Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22. Rước lễ

RƯỚC LỄ

1. Hiệu quả của việc Rước lễ.

Trong bữa tiệc ly, Chúa Kitô "Sau khi đã yêu mến các kẻ thuộc về Người còn trong thế gian, thì Người đã yêu mến họ đến cùng" (Jn 13:1). Nghĩa là đến thành lập bí tích Thánh thể. Trong bí tích uy nghi này, có thể nói, Người đã trút cạn kho tàng phong phú của tình yêu Người. Theo thánh Augutinh: Dù là Đấng Toàn năng, Người cũng không thể cho gì hơn thế được. Dù là Đấng Khôn ngoan thượng trí vô cùng, Người cũng không biết ban gì hơn thế nữa. Dù giàu sang phú quý vô biên, Người cũng không còn phương tiện nào cho nhiều hơn.

Quý giá biết bao những hiệu quả do việc Rước lễ nên đem lại!

1) Rước lễ nên kết hiệp chúng ta với Chúa Kitô. Chính Chúa phán: "Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta, kẻ ấy ở trong Ta và Ta ở trong họ" (Jn 6:56). Vả lại tiếng "Hiệp lễ" Rước lễ, chẳng có nghĩa là "Kết hiệp chúng ta với lễ vật, là chính Chúa Kitô" đấy sao?

Kết hiệp với Chúa Kitô thế nào?

Giữa các tạo vật, có nhiều mức độ và hình thức kết hiệp:

Kết hiệp giữa hai bạn thân, bằng những mối dây bằng hữu, sự tâm đồng ý hợp.

Kết hiệp giữa cha mẹ và con cái, giữa anh em, bằng mối dây khí huyết.

Kết hịêp giữa vợ chồng công giáo, bằng các mối dây siêu nhiên và bất khả phân ly do Bi tích hôn nhân ràng buộc.

Sự Rước lễ, hiệp lễ, cũng kết hiệp chúng ta với Chúa Kitô như vậy chăng? Không, Rước lễ kết hiệp chúng ta với Chúa Kitô, một cách mật thiết hơn nhiều. Như thế nào? Như món ăn kết hiệp với người ăn vậy. Miếng bánh mì bạn bỏ vào miệng, chạy tuột xuống bao tử: rồi sao nữa? tiêu hóa. Kết hiệp mật thiết với bản thể bạn và tự biến thành bản thể bạn; miếng bánh mì đó không còn phải là bánh mì nữa, nhưng là thịt bạn, máu bạn. Rước lễ cũng kết hiệp chúng ta với Chúa Giêsu như thế. Chúa Giêsu tuyên bố: "Thịt Ta là thật của ăn Máu Ta là thật của uống" (Jn 6:55).

Dĩ nhiên, khi rước lễ, không phải xác Người, máu Người biến hóa thành bản thể chúng ta, vì Chúa Kitô không thể biến đổi và thể chất thượng đẳng không thể biến hóa thành thể chất hạ đẳng được. Nhưng, sự thay đổi được thực hiện. Có thể nói, chúng ta được biến hóa thành Chúa Kitô. Xưa Thánh Âu Tinh nghe một tiếng từ trời phát xuống: "Không phải con biến đổi Cha thành con như thể biến đổi các món ăn thành thịt máu con, nhưng con sẽ được biến đổi thành Cha" (Conf VII 10). Thánh nữ Mađalêna thành Pazzi, một hôm, sau khi Rước lễ, cho biết, đã thấy linh hồn mình kết hiệp với Chúa và được biến hóa thành Chúa. Thánh nữ còn thêm: "Lúc đó, trong thân xác hay đã lìa khỏi xác; dưới đất hay đang ở trên trời; tôi không thấy gì khác ngoài Chúa". Khi rước lễ, chúng ta có thể nói như thánh Phaolô rằng: "Tôi sống nhưng không phải tôi sống, mà là Chúa Kitô sống trong tôi" (Ga 2:10).

Thánh Apollô thành Alexandria quả quyết: "Giống như hai miếng sáp ong đã tan chảy với nhau bây giờ chỉ làm thành một khối, thì kẻ rước lễ cũng được kết hiệp với Chúa Kitô mật thiết đến nỗi Chúa Kitô ở trong kẻ ấy và kẻ ấy trong Chúa Kitô". Thánh Gioan Kim Ngôn cũng tuyên bố: "Nhờ rước lễ, chúng ta được "trộn lẫn" với Chúa Kitô".

2) Rước lễ kết hiệp chúng ta với nhau. "Vì Bánh chỉ có một, nên chúng ta tuy đông, mà cũng chỉ là một thân mình, vì hết thảy chúng ta thông phần vào Bánh độc nhất" (1 Co 10:17). Công đồng Triđentinô gọi việc rước lễ là "một dấu hiệu hiệp nhất, một mối dây bác ái, một biểu trưng hòa bình và thuận hoà" (13:7). Rước lễ san phẳng nhân loại: "Cùng một bàn ăn được dọn cho vị Hoàng Đế mặc áo cẩm bào đỏ tía và cho kẻ cơ bần đang nài nẵng một vật bố thí" (Thánh Gioan Kim Ngôn).

3) Rước lễ gia tăng ơn thánh sủng. Đồng thời rước lễ còn tăng cường các nhân đức siêu nhên: ban nhân đức đối thần: tin cậy, mến nhất là đức mến, vì mến Chúa yêu người là cứu cách đặc biệt của bí tích Thánh Thể. Các nhân đức luân lý và các ơn huệ Chúa Thánh Linh. Thánh Louis Bertrand tâm sự rằng những khi người cảm thấy lạnh, thì thường rước lễ thông ban cho người sức nóng. Hồn xác người lúc đó tựa hồ một lò lửa cháy bừng. Lòng bác ái người cảm thấy sau rước lễ thật sâu sắc.

Tất cả các bí tích chúng ta lãnh nhận trong tình trạng ơn thánh đều đóng vai trò gia tăng ơn thánh, các nhân đức và những ơn huệ, nhưng đặc biệt nhất là sự rước lễ, vì rước lễ không những đem lại cho linh hồn thêm ơn thánh, mà còn kếp hiệp chúng ta, trong một thời gian, với chính tác giả của ơn thánh. Rước lễ, là uống ơn thánh, không phải nơi một nguồn phát. Tương truyền con chim bồ công tự xé ngực mình để lấy máu nuôi con. Chúa Kitô cũng thế. Sau khi nhìn khắp quanh Người, moi móc đào xới cả trái đất mà không tìm được gì thích hợp với con cái Người, Người đã mổ chính quả tim thần linh Người và phán: "Chúng con hãy ăn đi, này là Mình Cha, hãy uống đi, này là Máu Cha". Rước lễ, là ăn uống Chúa Kitô, là ăn uống Sự Sống.

Rước lễ tăng thêm vinh quang vĩnh cửu của ta, bởi vì, vinh quang thiên đàng hoàn toàn tương ứng với trình độ ơn thánh ta được ở trần gian.

Bạn hỏi: "Trong các việc lành, việc nào đáng công nhất? "Chính là việc rước lễ. Trên một đĩa cân, bạn hãy đặt hết các kinh nguyện, các việc hãm xác, các việc bác ái đã thực hiện trong một ngày, một tuần, một tháng, rồi đĩa bên kia, bạn hãy đặt một lần rước lễ, một lần thôi, nhưng một lần rước lễ thật sốt sắng. Cán cân sẽ nghiêng về phía rước lễ. Thánh Gioan Vianey nói rất hay: "Các việc lành khác là việc loài người, Thánh lễ, là việc Thiên Chúa". Tất cả mọi việc lành, so sánh với một lần rước lễ nên, chỉ là những hạt cát nhỏ xíu trước một quả núi khổng lồ.

4) Rước lễ tha thứ các tội nhẹ và những hình phạt tạm. Rước lễ tha thứ các tội nhẹ mà chúng ta hối hận ăn năn, vì các liều thuốc giải thoát chúng ta ra khỏi mọi lỗi thường ngày". Theo như Công đồng Triđentinô đã quả quyết (Trid 13:12). Rước lễ tẩy xóa các hình phạt tạm cách gián tiếp khi tăng cường lòng sốt sắng cho các việc bác ái chúng ta làm. Ai đếm được số tội nhẹ chúng ta phạm hằng ngày, trong tư tưởng, trong ước muốn, trong lời nói, trong việc làm, trong việc bỏ không làm! Ai nói được sự gay gắt và thời hạn các hình phạt tạm do các tội đó ngày qua ngày chồng chất mà chúng ta phải đền bồi hoặc ở đời này hoặc đời sau! Tư tưởng đó khiến chúng ta rùng mình, nhưng rước lễ làm vững dạ! Rước lễ tẩy xóa mọi tội nhẹ và những hình phạt tạm.

5) Rước lễ gìn giữ chúng ta khỏi tội trọng. Mithridate, vua xứ Pont, vì sợ bỏ thuốc độc nên hằng ngày vẫn uống một thứ thuốc phản độc. Thuốc công hiệu đến nỗi, khi ông muốn hủy thân bằng độc dược, ông không tài nào thành công. Rước lễ cũng tăng cường sức lực chúng ta như thế đấy. Thánh Kinh gọi rước lễ là "Bánh bởi trời ban xuống, để ai ăn không hề bị chết" (Jn 6:50), Thánh công đồng Tridentinô gọi rước lễ là "Một liều thuốc giữ gìn chúng ta khỏi sa phạm tội trọng" (13:12).

6) Rước lễ làm suy yếu dục vọng và các đam mê. Rước lễ gọi là "Bánh cách Thiên Thần" không phải vì các Thiên Thần ăn bánh đó. Các vị đâu có xác như chúng ta. Nhưng vì rước lễ làm cho chúng ta hoá nên trong trắng như các Thiên Thần.

Một thiếu phụ, bệnh hoạn đã mười hai năm, vừa sờ gấu áo Chúa Giêsu, tức khắc bà được khỏi bệnh. Rước lễ, chúng ta không sờ đến áo Chúa, nhưng chúng ta ăn thịt Người, uống máu Người: làm sao chúng ta không được chữa khỏi mọi đam mê? Một thiếu phụ từ mười tám năm nay, bị còng lưng không thể ngước mắt nhìn trời được. Chúa Giêsu đã chữa bà lành bệnh. Có lẽ tính hư tật xấu đang giữ tay chân bạn trong bùn nhơ cũng đã lâu như thế. Can đảm lên! Rước lễ sẽ làm cho bạn đứng lên! Có người dân thành Gêrasa bị tà thần khuấy nhiễu, Chúa Giêsu đã giải phóng họ và tà thần đã xâm nhập vào đàn lợn. Có lẽ tà thần đàng chiếm hữu bạn cũng chẳng cao thượng hơn! Can đảm lên; Rước lễ sẽ cứu thoát bạn. Vì rước Lễ được gọi là "Bánh các kẻ được tuyển lựa, rượu làm trổ sinh các nữ trinh".

Trong nhiều viện mồ côi, Thánh Dom Boscô đã "nhặt nhặnh" được 200.000 trẻ bị bỏ rơi, chúng đã trở thành những giáo hữu vững bền, 6.000 em đã làm Linh Mục hoặc Tu Sĩ. Đâu là bí quyết của cuộc thay đổi đó? Các em năng rước lễ, đa số rước lễ hai tuần một lần, vài em rước lễ một ngày. Thôi chúng ta khỏi nhìn chi xa: giữa các bạn, tôi thấy được những thanh thiếu niên còn giữ vẹn toàn đóa hoa trinh khiết giữa các quyến rũ của trần gian. Đâu là bí quyết của sự trinh trong đó? Chính là nhờ năng rước lễ.

7) Rước lễ là nguồn an ủi thiêng liêng. Bởi vì đó là bí tích tình yêu. Quả tim chúng ta tìm được nơi sự xoa dịu khát vọng và niềm an ủi cho những nỗi vất vả đắng cay. Khi rước lễ, Thánh nữ Têrêxa cảm thấy được an ủi đến nỗi linh hồn người suýt tan biến vì vui sướng và yêu thương. Thường thường, khi sức người kiệt quệ vì những cơn cám dỗ và những nỗi cay cực tinh thần, người đi tìm bình an nội tâm

trong việc rước lễ. Người tuyên bố rằng: thỉnh thoảng, các nỗi khổ đau phần xác người tan biến sau khi nhận phương thuốc thiên đình, chúng như bị quét sạch! Thánh Tôma nói: "Không có miệng lưỡi nào có thể diễn tả các niềm dịu dàng của bí tích đó, trong việc rước lễ, chúng ta tìm được sự dịu dàng ngay nơi nguồn phát sinh ra nó".

8) Rước lễ chuẩn bị thân xác chúng ta sẵn sàng đón nhận cuộc Phục sinh Vinh hiển. "Ai ăn thịt Ta và uống máu Ta, sẽ được sống đời đời, và ngày tận thế sẽ được phục sinh" (Jn 6:55). "Khi kết hiệp với thân xác chúng ta trong lúc rước lễ, Chúa Giêsu Kitô đặt trong chúng ta mầm sự sống và vinh hiển; đó là tàn lửa âm ỷ dưới lớp tro và ngày kia sẽ hủy diệt tất cả những gi ô uế do tội lỗi đã mang đến trong chúng ta; nó chỉ còn chờ hiệu kèn chung thẩm để trong chớp nhoáng biến hóa các thân xác các chính nhân và làm cho chúng nên giống thân xác vinh hiển của Chúa Giêsu Kitô" (Thánh Irênê). "Đã chiến thắng sự chết, Chúa Giêsu cũng thắng sự chết nơi chúng ta; thân xác bất tử của Người sẽ biến chúng ta thành bất tử, tựa hồ mầm sống ở trong hạt giống làm cho hạt giống mọc lên, tựa hồ sức nóng, ở trong nước, làm cho nước sôi lên; tựa hồ tia lửa rơi vào đống rơm, làm cho nó cháy bùng lên. Chúa Giêsu Kitô sẽ tự phục sinh trong con người các kẻ rước lấy Người xuyên qua mọi thế hệ" (Baunard).

2. Phải rước lễ thế nào?

Muốn rước lễ xứng đáng, cần phải có những điều kiện gì? -Giữ chay Thánh Thể, -Sống trong tình trạng ơn thánh (sạch tội trọng), -Có ý hướng ngay lành. Muốn rước lễ sốt sắng, còn phải có gì hơn nữa? phải chuẩn bị kỹ lưỡng và làm việc tạ ơn tử tế, tùy theo khả năng, điều kiện và nghĩa vụ mỗi người.

1) Trước khi rước lễ, hãy chuẩn bị kỹ càng. Thánh Luy Gonzaga phân chia làm hai phần điều nhau khoảng cách giữa hai lần rước lễ. Ngài dùng phần trước để cám ơn Chúa về lần rước lễ qua; còn phần sau để sửa soạn buổi rước lễ sắp đến. Thật là việc hữu ích nếu mỗi lần rước lễ chúng ta dâng lên Chúa Giêsu một vài việc hồn xác; nhưng, hơn hết, mọi việc chúng ta tự do lựa chọn, chúng ta phải chăm chỉ chu toàn các nhiệm vụ của mình. Trong lúc dọn mình gần, bạn hãy suy ngắm về vẻ cao đẹp của Đấng bạn sắp tiếp rước; bạn hãy giục lòng tin, đức khiêm nhường và lòng thống hối, cậy trông, lòng kính mến và ước ao.

2) Sau khi rước lễ, bạn hãy cám ơn tử tế hẳn hoi. Thánh Philippê Nêri thấy một người nó vừa rước lễ xong đã vội ra khỏi nhà thờ. Tức khắc, ngài sai một chú giúp lễ, tay cầm nến sáng, đi theo hầu người đó. Ông ta quay lại rất đỗi ngạc nhiên. Cậu bé thưa: "Ông đang mang Mình Thánh Chúa. Mà Mình Thánh Chúa không bao giờ ra khỏi nhà thờ mà không có đèn chầu cả". Ông đã hiểu liền quay gót trở lại nhà thờ.

Thánh nữ Têrêxa nói: "Những giây phút sau khi rước lễ là những lúc quý báu nhất đời" Vừa rước lễ, bạn hãy thân thưa với Chúa Giêsu rằng: được chiếm hữu Người bạn hạnh phúc biết bao, bạn hãy hưởng sự hiện diện của Người, bạn hãy để tim bạn tràn đầy hân hoan bao lâu bạn còn thấy chút an ủi. Rồi bạn hãy giục lòng thờ phượng, cảm tạ, cầu xin, bạn trình tỏ những nhu cầu của bạn cũng như của những người thân thích, dâng hiến và dốc quyết. Bạn chớ quên đọc kinh: "Lạy Chúa Giêsu nhân từ và thương xót vô cùng..."


Đối riêng mỗi người, phương pháp tốt nhất là phương pháp mình thính nhất và làm cho mình sẵn sàng sống hy sinh nhất. Tuy nhiên, vì độc diệu phát sinh khô khan, nên thỉnh thoảng thay đổi phương pháp cũng là việc hữu ích.

Chúng ta nên nhớ rằng rước lễ nên, khi nào chúng ta có giữ chay Thánh thể, đang sống trong ơn thánh và có ý hướng ngay lành; chúng ta rước lễ sốt sắng, bao lâu chúng ta chiến đấu để sửa chữa các thiếu sót trong công việc chuẩn bị và tạ ơn; chúng ta rước lễ thực tiễn, khi nhờ đó, chúng ta chu toàn trọn vẹn hơn những gì, đối với mình, là thánh ý Chúa; tức là các việc bổn phận. Đây câu chuyện một vị giảng thuyết đã thuật lại. Một thiếu nữ nghèo với tuổi đôi mươi đã kết hôn với một anh công nhân. Cả hai sống nghề trông tỉa. Mười một đứa con chào đời. Phải làm lụng cực nhọc mới đủ cung cấp cho bấy nhiêu miệng ăn. Tuy nhiên, sau khi săn sóc cả gia đình, sau khi đem rau cải ra bán ở chợ thành lân cận, bà mẹ dũng cảm đó vẫn tìm thấy can đảm đi rước lễ mỗi ngày, lúc chín giờ sáng. Câu chuygện xẩy ra cách đây bốn mươi năm, và thiếu phụ đó chính là thân mẫu của vị đứng trên tòa giảng.

Margarita Sinelair sinh tại Edibourg vào năm 1900, trong một gia đình nghèo túng. Cha cô làm nghề quét đường. Ngay từ buổi thiếu thời, cô đã phải làm quen với định luật làm việc khắt khe, vì cô phải giúp mẹ trong việc nội trợ. Để góp vào ngân quỹ gia đình, cô xin làm nghề "đánh bóng" trong một hãng đồ gỗ. Muốn giữ gìn nhân đức tránh ảnh hưởng tồi bạn của một trường hành nghề. Margarita cảm thấy cần đến Bí Tích Thánh Thể: dù bất cứ giá nào, cô nhất định sẽ không chịu hy sinh việc rước lễ hằng ngày. Nhưng giờ làm việc ở xưởng bắt đầu sớm qúa khiến cô không thể kéo dài việc tạ ơn theo như lòng mong ước. Nên cô từ giã thánh đường một lát sau khi tan lễ, trừ ngày Chúa nhật, cô làm bù bằng buổi chuyện vãn lâu giờ với Chúa.

Cô buộc lòng phải hy sinh bữa điểm tâm sáng và thường nhịn đói khi giữ chỗ trong chiếc xe sẽ đưa cô đi làm việc ở đàng cuối phố. Buổi sáng trôi qua trong bầu khí chậm chạp của xưởng thợ; đôi khi, cô dùng thời giờ rảnh rang đến quỳ gối cầu nguyện trước Mình Thánh Chúa trong Ngôi Thánh đường nằm cạnh xưởng làm việc. Chiều đến, cô ra về với thân mình mệt nhừ và chỉ dùng bữa ăn đầu tiên trong ngày sau khi đã giúp các việc nội trợ như thường lệ.

Theo phong tục Anh quốc, mọi xưởng thợ hằng năm phải cấp cho công nhân mười lăm ngày nghỉ phép. Margarita và Isabella, em cô, về nghỉ tại miền thôn quê. Vừa đến nơi, cô hỏi ngay giờ Thánh lễ. Cô tỏ ý định dự lễ và rước lễ hằng ngày. Cô cũng đề nghị với em bắt chước cô. Isabella trả lời: "Đi dự lễ thì được, còn chuyện rước lễ, em không dám hứa. Em không đáng được rước lễ mỗi ngày" "Chính ma quỉ làm cho em nghĩ thế đấy, em ạ! bởi vì em rước lễ mỗi tuần ba lần, thì tại sao lại không rước lễ mỗi người được?" "Em không đủ sức tự ép mình em như thế!". Margarita mới tiết lộ cho em nghe những hậu quả tuyệt diệu do việc rước lễ đem lại: "Không phải bởi vì chúng ta là thánh, cô nói thêm, mà cần phải rước lễ, nhưng chúng ta rước lễ để được nên thánh. Mỗi khi đã khởi sự rước lễ hằng ngày, chúng ta sẽ không đủ sức để bỏ qua được nữa!".

Tới năm 1925 Margarita Sinelair qua đời. Từ đó, ai nấy đều cầu khẩn cầu cô như một vi thánh. Giáo Hội đang tiến hành công cuộc điều tra tôn phong chân phước cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro