Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Bài Học

Vài ngày sau đêm uống rượu đầy ám ảnh, A Tủa thực hiện nước cờ tiếp theo của mình. Lão ta thông báo trước mặt các bô lão và cha của Páo rằng, đã đến lúc Páo phải trải qua bài kiểm tra cuối cùng để trở thành một người đàn ông, một thợ săn thực thụ. Lão ta, với tư cách là thầy mo và là thợ săn giỏi nhất, sẽ đích thân dẫn Páo vào Rừng Ma, một khu rừng rậm hiểm trở mà người thường không dám bén mảng tới, trong ba ngày ba đêm.

Lời tuyên bố đó được cả bản làng đón nhận như một vinh dự lớn lao. Cha của Páo tự hào đến mức không nói nên lời. Chỉ có Mỷ, khi nghe tin, là mặt mày tái mét.

Đêm trước ngày đi, nàng lén lút gặp Páo bên bờ suối.

"Hay là anh đừng đi nữa,"

Mỷ thì thầm, tay siết chặt lấy tay Páo.

"Em sợ lắm. Em không thích cậu A Tủa. Ánh mắt ông ấy nhìn anh... lạ lắm."

Páo, tâm trí vẫn còn đang bị choáng ngợp bởi những lời lẽ về "sức mạnh" và "bản năng" của A Tủa, gạt đi nỗi lo của người yêu.

"Em lo vớ vẩn. Cậu chỉ muốn dạy anh trở thành một người đàn ông thôi mà. Anh phải đi. Để còn xứng đáng với em, để còn bảo vệ được em."

Cậu ta hôn lên trán Mỷ một cái thật kêu, rồi quay lưng bước đi, lòng đầy háo hức và kiêu hãnh. Cậu ta không hề thấy được nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt của Mỷ. Cậu ta không biết rằng, chuyến đi này, sẽ là dấu chấm hết cho con người cũ của cậu ta.

Sáng hôm sau, họ lên đường.

Khu rừng rậm chào đón họ bằng một sự im lặng chết chóc. Ánh mặt trời bị những tán lá cổ thụ che khuất, chỉ còn lại những vệt sáng lờ mờ chiếu xuống thảm lá mục ẩm ướt. Không khí nồng nặc mùi đất, mùi lá cây mục rữa và mùi của những con thú vô hình.

A Tủa không còn là một trưởng bối điềm tĩnh nữa. Lão ta biến thành một con báo. Mỗi bước chân đều im lặng, mỗi cử động đều chính xác. Lão ta bắt đầu bài học của mình.

"Im lặng,"

lão ta thì thầm.

"Hãy lắng nghe. Nghe tiếng gió, tiếng lá cây, tiếng thở của khu rừng. Mày phải hòa làm một với nó."

Họ cùng nhau theo dấu một con hươu lớn. A Tủa không chỉ dạy Páo cách nhìn dấu chân. Lão ta dạy Páo cách "ngửi".

"Ngửi đi,"

lão ta nói, chỉ vào một đống phân hươu vẫn còn mới.

"Mùi sợ hãi. Nó biết chúng ta đang theo dõi. Nó đang chạy trốn. Mày phải cảm nhận được nỗi sợ hãi của nó. Phải thích thú với nó. Đó mới là bản năng của kẻ đi săn."

Họ lầm lũi theo dấu suốt nhiều tiếng đồng hồ. Cuối cùng, họ cũng tìm thấy nó. Con hươu đang uống nước bên một con suối nhỏ. Nó đẹp một cách hoàn hảo.

Páo giương nỏ lên, nhưng A Tủa đã cản lại.

"Từ từ. Hãy ngắm nhìn nó đã. Nhìn vào sự sống đang run rẩy trước mũi tên của mày. Hãy tận hưởng khoảnh khắc mày nắm giữ sinh mạng của kẻ khác."

Sau một hồi, lão ta mới gật đầu.

"Bắn đi."

VÚT!

Mũi tên tẩm độc lao đi, cắm phập vào cổ con hươu.

É...é...é...!

Con hươu kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã quỵ xuống. Nó vẫn chưa chết, bốn chân vẫn còn đang giãy giụa một cách tuyệt vọng.

A Tủa rút con dao đi săn sắc như dao cạo ra, nhưng lão ta không kết liễu nó ngay. Lão ta kéo Páo lại gần, bắt cậu ta phải nhìn.

"Nhìn đi. Nhìn vào sự bất lực của nó. Đây là luật của tự nhiên. Kẻ mạnh sẽ sống. Kẻ yếu sẽ phải chết, hoặc phải phục tùng."

Chỉ đến khi con hươu đã gần như lịm đi, A Tủa mới bước tới, dùng dao cắt một đường ngọt lịm, kết thúc sự đau đớn của nó. Máu tươi nóng hổi phun ra, nhuộm đỏ cả dòng suối.

A Tủa không rửa tay. Lão ta nhúng ngón tay của mình vào dòng máu ấm nóng đó, rồi quay lại, vẽ một vệt dài lên trán Páo.

"Giờ thì cháu đã thực sự là một thợ săn,"

lão ta nói, giọng nói trầm đục, vang vọng giữa khu rừng im lặng.

"Cháu đã nếm được mùi vị của cái chết."

Páo đứng đó, sững sờ. Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi. Cảm giác ấm nóng của dòng máu chảy xuống mặt. Cậu ta nhìn vào đôi mắt của A Tủa, và lần đầu tiên, cậu ta không thấy một người cậu. Cậu ta thấy một con quỷ. Và cậu ta, lại không hề cảm thấy sợ hãi. Cậu ta chỉ cảm thấy một sự hưng phấn kỳ lạ, một sự liên kết đen tối vừa được hình thành giữa hai người.

Khi màn đêm buông xuống, họ dựng trại trong một hang động nhỏ. Họ xẻ thịt hươu, nướng trên đống lửa. Mùi thịt nướng thơm lừng hòa quyện với mùi khói, tạo nên một không khí đầy nguyên thủy.

Sau khi đã ăn uống no say, A Tủa lấy ra một bầu rượu lớn.

"Uống đi. Rượu mừng chiến thắng của chúng ta."

Đó là một loại rượu thuốc rất mạnh. Chỉ vài bát, đầu óc Páo đã quay cuồng. Cậu ta kiệt sức sau một ngày dài đi săn, và giờ lại say mèm. Cậu ta nằm dài ra bên đống lửa, cảm thấy hoàn toàn tin tưởng và phó mặc cho người cậu của mình. Cậu ta yếu ớt, cậu ta bị cô lập, và cậu ta đã sẵn sàng.

Con mồi đã hoàn toàn rơi vào bẫy.

Páo nằm dài ra bên đống lửa, đầu óc quay cuồng. Men rượu thuốc của A Tủa mạnh đến mức khiến cả hang động như đang chao đảo. Cơ thể cậu ta rã rời sau một ngày dài đi săn, nhưng tinh thần lại đang hưng phấn một cách kỳ lạ. Mùi máu, cảm giác quyền lực khi cướp đi một sinh mạng... tất cả hòa quyện với hơi men, tạo thành một thứ thuốc kích thích nguy hiểm.

A Tủa ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát. Lão ta thấy được sự mơ màng, sự mất cảnh giác trong mắt Páo. Con mồi đã hoàn toàn thả lỏng. Đã đến lúc.

"Cơ thể cháu có vẻ mỏi mệt rồi,"

A Tủa nói, giọng nói trầm đục của lão ta vang vọng trong hang động.

"Sau một cuộc đi săn, một chiến binh phải được thanh tẩy, nếu không tà khí của con thú sẽ ám vào người. Cháu cởi đồ ra đi. Cậu sẽ làm cho cháu một bài thông khí huyết bí truyền của các thầy mo. Để xua đi tà khí, và để truyền năng lượng của núi rừng vào người cháu."

Páo, trong cơn say, nghe những lời đó như một câu thần chú đầy ma mị.

"Bí truyền...?"

"Đúng vậy,"

A Tủa đáp, đôi mắt lão ta trong bóng tối sáng lên.

"Chỉ những chiến binh mạnh nhất mới được nhận. Cởi ra đi. Đừng để tà khí ngấm vào xương tủy."

Bị choáng ngợp bởi uy quyền, sự thần bí và men rượu, Páo ngoan ngoãn làm theo. Cậu ta lảo đảo đứng dậy, run rẩy cởi bỏ từng lớp quần áo bằng da thú. Chẳng mấy chốc, cậu ta đã hoàn toàn trần truồng, cơ thể cường tráng của cậu ta hiện ra lấp loáng dưới ánh lửa bập bùng, trông như một pho tượng đồng hun.

"Tốt,"

A Tủa nói.

"Nằm sấp xuống."

Páo nằm xuống tấm da thú ấm áp. A Tủa bắt đầu nghi lễ của mình. Lão ta không chạm vào Páo ngay. Lão ta lẩm nhẩm những câu thần chú bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa mà Páo không hiểu. Rồi, lão ta lấy ra một chiếc lọ sành nhỏ.

"Đây là dầu xương hổ, được ngâm với mật gấu và rễ cây mật nhân,"

lão ta nói.

"Nó sẽ giúp khai thông kinh mạch, làm cho sức mạnh của cháu dồi dào hơn."

Lão ta đổ thứ dầu đặc quánh, có màu hổ phách và mùi thơm nồng nàn gây mê hoặc ra tay mình. Hơi ấm từ đống lửa làm cho thứ dầu nóng lên. Rồi, lão ta áp cả hai lòng bàn tay của mình lên tấm lưng trần của Páo.

"Á...!"

Páo khẽ rên lên. Cảm giác ấm nóng, trơn trượt lan tỏa khắp lưng cậu.

Bàn tay của A Tủa bắt đầu di chuyển. Ban đầu, đó là những động tác xoa bóp mạnh bạo, dứt khoát. Lão ta day, lão ta miết, lão ta dùng khuỷu tay ấn sâu vào từng thớ cơ của Páo.

"Hự... á... đau...!"

Páo rên rỉ, cơn đau khiến cậu ta tỉnh rượu đi một chút.

"Đau thì mới thông,"

A Tủa gầm gừ.

"Phải phá vỡ sự tắc nghẽn, thì năng lượng mới chảy vào được!"

Nhưng rồi, những động tác bắt đầu thay đổi. Bàn tay của lão ta trở nên mềm mại hơn, trơn trượt hơn. Nó không còn chỉ xoa bóp. Nó đang vuốt ve. Nó lướt từ vai, xuống lưng, rồi dừng lại thật lâu ở cặp mông mẩy, căng tròn của Páo.

"Cơ mông của cháu rất tốt,"

lão ta bình phẩm, giọng nói đã có chút khàn đi.

"Đây là nơi tích tụ sức mạnh của một người đàn ông. Phải chăm sóc nó cho kỹ."

Bàn tay của lão ta bắt đầu xoa nắn cặp mông của Páo, một cách chậm rãi, đầy tính toán. Rồi ngón tay của lão ta từ từ trượt xuống, lướt qua khe mông, "vô tình" chạm nhẹ vào cái lỗ đít vẫn còn trong trắng của Páo.

"Ứ...!"

Páo giật nảy người, cả người căng cứng lại.

"Cậu... cậu làm gì vậy...?"

"Thanh tẩy,"

A Tủa đáp, giọng nói như thôi miên.

"Tà khí hay tụ lại ở đây. Phải khai thông nó. Thả lỏng ra, Páo."

Ngón tay của lão ta, trơn trượt vì dầu, bắt đầu di chuyển một cách táo bạo hơn. Nó không còn chỉ chạm nhẹ nữa. Nó đang khám phá. A Páo, trong cơn say và sự choáng ngợp, không biết phải làm gì, chỉ có thể nằm im, để mặc cho sự xâm phạm kỳ lạ đang diễn ra. Một cảm giác vừa ghê tởm, vừa... kích thích một cách bệnh hoạn.

Và rồi, A Tủa chuyển mục tiêu.

"Đây,"

lão ta nói, bàn tay di chuyển ra phía trước,

"là nơi năng lượng của đàn ông tụ lại nhiều nhất. Cội nguồn của sự sống. Phải khai thông nó thì con thú bên trong cháu mới thực sự thức tỉnh."

Bàn tay của lão ta tóm lấy con cặc đang bắt đầu cương cứng của Páo.

"Á... đừng... cậu ơi...!"

Páo hoảng hốt, cố gắng lật người lại.

"NẰM IM!"

A Tủa gầm lên, dùng sức mạnh của mình đè chặt Páo xuống.

"Đây là nghi lễ! Chống cự lại là bất kính với thần linh!"

Lão ta bắt đầu tuốt lặp con cặc của Páo, một cách điêu luyện và đầy kinh nghiệm. Bàn tay chai sạn của lão ta ma sát vào làn da nhạy cảm, tạo ra một cảm giác mà Páo chưa bao giờ biết đến.

"Thấy không?"

A Tủa thì thầm.

"Năng lượng đang được giải phóng. Con thú đang gầm lên."

Páo không còn suy nghĩ được gì nữa. Cậu ta bị nhấn chìm trong một cơn lốc của cảm giác. Lỗ đít thì bị một ngón tay khuấy đảo, con cặc thì bị một bàn tay tra tấn. Mùi thảo dược, mùi rượu, mùi cơ thể của A Tủa, tất cả hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ thuốc mê hủy diệt. Cậu ta bắt đầu rên, những tiếng rên không kiểm soát.

"Ứ... ừm... cậu... cậu làm gì vậy... đừng... nó... nó sắp... Á...!"

Cơn cực khoái đầu tiên của Páo bởi một người đàn ông khác đến một cách bất ngờ và dữ dội. Cậu ta gồng cứng người, bắn ra trong một tiếng hét bị dồn nén. Dòng tinh dịch nóng hổi bắn tung tóe, dính cả lên tay của A Tủa và tấm da thú bên dưới.

Páo gục xuống, thở hổn hển, đầu óc trống rỗng.

Cậu ta đã bị xâm phạm. Ranh giới đã bị phá vỡ.

Páo nằm đó, úp mặt xuống tấm da thú, toàn thân run rẩy. Cơn cực khoái điên cuồng đã rút đi hết sức lực của cậu, để lại một sự trống rỗng và ghê tởm. Cậu ta có thể cảm nhận được dòng tinh dịch của chính mình đang chảy ra, dính nhớp trên đùi. Cậu ta vừa bị chính người cậu ruột của mình, dùng tay làm cho bắn ra. Cậu ta không dám ngẩng đầu lên. Cậu ta xấu hổ đến mức chỉ muốn chết đi.

Không khí trong hang động chìm trong im lặng, chỉ còn lại tiếng lửa trại kêu lép bép và tiếng thở hổn hển của Páo.

Một lúc lâu sau, A Tủa mới cử động.

Lão ta không nói gì. Lão ta bình thản đi đến bên nồi nước đang sôi trên đống lửa, lấy ra một chiếc khăn vải sạch, nhúng vào nước ấm. Lão ta vắt khô, rồi từ từ đi lại chỗ Páo.

"Ngồi dậy đi,"

lão ta nói, giọng nói vẫn điềm tĩnh một cách đáng sợ, như thể chuyện vừa xảy ra là một việc hoàn toàn bình thường.

Páo không dám cãi lại. Cậu ta run rẩy ngồi dậy, vội vàng lấy tay che đi con cặc đã mềm oặt của mình. A Tủa quỳ xuống trước mặt cậu ta, dùng chiếc khăn ấm, bắt đầu lau chùi. Lão ta lau sạch vệt tinh dịch trên tay mình, rồi lại lau lên bụng và đùi Páo, một cách cẩn thận, gần như là dịu dàng.

Sự "chăm sóc" này còn kinh khủng hơn cả hành vi xâm phạm ban nãy. Nó bình thường hóa tội ác, nó xóa đi ranh giới giữa đúng và sai.

"Cậu... cậu vừa làm gì cháu...?"

Páo thì thầm, giọng nói vỡ vụn, không dám nhìn thẳng vào mắt A Tủa.

A Tủa dừng tay, ngẩng lên. Trong ánh lửa bập bùng, đôi mắt của lão ta sáng lên một cách ma mị.

"Ta vừa khai quang cho cháu. Giải phóng năng lượng bị dồn nén."

Lão ta đưa cho Páo một bát rượu.

"Uống đi. Hồi lại sức."

A Páo máy móc cầm lấy, tu một hơi.

"Thấy chưa?"

A Tủa nói tiếp.

"Năng lượng bị dồn nén đã được giải tỏa. Giờ cháu cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi phải không? Đó là sức mạnh mà cháu đã lãng phí. Sức mạnh của một người đàn ông thực thụ. Từ nay, cháu phải học cách giải phóng nó thường xuyên, nếu không nó sẽ tích tụ lại và hủy diệt cháu từ bên trong."

Lời giải thích bệnh hoạn đó, qua men rượu, lại nghe có vẻ hợp lý một cách đáng sợ trong đầu Páo lúc này.

"Nhưng... nhưng chuyện này..."

"Đây là bí mật,"

A Tủa ngắt lời, giọng nói trầm xuống, đầy uy quyền.

"Bí mật của những người đàn ông, của những thợ săn thực thụ. Một nghi lễ cổ xưa mà tổ tiên đã truyền lại. Đừng bao giờ kể cho lũ đàn bà, kể cả con Mỷ."

Lão ta ghé sát vào A Páo.

"Chúng nó sẽ không hiểu đâu. Chúng nó sẽ sợ hãi sức mạnh của cháu. Chúng nó yếu đuối. Và sự yếu đuối của chúng nó sẽ trói buộc con thú bên trong cháu. Cháu hiểu không?"

Páo, trong cơn mơ màng, chỉ biết gật đầu.

A Tủa mỉm cười hài lòng. Hạt mầm đã được gieo.

"Tốt. Ngủ thôi. Mai còn phải xuống núi."

Lão ta đứng dậy, đi vào góc hang, nơi có một chiếc lều nhỏ. Páo cũng lẳng lặng đi theo.

Bên trong chiếc lều chật hẹp, họ nằm xuống, không chạm vào nhau, nhưng Páo có thể cảm nhận được hơi ấm và mùi cơ thể của A Tủa phả ra ngay bên cạnh. Cậu ta không thể ngủ được. Cậu ta nằm đó, mắt mở thao láo nhìn vào bóng tối.

Tâm trí cậu là một mớ hỗn độn. Ghê tởm. Xấu hổ. Sợ hãi. Nhưng xen lẫn vào đó, là ký ức về một cơn cực khoái dữ dội mà cậu ta chưa từng biết đến. Một thứ khoái lạc tội lỗi.

Đây là nghi lễ của chiến binh à? Đây là sức mạnh à?

Cậu ta nhìn vào bóng lưng im lặng của A Tủa. Người cậu mà cậu ta luôn kính trọng. Giờ đây, lão ta không còn chỉ là một trưởng bối nữa. Lão ta là người nắm giữ bí mật đen tối nhất của cậu. Là sư phụ. Là kẻ đã xâm phạm cậu. Và là kẻ duy nhất trên đời hiểu được "con thú" bên trong cậu.

Một cảm giác lệ thuộc bệnh hoạn bắt đầu hình thành.

Páo biết, với một sự chắc chắn đến rợn người, rằng đây không phải là lần cuối cùng.

Đây, chỉ mới là bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro