Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Đào Thoát

Sau khi đã lấy được mọi thứ cần thiết, A Páo không một chút do dự. Cậu ta đứng bên cạnh giường, nhìn xuống khuôn mặt đang say ngủ của A Tủa. Con dao xương hổ nằm lạnh lẽo trong tay cậu ta. Chỉ cần một cử động. Chỉ cần một nhát cắt. Mọi thứ sẽ kết thúc.

Con thú bên trong cậu ta gào thét đòi trả thù. Nhưng lý trí lạnh lùng, thứ vừa mới được sinh ra từ sự căm hận, đã ngăn nó lại. Chưa phải lúc.

Páo từ từ lùi lại, tay siết chặt túi đồ. Cậu ta di chuyển trong căn nhà của A Tủa như một bóng ma. Mỗi tiếng sàn gỗ kẽo kẹt dưới chân trần đều làm tim cậu ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu ta nín thở, lắng nghe tiếng ngáy đều đều của A Tủa. Vẫn ổn. Lão ta vẫn chưa tỉnh.

Cậu ta nhẹ nhàng lách qua cửa, rồi khép nó lại một cách cẩn thận, không một tiếng động. Cậu ta đã ra ngoài. Màn đêm lạnh lẽo và không khí trong lành của núi rừng bao bọc lấy cậu. Cậu ta tự do.

Nhưng cậu ta biết, sự tự do này chỉ là tạm thời.

Cậu ta không chạy ngay. Cậu ta men theo những bóng tối, lẩn vào sau những bụi cây, di chuyển một cách thành thạo như một con báo. Ngôi làng quen thuộc, nơi cậu ta đã lớn lên, giờ đây đã trở thành một bãi mìn. Mỗi ngôi nhà sàn, mỗi con đường mòn, đều là một mối nguy hiểm.

Sủa... gâu gâu!

Một con chó ở nhà sàn phía xa đột nhiên sủa lên. Páo giật mình, nằm rạp xuống một bụi cây, tim đập thình thịch. Cậu ta thấy một ánh đèn dầu le lói, một người đàn ông ngái ngủ bước ra ngoài hiên, chửi thề vài câu rồi lại đi vào trong. Con chó cũng im bặt.

Páo thở phào, đợi thêm vài phút rồi mới dám di chuyển tiếp.

Cậu ta đi, không phải về hướng con đường mòn chính xuống núi. Cậu ta biết, đó sẽ là nơi đầu tiên A Tủa cho người chặn lại. Cậu ta đi về hướng ngược lại, về phía Tây, nơi có những vách đá hiểm trở và những khu rừng rậm rạp hơn. Một con đường nguy hiểm hơn, nhưng cũng an toàn hơn.

Và con đường đó, đi ngang qua nhà của Mỷ.

Cậu ta dừng lại, nấp sau một gốc cây đào lớn. Từ đây, cậu ta có thể nhìn thấy rõ ô cửa sổ phòng của nàng. Một ngọn đèn dầu vẫn còn đang cháy, hắt ra một thứ ánh sáng vàng ấm áp, dịu dàng.

Qua khung cửa, cậu ta thấy được bóng của Mỷ. Nàng không ngủ. Nàng đang ngồi bên khung cửa, tay cầm một mảnh vải, đang thêu. Nàng đang thêu gì vậy vào lúc nửa đêm?

Páo biết. Nàng đang thêu chiếc áo cưới của họ.

Một nỗi đau nhói lên trong tim Páo, còn đau hơn cả những vết roi của Lão Xá. Cậu ta đã hứa. Hứa sẽ bảo vệ nàng. Hứa sẽ cưới nàng. Nhưng giờ đây, cậu ta lại đang phải bỏ chạy như một con chó, bỏ lại nàng một mình.

Cậu ta muốn gào lên, muốn chạy đến, muốn ôm lấy nàng và nói hết sự thật.

Nhưng rồi cậu ta lại nghĩ đến khuôn mặt của A Tủa, của Lão Xá, của Lão Pà. Thế giới của cậu ta đã bị vấy bẩn. Cậu ta không thể kéo nàng vào cái địa ngục đó được. Cách duy nhất để bảo vệ nàng, trớ trêu thay, lại là rời xa nàng mãi mãi.

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Giọt nước mắt cuối cùng của A Páo.

Cậu ta siết chặt con dao trong tay, quay người, không một lần ngoảnh lại. Tình yêu, sự trong sáng, tất cả đều bị bỏ lại phía sau.

Phía trước, chỉ còn lại con đường của sự sinh tồn và báo thù.

Cậu ta đến được bìa rừng. Cậu ta nhìn lại ngôi làng của mình một lần cuối, nơi đang chìm trong giấc ngủ yên bình, không hề biết đến con quái vật vừa mới được sinh ra và cũng vừa mới trốn thoát.

Rồi, không một chút do dự, cậu ta lao vào bóng tối của khu Rừng Ma. Màn đêm và cây cối nuốt chửng lấy cậu ta, như thể cậu ta chưa bao giờ tồn tại.

Cuộc đào thoát đã bắt đầu.

Bình minh.

A Tủa tỉnh dậy. Việc đầu tiên lão ta làm là vươn tay sang bên cạnh. Trống rỗng. Lạnh lẽo.

Lão ta từ từ mở mắt. Páo đã biến mất.

Lão ta không hoảng hốt. Lão ta chỉ im lặng ngồi dậy. Lão ta liếc nhìn quanh phòng. Con dao xương hổ trên vách đã không còn. Tảng thịt khô trên gác bếp cũng đã vơi đi một nửa. Lão ta bước tới chiếc hòm gỗ. Cái chốt đồng đã bị cạy gãy. Bên trong, túi bạc nặng trịch đã biến mất.

Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy căn nhà.

Và rồi, một tiếng gầm gừ, trầm và sâu, bật ra khỏi cổ họng A Tủa. Lão ta không la hét. Cơn thịnh nộ của lão ta lạnh lẽo và tàn độc hơn thế nhiều. Khuôn mặt điềm tĩnh thường ngày của lão ta giờ đây co rúm lại, đôi mắt hằn lên những tia máu. Lòng kiêu hãnh của một kẻ thống trị tuyệt đối đã bị tổn thương. Con chó của lão ta, món đồ chơi của lão ta, đã dám phản bội.

Lão ta sẽ không để cho nó thoát.

Lão ta không báo động cả bản. Đó là một sự yếu đuối. Lão ta sẽ tự mình xử lý. Lão ta lẳng lặng đi đến nhà của Lão Xá và vài tên tay chân thân tín nhất, những kẻ cũng đã từng "nếm" qua Páo và mang trong lòng một sự căm hận khi "món đồ chơi chung" dám bỏ trốn.

"Thằng Páo,"

A Tủa nói, giọng nói lạnh như băng.

"Nó đã phản bội lại lòng tin của chúng ta. Nó đã ăn cắp của cải của bản, và bỏ trốn như một con chó. Chúng ta phải bắt nó về. Để nó phải chịu sự trừng phạt. Để làm gương cho những kẻ khác."

"Nó chạy đi đâu được?"

Lão Xá cười khẩy.

"Khu rừng này là của chúng ta."

Một đội đi săn nhỏ, nhưng gồm những kẻ tàn độc nhất, được thành lập. Họ mang theo nỏ, dao, và cả một con chó săn lầm lì, hung dữ.

Trong khi đó, Páo đang cắm đầu chạy.

Cậu ta đã chạy suốt cả đêm. Phổi cậu ta bỏng rát, hai chân như muốn rụng rời. Cành cây sắc nhọn cào rách quần áo và da thịt cậu ta, nhưng cậu ta không dám dừng lại. Cậu ta chỉ biết chạy, chạy về hướng Nam, chạy xa khỏi cái địa ngục kia.

Khi mặt trời lên cao, cậu ta mới dám dừng lại ở một khe suối nhỏ để uống nước và ăn vội một miếng thịt khô. Cậu ta kiệt sức, nhưng nỗi sợ hãi lại là một liều thuốc kích thích, không cho phép cậu ta được nghỉ ngơi. Cậu ta có cảm giác như A Tủa đang ở ngay sau lưng, ánh mắt của lão ta như đang dán chặt vào gáy cậu.

Cậu ta lại tiếp tục chạy.

Ở một nơi khác, cách đó vài ngọn đồi. Đội đi săn đang di chuyển một cách ung dung.

A Tủa cúi xuống, nhặt lên một chiếc lá bị giẫm nát.

"Nó đã đi qua đây. Khoảng hai tiếng trước,"

lão ta nói, không cần nhìn dấu chân.

"Nó vẫn còn đang hoảng loạn."

Họ tiếp tục đi. Con chó săn thỉnh thoảng lại sủa lên, chỉ về phía trước.

"Nó đang đi về hướng Nam,"

Lão Xá nói.

"Ngu ngốc. Hướng đó toàn là vách đá, không có lối thoát."

A Tủa chỉ mỉm cười, một nụ cười của kẻ nắm giữ ván cờ.

"Cứ để cho nó chạy. Để cho nó hy vọng. Để cho nó kiệt sức."

Lão ta không chỉ đang đuổi theo Páo. Lão ta đang vờn Páo. Lão ta, một thợ săn bậc thầy, đang lùa con mồi của mình vào một cái bẫy đã được giăng sẵn. Lão ta muốn Páo phải nếm trải sự tuyệt vọng tột cùng trước khi bị bắt lại.

Cuộc rượt đuổi tiếp diễn. Một bên là sự chạy trốn trong hoảng loạn. Một bên là cuộc đi săn đầy tính toán và tàn nhẫn.

Cuối cùng, sau một ngày một đêm chạy trốn, Páo đến được một thung lũng nhỏ. Cậu ta thấy một dòng sông lớn chắn trước mặt. Hết đường rồi. Cậu ta đã kiệt sức. Cậu ta gục ngã xuống bên bờ sông, thở hổn hển. Cậu ta nhìn dòng nước chảy xiết, rồi lại nhìn khu rừng rậm rạp sau lưng.

Có lẽ... mình đã thoát rồi. Cậu ta tự an ủi.

Cậu ta lảo đảo đi đến mép nước, vốc nước lên rửa mặt và uống một cách điên cuồng. Sự nhẹ nhõm và mệt mỏi ập đến, khiến cậu ta mất hết cảnh giác.

Ở trên một mỏm đá cao, nhìn xuống thung lũng, đội đi săn đang đứng đó.

A Tủa nhìn xuống bóng dáng nhỏ bé, đáng thương của Páo. Một nụ cười thỏa mãn, tàn độc hiện trên môi lão ta.

"Nó mệt rồi,"

lão ta nói với đám tay chân.

"Để cho nó nghỉ một chút. Để cho nó uống cho no nước."

Lão ta liếm mép.

"Con mồi sẽ ngon hơn khi nó nghĩ rằng mình đã an toàn."

A Páo gục ngã bên bờ sông. Sau một ngày một đêm chạy trốn không ngừng nghỉ, cơ thể cậu ta đã đi đến giới hạn cuối cùng. Cậu ta nằm đó, thở hổn hển, lồng ngực đau nhói. Cậu ta lắng nghe. Chỉ có tiếng sông chảy, tiếng gió rít qua kẽ đá. Không có tiếng chó sủa. Không có tiếng người.

Sự im lặng đó, lần đầu tiên sau hai ngày, mang lại một cảm giác an toàn.

Mình... mình đã thoát rồi sao? một tia hy vọng le lói.

Cậu ta lồm cồm bò đến mép nước, vốc nước lên rửa mặt và uống một cách điên cuồng. Dòng nước mát lạnh làm dịu đi cổ họng đang bỏng rát và cả tinh thần đang căng như dây đàn của cậu. Cậu ta tìm một hốc đá khuất gió, ngồi co ro vào đó, cơ thể rã rời. Cậu ta chỉ định nghỉ một chút thôi. Chỉ một chút thôi.

Khi cơn sợ hãi và adrenaline bắt đầu rút đi, để lại một sự mệt mỏi tột cùng, thì một điều kinh tởm đã xảy ra.

Cậu ta cảm thấy nó.

Con cặc của cậu ta, đang bắt đầu cương cứng.

Páo sững người, kinh hoàng. Tại sao? Tại sao lại là lúc này? Cậu ta không hề nghĩ đến sex. Cậu ta đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Nhưng cơ thể cậu ta, cái cơ thể đã bị A Tủa, bị Lão Xá, Lão Thắng, Lão Pà "dạy dỗ", nó không còn tuân theo lý trí của cậu ta nữa. Nó đã bị cải tạo. Nó đã học được cách biến sự sợ hãi, sự căng thẳng, sự nguy hiểm thành một thứ thuốc kích dục bệnh hoạn.

Cậu ta nhìn xuống con cặc đang gồng cứng, chọc vào lớp quần, một bằng chứng ghê tởm cho sự biến chất của chính mình.

Mày là một con quái vật, cậu ta tự chửi rủa trong đầu. Mày bị nứng vì sự sợ hãi. Mày bị nứng vì chính kẻ đang săn đuổi mày. Mày là một con đĩ bệnh hoạn.

Cơn cương cứng không biến mất. Nó càng lúc càng trở nên đau tức. Nó là một sự tra tấn. Cậu ta không thể chịu đựng được nữa. Cậu ta phải tống nó ra.

Cậu ta nhìn quanh một cách hoảng loạn, rồi lén lút đưa tay vào trong quần. Bàn tay cậu ta run rẩy. Đây không phải là một hành động tìm kiếm khoái lạc. Đây là một hành động của sự tự trừng phạt, của sự ghê tởm.

Cậu ta bắt đầu, một cách nhanh chóng, thô bạo. Cậu ta nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của A Tủa, của Lão Xá...

Cậu ta bật khóc, những tiếng khóc nức nở, không thành lời. Tiếng rên của cậu ta không phải là sự sung sướng, mà là sự đau khổ tột cùng.

"Hự... cút... cút đi... tại sao...!"

Cậu ta bắn ra, một cách yếu ớt, trong một cơn co giật của sự tự căm ghét. Dòng tinh dịch ấm nóng dính nhớp vào tay, một cảm giác vô cùng bẩn thỉu.

Nó không mang lại một chút nhẹ nhõm nào. Chỉ có sự trống rỗng và mệt mỏi rã rời. Cậu ta giờ đây đã ở điểm yếu đuối và vulnerale (dễ bị tổn thương) nhất.

Và đúng lúc đó, cậu ta nghe thấy nó.

Gâu... gâu... gâu...

Một tiếng chó sủa, vẳng lại từ phía trên vách đá.

Máu trong người Páo như đông cứng lại.

Và rồi, một giọng nói quen thuộc, trầm và vang, đầy vẻ chế giễu, vọng xuống từ trên cao, dội vào những vách đá, bao vây lấy cậu ta.

"Páo ơi..."

Giọng nói đó không lớn, nhưng lại như một tiếng sấm đánh thẳng vào tai Páo.

"Trốn tìm đủ rồi."

"Cậu đến đón cháu về nhà đây..."

Páo bật dậy, khuôn mặt tái mét vì kinh hoàng. Cậu ta vội vàng kéo quần lên, nhìn quanh một cách điên cuồng. Cậu ta nghe thấy tiếng người, tiếng chó sủa, đang tiến lại gần từ mọi phía. Phía trên vách đá. Bên kia sông. Và cả trong khu rừng sau lưng cậu.

Cậu ta đã bị bao vây.

Cái bẫy đã sập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro