Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14: Bữa Rượu

Nhờ có "món quà" mà A Páo đã dâng lên cho ông cán bộ Dũng, giấy phép khai thác khu rừng gỗ quý đã được chuyển về bản chỉ sau hai ngày. A Tủa, quyền lực đã lên đến đỉnh điểm, quyết định tổ chức một bữa tiệc ăn mừng lớn nhất từ trước đến nay.

Cả bản làng chìm trong men say. Lửa trại được đốt lên cao ngút, soi sáng cả một góc trời. Thịt trâu nướng thơm lừng, rượu ngô chảy như suối. Đám trai tráng và gái làng nắm tay nhau nhảy múa quanh đống lửa.

Nhưng ở trung tâm của bữa tiệc, trên một chiếc chiếu hoa được trải trang trọng nhất, lại là một không khí khác. Bàn tiệc của các vị bô lão. A Tủa ngồi ở vị trí chủ tọa, và bên cạnh chân lão ta, A Páo đang quỳ, im lặng, chuyên cần rót rượu. Cậu ta mặc một bộ đồ chàm đơn giản, mái tóc được búi gọn gàng, khuôn mặt vô cảm như một pho tượng. Cậu ta đã quen với vai trò này.

Trong số các bô lão, ồn ào và thô lỗ nhất là Lão Pà. Lão ta đã say bí tỉ, người nồng nặc mùi rượu và mùi hôi hám. Lão ta gác chân lên bàn, vừa uống rượu vừa vỗ mông mấy cô gái trẻ đang phục vụ, miệng không ngừng oang oang những câu chuyện tục tĩu. Nhưng dù say, ánh mắt ti hí của lão ta vẫn không ngừng liếc về phía A Páo, một cái nhìn trần trụi của sự thèm thuồng.

Khi rượu đã ngấm, Lão Pà lảo đảo đứng dậy, cầm theo bát rượu, đi tới chỗ A Tủa.

"Tủa!"

Lão ta gào lên, giọng lè nhè.

"Thằng em... hức... khốn nạn của tao! Mày... mày vui quá nhỉ? Có được khu rừng rồi, sắp giàu to rồi, phải không?"

"Trưởng lão Pà say rồi,"

A Tủa mỉm cười, ra hiệu.

"Páo, rót thêm rượu cho ngài."

Páo định đứng dậy, nhưng Lão Pà đã xua tay, làm đổ cả rượu ra sàn.

"Đéo cần rượu! Tao cần mày... hức... trả nợ!"

Cả bàn tiệc bỗng chốc im lặng. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ.

"Mày còn nhớ không?"

Lão Pà nói lớn, cố tình để cho mọi người cùng nghe.

"Mùa săn trước? Con lợn lòi đó... là bẫy của tao! Mày đã cướp con mồi của tao! Mày đã nói mày nợ tao một mạng trâu!"

Mặt A Tủa có hơi biến sắc, nhưng lão ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.

"Chuyện đó tôi không quên. Ngài muốn trâu, mai tôi cho người dắt sang con to nhất."

Lão Pà cười ha hả, một tiếng cười ướt át và ghê rợn. Lão ta không nhìn A Tủa nữa. Lão ta chỉ thẳng ngón tay béo múp, cáu bẩn của mình vào mặt Páo.

"Giờ tao không cần trâu nữa."

Lão ta gằn giọng, từng tiếng một.

"Tao cần cái lỗ đít của cháu mày. Cho tao địt nó một đêm, coi như xóa nợ."

Một sự im lặng chết chóc bao trùm. Rồi sau đó, vài tiếng cười khúc khích, bệnh hoạn vang lên từ những vị bô lão khác. Páo quỳ đó, chết lặng. Cậu ta cảm thấy như mình vừa bị lột trần, bị rao bán giữa chợ.

A Tủa, con cáo già, chỉ sững lại trong một giây. Lão ta không quan tâm đến danh dự của Páo, nhưng bị đòi nợ một cách công khai và thô thiển như thế này làm lão ta mất mặt. Nhưng lão ta biết, từ chối một món nợ cũ trước mặt các bô lão khác còn mất mặt hơn. Lão ta phải chấp nhận.

Và rồi, lão ta bật cười, một tiếng cười to, giả tạo.

"Hahahaha! Trưởng lão Pà thật biết đùa! Một con trâu sao có thể so sánh được với cháu trai quý hóa của tôi!"

Lão ta quay sang đám đông.

"Cháu trai của tôi được trưởng lão để mắt tới là vinh dự của nó! Là phúc ba đời của dòng họ chúng tôi!"

Lão ta đã biến một lời sỉ nhục thành một vinh dự. Thật tài tình.

Lão ta ra hiệu cho Páo bằng một cái hất hàm. Páo, không còn lựa chọn nào khác, phải lồm cồm bò tới trước mặt Lão Pà, dâng lên một bát rượu đầy.

A Tủa đặt một bàn tay lên đầu Páo, như một người chủ đang giới thiệu con chó săn của mình.

"Páo,"

lão ta nói, giọng nói vang vọng.

"Tối nay, mày sang nhà Bô lão Pà. Hầu hạ cho cẩn thận. Đây là để trả nợ cho cậu. Mày phải làm cho trưởng lão hài lòng. Rõ chưa?"

Páo không dám ngẩng đầu. Cậu ta chỉ có thể lí nhí.

"...Rõ."

Lão Pà cười ha hả, tu cạn bát rượu, rồi vươn bàn tay bẩn thỉu của mình ra, vỗ bôm bốp vào cặp mông của Páo.

"Ngoan! Tối nay tao sẽ 'thưởng' cho mày thật hậu hĩnh!"

Páo quỳ đó, giữa những tiếng cười bệnh hoạn của những con quỷ già, cơ thể đã được bán đi để trả một món nợ.

Sau khi bữa tiệc ồn ào kết thúc, A Tủa ra lệnh cho Páo.

"Đi đi. Đừng để trưởng lão phải chờ."

Páo lẳng lặng cúi đầu, rồi quay người bước đi. Cậu ta đi một mình trong đêm tối, về phía căn nhà sàn xiêu vẹo của Lão Pà nằm ở rìa bản. Cậu ta không cảm thấy sợ hãi nữa. Cậu ta chỉ cảm thấy một sự mệt mỏi và ghê tởm vô tận.

Cánh cửa nhà Lão Pà không đóng, chỉ khép hờ, một luồng ánh sáng yếu ớt và mùi hôi hám nồng nặc tỏa ra từ bên trong. Páo hít một hơi, nín thở, rồi đẩy cửa bước vào.

Nếu nhà của A Tủa là một cái hang ma mị, nhà của Lão Thắng là một thư phòng trí thức, thì nhà của Lão Pà là một cái chuồng lợn đúng nghĩa. Sàn nhà dính nhớp, trơn trượt vì rượu và dầu mỡ đổ lênh láng. Vỏ bầu rượu, xương thú vật và quần áo bẩn thỉu bị vứt bừa bãi khắp nơi. Không khí là một hỗn hợp kinh tởm của mùi rượu lên men, mùi thức ăn ôi thiu, mùi mồ hôi và cả mùi nước đái.

Và ở giữa căn phòng bừa bộn đó, Lão Pà đang nằm ngửa ra sàn, hoàn toàn trần truồng, ngủ say sưa. Cái bụng bia khổng lồ của lão ta phập phồng theo từng nhịp ngáy như sấm. Con cặc già nua, nhăn nheo của lão ta vắt sang một bên, trông thật thảm hại.

Páo đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt. Một tia hy vọng le lói. Có lẽ lão ta đã say đến mức không biết gì nữa. Có lẽ cậu ta có thể chỉ cần đứng đây một lúc rồi lẳng lặng rời đi.

Nhưng rồi, như thể đánh hơi thấy mùi của con mồi, Lão Pà khẽ cựa mình. Lão ta từ từ mở đôi mắt ti hí, đỏ ngầu của mình ra. Khi nhìn thấy Páo, đôi mắt đó sáng rực lên một ham muốn thú tính.

"Mày... hức..."

Lão ta ợ lên một tiếng nồng nặc mùi rượu.

"...đến rồi à, con đĩ đẹp trai?"

Lão ta cố gắng ngồi dậy, nhưng lại lảo đảo rồi ngã vật ra.

"Lại... lại đây..."

lão ta vẫy tay.

"Lại đây... cho tao xem hàng..."

Páo đứng im, cảm giác ghê tởm dâng lên đến tận cổ họng.

"MÀY ĐIẾC À?"

Lão Pà gầm lên.

"LẠI ĐÂY CHO TAO!"

Páo, biết rằng mình không thể chống cự, từ từ bước tới. Lão Pà vươn bàn tay bẩn thỉu của mình ra, túm lấy chân cậu.

"Cởi đồ,"

lão ta lè nhè.

Páo nhắm mắt lại, và làm theo.

Khi cậu ta đã hoàn toàn trần truồng, Lão Pà ngắm nhìn cậu ta, miệng chảy cả nước dãi.

"Ngon... ngon thật... Địt mẹ, thằng Tủa đúng là biết cách nuôi hàng."

Hắn ta không có gel bôi trơn. Hắn ta cũng chẳng có dầu. Hắn ta với lấy một bầu rượu vẫn còn phân nửa bên cạnh, dốc thẳng lên người Páo.

"Á!"

Dòng rượu lạnh lẽo, dính nhớp chảy dọc theo lưng, xuống khe mông và lỗ đít của cậu.

"Hehehe... tắm rượu... cho nó thơm..."

Lão Pà cười một cách ngu ngốc.

Rồi, lão ta lật người Páo lại, đè cậu ta xuống sàn nhà bẩn thỉu. Hơi thở hôi hám của lão ta phả vào mặt Páo.

PHẬP!

"Hự...!"

Lão ta bắt đầu màn làm tình của mình. Nhưng đó không phải là một trận địt. Đó là một sự giày vò. Lão ta quá say để có thể điều khiển được cơ thể mình. Những cú thúc của lão ta vụng về, xiên xẹo, lúc thì trượt ra ngoài, lúc thì đâm vào một cách thô bạo.

"Bẹp... bẹp... nhóp... nhép..."

Những âm thanh ghê tởm vang lên, hòa cùng tiếng ợ và những câu chửi thề lảm nhảm của Lão Pà.

"Hự... hự... địt mẹ... sướng... sướng vãi..."

Páo nằm đó, úp mặt xuống sàn, cố gắng không thở. Mùi hôi của sàn nhà, mùi cơ thể của Lão Pà... tất cả như muốn làm cậu ta ngạt thở. Cậu ta không còn là một cái máy nữa. Cậu ta là một miếng giẻ rách, đang bị một gã say chà đạp. Linh hồn cậu ta đã hoàn toàn thoát ra khỏi thể xác, trôi dạt đến một nơi xa xôi nào đó.

Cuối cùng, sau một hồi vật lộn, Lão Pà cũng gầm lên một tiếng ngắn, yếu ớt. Cơ thể béo phị của lão ta co giật vài cái, rồi mềm oặt ra.

Hắn ta đã bắn. Và ngay sau đó, hắn ta lăn ra ngủ, tiếng ngáy lại vang lên, to hơn cả lúc nãy, ngay trên lưng Páo.

Cơn ác mộng đã kết thúc. Nhưng sự ghê tởm thì vẫn còn đó.

Páo bị kẹt. Bị kẹt dưới một thân hình nặng trịch, hôi hám của một gã say. Cậu ta có thể cảm nhận được dòng tinh dịch ấm nóng của lão ta đang từ từ trào ra, hòa cùng với rượu và mồ hôi, chảy dọc xuống đùi mình.

Cậu ta cảm thấy bẩn. Bẩn một cách không thể nào gột rửa được.

Sau cơn cực khoái yếu ớt, Lão Pà không nói thêm một lời nào. Lão ta chỉ gục xuống, và ngay lập tức, tiếng ngáy khò khè, ướt át lại bắt đầu vang lên, còn to hơn cả lúc nãy. Lão ta đã ngủ say, ngay trên lưng A Páo.

Páo nằm đó, bị đè bẹp dưới một thân hình nặng trịch, béo phị. Cậu ta không thể thở. Hơi thở của Lão Pà, nồng nặc mùi rượu và mùi thức ăn đang phân hủy trong dạ dày, phả thẳng vào gáy cậu. Mùi hôi nách, mùi mồ hôi chua loét của một lão già không bao giờ tắm rửa, bao trùm lấy cậu. Và tệ nhất, là cảm giác. Cảm giác dính nhớp, ấm nóng của tinh dịch đang từ từ trào ra khỏi lỗ đít, hòa quyện với rượu và mồ hôi, chảy dọc xuống đùi cậu.

Sự ghê tởm dâng lên đến tận cổ họng. Páo cắn chặt răng, cố gắng không nôn ra. Cậu ta phải thoát ra khỏi đây.

Cậu ta dùng hết chút sức lực còn sót lại, bắt đầu đẩy. Nhưng cơ thể của Lão Pà vừa nặng vừa trơn trượt vì mồ hôi. Cậu ta đẩy, trượt, rồi lại đẩy. Cuối cùng, sau một hồi vật lộn trong im lặng, cậu ta cũng đẩy được cái xác nặng nề đó lăn sang một bên.

BỊCH.

Lão Pà rơi xuống sàn, nhưng vẫn không tỉnh dậy, chỉ chép miệng vài cái rồi lại tiếp tục ngáy.

Páo vội vàng lồm cồm bò dậy, lùi vào một góc phòng, thở hổn hển. Cậu ta nhìn kẻ vừa hành hạ mình, giờ đây đang nằm đó như một con lợn say ngủ, và trong lòng cậu ta không có một chút căm hận nào nữa. Chỉ có sự ghê tởm. Một sự ghê tởm vô tận.

Cậu ta nhìn xuống cơ thể mình. Bẩn. Quá bẩn. Dính đầy rượu, tinh dịch, và cả những vết bẩn không rõ là gì từ sàn nhà. Cậu ta phải rửa sạch nó đi.

Cậu ta không dám đi ra suối, sợ có người nhìn thấy. Cậu ta bắt đầu tìm kiếm trong căn nhà bừa bộn. Sau một hồi, cậu ta tìm thấy một cái chum sành ở góc nhà, bên trong còn một ít nước mưa đọng lại, váng bẩn và có cả lăng quăng đang bơi.

Nhưng cậu ta không có lựa chọn nào khác.

Cậu ta nhúng một miếng giẻ rách cáu bẩn mà cậu ta tìm thấy trên sàn vào chum nước lạnh lẽo, rồi bắt đầu tự mình lau chùi. Nước bẩn, giẻ bẩn, nhưng cậu ta vẫn chà xát lên da thịt mình một cách điên cuồng, như muốn lột đi cả lớp da đã bị vấy bẩn. Cậu ta cọ rửa cái lỗ đít đang sưng tấy của mình một cách thô bạo, cảm giác đau rát nhưng lại mang đến một sự giải thoát kỳ lạ.

Nhưng dù có cọ đến rách da, cậu ta vẫn không thể xóa đi được cái mùi hôi hám đó. Nó đã ám vào da thịt cậu. Nó đã chui vào trong linh hồn cậu.

Bài học lần này đã khác. A Tủa đã dạy cậu ta về sự thống trị. Lão Xá đã dạy cậu ta về sự đau đớn. Lão Thắng đã dạy cậu ta về sự sỉ nhục. Còn Lão Pà, lão ta đã dạy cho cậu ta bài học cuối cùng: sự vô giá trị.

Cậu ta không còn là một vũ khí, một nhà ngoại giao, hay một con đĩ cao cấp nữa. Đối với những kẻ như Lão Pà, cậu ta chỉ là một cái bô, một cái lỗ để chúng nó giải tỏa những ham muốn bản năng và bẩn thỉu nhất, rồi vứt đi.

Cậu ta nhặt lại bộ quần áo đã nhàu nát của mình, mặc vào người. Khi những tia sáng đầu tiên của bình minh len lỏi qua khe cửa, cậu ta lén lút rời khỏi căn nhà của ác quỷ.

Cậu ta bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sớm mai. Nhưng cậu ta cảm thấy như buồng phổi của mình vẫn tràn ngập mùi hôi thối của căn nhà kia.

Cậu ta bước đi, lảo đảo, trong màn sương sớm. Một cái bóng cô độc, trống rỗng. Địa ngục không có đáy. Và cậu ta, vẫn còn đang rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro