Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16. Tội trọng

TỘI TRỌNG

1. Chàng phung phá ra đi.

Một người kia có hai đứa con. Con thứ nhất đến thưa cha: "Xin cha trao phần gia tài của con cho con". Và người cha đã trao.

Khi đã gom góp tất cả, chàng tẩy đi phương xa phung phá trụy lạc (Lc 15).

Lẽ ra người cha đó nên đáp lại: "Này con phần gia tài của con, cha sẽ trao cho con ngày con trưởng thành lập nên sự nghiệp. Còn bây giờ cha chỉ phải lo lắng cơm áo cho con thôi". Người cha có thể trả lời: "Con ơi con! Sao con lại muốn bỏ cha? Con không được hạnh phúc sao? Sống bên cha con còn thiếu thốn gì nữa? Ôi! Cha hy vọng mai ngày con sẽ là cây gậy nâng đỡ cha lúc tuổi già, sẽ là nguồn an ủi cho chuỗi ngày cuối đời cha. Cha hy vọng mai ngày con sẽ đứng bên gường cha chết, để lãnh lời chúc lành cuối cùng cha ban. Cha hy vọng bàn tay con sẽ vuốt mắt cho cha và dòng lệ con sẽ đổ cha hòa trên phần mộ cha. Ôi! Con ôi! Cha đau xót biết bao! Cha xin con, vì mái tóc bạc phơ này, vì những giọt lệ đang rơi xuống trên bàn tay con, con đừng nhẫn tâm đối với tuổi già của cha. Hãy đợi một thời gian. Hãy để cha chết bình an. Hãy thương cha". Người cha có thể thốt ra những lời thảm thiết đó. Nhưng không, ông đã nhượng bộ.

Đứa con lên đường, không buồn tiếc, chàng bước ra khỏi ngưỡng cửa gia đình. Không thèm liếc nhìn lại đằng sau, không buồn đổ lấy một giọt nước mắt trên căn nhà cũ kỹ, trên người cha già buồn khổ. Chàng ra đi, đôi tay tham lam xiết chặt túi tiền, hứa hẹn trăn nghìn lạc thú mới mẻ. Ôi căn nhà đau khổ, khi phải nhìn thấy bao nhiêu gia tài sự nghiệp do tổ tiên dành dụm ngày nay tiêu tan chỉ vì lạc thú tục tằn chóng qua. Chàng ra đi muốn hưởng thụ tính tự do mình, sống độc lập, rời bỏ một người cha sẽ ngăn cản chàng không được sống thỏa ý trai, trốn khỏi một xứ có quá nhiều bộ mặt quen thuộc làm cớ buộc chàng phải sống dè dặt. Phải chăng đó là câu chuyện của người tội lỗi.

Người cha, chính là Thiên Chúa. Đứa con thứ, chính là tội nhân. Một ngày kia, căn nhà thân phụ bỗng đè nặng trên mình người trai trẻ. Chàng lỗi luật Thiên Chúa, trong việc quan trọng, với ý thức cũng như thỏa ý hoàn toàn. Chàng đã phạm tội trọng. Chàng lên đường ra đi xứ lạ, tách lìa khỏi Thiên Chúa.

Thỉnh thoảng chúng ta có nghĩ đến tội ác xấu xa thế nào không? 1) Tội trọng tấn công Thiên Chúa Ngôi Cha. Tội trọng xúc phạm đến uy quyền Ngài. Thiên Chúa chỉ huy trời đất tuân phục. Còn tội nhân, một con sâu đất, lại dám nói: "Tôi không phụng sự Ngài!. Tội nhân xúc phạm đến lòng nhân lành của Thiên Chúa Ngôi Cha. Có gì hắn có mà hắn không nhận được nơi Ngài? Không khí hắn thở, bánh trái hắn ăn, áo quần hắn mặc, thân xác, linh hồn, sự sống, tất cả đều do Thiên Chúa. Tội nhân vong ơn bạc nghĩa, quên hết mọi ơn lành để xúc phạm đến vị ân nhân. Cặp mắt

hắn dùng để nhìn vào những hành động xấu xa; trí khôn, hắn hiến cho những mối tình vương vấn khốn nạn, bẩn thỉu quá!

2) Tội trọng tấn công Chúa Giêsu, Ngôi Con. Người Anh Cả của chúng ta, bạn nghĩa thiết của chúng ta, vị thủ lãnh của chúng ta. Trong linh hồn tội nhân, tội muốn đóng định Chúa Kitô khi lập lại chính những nguyên nhân đã khiến Chúa bị đóng đinh. Tội lỗi sẽ bắt buộc Người chết thêm một lần nữa như thể lần thứ nhất chưa đủ hiệu nghiệm (Hb 6:6). Đối với tội nhân, tội lỗi khiến cuộc tự nạn của Chúa Giêsu Kitô hóa nên vô ích, bởi vì tội lỗi ngăn trở hiệu quả ơn cứu chuộc trong linh hồn tội nhân. Tội lỗi khiến trái tim Chúa Giêsu phải buồn phiền thống khổ, khi trao cho ma quỷ một linh hồn đã được Giá Máu Người cứu chuộc, chỉ vì lạc thú một phút giây.

Người ta thuật lại câu chuyện hoàng tử bị ám sát. Đức vua đến bên gường thăm con và hỏi xem có thể làm được gì để giúp đỡ không? Hoàng tử thưa: "Thưa cha, cha hãy tha tội cho tên sát nhân!" Đức vua cảm động. Ngài tức tốc truyền lệnh dẫn tên sát nhân đến bên gường người hấp hối. Vừa thấy hắn bước vào, Đức vua liền bảo: "Đây, ngươi đang đứng trước nạn nhân của ngươi. Tội đó đáng chết. Chính nạn nhân của ngươi khẩn khoản xin cho ngươi được sống. Để cho người vui lòng, ta sẽ tha chết cho ngươi. Bây giờ, ngươi hãy nói cho ta biết, ngươi sẽ làm gì cho hoàng tử, nếu vết thương của hoàng tử được lành?"

Và tên sát nhân lạnh nhạt trả lời: "Tôi sẽ giết thêm một lần nữa!"

Đó cũng chính là lời nói của kẻ phạm tội trọng. Hắn không nói bằng môi miệng, nhưng bằng lòng trí, bằng hành vi. Có thể nói, hắn đóng đinh con Thiên Chúa lại lần thứ hai, Đấng đã dùng cái chết để cứu hắn khỏi phải chết.

3) Tội trọng tấn công Chúa Thánh Linh. Ngôi Ba. Khi ban Bí Tích Thanh Tẩy, vị linh mục bảo: "Hỡi thần dư dáy, xéo đi, nhường cho Thánh Linh Thiên Chúa". Tội nhân đảo ngược lại chính lời nói đã biến hắn thành người Kitô hữu: "Hỡi Thánh Linh Thiên Chúa, hãy xéo đi, nhường chỗ cho thần dơ dáy!" Chúa Thánh Linh cư ngụ thật sự trong linh hồn chính nhân, tựa hồ trong một ngôi đền. Còn tội nhân, tội nhân không ngần ngại xúc phạm đến không phải là một đền thờ bất động, một thánh đường bằng đá, nhưng là một đền thờ sống động, tức là linh hồn hắn.

2. Chàng phung phá khánh tận...

Khi chàng thanh niên đã phung phá hết gia tài, cũng là lúc đói kém khinh khủng nổi dậy hoành hành khắp vùng, chàng bắt đầu cảm thấy túng thiếu. Chàng đi giúp việc một người trong xứ và được họ trao công tác nuôi heo, chàng ao ước được ăn cám heo, nhưng cũng chẳng có mà ăn. (Lc 15).

Nỗi khốn khó của chàng trai hoang tàn tượng trưng cho nỗi thống khổ của người tội lỗi.

Đâu là hậu quả của tội lỗi? Tội trọng làm mất ơn Thánh Sủng trong chúng ta. "Ơn Thánh Sủng trong một linh hồn còn đáng giá hơn cả vũ trụ" (Thánh Tôma). Chúng ta phải nói sao về việc này đây? Mất ơn Thánh Sủng còn thiệt hại hơn mất cả những gì quí hóa nhất trong vũ trụ.

Bạn hãy nghĩ tới chiếc bóng điện. Tội trọng cắt đứt dòng điện: đèn phụt tắt. Bạn hãy nghĩ đến thân xác con người. Tội trọng cắt đứt mạch máu chuyển thông: chi thể chết đứng. Bạn hãy nghĩ đến cây nho. Tội trọng chặn đứng dòng nhựa lưu thông: cành nho bị khô héo.

1) Ơn thánh sủng ban cho linh hồn trở nên thánh thiện, công chính, đẹp lòng Chúa. Tội trọng khiến linh hồn trở nên ghê tởm trước tôn nhan Thiên Chúa. Bạn hãy tập trung những quái vật giữa loài người và thú vật; bạn hãy chồng chất bệnh hoạn, ôn dịch, phong hủi...phải chăng đây là vẻ ghê tởm của một linh hồn sống trong tình trạng trọng tội? Linh hồn còn gớm ghiếc hơn nhiều. Khi thấy ma quỉ hiện hình, thánh Catarina thành Sienna đã la lớn: "Tôi thà đi chân không trên than hồng lửa bỏng suốt đời còn hơn là thấy lại con quái vật đó". Thế mà, linh hồn tội lỗi cũng khủng khiếp như quỉ đấy.

2) Ơn thánh sủng biến chúng ta thành đền thờ Thiên Chúa ba Ngôi chí thánh. Tội trọng đuổi Chúa ra khỏi linh hồn.

Có một vụ trộm cướp phạm thánh đã xẩy ra trong một ngôi thánh đường. Nhiều nhân vật vô lương tâm dám bẻ cửa đền thánh và đập phá nhà tạm. Quân cướp tóm lấy bình thánh có chứa Mình Thánh Chúa Kitô và mang đi như thể một món đồ kim khí tầm thường. Phạm thượng! Cử chỉ của người tội lỗi còn bi đát hơn. Khi phạm tội trọng, tội nhân xua đuổi Chúa, không phải là ra khỏi một ngôi đền chết, một thánh đường bằng đá, nhưng là một đền thờ sống động, linh hồn mình.

Một hôm, một nhà thờ nơi Chúa ngự trị đã bao năm trường "được" biến thành một viện bảo tàng trần tục. Ngọn đèn trước kia tỏa sáng trước nhà tạm, giờ đây đã biến mất. Nơi trước kia là bàn thờ và nhà tạm, giờ đây qua ánh sáng chiếu từ các khung cửa kính người ta chỉ còn thấy những mảnh vụn tồi tàn của những tượng điêu khắc hay những bia đá trên mộ. Người đặt chân tới đây, giờ đây không còn cất mũ bái chào nữa. Không còn bái quì để thờ phượng Chúa nữa. Linh hồn sống trong tình trạng tội trọng cũng giống như một ngôi thánh đường bị xúc phạm. Thiên Thần không còn theo linh hồn đó khắp nơi để thờ lạy Chúa nữa. Chỉ có ma quỉ mà linh hồn đã quý chuộng hơn Thiên Chúa. Khi Giuđa phản bội Thầy, Satan đã làm gì? Satan đã xâm nhập vào linh hồn ông. Satan cũng vào mỗi linh hồn phạm tội trọng. Dĩ nhiên Satan không nhập vào đó với tất cả "lập hữu" (subsistance) của nó, nhưng thật sự nhập vào bằng cách hậu quả "quỉ tính" bằng các tư tưởng xấu xa nó khêu gợi ra, các hành vi tội ác nó cám dỗ và thúc đẩy tội nhân thực hiện. Satan định cư ở đó. Satan chỗi dậy cùng với tội nhân, kè kè bên cạnh tội nhân khi làm việc, lúc đi đường, khi đến nhà thờ, rồi lẽo đẽo theo khắp nơi. Linh hồn đó là một sào huyệt cho bọn quỉ dơ dáy nương thân.

3) Ơn thánh sủng biến chúng ta nên con cái Thiên Chúa: Anh em, bạn hữu và chỉ thể sống đống của Chúa Kitô, con cái của Mẹ Maria, anh em với các Thánh, các thiên thần và của mọi người công chính tại trần gian. Tội trọng biến chúng ta thành những địch thù với Thiên Chúa và nô lệ cho ma quỷ. Thiên Chúa ghét tội lỗi, tạo sao? Vì tội lỗi xúc phạm đến toàn hảo của Ngài, xúc phạm đến chính Ngài, nếu Ngài không ghét tội, Ngài sẽ không còn phải là Thiên Chúa nữa. Thiên Chúa ghét tội như thế nào? Bằng một sự thù ghét vô biên. Bạn hãy dùng trí tưởng tượng cộng hết mọi sự thù ghét của loài người, của ma quỉ, rồi đem nhân gấp trăm, ngàn vạn lần. Như thế vẫn chưa bằng sự thù ghét của Thiên Chúa đối với tội trọng. Người tội lỗi sẽ tìm thấy bạn hữu ở đâu? Ở trên Thiên Đàng ư? Làm gì có? Tất nhiên Thiên Chúa ghét tội lắm rồi; các thần thánh với mối dây kết hiệp mật thiết với Thiên Chúa tốt lành nên cũng ghét cay ghét đắng tội lỗi. Ở dưới trần gian này ư? Cũng không. Người lương thiện tự nhiên có ác cảm với những người gian ác; ngay cả người xấu cũng khinh dể chúng. Trong hỏa ngục ư? Đừng hòng. Quỷ dữ chỉ muốn đầy đọa họ. Người tội lỗi chẳng tìm đâu ra được bạn hữu cả. Phải. Họ sẽ còn tìm gặp anh em chị em, song là giữa đám ma quỉ giữa đoàn người trầm luân, giữa đống cặn bã của nhân loại: quân vô đạo, phạm thượng, sát nhân, rượu chè, trụy lạc, trộm cướp: tất cả mọi phường gian ác thế giới đã cưu mang ngay từ nguyên thủy.

4) Ơn Thánh Sủng biến chúng ta thành những người thừa kế nước trời. Tội trọng khiến chúng ta đáng lãnh hình phạt hỏa ngục. Không cải tà quy chánh, đời đời bạn sẽ không bao giờ được nhìn thấy

dung nhan Thánh Chúa, bạn sẽ đau khổ vì lửa thiêu đốt, đau khổ vì lương tâm cắn rứt, đau khổ vì tuyệt vọng.

5) Ơn Thánh sủng cho linh hồn có khả năng lập nên công nghiệp. Tội trọng tiêu hủy mất mọi công nghiệp đã tích trữ. Dầu bạn có được mọi công nghiệp của tất cả các Thánh Tông Đồ và tử đạo, chỉ một tội trọng thôi cũng đủ hủy diệt tất cả. Linh hồn là một lâu đài nguy nga bị tàn lụi dưới ngọn lửa. Tội trọng cướp mất khả năng lập nên công mới. Bạn hãy phát cả gia tài sản nghiệp cho người nghèo khó đi; bạn hãy chinh phục cả thế giới đi; bạn hãy lao thân vào biển lửa đi: mọi việc đó đều vô ích, nếu bạn còn sống trong tình trạng tội trọng.

6) Ơn Thánh Sủng đem lại an bình và hoan lạc. Tội trọng hành hạ, vò xé linh hồn bằng sự cắn rứt trong lương tâm. Tội trọng nô lệ hóa linh hồn. Khi tội nhân lao mình theo tiếng gọi dục tình, họ tự phụ khi dừng bước giữa đường hoặc ít ra, khi tránh được sự thái quá. Nhưng một khi họ tuột xuống con dốc phũ phàng. Sự choáng váng càng ngày càng đưa họ xa Thiên Chúa, chìm sâu hơn trong vũng lầy. Bossuet nói: "Một khi đã bị giác quan lôi cuốn và bị men rượu thôi miên, lý trí sẽ không còn sức tự trách nhiệm về mình cũng như không thể biết cơn say sưa sẽ đưa mình đi đâu...! Đời sống nhục dục là gì khác nếu không phải là một luân phiên từ say mê đến ngao ngán và từ ngao ngán đến say mê, còn linh hồn thì luôn luôn bất định giữa cơn sốt đang dịu lại và cơn sốt đang bùng phát!" "Tội lỗi giống như nước mặn ngoài biển, mà người đắm tàu nuốt vào miệng để giải khát, nó chỉ tổ làm cho cơn khát càng thêm gay gắt". Đúng thế! "Không có an bình cho người bất lương" (Is 48:22).

Hậu quả của tội lỗi như thế đó. Đây chúng tôi xin trình bày chung dưới một hình thức cụ thể hơn. Quỉ hiện ra với bạn và bắt bạn ký bản giao kèo sau đây: "Tôi ký tên dưới đây. với ý thức đầy đủ và đồng ý hoàn toàn, tôi long trọng tuyên bố từ bỏ hết mọi của cải của tôi có: Sự sống linh hồn, vẻ đẹp linh hồn, chức vị làm con Thiên Chúa, làm anh em, bạn nghĩa và chi thể sống của các thánh trên trời và mọi người lành dưới thế, làm đền thờ Chúa Thánh linh và Ba Ngôi Thiên Chúa, làm kẻ thừa kế nước trời. Mọi công nghiệp tôi đã lập được và sẽ lập, sự bình anh lương tâm. Tôi trao phó trọn xác hồn tôi cho ma quỉ và tôi muốn bị thiêu đốt với nó đời đời trong hỏa ngục.

Ký bản tuyên ngôn đó đi! Quỉ bảo thế. Ồ bạn run ư, bạn lùi bước ư? Chính bạn, khi phạm một tội trọng, bạn ký tờ giao ước ác ôn đó, không phải trên giấy trắng với mực đen, nhưng thật sự tự tay ký tờ giấy đó trong cuốn sách "Lương tâm" bạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro