Chương 20. Cầu nguyện
CẦU NGUYỆN
1. Cầu nguyện là điều kiện cần thiết.
Thánh Phanxicô Salêsiô bảo: một em bé thấy con chó dại đàng xa đang hung hăng chạy lại. Em sẽ làm gì? Chạy trốn ư? Không thể được, vì em đâu biết chạy nhanh. Em sẽ làm gì? Em la lên, em gọi mẹ đến: mẹ em bênh vực em và cứu sống em.
Em bé, chính là mỗi người chúng ta với sức riêng mình. Không thể bước tới một bước trên con đường phần rỗi. Con chó dại, chính là ba địch thù lợi hại của linh hồn: ma quỷ, thế gian, xác thịt. Phải làm gì? Phải kêu cứu. Phải cầu nguyện. Nếu không, đời chúng ta sẽ hư hỏng mất thôi.
Cầu nguyện cần thiết cho phần rỗi đối với mọi người đã tới tuổi khôn. Chính Chúa Giêsu Kitô đã dạy cho chúng ta biết sự cần thiết đó. Người phán dạy: "Hãy cầu nguyện! Phải cầu nguyện!" xin bạn hãy nghe kỹ? Chúa không nói: "Rất nên, rất hữu ích". Không. Chúa nói: "Hãy cầu nguyện. Phải cầu nguyện!" Chúa không khuyên nhủ, nhưng Chúa truyền lệnh, và lệnh đó Người lập đi lập lại dưới mọi hình thức: "Hãy xin. Hãy tìm. Hãy gõ!"
Các Thánh giáo phụ gọi cầu nguyện là sự thở ra hít vào của linh hồn: Nhờ cầu nguyện chúng ta hít lấy không khí của Chúa, và các ơn Thần linh. Sự hô hấp bị ngừng lại ư? Đó là tình trạng ngạt hơi, là chết đến nơi rồi. Sự cầu nguyện bị chấm dứt ư? Đó là linh hồn bị ngạt thở, là tội trọng, là cái chết siêu nhiên. Thánh Anphongsô viết: "Phần tôi, tôi sẽ lập lại suốt đời rằng phần rỗi tuỳ thuộc ở sự cầu nguyện. Mọi văn sĩ trong tác phẩm của mình, mọi giảng thuyết viên trong bài giảng của mình, mọi cha giải tội nơi tòa thánh, tiên vàn cần phải nhấn mạnh và nhắc đi nhắc lại hoài: Hãy cầu nguyện. Hãy cầu nguyện. Hãy cầu nguyện không bao giờ chán. Có cầu nguyện, phần rỗi bạn sẽ được bảo đảm. Không cầu nguyện, bạn cầm chắc sẽ phải trầm luân. Những người trầm luân sỡ dĩ mất linh hồn là vì đã bỏ không cầu nguyện; điều luôn luôn làm cho họ tuyệt vọng nhất trong hỏa ngục là đã có thể được rỗi linh hồn dễ dàng là cầu nguyện mà bây giờ không còn khả năng xử dụng phương thế hữu hiệu đó nữa!...Tất cả các thánh trên Thiên đàng sỡ dĩ được cứu thoát bởi vì các Người đã cầu nguyện; các kẻ trầm luân phải mất linh hồn là vì không cầu nguyện...Ai cầu nguyện là tự cứu lấy mình; ai không cầu nguyện là tự mình trầm luân chính mình. Thánh Âu Tinh tuyên bố: "Ai biết cầu nguyện, người đó biết sống nên!".
Lý trí minh chứng cho chúng ta sự cần thiết đó.
Phải là gì để lập nên công nghiệp, để xa tránh tội trọng, để tuân giữ giới răn Chúa, để thắng vượt những cơn cám dỗ nặng nề, để chết trong ân sủng. Chúa Giêsu phán: "Không có Ta, các con không làm được chi cả!" (Jn 15:5) nghĩa là không ơn hiện sủng, không thể có phần rỗi. Mà theo quan phòng bình thường của Thiên Chúa, chúa chỉ ban ơn đó cho những ai cầu nguyện. Vâng, Chúa ban cho chúng ta nhiều ơn không hề nghĩ tới. Nhưng, để ép buộc chúng ta nhìn nhận quyền tối cao của Ngài và sự thấp hèn của chúng ta, thì theo luật thông thường của việc quan phòng, Ngài đòi hỏi chúng ta phải cầu xin trước khi nhận lãnh.
Nên cầu nguyện nhất vào sáng sớm và chiều hôm, trước sau những bữa ăn, trong các cơn nguy biến và cám dỗ, và trước những hành động chính yếu trong ngày. Chúa Giêsu còn đi xa hơn khi người phán: "Phải cầu nguyện luôn luôn không bao giờ ngừng" (Lc 18:1). Phải hiểu mệnh lệnh này theo
nghĩ đen: nghĩa là thôi làm việc, thôi ăn uống, thôi ngủ nghỉ, để luôn quỳ gối đọc kinh cầu nguyện chăng? Chắc chắn là không. Vậy làm sao có thể cầu nguyện liên lỉ được? Bằng ý hướng ngay lành. Trên thực tế, ý hướng ngay lành hệ tại ở việc mỗi sáng sớm dâng ngày cho Chúa và trong ngày năng nhắc tâm hồn lên kết hợp cùng Chúa, bằng những lời than thở vắn tắt, rất dễ dàng, nhưng rất đẹp lòng Chúa và rất hữu hiệu. Chúng gìn giữ tinh thần nguyện cầu và chiếm lấy ơn thánh từ trời một cách ngon lành bảo đảm. Bạn có thể nhận gấp bội, có thể nói được, đến vô tận. Trong những kinh vắn tắt, bạn hãy chuộng kinh Kinh Mến, là một kinh dễ nhất, đầy an ủi nhất, và đáng công nhất. Bạn hãy năng thưa: "Lạy Chúa, con yêu mến Chúa".
2. Cầu nguyện có sức vạn năng.
Cầu nguyện thật lòng, có sức vạn năng đối với Trái Tim Chúa. Chúa Giêsu Kitô bảo đảm với chúng ta điều đó. "Hãy xin thì sẽ được, hãy tìm sẽ thấy, hãy gõ sẽ mở cửa cho. Vì ai xin sẽ nhận lãnh, ai tìm sẽ gặp, ai gõ cửa sẽ mở cho" (Lc 11:9). "Tất cả những gì các con lấy đức tin mà cầu xin, các con sẽ được" (Mt 21:22).
Thánh Têrêxa Hài Đồng đã kêu lên "Ôi mạnh mẽ thay sức mạnh của lời cầu nguyện. Hệt như một nữ hoàng luôn luôn được tự do đến bệ kiến trước sân rồng và có thể luôn luôn nhận lãnh điều mình xin".
Bạn đang sống trong tình trạng tội lỗi, bị lương tâm rúc rỉa hành hạ và bạn không đủ can đảm cải quá tự tân? Phải làm gì? Hãy cầu nguyện đi. Lời cầu nguyện sẽ làm cho bạn được trở về cùng Chúa và cứu rỗi ban. Lời cầu nguyện có thể đạt tới mọi sự.
Bạn đang ở trong tình trạng ơn thánh ư? Lúc đó, lời cầu nguyện của bạn có một sức mạnh vô phương chống cưỡng. Tại sao? Vì ơn thánh sủng luôn nối bạn vào thân thể Chúa Kitô. Người là đầu. Bạn là chi thể. Đầu và chi thể được kết hợp với Chúa Kitô, nếu bạn cầu nguyện, thì chính là Chúa Kitô cầu nguyện trong bạn. Lời bạn cầu nguyện trở thành lời cầu nguyện của Chúa Kitô. Tất cả lời Chúa Kitô cầu nguyện biến nên lời bạn nguyện cầu. Lời bạn cầu nguyện vô nghĩa thật, nhưng lời Chúa Giêsu cầu nguyện lại vạn năng. Vì là lời cầu nguyện của Chúa Kitô, của con Thiên Chúa, nên lời bạn cầu nguyện cũng không kém toàn năng. Kinh thánh có ghi chép: "Thiên Chúa sẽ nhận lời cầu nguyện của những người công chính" (Prov 15:19). Chính những lời cầu nguyện của các Thánh, các linh hôn sống trong ơn thánh mà chúng ta thấy trong sách Khải Huyền, được tiến dâng lên trong những chén vàng, như hương thơm trước Tòa Đấng Vĩnh Cửu (Ap 5:8). "Nếu chúng con ở trong Cha nghĩa là kết hiệp với Cha nhờ ơn Thánh sủng và chúng con cứ xin mọi điều chúng con mong ước, chúng con sẽ được". Hãy nài nẵng. Hãy dám xin nhiều, cả đến phép lạ nữa. Lời bạn cầu nguyện có sức vạn năng cơ mà!
Có người cầu nguyện mà không được thỏa mãn điều nguyện xin. Tại sao thế? Bởi vì họ cầu nguyện không nên: không chăm chú, không khiêm cung, không tin tưởng, không bền đỗ. Hoặc vì họ xin những điều vô ích, hoặc có hại cho phần rỗi. Vài người, viện lẽ mình không được nhận lời, nên tuyên bố lời cầu nguyện vô ích và rút lui vào lâu đài bất mãn. Tuy nhiên Thiên Chúa không phải là một người phân phát máy móc, chỉ cần vặn dây là kéo ra được một cái gì! Không. Người nhân lành và khôn ngoan vô tận. Lắm khi chúng ta thật đáng trách, thật liều mình bị trầm luân, nếu Chúa chấp nhận mọi lời cầu xin của chúng ta. Có bà mẹ nào lại không từ chối cho đứa con mình lưỡi dao có thể gây thương tích? Bù lại, bà lại cho một cái gì ngon hơn, kẹo bánh chẳng hạn. Thiên Chúa còn yêu thương chúng ta hơn cả lòng mẹ thương con. Một hôm mẹ Giacôbê và Gioan đến gần Chúa Giêsu và xin cho hai con bà ngồi trên ngai cạnh Chúa. Chúa Giêsu từ chối, nhưng lại ban cho các ông một ngai tòa trên nước trời. Thiên Chúa nhận lấy mọi lời cầu nguyện chân thành, hoặc ban điều chúng ta nài xin, hay ban một cái gì khác hữu ích hơn.
Ngày xưa có một người mù lúc nào cũng kết thúc lời nguyện bằng câu: "Nếu điều đó có ích cho phần rỗi con!" Một hôm, người ta dẫn ông đến trước mộ Thánh Tôma thành Cantôbêry để ông xin người ban cho ông được sáng mắt. Ông được nhận lời. Mắt ông được sáng lại. Khi nỗi vui mừng phấn khởi đầu tiên trôi qua, ông mới chợp nhớ là mình đã quên thêm vào lời nguyện cầu: "Nếu điều đó có ích cho phần rỗi con!", ông liền trở lại viếng mộ. Ông xin được hóa mù lại, nếu bệnh mù lòa mang ích lợi cho linh hồn ông hơn là đôi mắt sáng trong. Ô kìa, ông ta đã mù trở lại thật. Nhưng từ nay ông sống rất đạo đức và chết trong hương trầm thánh thiện. Chúng ta xin nhiều điều sinh hại cho linh hồn mà mình cứ tưởng là bổ ích.
3. Cầu nguyện dễ lắm.
1) Thánh Âu Tinh bảo: "Cầu nguyện là linh hồn chuyện vãn với Thiên Chúa". Muốn bày tỏ cho một người bạn các tư tưởng, những tâm tình, các khát vọng của chúng ra, chúng ta làm gì? Chúng ta đi tìm người bạn và diện đối diện, chúng ta nói chuyện với họ. Hoặc viết một lá thư. Nếu quá gấp, chúng ta gọi điện thoại. Nếu hai người ở xa nhau quá, chúng ta gửi một điện tín hay vô tuyến truyền thanh. Chúng ta chuyện vãn với người bạn. Trong trường hợp đây cũng thế: chúng ta, người công giáo, chúng ta cầu nguyện, tức là chuyện vãn với Thiên Chúa. Cầu nguyện là một máy vô tuyến tuyệt vời, hoạt đông với một tốc độc kinh khủng, nối liền không phải một góc trời này với một góc trời khác, mà là nối liền đất với trời. Cầu nguyện là một cuộc chuyện trò, một buổi dốc bầu tâm sự với Chúa.
2) Thánh Gioan Đamacênô: "Cầu nguyện là nâng cao tâm hồn lên cùng Chúa". Nâng cao là một cử động từ thấp lên cao. Làm sao chúng ta có thể nâng cao linh hồn mình được. Tôi có thể nhấc bổng cánh tay tôi lên, lúc bấy giờ, cánh tay tôi di chuyển: có linh hồn, có phải cùng di chuyển như thế, trong khi cầu nguyện chăng? Không. Ngàn lần không. Tôi có thể ngước mắt lên, ngắm nhìn bầu trời bao la: Mắt tôi không di chuyển gì cả, chúng vẫn nằm lì tại chỗ, cái hướng dưới cao", từ dưới lên cao", chính là cái nhìn; có phải linh hồn cũng tự nâng cao như thế lúc nguyện cầu không? Không. Linh hồn vẫn tại vị trí cũ, nhưng các tư tưởng cũng như khát vọng của linh hồn tự tách lìa khỏi trái đất, khỏi mọi của cải, mọi lắng lo, mọi khốn đốn trần gian, và bay bổng lên, bay bổng lên nữa, bay bổng lên mãi, lên mãi cho tới ngai tòa Thiên Chúa. Cầu nguyện là một cuộc nâng cao lên tới Chúa.
Bạn sẽ nói: "Khi cầu nguyện, tôi vẫn thấy nguội lạnh, khô khan, tôi chẳng thấy gì cả?" Rồi gì nữa? Bạn muốn nói lời cầu nguyện của bạn ít hiệu lực và ít công nghiệp phải không? Chúng tôi nói rằng cầu nguyện là sự nâng cao một cuộc chuyện trò của linh hồn với Thiên Chúa. Của linh hồn nghịa là của trí khôn và của ý chí, chứ không phải của cảm giác tính. Cầu nguyện mà không cảm thấy gì, vẫn chỉ thấy khô khan, có thể là cầu nguyện nên, cầu nguyện hoàn toàn. Thường như thế đẹp lòng Chúa hơn và có công trạng hơn, lý do là vì nó đòi hỏi nhiều cố gắng hơn, và chứng tỏ chúng ta ít được thỏa mãn cá nhân hơn.
Thiên hạ bảo đó chính là lời các linh hồn đơn sơ, nhưng sốt sắng. "Các linh mục, các tu sĩ, các tín hữu thông thái mới biết cầu nguyện. Còn tôi! tôi đâu có học hành gì mà...!" Cầu nguyện là một cuộc chuyện trò. Vấn đề không phải là có học hay không mới nói chuyện được. Cầu nguyện là một sự nâng cao. Chẳng phải là các linh hồn đơn sơ tự nâng cao tâm hồn một cách hết sức nhẹ nhàng đó sao? Cầu nguyện là một cuộc trò chuyện với Chúa, một sự nâng cao linh hồn lên cùng Chúa. Chẳng phải Chúa yêu những linh hồn giản dị hơn sao, bởi vì thường thường họ khiêm nhượng hơn?
Sự dốt nát và thiếu kiến thức không phải là chướng ngại vật của việc cầu nguyện sốt sắng. Ai lại không thể học đọc kinh lạy Chúa, Kinh Kính Mừng, lần hạt Mân Côi? Có lời cầu nguyện nào cao siêu hơn
không? Một người không có học, nhưng biết cầu nguyện, sớm muộn sẽ hiểu biết nhiều điều về Thiên Chúa và linh hồn.
Có một Đức Giám Mục trên đường kinh lý địa phận, ghé thăm gia đình một bà lão. Người ta trình Người hay bà là tấm gương cho cả làng soi chung. Trong nhiều câu hỏi, Đức Giám Mục có hỏi bà thường hay đọc sách đạo đức nào nhất. "Thân lạy Đức Cha, con không biết đọc".
- Nhưng bà cầu nguyện nhiều lắm cơ mà?
- Thân lạy Đức Cha, con chỉ biết tràng hạt Mân Côi: Kinh lạy cha, kinh Kính Mừng, kinh Tin Kính. Một ngày con khởi sự đọc đến 10 lần, nhưng thường thì con không đọc xong.
- Tại sao vậy?
- Là vì khi con bắt đầu đọc: "Lạy Cha chúng con", con không hiểu sao Chúa có thể tốt lành đến mức cho phép một bà già khốn nạn như con được gọi Ngài là Cha. Điều đó làm con phải khóc và rồi con không thể nào đọc tiếp hết chuỗi được.
- A, này bà, đó là một lời cầu nguyện trị giá bằng tất cả những lời cầu nguyện của chúng tôi. Bà cứ tiếp tục và luôn cầu nguyện theo kiểu đó".
Cha sở họ Ars thường thấy một bác nhà quê trong nhà thờ người. Lắm khi ông ta mang theo cả dụng cụ, mai, xẻng, cuốc. Cha sở nhận thấy không bao gì bác cầm sách, cầm chuỗi gi cả. Ông chỉ việc nhìn trước mặc, nhìn nhà tạm. Một hôm cha hỏi: "Này bác, bác hãy nói cho tôi nghe, khi bác ở trong nhà thờ này, bác đọc kinh gì?" Bác nhà quê trả lời: "Thưa cha, thường con không thể cầu nguyện được. Lúc đó con nhìn Chúa Giêsu và Chúa Giêsu nhìn con. Cha sở thánh đã hiểu ông. Ước gì chúng ta cũng có hoặc cũng được lấy một tý của lời cầu nguyện của bác nhà quê đó.
Chúng ta hãy thơ ngây như cậu bé giúp lễ, khi đến trễ, đã bái gối chậm rãi rồi đi lấy bình rượu nước. Cha sở nhắc cậu rằng, trước hết, con phải cầu nguyện rồi". "Đâu?" "Vâng. Con đã nói: Lạy Chúa, con xin chào Chúa. Rồi con đi lấy rượu nước". Ngắn. Đơn sơ. Tuyệt.
Một hôm Anna đệ Guy Nhê (Anne de Guigné) hỏi mẹ:
Thưa mẹ, mẹ có thể cho phép con cầu nguyện mà không dùng sách khi dự lễ không?
- Để làm gì?
- Bởi vì con thuộc hết các kinh và con thường chia trí. Còn khi con nói chuyện với Chúa Giêsu, con không lo ra tí nào cả. Mẹ ạ, giống như khi nói chuyện với một người nào, mình biết rõ điều mình nói:"
- Thế con có gì nói với Chúa Giêsu nào?
- Con nói rằng con yêu mến Người. Rồi con nói với Chúa về mẹ, về những người khác, để xin Chúa biến tất cả nên trọn lành. Con nói với Người nhất là về những người tội lỗi". Rồi đỏ mặt một chút, cô bé nói thêm: "Rồi, con nói với Người biết con muốn được gặp Người lắm!".
Thánh Têrêxa Hài Đồng viết: Muốn được đắt lời, chẳng cần phải đọc trong sách một công thức hay ho đã được sáng tác theo hoàn cảnh; nếu quả thực như thế, tôi đáng người đời thương hại biết bao!...Đôi khi trí khôn tôi khô khan kinh khủng đến nỗi tôi không tài nào rút nổi lấy một tư tưởng đẹp cả. Lúc đó, tôi đọc rất chậm rải một linh Lạy Cha hay một kinh Kính Mừng. Chỉ các kinh đó mới làm tôi say sưa. Chúng nuôi dưỡng hồn tôi một cách thần diệu và rất đầy đủ cho linh hồn tôi".
Cầu nguyện có thể có mục đích thờ phượng Thiên Chúa, cảm tạ Ngài vì mọi ơn lành Ngài ban, kêu xin Ngài thứ tha mọi tội lỗi và khẩn cầu Ngài đổ tràn ơn thánh. Nhất là chúng ta cần phải kêu xin các ơn cần thiết và bổ ích cho phần rỗi chúng ta cũng như phần rỗi nhân loại. Chúng ta được phép cầu xin được của cải trần gian miễn sao xin với lòng tùng phục thánh ý Chúa.
Có hai loại cầu nguyện: cầu nguyện bằng môi miệng và cầu nguyện bằng tâm trí.
Kinh đọc ngoài môi xuất phát tự tâm hồn và được diễn tả qua lời nói. Các kinh hay nhất là kinh Lạy Cha, kinh Kính Mừng, kinh Tin Kính, các điều răn, kinh tin cậy mến, các kinh sớm chều, các kinh phụng vụ Giáo Hội, nhất là trong Thánh lễ. Khi bạn đọc các kinh đó bằng môi miệng thôi, mà tâm hồn không có, bạn có cầu nguyện không? Không. Cũng như đặt một chiếc máy hát thay chỗ bạn. Nó có thể cầu nguyện cho bạn, miễn là phải vặn dây trước...Cầu nguyện là một sự nâng cao tâm hồn, nâng cao con tim. Nếu thả lòng mình "đi chơi", thì làm gì có chuyện cầu nguyện đây!.
Bạn bảo: "Tôi không tìm thấy quyển sách kinh nào thích hợp cho tôi cả!"
- Bạn sẽ không bao giờ tìm được quyển sách đó. Lý do rất giản dị: không có. Không phải vì quyển sách đó được viết bậy bạ đâu, nhưng vì nó được viết do một người khác. Những tâm tình tác giả gợi lên, không đánh động bạn tí nào. Đúng lắm. Vì những tâm tình đó là của tác giả chứ đâu phải của bạn. Cầu nguyện không phải là sự nâng cao của linh hồn tác giả, song là của linh hồn bạn. Không gì riêng tư cho bằng cầu nguyện. Một em bé muốn nói chuyện với mẹ em có khởi đầu bằng chui vào thư viện để tìm một cuốn sách "chỉ nam nói chuyện" hay một quyển "hợp tuyển các lời chúc mừng" không? Dĩ nhiên là không. Em bập bẹ những tâm tình của chính em. Và bà mẹ chắc chắn sẽ khoái những công thức "dở đó", bởi vì con bà đã đặt trọn con tim vào đó.
Nguyện ngắm là một hình thức tâm nguyện. Nguyện ngắm là suy nghĩ về một chân lý hoặc một sự kiện tôn giáo với mục đích tỏ lòng tôn kính Chúa, để thổ lội với Ngài các nhu cầu của chúng ta và để được trở nên tốt lành hơn.
Nguyện ngắm thuộc tầm tay của mọi người, già trẻ, thông dốt. Mỗi người suy nghĩ về công việc làm của mình, về những vấn đề trần thế của mình. Chúng ta lại không thể suy nghĩ về việc phần rỗi sao? Chúa không đòi hỏi những suy tư sâu sắc cao siêu. Vài ý nghĩ đơn sơ, vài tâm tình tự con tim, một cái quyết định. Một kinh cầu nguyện, thế là hết. Với một chút thiện chí, không ai lại không thể thực hiện được bấy nhiêu. Nếu chúng ta thấy nhiều người dốt nát, nhiều anh chị em lao động, nguyện ngắm hằng ngày.
Để khích lệ bạn, tôi xin kể một câu chuyện nho nhỏ rút từ cuộc đời cha Allemand. Vị linh mục khả kính, đấng sáng lập các Hội đoàn thanh thiếu niên ở Mác xây (Marseille), đã bắt buộc 400 thanh thiếu niên dưới quyền người quản sóc phải nguyện ngắm mỗi sáng 15 phút. Những bạn trẻ này đều đang sống giữa chợ đời, với bao câu chuyện từ việc học hành tới việc thương mại. Thế mà, họ không bỏ nguyện ngắm ngày nào. Một bạn trẻ đã thuật lại: "Phương pháp nguyện ngắm tôi theo thật giản dị: Sau khi đọc xong kinh Chúa Thánh Thần, tôi đọc sách một tí, rồi suy nghĩ, rồi đọc tiếp, rồi lại dừng lại, lượm lặt những điều đã xúc động tôi; rồi tôi dốc lòng vài điều. Mười lăm phút trôi qua, tôi đọc kinh Trông cậy
(Sub tuum) Thế là xong". Chàng thanh niên đó vì bỏ bê nguyện ngắm, nên đâm ra sống bê bối. Nhưng mười lăm tháng sau, chàng lại bắt đầu tiếp tục, và vẫn trung thành theo phương pháp trên. Chúa đã dẫn chàng đến một mức nguyện ngắm rất cao, mà chính chàng cũng không biết. Khó ư...Thử coi!
Nguyện ngắm gìn giữ chúng ta trong ơn nghĩa thánh. Thánh nữ Têrêxa đã quả quyết: "Bạn hãy hứa với tôi mười lăm phút nguyện ngắm mỗi ngày, tôi sẽ hứa với bạn nước Thiên đàng". Thánh Anphongsô thêm: "Nguyện ngắm và tội trọng không thể nào đội trời chung".
4. Thế nào?
Một thiếu phụ xứ Canaan. Bà tiến tới xin Chúa Giêsu chữa bệnh cho con gái của bà: "Lạy Chúa, con vua David, xin thương xót tôi, vì con gái tôi bị quỷ dữ hành hạ. Chúa Giêsu cứ tiếp tục đi, không trả lời. Các môn đệ liền thưa Người: "Thầy ban cho bà ấy điều gì bà ấy xin đi, chứ bà ta cứ chạy theo lẽo đẽo la lối hoài". Chúa Giêsu đáp: "Ta chỉ được sai đến tìm các chiên lạc của nhà Israel, rồi Người tạt vào thăm một gia đình. Người thiếu phụ bước theo quỳ ôm chân Người và khẩn cầu: "Lạy Chúa, xin hãy giúp tôi".
- "Không được lấy bánh của con cái (dân Do Thái) mà ném cho con chó (lương dân Canaan), Chúa đáp.
Người thiếu phụ thưa lại: "Lạy Chúa, đúng thế, nhưng chó con cũng có quyền ăn những mụn bánh từ bàn chủ rơi xuống chứ".
"Bị thua", Chúa Giêsu liền bảo: "Này bà, đức tin của bà lớn thật! Bà muốn sao thì được vậy"! Và ngay từ giây phút đó, đứa con gái của bà được lành bệnh. (ỵ Mt 15; Mc 7).
Người thiếu phụ Canaan dạy chúng ta cách thức cầu nguyện đấy. Bà đã làm gì?
1) Chẳng đếm xỉa đến quần chúng, bà chỉ nghĩ đến Chúa Giêsu và đứa con gái bệnh hoạn ở nhà. Bà chăm chăm chú chú nài xin.
Chăm chú cầu nguyện, tức là nghĩ tưởng đến người chúng ta đang khẩn cầu và đến điều chúng ta trình bày.
Bên Ấn Độ, người ta có chế tạo nhiều "Máy xay kinh" tức là những bánh xe đã chép sẵn các công thức cầu nguyện vào đó. Anh em lương dân đến xin quay "bánh xe" đó và ngỡ mình cũng đang cầu nguyện. Họ chép môi uốn lưỡi, thì thầm những công thức mà không hề tưởng nghĩ đến người họ đang trò chuyện, và điều họ đang cầu xin. Họ quên rằng cầu nguyện là nâng tâm hồn lên cao, chứ không phải chỉ có chuyện khua môi chép lưỡi. Họ cầu nguyện chẳng chăm chú gì. Họ đáng lãnh nhận lời Chúa Giêsu trách móc người Biệt Phái: "Dân này chỉ thờ kính ta bằng môi mép, nhưng lòng nó xa ta". (Mt 15:8). Thánh Cyprianô hỏi: "Làm sao bạn hy vọng Chúa sẽ nghe lời bạn trong lúc chính bạn cũng không thèm nghe lời bạn!" Một thánh nhân khác nói: "Nhiều người đọc kinh thật nhiều, nhưng chỉ là công dã tràng xe cát biển Đông. Năm lời xuất phát tự đáy lòng có gái trị hơn năm ngàn câu nói bâng quơ không chú ý".
Chăm chú cầu nguyện là cố gắng hết sức đánh đuổi những chia trí. Sự chia trí luôn luôn là một tội và cướp mất giá trị của sự cầu nguyện phải không? Cần phải phân biệt. Chia trí hữu ý và chia trí vô ý.
Có dễ tránh chia trí không? Xin hãy lắng nghe câu chuyện sau đây: Một bác quê tự phụ không bao giờ chia trí trong khi cầu nguyện. Thánh Bernađô muốn chứng minh với bác điều ngược lại. Người bảo: "Này ông bạn, chúng mình hãy cam kết với nhau một điều. Nếu bạn đọc kinh lạy Cha mà không chia trí,
tôi sẽ cho bạn con ngựa của tôi". Bác nhà quê chấp nhận liền. Nhưng khi mới đọc nửa chừng, bác ta dừng đọc quay hỏi thánh nhân: "Ngài cũng cho luôn cả dây cương nữa chứ?" Thánh nhân trả lời: "Chẳng ngựa mà cũng chẳng cương hết gì cả, bởi vì ông ban đang chia trí đấy! Ông chỉ được tôi chúc lành cho thôi". Chúng ta đừng hy vọng được may mắn hơn. Trong khi cầu nguyện, chúng ta thường nghĩ đến đủ loại "dây cương". Những thứ chia trí dồn dập kéo đến. Chúng ta hãt tránh các chia trí tự ý.
2) Người thiếu phụ Canaan làm gì? Bà tự thấy mình bị khinh dể, bị so sánh với loài chó. Bà cứ để người ta nói. Bà cầu nguyện với lòng khiêm cung.
Khiêm cung cầu nguyện, đó là nghĩ mình không đáng được nói với Chúa và nhận lãnh ơn Thánh Ngài.
Chúng ta là ai? Là người hành khất của Thiên Chúa. Một người nghèo xơ xác đến cạnh bạn rồi ra lệnh: "Phải cho tôi. Tôi có quyền tôi đòi hỏi điều đó". Chắc bạn sẽ trả lời: "Tôi mắc nợ gì anh. Cút đi!" Một người ăn mày khác đến năn nỉ: "Tôi là kẻ khốn nạn, xin ông thương tôi!" Bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ cảm xúc và bạn cho ngay.
Hai người lên đền thờ cầu nguyện. Một người biệt phái, một người thu thuế. Người biệt phái nghênh ngang cầu nguyện: "Lạy Chúa, con cám đội ơn Chúa, vì con không phải như người ta, nào là trộm cướp, tham nhũng, dâm tà, cũng chẳng như tên thu thuế kia. Một tuần con ăn chay hai lần và của cải con đem phân phát đến một phần mười". Người biệt phái tự mãn tự đại. Từ đỉnh kiêu ngạo. Ông tự nhiên tưởng mình là chủ nợ của Thiên Chúa.
Còn người thu thuế trái lại. Đứng tự xa xa và ngước mắt lên trời cũng không dám. Nhưng ông đấm ngực than thở: "Lạy Chúa, xin thương tôi, vì tôi là kẻ tội lỗi". Kẻ tội lỗi! Đó là lời tố cáo rất đau đớn với tiếng tự ái của chúng ta, nhưng lại bảo đảm cho chúng ta được ơn phúc nơi Chúa. Đó là tiếng kêu của David khóc lóc tội mình để khẩn cầu ơn thứ tha. Đó là tiếng kêu của chàng thanh niên phung phá chê ghét bước đường lầm lỗi và tìm lối trở về nhà cha. Đó là tiếng kêu của tất cả các bậc vĩ nhân mà Chúa đã đoái thương kéo từ đống bùn nhơ tội lỗi để nâng lên tột đỉnh thánh thiện. Chúa Cứu Thế kết luận: "Ta bảo các ông hay: Người thu thuế khi trở về nhà, đã được nên công chính, còn tên biệt phái thì không. Vì ai tự nhắc mình lên sẽ bị hạ xuống, còn kẻ tự hạ sẽ được nhắc lên. (Lc 18:8-14).
Ngay Cựu Ước đã tuyên bố "Thiên Chúa nghiêng mình xuống nghe lời kẻ khiêm nhượng cầu xin" (Ps 101:18) và "Lời cầu nguyện khiêm cung bay thẳng lên chốn trời cao" (Eccli 35:2).
3) Người thiếu phụ xứ Canaan làm gì? Bà hy vọng hết mức. Không gì có thể khiến bà thất vọng: dù các môn đệ tỏ thái độ ít vồn vã và ít hứa hẹn, dù Chúa Giêsu im lặng đến lạnh lùng, dù Người từ chối khẳng khái và có vẻ quyết liệt đến ghê rợn. Bà cầu nguyện với lòng tin tưởng vững vàng.
Vững tin cầu nguyện. Là hy vọng vững vàng Thiên Chúa, nhờ công nghiệp Chúa Giêsu Kitô, sẽ nhận lời chúng ta nguyện xin. Lòng tin tưởng vững vàng gây nên nhiều phép lạ. Người thiếu phụ xứ Canaan vừa mới thí nghiệm xong, Chúa Giêsu liền bảo bà; "Đức tin bà lớn thật. Bà muốn sao thì được như vậy!" (Mc 7:29). Và ngay từ phút đó, con gái bà được khỏi bệnh.
Một thiếu phụ, đã từ 12 năm qua, mắc bệnh băng huyết. Bà chạm vào gấu áo của Chúa Giêsu. Chúa quay lại bảo."Hỡi con, hãy vững tin, đức tin con đã cứu con" (Mc 5:34).
Phêrô bước xuống thuyền, đi trên mặt nước tiến đến cùng Chúa Giêsu, nhưng thấy gió thổi mạnh, ông phảt sợ. Thế là ông bắt đầu chìm xuống nước. Tức khắc Chúa giang tay nắm lấy ông và nói: "Hỡi người
kém tin, tại sao lại hồ nghi?" (Mt 4:31). Chúa Giêsu không trách móc ông vì đã đi trên mặt biển, nhưng vì ông đã mất lòng tin tưởng. Một hôm Thầy Chí Thánh bảo các môn đệ: "Nếu đức tin chúng con lớn bằng hạt cải, chúng con sẽ di chuyển được cả núi đá" (Mt 17:20).
Lòng tin vững vàng là chiếc bình chúng ta dùng để múc ơn thánh nơi nguồn mạch. Bạn dùng một chiếc bình lớn ư? Bạn sẽ múc được nhiều. Một bình nhỏ ư? Bạn sẽ được ít. Bạn không có bình nào ư? Bạn sẽ chẳng múc được gì!.
Tại sao lại phải cầu nguyện với lòng tin tưởng vững mạnh? Bạn thưa gì với Chúa khi đọc kinh cậy? "Lạy Chúa tôi, tôi trông cậy vững vàng...Vì Chúa là Đấng phép tắc và lòng lành vô cùng, đã phán hứa sự ấy chẳng có lẽ nào sai được! "Thiên Chúa chẳng phải là Cha và là Cha tốt lành nhất sao? Nếu con cái các ông xin bánh, các ông lại đi lấy hòn đá cho chúng nó sao? Nếu nó xin trứng, các ông lại đưa cho nó bọ cạp ư? Vậy nếu các ông dẫu quái ác, sánh với Thiên Chúa là chính sự nhân lành, mà còn biết lấy điều tốt lành cho con cái, thì Thiên Chúa sẽ ban điều lành gấp bội phần cho những kẻ cầu xin Ngài" (Lc 11).
Bạn lại bảo; "Tôi không đáng được nhận lời" Có thể. Bởi sức riêng bạn, bạn không làm gì được cả, nhưng nhờ công nghiệp Chúa Giêus Kitô, bạn làm được mọi sự. Con Chúa nhập thể, đời sống Người, công việc Người, những đau khổ Người chịu, cuộc tử nạn của Người: chẳng phải là bấy nhiêu công nghiệp vô biên đấy ư?
Những công nghiệp đó không thuộc về bạn sao? Và Thiên Chúa sẽ từ chối bạn nhân danh Con Ngài vì công nghiệp Người mà cầu xin sao? Không. "Ta nói thật, tất cả những điều các con xin cùng Cha Ta nhân danh Ta, Ngài sẽ ban cho các con" (Jn 16:23).
4) Người thiếu phụ Canaan làm gì? Bà kêu xin mà không được gì cả. Bà xin thêm một lần nữa: vô ích. Lần thứ ba, bà được nhận lời. Bà cầu nguyện với lòng bền đỗ.
Bền tâm cầu nguyện, là cứ tiếp tục cầu nguyện dù Thiên Chúa trì hoãn lời chúng ta kêu cầu.
Bạn muốn vài thí dụ ở đây ư? Người bất toại trong phúc âm cầu xin được khỏi bệnh từ 38 năm rồi.
Bà Monica khẩn nài cho Âu Tinh, con bà, được cải tà quy chánh. Hằng ngày, bà tăng gia lời cầu nguyện, khóc lót, ăn chay, hãm mình. Một hôm bà thất vọng, đến hỏi ý kiến Thánh Ambrôsiô. Ví Giám Mục trả lời: "Bà cứ yêu trí, đứa con của bao nhiêu nước mắt không thể nào hư mất được". Mười năm đằng đẵng, con bà nay đã trở lại.
Một dụ ngôn trong Phúc Âm sẽ giúp chúng ta dễ hiểu vấn đề. Giữa đêm khuya, một người kia có người bạn vừa đi du hành về đói khát mệt nhọc ghé qua. Ông ta chẳng còn gì sẵn để đãi bạn cả. Làm sao đây? Ông dậy gõ của người láng giềng. Từ bên trong có tiếng vọng ra: "ai đó" "Người lân cận của bác đây. Tôi đang cần ổ bánh mì cho người bạn vừa mới đi xa về!" "Thôi ông để tôi yên đi: Cửa đã đóng rồi, con cái và tôi nữa, đã nằm kỹ trong giường cả rồi. Tôi không chỗi dậy được" "Cần lắm bác ơi". Rồi ông ta bắt đầu gõ cửa lớn, đập cửa sổ, la hét ầm cả xóm. Kết quả ra sao? Người láng giềng chỗi dậy, lấy bánh đưa cho ông, không phải để thỏa mãn lòng ông láng giềng, nhưng để trút khỏi tên "ăn mày" không hợp thời hợp cảnh (Lc 11).
Chúng ta cần tưởng lại rõ ràng quang cảnh đó. Dân quê xứ Palestina ngày nào lo nướng bánh ngày đó chứ không hề nghĩ đến những cuộc viếng thăm ban đêm. Người Đông phương sau khi hoàng hôn buông xuống, không thích du hành, như thể họ bị ám ảnh một nỗi mê tín lơ sợ bóng đêm. Người trong bài dụ
ngôn bị dồn vào thế bất ngờ. Ông ta chỉ còn cách chạy kêu cứu người hàng xóm mà ông biết có tính lo xa. Song vấn đề thực gay go. Các nhà đều đóng kín cửa khi bóng tối đã trở về bao trùm vũ trụ. Mọi người trong gia đình nằm dài bên cạnh nhau trên chiếu hoặc trên thảm, đang ngon giấc dưới ánh sáng leo lét của ngọn đèn chong, trong một căn nhà duy nhất đã được biến thành phòng ngủ. Không thể nào chỗi dậy, đi kiếm một vật gì, ra mở cửa rồi trở về nằm nghỉ mà không làm rộn giấc ngủ cả nhà. Người láng giềng khó tính có lý chữa mình đấy chứ. Chúng ta hiểu được vì sao ông ta để người hàng xóm phải nài xin nữa. Tuy nhiên, cuối cùng ông cũng đành phải chấp nhận lời người đồng xóm kêu cầu. Sự đến không phải lúc khiến ông cam chịu điều mà chắc chắn ông đã không làm chỉ vì tình thương. Thật đúng câu tục ngữ: "Hãy gõ cửa, gõ mãi, gõ nữa đi, người ta sẽ mở cửa cho bạn".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro