Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Công Cụ

Những ngày sau đó, A Páo sống như một cái bóng. Cậu ta không còn là chính mình nữa. Cậu ta là một con rối, và sợi dây đang được nắm giữ bởi A Tủa. Ban ngày, cậu ta lầm lũi làm việc trên nương, cơ thể cường tráng di chuyển một cách máy móc, đôi mắt trống rỗng. Ban đêm, cậu ta lại trở thành một con đĩ, phục vụ cho những ham muốn bệnh hoạn của A Tủa và những bô lão khác. Cậu ta đã không còn khóc. Cậu ta đã không còn cảm thấy nhục nhã. Cậu ta không còn cảm thấy gì cả.

Và rồi, một buổi sáng, một chiếc xe jeep màu xanh rêu, một con quái vật bằng sắt đến từ thế giới văn minh, gầm rú tiến vào bản. Dân làng tò mò xúm lại xem. Từ trên xe, một người đàn ông bước xuống. Hắn ta không cao, nhưng lại to béo, cái bụng bia phệ ra, căng cứng bên dưới lớp áo sơ mi trắng đã nhàu nát. Hắn ta có khuôn mặt đỏ gay, bóng nhẫy mồ hôi và một đôi mắt ti hí, liên tục đảo qua đảo lại như mắt của một con lợn đang tìm kiếm đồ ăn.

Đó là ông Dũng, cán bộ kiểm lâm từ dưới huyện, người nắm trong tay quyền sinh sát đối với khu rừng gỗ quý mà cả bản làng đang trông chờ.

A Tủa, với vẻ mặt trang nghiêm, dẫn đầu các bô lão ra chào đón. Lão ta cúi đầu một cách đầy kính cẩn, nhưng trong mắt lại là một sự tính toán lạnh lùng.

Tối hôm đó, một bữa tiệc thịnh soạn nhất từ trước đến nay được tổ chức tại nhà A Tủa để chiêu đãi vị khách quý. Thịt lợn bản quay giòn bì. Gà đồi hấp lá chanh. Rượu ngô hảo hạng được mang ra.

Và A Páo, bị buộc phải đóng vai một đứa cháu ngoan.

Cậu ta mặc bộ đồ chàm mới nhất, tóc tai chải chuốt gọn gàng. Nhưng cậu ta không được phép ngồi vào bàn. Nhiệm vụ của cậu ta là quỳ. Quỳ bên cạnh A Tủa, và châm rượu. Mỗi khi bát rượu của ông Dũng hay của A Tủa vơi đi, cậu ta lại phải cung kính dâng bầu rượu lên.

Trong suốt bữa tiệc, ông Dũng gần như không nhìn vào đồ ăn. Ánh mắt của gã dán chặt vào Páo.

Gã nhìn vào khuôn mặt điển trai ngây thơ của cậu. Gã nhìn vào tấm lưng rộng, rắn chắc ẩn sau lớp áo chàm. Gã nhìn vào cặp mông mẩy, căng tròn mỗi khi cậu ta cúi xuống rót rượu.

Gã liếm mép, một cử chỉ đầy thô thiển và thèm thuồng.

"Thầy mo quả là có phúc,"

ông Dũng nói, sau khi đã ngà ngà say, giọng nói nhừa nhựa.

"Có một đứa cháu trai vừa đẹp mã lại vừa ngoan ngoãn thế này."

"Ngài quá khen,"

A Tủa mỉm cười.

"Cháu nó còn dại lắm ạ."

"Không dại đâu,"

ông Dũng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi Páo.

"Trông 'hàng' thế này là biết 'chất lượng' rồi."

Hắn ta cười ha hả.

"Nghe nói núi rừng Tây Bắc có nhiều 'thú lạ' quý hiếm lắm. Hôm nay tôi mới được mở mang tầm mắt."

Sau bữa tiệc, khi các bô lão khác đã ra về, A Tủa giữ ông Dũng ở lại. Páo vẫn quỳ đó, im lặng như một pho tượng.

"Việc khai thác khu rừng phía Tây..."

ông Dũng bắt đầu, giọng nói đã trở nên nghiêm túc hơn.

"Thú thật với thầy mo, giấy tờ trên huyện dạo này làm khó khăn quá."

A Tủa mỉm cười, một nụ cười của một con cáo già.

"Việc khó thì cần có 'chất bôi trơn' tốt thì mới thông được, thưa ngài cán bộ."

Mắt của ông Dũng sáng lên. Hắn ta liếc nhìn về phía Páo, rồi lại nhìn A Tủa.

"Đúng vậy. Một 'chất bôi trơn' thật tốt."

Hắn ta vươn người tới, vỗ nhẹ lên má Páo, một cái vỗ đầy tính chiếm hữu.

"'Đặc sản' của bản ta đây... thật là một 'chất bôi trơn' hảo hạng."

Ván bài đã được lật ngửa.

A Tủa đứng dậy. Lão ta bước tới sau lưng Páo, đặt hai tay lên vai cậu ta.

"Nếu ngài đã có nhã hứng,"

lão ta nói, giọng nói ngọt xớt,

"thì đêm nay, món 'đặc sản' này sẽ ở trong phòng của ngài. Cứ tự nhiên 'thưởng thức'."

Lão ta cúi xuống, thì thầm vào tai Páo.

"Đây là nhiệm vụ của mày. Vì cả cái bản này. Mày hiểu chưa?"

"Coi như là một chút quà mọn của núi rừng chúng tôi gửi tặng ngài,"

A Tủa nói lớn, quay sang ông Dũng.

Ông Dũng cười ha hả, một tiếng cười đầy thỏa mãn.

"Thầy mo thật là hiểu chuyện!"

Páo ngồi đó, nghe thấy số phận của mình bị định đoạt. Cậu ta không cảm thấy gì cả. Không nhục nhã. Không phẫn nộ. Cậu ta chỉ là một món quà. Một công cụ. Và cậu ta sẽ thực hiện chức năng của mình.

A Tủa không dẫn Páo đi ngay. Lão ta bắt cậu phải tắm rửa sạch sẽ, phải xức lên người một loại dầu thơm làm từ hoa rừng. Lão ta đích thân chải lại mái tóc cho Páo, mặc cho cậu ta một bộ quần áo chàm mới. Lão ta đang chuẩn bị "món quà" của mình một cách cẩn thận nhất.

"Vào trong đó,"

A Tủa dặn dò khi họ đã đứng trước cửa nhà khách,

"ông Dũng bảo gì thì phải làm nấy. Mày không phải là A Páo nữa. Mày là 'đặc sản'. Mày là bộ mặt của cái bản này. Làm cho tốt vào. Đừng để tao phải mất mặt."

Páo không trả lời. Cậu ta chỉ gật đầu, khuôn mặt vô cảm.

Cậu ta gõ cửa.

"Vào đi!"

một giọng nói phàm tục vang ra.

Páo bước vào. Căn phòng nồng nặc mùi rượu và mùi mồ hôi của một gã đàn ông béo. Ông Dũng đang ngồi trên giường, đã cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần xà lỏn. Cái bụng bia của gã chảy xệ xuống, che cả con cặc đang lờ mờ cương cứng. Gã nhìn Páo, đôi mắt ti hí sáng rực lên vì ham muốn.

"Vào đi, vào đi,"

gã nói, vỗ vỗ xuống giường.

Páo bước vào, rồi khép cửa lại. Cậu ta biết, A Tủa không rời đi. Lão ta đang đứng ở một góc khuất ngoài hiên, qua khe cửa sổ, im lặng quan sát. Một vị giám khảo.

"Chà chà..."

Ông Dũng đứng dậy, đi một vòng quanh Páo, không một chút che giấu. Bàn tay mập mạp, dính nhớp mồ hôi của gã bắt đầu sờ soạng.

"Đúng là hàng núi rừng có khác. Chắc khỏe thật. Da rám nắng. Mông thì cong vút."

Gã bóp mạnh vào mông Páo, một tiếng "bốp" vang lên.

Páo đứng im, không một chút phản ứng, như một pho tượng.

"Nào, 'đặc sản',"

Dũng cười ha hả.

"Cởi đồ ra, cho tao nếm thử vị của mày trước đã. Quỳ xuống."

Páo, như một cỗ máy, từ từ cởi bỏ quần áo, rồi quỳ xuống trước mặt gã cán bộ béo tốt. Cậu ta bắt đầu công việc của mình. Một cách máy móc, vô hồn. Cậu ta đã làm việc này quá nhiều lần rồi.

"Lọc... lọc... ực... ực..."

"Hahaha! Giỏi! Giỏi lắm!"

Dũng rên lên, bàn tay mập mạp của gã túm lấy tóc Páo, bắt cậu ta phải ngậm sâu hơn.

"Miệng lưỡi của lũ trai bản chúng mày đúng là không chê vào đâu được!"

Sau khi đã chán chê, gã kéo Páo lên giường.

"Thôi, nằm ngửa ra đi. Để tao xem 'hàng' của mày tốt đến mức nào."

Gã nằm đè lên người Páo, bắt đầu màn hưởng thụ của mình. Gã địt một cách lười biếng, ích kỷ, chỉ quan tâm đến khoái lạc của bản thân.

Và Páo, bắt đầu màn trình diễn của mình.

Cậu ta biết những kẻ như thế này muốn gì. Chúng nó không cần kỹ thuật. Chúng nó cần những tiếng rên. Những tiếng rên thật dâm đãng, thật khuất phục.

Cậu ta bắt đầu rên.

"Á... ừm... sướng... sướng quá, thưa ngài...!"

"Cặc của ngài... to... to quá... em... em không chịu nổi...!"

"Đúng rồi... chỗ đó... địt em đi... địt mạnh nữa vào...!"

Những tiếng rên hoàn hảo, được điều chỉnh một cách chuyên nghiệp. Nhưng đôi mắt cậu ta thì lại trống rỗng. Thỉnh thoảng, cậu ta lại liếc mắt về phía cửa sổ, nơi cậu ta biết A Tủa đang đứng đó. Cậu ta thấy một cái bóng khẽ gật đầu. Một sự công nhận. Cậu ta đang làm tốt vai diễn của mình.

"RÊN NỮA ĐI! TAO MUỐN NGHE MÀY RÊN TO HƠN!"

Ông Dũng gầm gừ, bị kích thích bởi những âm thanh giả tạo.

"NGÀI ƠI... EM SẮP RA... SƯỚNG QUÁ... EM YÊU NGÀI... ĐỊT CHẾT CON ĐĨ NÀY ĐI... AAAA...!"

Ông Dũng gầm lên một tiếng cuối cùng, bắn ra trong một cơn co giật của một con lợn. Hắn ta thỏa mãn, lăn sang một bên, thở hổn hển.

Hắn ta không quan tâm Páo có lên đỉnh hay không. Hắn ta đã có được thứ mình muốn.

"Được rồi,"

hắn ta nói, xua tay.

"Mày ra ngoài đi. Nhớ bảo với cậu mày, giấy tờ ngày mai sẽ có."

Páo, như một cái máy, từ từ ngồi dậy. Cậu ta không lau chùi. Cậu ta chỉ lẳng lặng mặc lại quần áo, rồi cúi đầu chào, và bước ra khỏi phòng.

Bên ngoài, A Tủa đang đứng đó, dựa vào tường, khuôn mặt không một chút cảm xúc. Lão ta đã chứng kiến tất cả. Lão ta không nhìn vào Páo. Lão ta bước vào phòng của ông Dũng để nói chuyện làm ăn.

Páo đứng một mình ngoài hành lang tối tăm, lạnh lẽo. Cậu ta nghe thấy tiếng cười nói, tiếng cụng ly từ bên trong.

Cậu ta vừa được bán đi.

Bán đi để đổi lấy một khu rừng.

Cậu ta không cảm thấy nhục nhã. Cậu ta không cảm thấy gì cả.

Cậu ta là một công cụ tốt. Một tài sản có giá trị.

Và đó là tất cả.

Sau khi ông Dũng đã thỏa mãn và lăn ra ngủ, tiếng ngáy của gã vang lên đều đều trong căn phòng nồng nặc mùi rượu và dục vọng. A Páo lẳng lặng mặc lại quần áo, rồi ngồi xuống một chiếc ghế gỗ ở góc phòng, im lặng như một cái bóng, chờ đợi. Cậu ta không được phép rời đi khi chưa có lệnh của chủ nhân.

Một lúc lâu sau, cánh cửa phòng khẽ mở ra. A Tủa bước vào.

Lão ta không liếc nhìn gã cán bộ đang ngủ say. Ánh mắt của lão ta chỉ tập trung vào một mình Páo. Lão ta đi tới, không nói gì, chỉ đứng trước mặt cậu, quan sát.

Páo ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng.

A Tủa từ từ đưa tay lên, không phải để đánh, không phải để sờ soạng. Lão ta vuốt nhẹ mái tóc rối của Páo, một cử chỉ gần như là... dịu dàng.

"Tốt lắm,"

lão ta thì thầm, giọng nói là một sự pha trộn giữa tự hào và thỏa mãn.

"Rất tốt. Mày đã mang lại một lợi ích rất lớn cho cái bản này. Cả khu rừng phía Tây, với những cây gỗ quý nhất, giờ là của chúng ta."

Páo vẫn im lặng, không một chút cảm xúc. Vinh quang của cả bản làng, đối với cậu lúc này, không có một chút ý nghĩa nào.

A Tủa dường như hiểu được điều đó. Lão ta quỳ một gối xuống, để cho ánh mắt của mình ngang hàng với Páo. Lão ta nhìn sâu vào đôi mắt trống rỗng của cậu.

"Mày đang nghĩ mày chỉ là một con đĩ, phải không?"

lão ta hỏi, giọng nói đầy ma lực.

"Mày đang nghĩ mày vừa bán thân để đổi lấy một khu rừng?"

Páo khẽ giật mình. Lão ta đọc được suy nghĩ của cậu.

"Không, Páo ạ,"

A Tủa lắc đầu.

"Mày không phải là một con đĩ."

Lão ta chỉ tay về phía gã Dũng đang ngủ say.

"Lão ta có quyền lực. Ta cũng có quyền lực. Nhưng đôi khi, lời nói không giải quyết được. Tiền bạc cũng không. Những lúc đó, cần một thứ vũ khí khác. Một thứ vũ khí mềm mại hơn, nhưng lại sắc bén hơn bất cứ con dao nào."

Bàn tay của A Tủa đặt lên ngực Páo, ngay trên trái tim đang đập một cách yếu ớt.

"Mày là vũ khí đó, Páo ạ. Mày là nhà ngoại giao của chúng ta."

Páo sững người. Nhà ngoại giao?

"Đúng vậy,"

A Tủa nói, như thể đang ban phát một chân lý.

"Một lời nói của mày, một tiếng rên của mày, một lần mày dạng háng ra, còn có sức nặng hơn cả một cuộc họp của các vị bô lão. Mày không chỉ đang làm tình. Mày đang làm chính trị. Mày đang chiến đấu vì lợi ích của cả cái bản này."

Lão ta đứng dậy, nhìn xuống Páo.

"Lỗ đít của mày... còn có giá trị hơn cả lời nói của các vị bô lão. Hãy tự hào về điều đó."

Lời lẽ bệnh hoạn, phi lý đó, đối với một linh hồn đã tan vỡ, lại trở thành một cái phao cứu sinh. Nhà ngoại giao. Vũ khí. Có giá trị. Những từ đó vang vọng trong đầu Páo. Nó không xóa đi được sự nhục nhã, nhưng nó khoác lên cho sự nhục nhã đó một lớp vỏ bọc cao cả. Cậu ta không bị bán đi. Cậu ta đang được "triển khai". Cậu ta không bị hiếp. Cậu ta đang "đàm phán".

"Về thôi,"

A Tủa nói.

"Nhiệm vụ đã hoàn thành."

Páo từ từ đứng dậy, lẳng lặng đi theo A Tủa ra khỏi phòng, bỏ lại gã cán bộ đang ngáy sau lưng. Cậu ta đi xuyên qua bản làng đang chìm trong giấc ngủ, nhưng lần này, dáng đi của cậu ta đã có chút khác.

Cậu ta không còn là một nô lệ bị lạm dụng nữa.

Cậu ta là một công cụ biết được giá trị của mình. Là một vũ khí hiểu được mục đích của nó.

Linh hồn cậu ta đã chết. Nhưng thay vào đó, là một sự quyết tâm lạnh lẽo. Một sự chấp nhận tàn khốc.

Cậu ta đã được tái sinh, một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro