Chương 3. Sự công chính hóa
SỰ CÔNG CHÍNH HÓA
1. Bạn đã được tẩy sạch:
Mose một đứa bé khó nghèo nằm gọn trong một tấm tã tầm thường, may phúc được con gái vua Pharaon vớt lên và cho nuôi dưỡng sung sướng. Nàng đối xử với em như người mẹ. Nàng truyền cho các đầy tớ lấy vải qúy quấn cho em, và sau này khi đã khôn lớn, nàng cho mặc như các hoàng tử trong triều. Ơn thánh hóa cũng thế, cũng tẩy sách những vết nhơ xấu xa và bộ mặt ghê tởm của tội lỗi trong tâm hồn và thay vào đó bằng ánh sáng vinh quang.
Chúng ta hãy so sánh. Trường hợp bóng điện. Đêm xuống. Phòng tối. Ngón tay đã nằm trên nút bấm đèn, nhưng tôi không bật nổi dòng điện. Sao đây? Đèn vẫn không ánh sáng, không sức nóng, không sức mạnh, không hồn: (đèn chết). Ích gì? Nếu cứ thế mãi không bao giờ nhận được dòng điện chuyển tới, chỉ còn có việc vứt bỏ.
Một linh hồn thiếu ơn thánh hóa cũng thế. Nó không có ánh sáng, không có sức sống thần linh: Một linh hồn hoàn toàn chỉ tự nhiên. Không nhận được dòng điện thần linh của ơn thánh hóa, cũng chỉ còn việc ném vào lửa đời đời thiêu rụi thôi.
Nhưng bây giờ tôi bật đèn lên. Dòng điện chuyển qua. Bóng tội biến mất. Tích tắc một cái, bóng đèn trở thành một mặt trời nhỏ. Chính bóng đèn đã thay đổi phải không? Không, nhưng tình trạng của đèn lúc này có khác. Bạn khó nhận biết. Chính nó còn đó, và cũng không phải nó. Linh hồn lúc nhận ơn thánh hóa cũng thế: vẫn là linh hồn con người, nhưng hiện được nâng lên một nấc thang cao. Đời sống thần linh đã đến gia thêm vào đời sống nhân loại, với những khả năng, những sức mạnh mới ngay trong linh hồn. Từ tình trạng ốm yếu què quặt, trở nên lực lưỡng khoẻ mạnh; từ trạng thái tự nhiên, trở nên siêu nhiên, từ trạng thái trần thế, trở thành thiên đàng; từ đặc tính nhân loại, biến thành thần linh. Không có vẻ đẹp nào sánh được với một linh hồn sống trong ơn thánh. Những chuyện đầu tiên hiện ra dưới ánh đèn điện chỉ cho chúng ta một vài ý niệm, nhưng chẳng thấm vào đâu so với thực tại của một linh hồn sống trong ơn thánh.
Khi dòng điện chạy qua bóng đèn, nó phát sinh hai hiệu quả: dẹp tan bóng tối, và đồng thời phát sáng. Trường hợp ơn thánh hóa cũng vậy, Khi thông chuyển vào linh hồn, ơn thánh hóa thanh tẩy, cải hóa linh hồn, và sự công chính hóa này gồm hai động tác: tẩy sạch và canh tân linh hồn.
Ơn thánh hóa tẩy sạch linh hồn, xóa bỏ các tội trọng cùng án phạt đời đời. Công dụng ơn thánh hóa không phải chỉ là che dấu; hay không xét tới tội lỗi nữa, như chủ trương của người Tin Lành. Không.
Ơn thánh hóa gột sạch, xua đuổi tội lỗi ra khỏi tâm hồn con người: bị hủy diệt, tan biến hoàn toàn. Nó chết và không còn có thể hồi sinh nữa. Nhờ ơn thánh hóa, người tội lỗi được lau chùi. (1 Co 6:11); được tẩy sạch (1 Ga 1:7). Thiên Chúa ném tội lỗi ngươi xuống lòng biển cả (Mich 7:19), Ngài "sẽ không còn nhớ tới bao giờ nữa" (Ez 18). "Sẽ không còn án phạt nào xuống trên ngươi" (Cf. Rm 8:1).
Ơn thánh hóa xóa bỏ những tội nào? Mọi thứ tội trọng, tội nguyên tổ cũng như tội riêng. Ơn thánh hóa hủy bỏ án phạt nào? Án phạt đời đời hỏa ngục. Cả một quyền lực mạnh mẽ và hiệu lực tức khắc, ngay khi vừa ban ơn thánh hóa trong tâm hồn, tội lỗi bị tiêu diệt, án phạt được hủy bỏ. Dù tội nhiều vô kể, dù đam mê, say đắm và thói xấu, chất chồng thành đống, dù những điều không hay, tội ác tầy đình, trọng tội kinh hồn có nhiều như là rừng: ơn thánh hóa xóa bỏ hết. Bằng cách nào? Tận gốc rễ. Nó triệt hạ, nó tiêu hủy hoàn toàn không để lại một tàn vết nào. Đời đời. Không bao giờ tội lỗi còn phục hồi lại nữa. Hỏa ngục cũng sẽ đóng lại mãi. Công việc chỉ diễn ra trong nháy mắt. Nó hùng dũng, nó quyền thế như vậy đấy! Ôi sức mạnh của ơn thánh hóa!
Sức mạnh này, kẻ tội lỗi kinh nghiệm được nơi tòa giải tội. Về vấn đề này, xin bạn hãy nghe lời chứng của hai người thống hối trở lại:
"Vị khổ tu nâng cao đôi cánh tay; những ống tay áo trắng lắc lư trên đầu tựa đôi cánh chim. Ngài mở miệng, mắt đăm nhìn trời, đọc lời long trọng có sức cắt đức mọi sợi dây trói buộc: "Ego te absolvo": (Cha tha tội cho con) tên Durtal đang run rẩy cả thân hình. Cảm thấy - một cách hết sức rõ rệt - Chúa Kitô ở đó, đứng gần hắn - trong cái căn phòng đó - hắn oà lên khóc, thân người đê mê, cúi mình xuống dưới dấu thánh giá to lớn mà nhà tu sĩ đã phủ trên người hắn: (K. Huysmans).
Người thứ hai kể:"Ngài bảo tôi qùy xuống chiếc ghế đặt dưới cây khổ giá. Tôi bắt đầu kể các tội của tôi. Lúc đó, diễn tả làm sao đây? Ngay khi tôi thú tội, tôi cảm thấy chính Chúa ở đó...Lúc xưng thú xong, lúc vị linh mục đã đọc trên đầu cúi gục của tôi mô thức tha tôi tuyệt vời, tôi chỗi dậy, Ngài dang đôi tay và tôi đã ôm chầm lấy ngài với những dòng lệ tuôn trào. Tôi khóc. Vâng, cả hai chúng tôi đều xúc động. Vì nếu tôi đã đặt tất cả lòng biết ơn của tôi đối với ngài trong cái hôn, thì ngài đã dâng lời cảm tạ lên Chúa vì Chúa đã đoái chỉ định ngài công tác dẫn chiên phản nghịch trốn chạy lang thang từ ngày nó lãnh phép thánh tẩy trở về với bầy chiên của Đấng chăn chiên duy nhất" (A.Retté)
Khi cảm thấy dòng nước thánh tẩy chảy trên đầu, Herman Cohen, người Do Thái, nói: "Tim tôi rung lên và tôi cảm thấy một sức ép rất mạnh mà tôi chỉ có thể sánh được với sức giật của dòng điện. Con mắt thân xác tôi khép lại, nhưng chính lúc đó, những con mắt linh hồn tôi tung mở trước một ánh sáng siêu nhiên và thần linh. Tôi tựa hồ như chìm ngập trong cuộc xuất thần nơi thế giới yêu đương".
Một người thống hối đến xưng tội đã hỏi thánh Phanxicô Đệ Salêsiô:
- Thưa Cha, cha nghĩ gì về con lúc nầy, đứa tội lỗi nhất trên trần gian làm sao?
- Thánh nhân nói: Sau khi Thiên Chúa đã tha thứ cho con, thì theo cha, con sáng sủa chiếu tràn ơn thánh,
- Nhưng Cha biết rõ con mà!
- Đúng, như Cha vừa nói.
- Vậy ít là, cha biết trước đây con đã sống như thế nào rồi. Thưa cha, cha nghĩ qúa khứ đời con ra sao?
- Không nghĩa gì cả. Vì ngoài phạm vi cho phép cha, tại sao cha lại dừng ở những cái đã được Thiên Chúa xóa bỏ, quên đi! Những cái đó không còn trước mặt Ngài nữa".
2. Bạn đã được canh tân.
Tại triều đình Pharaon, Mose không những được lột bỏ tất cả áo quần cũ kĩ nghèo nàn, mà còn được ăn mặc như hoàng tử.
Dòng điện khi chạy qua bóng đèn, không những dẹp tan bóng tôi, mà còn thắp sáng cả gian phòng.
Ơn thánh hóa, cũng thế, không những gột tẩy, rửa sạch tâm hồn, mà đồng thời còn đổi mới tô điểm tâm hồn.
Nicôđêmô, một nhân viên hội đồng Công tọa, một lần giữa lúc đêm tối bao trùm vạn vật, ông tới gặp Chúa Giêsu. Đấng Cứu Thế nói với ông: "Thật, tôi nói cho ông hay, không ai có thể thấy nước Thiên Chúa, nếu không tái sinh".
- Làm sao một người đã già nua mà có thể sinh lại được? Họ chui vào bụng mẹ rồi sinh ra à?
- Chúa Giêsu trả lời ông, thật, tôi bảo ông, không ai có thể vào được nước Thiên Chúa, nếu họ không tái sinh bởi nước và Thánh Linh. Vì cái gì sinh bởi xác thịt, là xác thịt, cái gì sinh bởi Thánh Linh, là thần linh, (Jn 3:1-16).
Qua câu truyện đàm thoại này, chúng ta thấy đề cập tới việc sinh nào? Cả hai thứ sinh: Một đàng theo đường xác thể, sinh tự nhiên, nhân loại. Một theo đà theo đường Chúa Thánh Linh, sinh trong phép Thánh Tẩy, bằng ơn thánh hóa: đó là sinh siêu nhiên thần linh.
Vậy chúng ta sinh ra bao nhiêu lần? Hai lần. Lần thứ nhất, do cha mẹ chúng ta. Các ngài đã truyền cho chúng ta sự sống tự nhiên. Lần thứ hai, do Thiên Chúa, dùng ơn thánh hóa, Ngài ban cho chúng ta sự sống siêu nhiên. Mỗi một Kitô hữu là một người đã được tái sinh và có thể mang danh hiệu này một cách xứng đáng. Họ đã sinh ra lần thứ nhất với sự sống tự nhiên; lần thứ hai với sự sống siêu nhiên nhờ ơn thánh hóa đã lĩnh nhận ngày chịu phép Thánh Tẩy.
Ơn thánh hóa, tẩy sạch chúng ta, thánh hóa chúng ta (1 Co 6:11). Ơn thánh hóa là một cuộc tái sinh, một cuộc canh tân (Eph 4:3). Ơn thánh hóa làm chúng ta nên chói sáng như mặt trời (Mt 13:43) Ơn thánh hóa biến chúng ta nên đẹp đẽ trước mặt Thiên Chúa.
Linh hồn người công chính như một đền vua. Tạm gọi như vậy vì không như phải chỉ có nhà vua ngự ở đó, nhưng còn có cả triều thần quân quốc. Linh hồn chúng ta là một lâu đài, không phải vì chỉ có ơn thánh hóa, nhưng còn có cả một đoàn quân hùng dũng huy hoàng bao quanh, các nhân đức siêu nhiên và các ơn huệ của Chúa Thánh Linh. Các nhân đức và các ân huệ nầy theo sát ơn thánh hóa như hình với bóng.
Có hai nhóm các nhân đức siêu nhiên. Nhóm thứ nhất gồm ba nhân đức mà Thiên Chúa chính là đối tượng trực tiếp. Vì thế người ta gọi là các nhân đức đối thần. Đó là đức tin, đức cậy, đức mến (bác ái).
Với đức tin chúng ta vững tin những chân lý Thiên Chúa mạc khải. Với đức cậy, chúng ta mong chờ các lời Thiên Chúa hứa sẽ hoàn tất. Và đức mến làm cho chúng ta mến yêu Thiên Chúa vì Ngài đáng yêu và yêu Ngài trên hết mọi sự khác.
Trong nhóm thứ hai, đối tượng của các nhân đức siêu nhiên này là cư xử của chúng ta đối với chính bản thân cũng như tha nhân đồng loại. Chúng điều chỉnh đạo đức của ta, vì thế gọi là nhân đức luân lý. Trong số này có bốn nhân đức quan trọng hơn gọi là các nhân đức trụ: đức khôn ngoan, đức công bằng, đức can đảm và đức tiết độ, vì tất cả các nhân đức khác điều qui tụ lại bốn nhân đức này.
Các ơn Chúa Thánh Linh - các dự kiện siêu nhiên làm cho linh hồn nên ngoan ngoãn trước những tác động của ơn thánh - gồm có bảy ơn: ơn khôn ngoan, ơn thông minh, ơn dạy bảo, ơn sức mạnh, ơn suy biết, ơn hiếu thảo và ơn kính sợ Thiên Chúa.
3. Vẻ duyên dáng của linh hồn trong tình trạng ơn thánh.
"Ơn thánh hóa, - theo giáo lý công đồng Tridentinô - như là một ánh sáng chiếu soi, xóa bỏ vết nhơ bẩn và chuyển thông một vẻ đẹp sáng ngời"
Giọt sương mai trên ngọn cỏ lá cây tự nó chẳng có nghĩa gì cả. Nhưng khi ánh trời ló dạng huy hoàng trong cảnh bình minh tươi sáng rồi phóng tới một tia sáng phản chiếu trên nó, bỗng nhiên nó trở thành một vật phát sáng muôn màu kỳ diệu: xanh tươi, đỏ thẫm, trang sức như một viên ngọc qúy. Không có ơn thánh hóa, linh hồn chúng ta có ra gì? Một tạo vật được tạo dựng giống hình ảnh Thiên Chúa: một giọt sương trước khi mặt trời mọc. Một linh hồn trong tình trạng ơn thánh là gì? Là giọt sương lóng lánh huy hoàng của Thiên Chúa và được biến dạng nhờ vẻ đẹp của chính Thiên Chúa.
Linh hồn sống trong ơn nghĩa thánh còn trong sáng hơn nước hồ thu hoặc nền trời xanh biếc; còn trắng trong hơn huệ tươi đẹp nhất và rạng ngời nhất; còn hòa hợp và tương xứng, còn rực rỡ và sáng chói, còn hấp dẫn và oai hùng, còn mạnh mẽ và duyên dáng hơn cả những đóa hoa qúy lạ nhất, hơn cả những quang cảnh lùng vĩ nhất, hơn cả những kiệt tác lẫy lừng nhất" (F. Cuttaz, Le Juste)
Bạn hãy nhìn ngắm mặt trời, con mắt của thế giới. Nó tỏa sáng làm mờ các tinh tú khác. Khi tia sáng mặt trời chiếu vào pha lê, sức sáng nó mạnh đến mắt chúng ta khó thể chịu nổi. Hình ảnh này không hoàn toàn phải chiếu nổi sự thực linh hồn sống trong ơn thánh. Một linh hồn như thế - thánh Bonaventura quả quyết - dõi sáng và còn sưởi nóng cả thế giới gấp ngàn lần mặt trời.
Từ những vẻ huy hoàng của tinh tú, chúng ta bước tới những vẻ lộng lẫy của đền Giêrusalem trên trời, đã được thánh Gioan mô tả:
"Vách tường toàn bằng ngọc thạch và thành phố toàn là vàng thập tựa pha lê tinh ròng. Nền móng tường thành được tô điểm toàn thứ châu ngọc: thạch ngọc, lam ngọc, lục ngọc, bích ngọc, mã não, hồng não, kim châu, lục châu, hoàng ngọc, kim lục, phong tín, châu ngọc. Mười hai cổng là mười hai viên ngọc toàn khối. Phố xá trong thành cũng lát toàn vàng ròng như lưu ly trong suốt...Thành phố không cần tới mặt trời mặt trăng chiếu sáng, vì ánh vinh quang của Thiên Chúa chiếu sáng cả thành và chiên con là đuốc soi của thành" (Apc 21:18-23).
Ôi cả một núi chất đầy vinh quang, của cải. Và thánh Bernardinô thành Siênna còn dám quả quyết: "Cả trời đất có được nhiều như các giọt nước trong đại dương và đem gom góp tất cả vẻ đẹp của chúng lại có thấm gì nếu so với vẻ đẹp của một linh hồn sống trong ơn nghĩa thánh"! Tại sao? Vẻ đẹp tạo vật còn
có giới hạn, nhưng vẻ đẹp của linh hồn sống trong ơn thánh được tham phần vào chính vẻ đẹp vô biên của Thiên Chúa. "Cũng như trên trời, nhìn ngắm Thiên Chúa cũng đủ làm cho các người công chính - những người được tuyển lựa - đắm chìm trong trạng thái xuất thần vì ngây ngất chiêm bái dung nhan Ngài và ngây ngất vì say mê vẻ đẹp của Ngài lôi hút họ. Họ đã bổ nhào vào cung lòng Ngài.
"Với một lối tương tự, ngay ở trần thế này, nếu được chiêm ngắm một linh hồn sống trong tình trạng ơn thánh, chúng ta cũng sẽ hăng say ôm ghì lấy nó mãi mãi, chỉ khi nào nhìn thấy Thiên Chúa, chúng ta mới tách lìa được khỏi linh hồn đó". (F.Cuttaz, Le Juste).
Chính Thiên Chúa đã chẳng tỏ ra cho thánh Nữ Catarina thành Sienna biết bà không thể nhìn nổi một linh hồn sống trong tình trạng ơn thánh hóa mà lại không chết ngất vì sung sướng sao?
Chị Palmêrina, dòng ba ở Sienna, đã ủ trong lòng một mối hờn giận cay ghét chị Catarina, nên không từ khước mọi thứ xỉ vả nào. Cảm xúc trước những lời nguyện Catarina không ngớt dâng lên cầu cho kẻ ghét mình, Thiên Chúa vì muốn cứu linh hồn chị nữ đồng dòng với Catarina là người đã đến săn sóc bệnh nhân Palmêrina với trọn lòng tận tụy anh hùng bất kể nhọc mệt. Nhưng không gì lay động nổi Palmêrina và kết quả Catarina vẫn bị Palmêrina phản đối không cho vào phòng mình. Bấy giờ, hình phạt xứng đáng đã giáng trên con người chị nữ tu cứng lòng: chị dòng chết không kịp lãnh nhận các phép bí tích. Hoảng hốt trước tình trạng nguy ngập của linh hồn này, chị thánh đã tăng việc ăn năn nguyện xin gấp bội. Sau Palmêrina được phép trở về gặp và cho Catarina biết mình đã được chết trong bình an của Thiên Chúa. Ngay lúc đó, Chúa đã tỏ ra cho Catarina nhìn thấy linh hồn này. Và Catarina quả quyết: "Đẹp chói ngời quá, không thể nào tả nổi". Chúa phán: "Con yêu dấu, đấy là linh hồn chính con đã tìm kiếm cho Cha. Con cứ nhìn xem, đẹp quý biết bao. Nếu Cha, chính là vẻ đẹp tối thượng mà Cha còn ngất ngây trước vẻ đẹp của các linh hồn nên đã xuống trần chịu chết để cứu chúng thì chúng con lại càng có lý do mạnh hơn, buộc phải làm việc giúp lẫn nhau để đừng phí mất một tạo vật đáng quý như vậy!"
Sau đó thánh nữ đã thưa Cha giải tội, vị chân phước Raymonđô thành Capouec: "Thưa cha, nếu cha đã được nhìn thấy vẻ đẹp của một linh hồn sống trong tình trạng ơn thánh, cha sẽ hiến dâng trọn trăm lần đời sống của cha - nếu cần - để bảo toàn phần rỗi cho linh hồn đó" (Vie p. 113)
Thánh nữ còn giữ mãi ấn tượng say đắm trước vẻ đẹp này nên đã cúi mình hôn dấu chân của các vị giảng thuyết cũng như các linh mục khác dấn thân họat động để đưa các tội nhân thống hối trở lại.
Chúng ta hãy quý trọng vẻ đẹp ơn thánh hơn vẻ đẹp thân xác. Ôi vẻ đẹp hoàn mỹ, cao cả biết bao! Một vẻ đẹp không chút bợn nhơ, không biết tới già uá, không lệ thuộc thời gian phũ phàng phôi pha, cũng không biết tới cái chết. Một vẻ đẹp trường tồn. Một ân huệ vĩnh cửu. Vĩnh cửu! Nó không phải là đặc ân hay đổi thay của bản tính tự nhiên hay của dòng máu xát thịt sinh ra. Mọi người đều có thể tạo cho mình vẻ đẹp mỹ miều này, một vẻ đẹp có thể lớn mạnh dễ dàng. Không xao xuyến con tim, không khuấy động giác quan, nhưng nó kích thích giác quan hướng và làm việc thiện. Nó không dùng cặp mắt để đưa cái chết vào linh hồn. Nhưng là kiến tạo, là thánh hóa. Những tạo vật đớn hèn - thường bất xứng - không ưa nó, nhưng nó lại đẹp lòng các thiên thần, những người công chính, Đức Trinh Nữ rất thánh, Thiên Chúa, Đấng chỉ chú trọng đến tình yêu (F. Cuttaz, Le Juste).
Nếu bạn tin ơn thánh hóa, bạn sẽ nhìn cao xa hơn tầm mức xác thịt. Bạn không còn băn khoăn tới màu sắc và hình dáng đôi tay, cặp mắt, nét mặt; tất cả thứ đó sẽ qua. Chỉ có vẻ đẹp quyết rũ của tâm hồn, trong tình trạng ơn thánh, mới tồi tại. Bạn đừng chăm lo chải chuốt sắc đẹp thân xác mà xoa lãng vẻ đẹp linh hồn. Bạn sẽ thẩm định đúng vẻ đẹp như ý muốn Thiên Chúa tác tạo nên - nếu bạn biết đặt vẻ đẹp của ơn sủng trên hết mọi vẻ đẹp khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro