Sơn Trung Nhân
Chương 1 ( a )
Ánh trăng tản ra một mùi hương già cỗi, mỗi ngày vẽ ra quỹ đạo mọc đằng Đông, lặn đằng Tây. Dải sáng vàng lợt đầu xa là con sông vàng sóng gợn, mang theo hơi giá từng tấc ngoằn ngoèo trườn qua đầu vai hắn, chảy về phía năm tháng xa xôi vô tận cùng tương lai u ám.
Nhắm mắt lại, tựa vào song cửa.
Bên ngoài cửa sổ là trúc hải xanh tươi được làn trăng cọ rửa, rì rào dội lại như sóng thần lặng yên.
Cuối cùng, mỗi người đều gặp được một người. Nhạc dứt ngọc trao tiên về cõi, áo mơ kéo rách vẫn chia phôi(1), nhưng sau chót sẽ riêng có một người. Là ngẫu ngộ duy nhất, là vấn vương duy nhất, là si me duy nhất, là gắn bó duy nhất, là cô đơn duy nhất, là thứ duy nhất không thể quên cũng duy nhất không thể cầu trong cả cuộc đời.
-----
1. Nguyên văn: " Văn cầm giải bội thần tiên lữ, vãn đoạn la y lưu bất trú" từ bài Mộc lan hoa của Án thù thời Tống. "Văn cầm" chỉ Trác Văn Quân nghe tiếng đàn Tư Mã Tương Như mà bỏ theo chàng, "giải bội" chỉ thần nữ trong truyền thuyết tặng ngọc bội từ biệt tình lang, mặc áo tiên bay về trời. Ý nói cuộc tình nào cũng ngắn ngủi, tương phùng rồi ly biệt
-----
Mà hắn. Hắn gặp được y.
" Anh nói đêm hôm đó anh bước vào cuộc đời tôi, lẽ nào tôi không bước vào năm tháng của anh? Khi anh nhìn tôi, lẽ nào bóng tôi không in vào tròng mắt của anh?"
Nhiều năm sau đó, mỗi khi nhớ lại, đêm hètrong quá khứ lại hiện ra rõ ràng trước mặt. Rừng nói xa xôi cách trở, nhà cửa cỏ dại mọc dày. Đêm khuya gió núi thổi qua mí tóc, hắn tuổi trẻ thanh tú đứng giữa rừng hoang. Bên gồn ngọc bội ngân như nước chảy, ống tay áo thoang thoảng hương hoa, quần áo trên người cũng nhuốm sơn cảnh ngày hè, lãng đãng màu khói lục.
Chỉ một cái búng tay chớp mắt, quá khứ liền như vậy hiện ra.
Năm Thái Hoà thứ hai mươi ba.
Gió qua rặng trúc mang theo tiếng rền xào xạc, hoà vào tiếng nước róc rách từ một khe suối nào đó không rõ xa gần. Hắn dừng lại, trong chốc lát ngắn ngủ lại nhớ tới cố hương, ở quê nhà đêm xuân mưa táp vào cửa sổ cũng là những âm thanh như vậy, tuỳ nghi tự tại, lại không quấy rầy mộng đẹp.
Mùi hoa nồng nàn thuận gió bay đến chẳng biết từ nơi nào, trong đêm hè mùi hương ấy âm u mà thanh lãnh dụ người. Quay đầu định tìm nơi hương bay ra. Nhưng ngoài đốm sáng lập loè của đàn đón ăn đêm, bầu trời không trước mắt đen như mực. Vì thế đành tiếp tục dò dẫm bước lần giữa khe suối và sườn đá.
Rừng trúc không biế rộng cỡ nào, đi mãi vẫn chưa tới bìa rừng.
Bỗng nhiên kẽ hở giữa những đọt trúc ló ra một tia le lói, hắn kinh ngạc, rồi hối hả theo ánh sáng kia mà tiến, quả nhiên là chỗ có người. Trước sau ba bốn gian khiêm tốn, bố trí cũng lịch sự tao nhã, đèn lồng trước cửa đong đưa trong gió đêm, hắt ra quầng sáng mờ nhạt, dường như là ánh sáng đã thấy ban nãy.
Hắn tiến lên gõ cửa.
Khuyên cửa chạm đâu thú đã hơi gỉ sét, tiếng đập cồng cộc vang lên mồn một trong đếm, hắn không khỏi giật mình. Hai phiến cửa đã lạt màu son chầm chậm tách đôi, người tới mở là một tiểu đồng có đuôi mắt đai như mắt hồ ly, mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt cùng dáng điệu lanh lợi, chưa nói đã cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, "Vị khách này, có việc gì sao?"
Sắp canh ba mà quần áo tiểu đồng vẫn chỉnh tề khiến hắn hơi chột dạ. Tiểu đồng nom sắc mặt khách, đôi mắt hồ ly đảo một vòng rồi toét miệng cười, "Công tử nhà tôi nói nghe thấy tiếng chân người giẫm lên lá cây sàn sạt, đoán là có khách đến chơi, bảo tôi an vận tử tế ra chào. Vị đây cần gặp công tử nhà tôi ư? Hay có việc gì khác?"
Hắn vừa cười cừa phân bua, "Tại hạ ngang qua đây chẳng may bị lạc, nơi rừng sau núi thẳm, lại không thiếu dã thú đi hoang, thật chẳng an toàn cho lắm. Vốn định tìm hộ dân lánh tạm nhưng quanh đây tịnh không thấy bóng nhà, đành xin ý chủ nhân, liệu có thể tá túc một đêm?" Nói xong lại cười bất đắc dĩ.
Tiểu đồng cười hì hì, "Ra vậy, vừa khéo cậu tôi chưa đi ngủ! Tôi vào thưa cậu một tiếng, xin cứ chờ ở đây..." Rồi thuân tay khép cánh cửa lại.
Tâm tình vừa thả lỏng, liền nghe thấy tiểu đồng lảnh lót bên trong, "Công tử, công tử, ngoài cửa có vị khách áo xanh!"
Vị khách áo xanh?
Hắn thấy tức cười, cúi đầu nhìn xuống, quả là một thân lục sắc, lại giãn môi tủm tỉm. Vị khách áo xanh... Xưng hoi vừa vặn như in lại đúng mực.
Đèn lồng soi đường mờ mờ tỏ tỏ, hắn ở ngoài cửa bồi hồi chờ.
Trong rừng trúc, tiếng gió, tiếng con trùng, tiếng nước, tất cả đều tịch mịch. Thi thoảng có phiến trúc rơi nghiền thong thả, thong thả, đáp xuống đất nhẹ tênh.
Không lâu sau, tiểu dồng có đôi mắt hồ ly trở ra, " Công tử nhà tôi nói khách đứng ngoài đi qua đi lại, sợ chờ lâu sốt ruột, mời quá bộ vào nhà!" Hắn bèn theo vào cửa.
Vừa xoay mình, tiểu đồng lại khẽ "A!" lên, "Người khách có mùi hương thật dễ chịu!" Đăm chiêu một lát, hếch cằm cười, " Đúng rồi, cái này cậu tôi có dạy, gọi là thơm nức như lan..."
Hắn cười theo, cũng không nói gì. Hai người bước đi thong thả, loáng thoáng nghe thấy tiếng vọng rì rầm từ khe suối phía xa. Giữa những bước chân, ngọc bội trên người hắn ngân nga như nước xuôi, trong trẻo như suối reo mỏm đá, tự thân đã là một mạch ngầm khác của mùa hạ đêm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro