tiếng hát của người thức tỉnh ngòi bút của ta."
...
Có một loại tình yêu không nhận được lời chúc nhưng lại luôn nở rực rỡ như mai hoa mỗi độ xuân về.
___________Toàn văn hoàn___________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro