Chương 2. Đời sống siêu nhiên
ĐỜI SỐNG SIÊU NHIÊN
1. Được cứu ra khỏi nước.
Lệnh Pharaon truyền cho toàn dân: "Tất cả con trai trong dòng tộc Do Thái, các ngươi hãy ném hết xuống sông".
Một thiếu phụ Do Thái vừa sinh một con trai. Thấy con khôi ngô kháu khỉnh, biết làm sao đây? Bà đã giấu được ba tháng trời. Biết chuyện không xuôi, bà liền lấy một chiếc thúng bằng sợi đã tráng nhựa, đặt con vào, đem thả giữa đám lau bên dòng sông. Maria, chị đứa bé, đứng cách đó một khoảng cách để theo dõi sự thể.
Nàng công chúa, con vua Pharaon, xuống sông tắm. Nhìn thấy chiếc thúng giữa đám lau, nàng sai tỳ nữ tới nhấc lên. Mở thúng. Một đứa trẻ đang khóc. Nàng thấy thương. Lúc đó, chị của đứa trẻ tiến lại gần thưa: "Bẩm công chúa có bằng lòng để tôi đi kiếm một thiếu phụ Do Thái lo bú bớm trẻ thơ này không?".
- Được, cô đi kiếm đi.
Thiếu nữ chạy đi gọi mẹ.
- Công chúa bảo: Bà hãy nhận lấy em bé này và nuôi nấng tử tế, tôi sẽ trả công hẳn hoi.
Người mẹ đón nhận con đưa về nuôi nấng. Khi đứa bé đã khôn lớn, bà đem nó lại cho công chúa. Nàng đã nhận làm con nuôi và đặt tên em là Moise, nghĩa là đã vớt lên khỏi nước, (Ex 2: 1-10).
Đứa trẻ bị liệt vào số phải hủy diệt trong giòng sông Nil, đã được cứu và sống trong triều đình vua Pharaon. Nếu không thì cậu cũng mang một số phận như những người dân Do Thái khác, phải lăn lộn với những công việc nặng nhọc: cũng phải làm việc như một tên nô lệ.
Nhưng được giáo dục trong cung vua, Moise đương nhiên thuộc giai cấp tự do, hơn thế nữa, thuộc giai cấp cao nhất trong xã hội, với nền giáo dục tinh luyện tư tưởng, với lời nói tư cách, phong độ xử thế của cậu. Nói tắt, cậu bắt đầu sống một cuộc sống mới và cao quí.
Áp dụng vào trường hợp linh hồn chúng ta, nhờ ơn thánh hoá, linh hồn chúng ta sẽ thấy được một đời sống siêu nhiên, đời sống thần linh.
Nếu tôi hỏi: "có bao nhiêu sự sống?" nhiều người không ngần ngại trả lời: có ba sự sống: Sự sống thực vật mà chúng ta sống giống như cây cỏ. Sự sống động vật có cảm giác, giống như loài thú vật. Sự sống trí khôn, riêng biệt cho loài người chúng ta. Có thế thôi sao? Chúng ta có ba sự sống kết thành một, đó là đời sống tự nhiên. Nhưng người Kitô hữu sống trong tình trạng ơn thánh, còn có thêm sự sống siêu nhiên.
Vậy sự sống siêu nhiên là gì? Là một phần thêm vào đời sống tự nhiên. Cái phần thêm này, chúng tôi muốn tìm hiểu và trình bày ra đây.
Tiên tri Balaam, được lệnh vua xứ Moab sai đi nguyền rủa dân Do Thái. Ông cỡi lừa ra đi. Kìa một thiên sứ xuất hiện chặv đường nó. Lừa cái nhất định không chịu tiến. Nổi giận, tiên tri lấy gậy đập túi bụi. Lừa liền nói"
- "Này tôi đã làm gì...?"(Num 22).
Lừa biết nói: Lạ qúa! Nó đã cảm thấy cái gậy đập vào mình. Nhưng không có gì lạ đâu. Cái tính cảm giác đối với nó là một đặc điểm tự nhiên. Nhưng một con vật nói được! tiếng nói, theo bản tính loài vật là một cái gì ban thêm, vượt trên bản tính nó. Đó là điều siêu nhiên, trên tự nhiên.
Thiên Chúa đã dựng nên con người có xác và hồn. Linh hồn kết hợp với xác trở nên một sự sống tự nhiên. Tuyệt! Nhưng Thiên Chúa còn muốn cho loài người một cái gì hơn thế nữa: một sự tham dự vào đời sống của Chúa, là đời sống thần linh. Sự tham dự vào đời sống thần linh này, chính là nhờ ơn thánh hoá. Với ơn này, con người, vẫn còn giữ nguyên sự sống tự nhiên của mình, và họ có thêm ngay ở đời này sự sống của Chúa.
Một ví dụ khác: Đây cây tầm xuân. Nó chỉ trổ sinh những bông tầm xuân, những bông hồng dại. Có gì lạ đâu. Đó là điều tự nhiên, hợp bản tính của nó. Nhưng nếu ai đem ghép một nhánh hồng đẹp vào thân cây tầm xuân, rồi chờ đợi. Cây tầm xuân dại, sẽ trổ sinh những bông hồng đẹp tươi. Điều đó - đối với cây tầm xuân dại - không phải là một điều tự nhiên, nhưng là một cái gì mới lạ thêm vào bản tính tự nhiên, thêm vào sự sống của nó.
Ơn thánh hóa cũng vậy. Là sự tham dự vào bản tính và cuộc sống thần linh, nó không phải là một điều tự nhiên thuộc bản tính con người chúng ta, nhưng đã được ban thêm cho bản tính tự nhiên của chúng ta.
Sự tham dự và bản tính và đời sống thần linh hệ tại đâu? Nói cách khác, ơn thánh hóa đem lại cho linh hồn chúng ta bản tính thần linh phải không? Chắc chắn là không, nghìn lần không. Vì nếu thế, thì chúng ta là Thiên Chúa mất rồi. Vậy sự thật như thế nào?
Đây, ơn thánh hóa thông truyền cho linh hồn một sự sống siêu nhiên - không đồng đều và y hệt - nhưng tương tự, giống như đời sống Thiên Chúa. Ơn thánh không làm cho chúng ta thành Thiên Chúa, nhưng giống hình ảnh Thiên Chúa.
Vậy đời sống ơn thánh và đời sống Thiên Chúa giống nhau ở điểm nào? Đây. Đời sống riêng của Thiên Chúa là biết mình và yêu mình vô biên. Trên trời, chúng ta sẽ được sống chính sự sống thần linh này: chúng ta sẽ biết Thiên Chúa như Ngài biết Ngài, chúng ta sẽ yêu Ngài như Ngài yêu Ngài, chúng ta sẽ dự vào - mặc dầu một cách có hạn - đời sống của chính Ngài. Còn ngay từ trần thế này, nhờ ơn thánh hoá, mặc dầu không hoàn toàn, chúng ta cũng được tham dự vào chính đời sống này. Ơn thánh hóa đem lại cho linh hồn khả năng biết được Thiên Chúa như Ngài, yêu Thiên Chúa như Ngài tự yêu Ngài, sống đời sống thần linh của Ngài. Ơn thánh hóa sẽ biến đổi linh hồn suy tư, yêu mến và hành động với tư cách một người, trở thành cũng một con người, hoàn toàn người, sẽ suy tưởng, sẽ yêu mến, sẽ hành động một cách giống Thiên Chuá.
Thực ra, ơn thánh và vinh quang thiên đàng chỉ là một. Ơn thánh là khởi đầu của vinh quang. Ơn thánh chính là quả sồi, còn vinh quang chính là cây sồi đã được nẩy nở đầy đủ. Quả sồi không phải là cây sồi, nhưng nó sẽ trở thành cây sồi, nó đã mang trong mình cây sồi. Ơn thánh chính là nụ hoa, vinh quang là đoá hoa. Ơn thánh là rạng đông, vinh quanh là mặt trời sáng láng.
Ơn thánh hoá, theo thánh Gioan là hạt giống của Thiên Chúa. Vinh quang, ở trên cao, chỉ là sự phát triển của ơn thánh ở dưới trần. "Ơn thánh và vinh quang, thánh Tôma nói, cũng là một thứ".
2. Đời sống quá vắn vỏi.
1) Đời sống siêu nhiên: hoàn hảo nhất!
Ngày nay, người ta đề cập tới nhiều vấn đề. Vấn đề xã hội. Vấn đề hoà bình. Vấn đề kinh tế. Còn nhiều, nhiều nữa. Tất cả các vấn đề này chỉ có ích, nếu chúng ta không xao lãng vấn đề chính yếu, vấn đề cuộc đời. Bạn nhìn xem, mỗi sáng, cuộc sống vùng dậy trên thế giới như thế nào! Cuộc sống thức dậy. Người người ra đi vội vã, tuôn tới các xưởng chế tạo, các tiệm buôn và cơ sở bàn giấy ồn ào. Những chuyến tàu điện rú còi khắp đường phố. Những chiếc ô tô đua nhau ấn nút ga đó đây. Bác nông phu vác cầy bừa ra đồng, gieo mạ hoặc gặt những bông lúa vàng. Nhưng có một vấn đề: Thử hỏi xem trong đoàn người vội vã đó có bao nhiêu người tự hỏi: "Tôi đi làm, tôi bận tâm khó nhọc, để làm gì? Đâu là mục đích đời tôi? Đất hay trời? thân xác hay linh hồn? Thời gian hay vĩnh cửu?" Và tất nhiên, bạn sẽ đồng ý với chúng tôi. Đó mới là vấn đề quan trọng nhất trong mọi vấn đề.
Cuộc sống tự nhiên mà ta vẫn thường gọi là đời người có nghĩa gì? "Người ta gào. Người ta kêu. Đó là sống. Người ta kêu, người ta bước ra: đó là chết" (Mery). Vậy đời sống tự nhiên là gì? "Đời sống uổng phí. Một chút yêu đương; một chút thù ghét, để rồi chào ra đi! Đời ngắn quá! Một chút hy vọng, một
chút thơ mộng! Rồi giã từ!" Kinh Thánh gọi cuộc đời này là một cái bóng, một cơn gió thổi qua, một làn khói dập dờn tan biến, một ngọn cỏ dưới lưỡi hái: nó ngả đầu và tàn héo.
Điôgênê, nhà tư tưởng, đã cất tại chợ Athènes một cửa hàng lịch sự, phía trên cửa ông viết hàng chữ: "Ở đây có bán cái khôn" Một người giầu có trong thành sai ngay đầy tớ đem ba đồng vàng tới hỏi xem Điôgênê mua được bao nhiên khôn ngoan. Ông chủ tiệm cầm tiền và viết cây này: "Trong mọi việc hãy xét tới mục đích". Lời châm ngôn quả rất khôn ngoan hay cho người giầu có bỏ tiền ra mua. Ông ta ra lệnh ghi khắc câu đó bằng chữ vàng trong nhà ông.
Bạn đọc thân mến, chúng ta cũng hãy ghi lời này vào linh hồn chúng ta. Bạn hãy xét tới mục đích đời sống tự nhiên: đó là cái chết. Mục đích của đời sống siêu nhiên thì sao? Nó vô cùng tận. Nếu bạn sống trong tình trạng ơn thánh, cái chết tự nhiên của bạn không phải như nhiều người thường nghĩ tưởng. Nếu biết rõ, cái chết đối với bạn sẽ là niềm hân hoan to lớn cuối cùng của bạn trên đời dương thế. Tại sao? Vì, từ chỗ không chắc chắn, bạn bước vào nơi vững chắc muôn đời. Từ chỗ có thể mất, trở nên không thể mất được nữa; từ đời sống ơn thánh đời này, bạn bước vào đời sống vĩnh viễn trên trời. Đời sống siêu nhiên là cuộc đời hoàn toàn nhất. Chỉ có đời sống này mới đáng quan tâm, mới đáng kể. Còn cuộc sống tự nhiên này mau qua lắm, như Phúc Âm đã gọi: Thế gian!
Ông Thomas More, Thủ tướng nước Anh, bị tống ngục. Vì không chịu phản bội đức tin Công Giáo để theo nhà vua. Ông đã bị kết án tử hình. Vợ hiền tới thăm và hỏi chồng:
- Tại sao mình không lo cứu sống?
- Này em, theo em nghĩ, thì anh sống ở trần gian này được bao lâu nữa?
- Sức khoẻ của anh hứa hẹn được ít nhất hai mươi năm nữa?
- Em đề nghị cho anh một hành đống hết sức điên dại: để sống 20 năm mà phải hy sinh cả muôn đời!
Ông Thủ tướng đã hiểu giá trị đời sống siêu nhiên. Chúng ta hãy vất bỏ đi tất cả, chịu mất hết, nhưng không chịu để mất đời sống siêu nhiên này.
2) Đời sống siêu nhiên bắt đầu từ ngày chịu phép Thánh Tẩy.
Bạn đã chịu phép rửa tội lâu rồi. Bạn có biết một người đã chịu phép rửa tội như thế nào không? Hàng năm, cho tới khi chết, thánh Vinh Sơn Ferriê đều tổ chức ăn mừng ngày chịu phép rửa tội. Dịp này, người cho tổ chức để dâng lời tạ ơn Thiên Chúa bằng một thánh lễ trong nhà nguyện xưa người đã được lãnh nhận phép rửa tội lúc mới lọt lòng mẹ.
Louis IX, vua nước Pháp, thích ký tên là Louis de Poissay, tên làng mà vua đã lãnh nhận phép rửa tội. Đối với vua, đời sống chỉ thực sự bắt đầu với ơn thánh hóa. Vua nói: "Trẫm chỉ sợ có một điều, đó là tội trọng. Nó sẽ phế bỏ sự sống ơn thánh trẫm đã lãnh nhận được ở Poissy. Với trẫm chỉ có điều này là đáng kể".
Cha De Smet de Termonde vị thừa sai xứ cao nguyên đồi núi Rochester, kể chuyện một cụ già tám mươi đã cúi đầu nhận phép rửa tội do chính tay ngài, và kể từ đó, cụ già bắt đầu sống cuộc sống đầy hứa hẹn, khích lệ và có sức cảm hóa thực sự. Hai năm sau, lúc sắp tắt thở, người ta hỏi xem cụ bao nhiên
tuổi. Cụ già khả ái đáp: "Tôi mới lên hai. Đời tôi chỉ mớt bắt đầu tính từ ngày tôi chịu phép rửa tội. Còn 80 năm trước là quãng đời chết khô!"
Ngày rửa tội cao cả, trọng vọng thay: Bạn có nghĩ tới với một lòng thâm sâu cảm tạ không?
Biết bao trẻ em đã chết không được lãnh nhận phép rửa tội, mà phải loại ra khỏi đời sống thiên đàng. Khắp nơi còn biết bao anh em ngoài Giáo Hội, ngay cả trên giải đất thân yêu của chúng ta nữa. Còn hơn bao triệu người chưa được ơn lãnh nhận phép rửa tội. Bạn, bạn không quan tâm, không băn khoăn sao? Thiên Chúa, qua phép rửa tội, đã cho bạn đời sống siêu nhiên? Bạn có biết ơn không?
3) Đời sống siêu nhiên vừa tầm tay hết mọi người.
Á thánh Gilles, là thầy trợ sĩ hết sức đơn sơ, tưởng tượng sự ngu dốt của thầy là cả một trở lực để yêu Chúa. Thánh Bonaventura đã khai mở cho thầy hay. Thầy la lên: "Sao, một người ngu dốt như tôi mà có thể yêu mến Chúa như một người thông thái sao?" Thánh Bonaventura còn nói thêm: Một bà già nghèo có thể yêu Chúa hơn cả một vị tiến sĩ thần học nữa". Thầy dòng liền chạy ra ngoài, tràn ngập vui sướng, kêu la ầm ỹ: "Hỡi những người đơn sơ, hãy nghe này: hãy nghe này, hỡi các bà tốt lành: các ông các bà có thể yêu mến Thiên Chúa hơn cả Cha Bonaventura". Hễ ai có lòng yêu mến Chúa, là có ơn thánh hoá.
Ơn thánh hóa vừa tầm tay hết mọi người. Giữa người thành thị văn minh khôn khéo nhất nhưng không có ơn thánh hóa và người dân quê nghèo khó có ơn thánh hóa, là cả một chân trời cách biệt, mà phần lợi chắc chắn về tay người nông dân nghèo hèn. Nếu một người giầu có mất sự sống siêu nhiên và một người khó nghèo được ơn thánh tô điểm, thì người nghèo khó nghèo là người giầu có, còn người giầu lại là kẻ khó nghèo: người nghèo sống, người giầu chết.
4) Đời sống siêu nhiên dễ chịu lắm.
Để sống trong ơn thánh có đòi hỏi gì khó khăn không?
Giữ các giới răn, khó lắm? Không. Các giới răn Chúa không nặng nề đâu (1 Ga 5:3). Ngược lại, cái ách người tội lỗi mới nặng nhọc." Thánh Kinh đã khóc than thay cho họ: "Chúng tôi đã bị kiệt sức trên con đường bất chính, sai lạc và chúng tôi đã đi theo con đường khó nhọc. (Kn 5:1). Bạn cứ hỏi người kiêu căng thì sẽ biết. Không bao giờ họ được bình tâm, ngay cả lúc ngủ. Cứ hỏi người ham mê chạy theo tiền bạc. Họ liều lĩnh xông pha vào những nơi nguy hiểm, đập đầu bóp trán tính đếm không ngừng. Mất của là cả một thế giới tàn bạo đè trên mình họ. Lời lãi lại vội lao họ vào những cuộc tìm kiếm mới. Họ không biết tới an nghỉ. Hãy hỏi người xa xỉ ăn chơi phung phá. Danh dự họ, linh hồn họ, khô héo hết. Nhưng tiếng lương tâm đay nghiến hÄng lẽo đẽo theo đuôi cái tội họ như hình với bóng. Thử hỏi anh chàng ghen tương hiềm thù coi. Hạnh phúc người khác là hình phạt đầy đọa họ. Tha nhân của họ càng lên cao, họ càng dìm mình trong cái bần tiện, cái ghê tởm đáng ghét. Người tội lỗi chạy theo những con đường chông gai, sỏi đá, lầy lội. Và lời trách móc trong sách Gương Phúc sau đây nhắm thẳng vào họ:
"Người ta không sợ vất vả nhọc nhằn ngày đêm chỉ vì một điều chẳng giá trị gì và theo một lời hứa hão huyền. Thật xấu hổ! Còn đối với một hạnh phúc, một của cái bất diệt ơn thánh hóa một vinh quang không tàn phai, thì người ta uể oải và không chịu khó lấy một tý" (Gương Chúa Giêsu (Gương Phúc) 3:3)
Một vấn đề. Bạn có sống không? Nói rõ hơn: hiện bạn có sống trong tình trạng ơn thánh không? Nếu có, nguyện xin Chúa gìn giữ bạn sống mãi! Nếu bạn đang dìm mình trong tình trạng tội trọng, thì bạn ơi,
đừng trì hoãn một giây nào nữa. Mau lên, trước khi tiếp tục những trang sách này, bạn hãy ăn năn tội cách trọn đi, với một lòng nguyện hứa đi xưng tội hết sức sớm có thể. Và bạn sẽ sống!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro