
Chương 10: Miệng Lưỡi
Một tuần đã trôi qua.
Đối với A Páo, thời gian đã không còn ý nghĩa. Mỗi ngày là một sự lặp lại của vòng tuần hoàn kinh hoàng. Ban ngày, cậu ta là một cái bóng, lầm lũi làm việc, lẩn tránh ánh mắt của Mỷ và dân làng. Ban đêm, cậu ta chờ đợi. Chờ đợi tiếng sỏi lách tách ném vào vách nhà. Chờ đợi tín hiệu triệu tập của ác quỷ.
Và đêm nào, nó cũng đến.
Hành trình lén lút trong đêm, đi qua ngôi làng say ngủ, đã trở nên quen thuộc đến ghê rợn. Căn nhà của A Tủa đã không còn là một nơi xa lạ, nó là một nhà tù, một lò mổ, nơi cậu ta phải đến để trả một món nợ vô hình.
Đêm nay cũng vậy.
Tín hiệu đến. Páo lặng lẽ rời khỏi giường. Cậu ta đến nhà A Tủa. Cánh cửa không khóa. Lão ta đang chờ.
Không có lời chào. Không có câu hỏi. Chỉ có một mệnh lệnh cộc lốc.
"Cởi đồ. Lên giường."
Páo làm theo, một cách máy móc. Cậu ta đã tìm ra một cách để tồn tại. Một cách để bảo vệ chút nhân phẩm cuối cùng còn sót lại trong tâm trí.
Sự im lặng.
Khi A Tủa bắt đầu địt cậu ta, Páo sẽ nhắm mắt lại. Cậu ta không còn chống cự. Cậu ta không còn khóc lóc. Cậu ta sẽ tách linh hồn mình ra khỏi thể xác. Cậu ta sẽ để cho cơ thể này, cái cơ thể dơ bẩn này, chịu đựng tất cả. Còn tâm trí cậu, nó sẽ trôi dạt đến một nơi khác. Cậu ta sẽ nghĩ về những ngọn núi, về những dòng suối, về tiếng khèn của ngày xưa. Cậu ta sẽ biến mình thành một con búp bê vô hồn.
A Tủa bắt đầu màn chiếm hữu của mình. Lão ta thúc vào, mạnh mẽ, thô bạo.
"BỐP! BỐP! BẠCH! BẠCH!"
Nhưng đáp lại lão ta, chỉ là sự im lặng. Cơ thể dưới thân lão ta mềm oặt, phục tùng, nhưng lại không có một chút phản ứng nào. Nó không rên. Nó không la hét. Nó không van xin.
Điều này làm A Tủa phát điên.
Lão ta không chỉ muốn một cái lỗ đít. Lão ta muốn sự khuất phục. Lão ta muốn nghe tiếng rên, muốn thấy nước mắt, muốn cảm nhận được sự tan vỡ của con mồi. Sự im lặng của Páo là một hình thức kháng cự tinh vi và cứng đầu nhất.
"RÊN ĐI!"
A Tủa gầm lên, thúc mạnh hơn.
Páo chỉ cắn chặt môi.
Lão ta thay đổi tư thế, lật người Páo lại, địt từ phía trước, bắt cậu ta phải nhìn vào mắt mình.
"Mày có sướng không? Hả? Trả lời tao!"
Páo chỉ im lặng nhìn lại, đôi mắt trống rỗng.
Lão ta dùng kỹ thuật, tấn công vào điểm G của Páo. Cơ thể Páo co giật, nước mắt trào ra vì khoái lạc không mong muốn, nhưng miệng cậu ta vẫn im lặng.
Cuối cùng, sau khi đã bắn ra trong sự tức giận và thất vọng, A Tủa rút con cặc của mình ra. Lão ta ngồi dậy, thở hổn hển, nhìn Páo với ánh mắt đầy căm phẫn. Hắn ta đã chiếm được thể xác, nhưng linh hồn của thằng nhóc này vẫn còn đang chống cự.
Lão ta túm lấy cằm Páo, ép cậu ta phải ngẩng lên.
"Mày câm à?"
lão ta gầm gừ.
"Tại sao mày không rên? Tao địt mày không sướng à?"
Páo vẫn im lặng, đôi mắt vô hồn nhìn lão ta.
A Tủa bật cười, một tiếng cười lạnh lẽo, đầy ác ý.
"Được. Tốt lắm. Mày cứng đầu lắm."
Lão ta vuốt ve đôi môi đang mím chặt của Páo.
"Nếu mày đã không muốn dùng cái miệng này để nói, để rên..."
Lão ta dừng lại, rồi ghé sát vào tai Páo, thì thầm.
"...thì tao sẽ dạy cho mày cách dùng nó vào việc khác."
A Tủa nhìn xuống A Páo, kẻ đang quỳ trên sàn, đôi mắt vô hồn nhưng cái miệng thì vẫn mím chặt, một sự kháng cự câm lặng và cứng đầu.
"Mày có biết,"
A Tủa nói, giọng nói của lão ta là một tiếng gầm gừ trầm thấp,
"rằng một con đĩ giỏi không chỉ có một cái lỗ đít biết nghe lời không? Nó còn phải có một cái miệng biết chiều chuộng nữa."
Lão ta không đợi Páo trả lời. Lão ta bước tới, con cặc vẫn còn đang nửa cương cứng của lão ta giờ đây ở ngay ngang tầm mắt Páo. Lão ta túm lấy mái tóc của Páo, giật ngược ra sau.
"Mở miệng ra."
Páo nghiến chặt răng.
"Mày không mở à?"
A Tủa cười khẩy. Lão ta dùng hai ngón tay cái, thô bạo bóp mạnh vào hai bên má Páo, ép cho quai hàm của cậu ta phải mở ra. Lão ta không quan tâm Páo có đau hay không. Lão ta chỉ muốn sự phục tùng.
Khi miệng Páo đã bị ép phải mở ra, A Tủa thúc con cặc của mình vào.
"Ọc... ọc...!"
Páo sững người, cảm giác ghê tởm tột cùng ập đến. Mùi hôi hám, vị mặn chát, và cảm giác bị một vật thể lạ lấp đầy cổ họng khiến cậu ta buồn nôn. Cậu ta giãy giụa, cố gắng đẩy ra, nhưng vô ích. Bàn tay của A Tủa như một gọng kìm bằng sắt, giữ chặt đầu cậu ta lại.
"Ngoan nào,"
A Tủa nói, bắt đầu di chuyển hông của mình, biến cái miệng của Páo thành một cái lỗ đít thứ hai.
"Đây là bài học đầu tiên. Bài học về sự chấp nhận."
Hắn ta bắt đầu màn "dạy dỗ" bệnh hoạn của mình.
"Không phải dùng răng, thằng ngu!"
Lão ta gầm lên, thúc mạnh một cái khiến răng Páo va vào con cặc của lão.
"Mày định cắn đứt nó à? Phải dùng môi và lưỡi!"
"Ọt... ọc... khụ... khụ...!"
Páo ho sặc sụa, nước mắt trào ra.
"Dùng lưỡi đi!"
A Tủa ra lệnh.
"Liếm nó! Liếm như một con chó đang liếm xương ấy! Cho tao thấy sự thành kính của mày đi!"
"Thấy cái lỗ nhỏ trên đầu không? Dùng lưỡi mày xoáy vào đó!"
"Sâu hơn! Nuốt nó vào! Cổ họng mày để làm gì? Để nuốt cặc của tao!"
Páo không còn chống cự nữa. Cậu ta chỉ còn biết làm theo trong vô thức, cố gắng thở bằng mũi. Cái miệng của cậu ta, giờ đây, chỉ là một công cụ.
"Đấy! Thấy chưa?"
A Tủa cười khoái trá khi nghe thấy những tiếng rên bị bóp nghẹt của Páo.
"Cái miệng của mày cũng biết rên đấy chứ. Chỉ là mày chưa biết cách thôi."
Nhưng màn tra tấn vẫn chưa dừng lại. A Tủa muốn hủy diệt Páo một cách toàn diện. Hắn ta, trong khi vẫn đang địt cái miệng của Páo, đã cúi xuống, dùng bàn tay chai sạn của mình, túm lấy con cặc đang mềm oặt vì sợ hãi của Páo. Hắn ta bắt đầu tuốt lặp.
"Ứ... ứ...!"
Páo giật nảy người. Một luồng điện khoái cảm bất ngờ, không mong muốn, chạy dọc cơ thể cậu. Cậu ta đang bị xâm phạm ở cả hai đầu. Tâm trí cậu ta hoàn toàn hỗn loạn.
"Sao? Thích à?"
A Tủa cười.
"Đúng rồi. Mày là một con đĩ mà. Bị địt miệng hay bị sục cặc thì cũng đều sướng cả thôi, phải không?"
Hắn ta tăng tốc ở cả hai nơi.
"Á... á... đừng... không... không chịu được...!"
Páo bắt đầu rên, những tiếng rên thực sự. Cậu ta không thể chịu đựng được sự quá tải này.
"Rên đi! Rên to lên!"
"EM... EM SẮP RA... KHÔNG...!"
Páo co giật, bắn ra trong một cơn cực khoái của sự nhục nhã tột cùng, ngay trên bàn tay của kẻ đang hành hạ mình.
Cảm nhận được dòng tinh nóng hổi của Páo, con thú bên trong A Tủa cũng không kìm được nữa. Lão ta gầm lên một tiếng, túm chặt lấy đầu Páo, thúc những cú cuối cùng vào sâu trong cổ họng cậu ta.
"GRÀO! BẮN! TAO BẮN ĐÂY!"
Lão ta bắn, một dòng tinh dịch nóng bỏng, nồng nặc mùi vị của một gã đàn ông già, bắn thẳng vào cổ họng Páo.
Nhưng lão ta không rút ra ngay. Lão ta giữ nguyên, để cho Páo phải cảm nhận được sự co giật cuối cùng của mình.
"Nuốt,"
A Tủa ra lệnh, giọng khàn đặc.
Páo, trong cơn ho sặc sụa và nước mắt, cố gắng nuốt xuống.
"Nuốt hết,"
A Tủa gầm gừ.
"Không được nhả ra một giọt nào. Đó là bài học của mày hôm nay."
Sau khi đã chắc chắn Páo đã nuốt trọn, lão ta mới rút ra. Hắn ta để mặc Páo quỳ đó, ho và nôn khan trên sàn nhà.
Cái miệng của Páo đã bị chinh phục.
Páo quỳ gục trên sàn nhà lạnh lẽo, ho sặc sụa. Vị tanh nồng của tinh dịch và mùi vị của sự sỉ nhục tràn ngập trong cổ họng cậu. Cậu ta vừa bị ép phải nuốt xuống thứ bằng chứng cho sự thất bại của chính mình. Cậu ta khóc, không phải vì đau, mà vì ghê tởm, vì bất lực. Cậu ta nghĩ rằng, đây chắc chắn là đáy của địa ngục rồi.
Nhưng A Tủa vẫn chưa xong.
"Đứng dậy,"
lão ta ra lệnh, giọng nói không một chút thương hại.
Páo không cử động.
"TAO BẢO MÀY ĐỨNG DẬY!"
A Tủa gầm lên, túm tóc kéo Páp đứng lên. Hắn ta quẳng Páo lên giường như một con búp bê rách.
"Bài học về cái miệng đã xong. Giờ là lúc kiểm tra xem mày đã thực sự 'thông' chưa."
Páo, trong sự sợ hãi, vội vàng lật người lại, chổng mông lên. Cậu ta đã học được rằng, sự chống cự chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn.
Nhưng A Tủa lại cười.
"Không. Lần này sẽ khác."
Lão ta lật người Páo lại, bắt cậu ta phải nằm ngửa, đối mặt với lão ta.
"Tao muốn nhìn vào mắt mày. Tao muốn thấy sự khuất phục trong đó."
Lão ta bắt đầu bài kiểm tra cuối cùng của mình.
"Tao sẽ địt mày. Nhưng mày phải rên. Mày phải rên cho tao nghe. Nếu mày im lặng, dù chỉ một giây,"
lão ta nói, con cặc của lão ta đã cương cứng trở lại,
"tao sẽ dừng lại. Mày hiểu chưa?"
Đó là một sự tra tấn còn tàn độc hơn cả bạo lực. Hắn ta sẽ dùng chính khoái lạc để làm vũ khí.
Páo im lặng, cắn chặt môi, một sự thách thức cuối cùng.
"Được thôi,"
A Tủa nhún vai.
Lão ta bắt đầu. Lão ta không vội vàng. Lão ta dùng tất cả những kỹ thuật điêu luyện của mình. Lão ta tìm đến điểm G của Páo, và bắt đầu chơi đùa với nó.
Một làn sóng khoái cảm ập đến, dữ dội và không thể chống cự. Cơ thể Páo bắt đầu co giật, cái miệng há ra, muốn rên lên. Nhưng lý trí của cậu ta, chút tự tôn cuối cùng, đã bắt cậu ta phải im lặng. Cậu ta cắn chặt môi đến bật máu.
Thấy Páo không rên, A Tủa lập tức dừng lại và rút ra.
"Á...!"
Páo rên lên một tiếng vì hụt hẫng.
"Ồ? Mày rên rồi đấy à?"
A Tủa cười.
"Nhưng đó là tiếng rên của sự tiếc nuối. Tao không thích. Tao muốn nghe tiếng rên của sự sung sướng."
Lão ta lại bắt đầu. Lại đưa Páo lên đến đỉnh điểm. Lại tấn công vào điểm yếu của cậu ta. Páo quằn quại, cơ thể gồng lên, con cặc của cậu ta cương cứng đến đau nhói, sắp bắn ra. Cậu ta cần sự giải thoát.
Và A Tủa lại dừng lại.
"Rên đi,"
lão ta thì thầm.
"Chỉ cần một tiếng thôi. Một tiếng 'sướng quá'. Và tao sẽ cho mày tất cả."
Páo lắc đầu, nước mắt trào ra.
"Vậy à? Vậy thì thôi."
Chu kỳ tra tấn tiếp diễn. Lên đỉnh. Rơi xuống vực. Lên đỉnh. Rơi xuống vực. Cứ lặp đi lặp lại. Não bộ của Páo như muốn nổ tung. Cơ thể cậu ta đang gào thét, đang cầu xin được giải thoát, nhưng lòng kiêu hãnh cuối cùng vẫn đang cố gắng chống cự.
Cuối cùng, sau không biết bao nhiêu lần bị tra tấn, Páo không thể chịu đựng được nữa. Cậu ta sắp phát điên rồi.
A Tủa bắt đầu lần cuối cùng. Lần này, hắn ta dồn toàn bộ kỹ năng của mình, tạo ra một cơn sóng thần khoái lạc lớn nhất từ trước đến nay.
"Lần cuối cùng, Páo,"
lão ta thì thầm.
"Rên đi. Hoặc là mày sẽ phải chịu đựng cơn nứng này cả đêm."
Và rồi, Páo gục ngã.
Lòng tự tôn đã bị cơ thể phản bội. Cậu ta không thể chống lại được nữa. Một âm thanh bật ra khỏi cổ họng cậu, ban đầu chỉ là một tiếng thì thầm yếu ớt.
"...Cậu..."
A Tủa dừng lại.
"Sao?"
"...Làm ơn..."
Páo nức nở, giọng nói vỡ vụn trong sự nhục nhã.
"...Đừng... đừng dừng lại..."
Một nụ cười chiến thắng tuyệt đối hiện trên môi A Tủa. Hắn ta đã thắng.
"Van xin tao đi," hắn ta ra lệnh.
"Em... em xin cậu..."
"Van xin cái gì?"
"...Xin cậu... địt cháu đi...!"
"TỐT!"
A Tủa gầm lên một tiếng thỏa mãn. Hắn ta bắt đầu thúc, một cách điên cuồng, tàn bạo, như một phần thưởng cho sự khuất phục của Páo. Và lần này, Páo đã không còn im lặng nữa.
Cậu ta rên.
"Á... Á... CẬU ƠI... SƯỚNG... SƯỚNG QUÁ...!"
"ĐÚNG RỒI... ĐỊT EM ĐI... ĐỊT CON ĐĨ CỦA CẬU ĐI...!"
"EM YÊU CẬU... EM YÊU CẶC CỦA CẬU... AAAA...!"
Tiếng rên la của sự đầu hàng hoàn toàn vang vọng khắp căn nhà. A Tủa, nghe thấy những âm thanh mà mình mong chờ, cuối cùng cũng cho phép mình được giải thoát. Hắn ta gầm lên, bắn tất cả vào sâu bên trong Páo.
Thành trì cuối cùng đã sụp đổ. Con thú hoang đã được thuần hóa. Nô lệ, cuối cùng, cũng đã học được cách hát bài ca của chủ nhân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro