Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ngủ Say

Tiếng khèn da diết, réo rắt bay lượn trên những sườn núi, hòa cùng tiếng trống hội đập thình thịch, dồn dập như tiếng con tim của cả ngàn người đang tụ về. Hôm nay là ngày hội Gầu Tào, ngày hội lớn nhất trong năm của bản Mông trên đỉnh núi này. Không khí đặc quánh mùi rượu ngô nồng nàn, mùi thắng cố béo ngậy đang sôi sùng sục trong những chiếc chảo gang khổng lồ, và mùi mồ hôi, mùi cơ thể đầy sức sống của những chàng trai, cô gái đang tuổi xuân thì. Những bộ váy áo sặc sỡ như những cánh bướm dập dìu giữa biển người, tạo nên một bức tranh sống động và hoang dã.

Nhưng tất cả những màu sắc, những âm thanh đó, đều phải lu mờ đi khi mọi ánh mắt đổ dồn về bãi đất trống ở trung tâm bản, nơi đang diễn ra trận đấu vật cuối cùng để tìm ra người hùng của cả năm.

Và ở đó, là A Páo.

Cậu ta là một vị thần, một vị thần của núi rừng được mặt trời hun đúc thành hình. Mới mười tám tuổi, nhưng thân hình Páo đã sừng sững cao gần một mét tám, một cái bóng khổng lồ bao trùm lên đối thủ. Làn da nâu rám nắng của cậu ta, thứ được tạo nên từ những ngày cày bừa trên nương và những chuyến đi săn trong rừng sâu, giờ đây bóng loáng một lớp mồ hôi mỏng, căng ra trên những thớ cơ dày dặn, hoàn hảo đến từng đường nét. Bắp tay, bắp đùi cuồn cuộn, rắn chắc như gỗ nghiến. Cái bụng sáu múi hiện lên rõ mồn một mỗi khi cậu ta gồng người. Mỗi cử động của Páo đều toát ra một sức mạnh nguyên thủy, một sự tự tin hoang dã.

Nhưng đối lập hoàn toàn với cơ thể của một chiến binh, khuôn mặt của Páo lại là của một lãng tử. Đường nét hài hòa, sống mũi cao, đôi môi hơi dày đầy gợi cảm. Và đặc biệt là đôi mắt, một đôi mắt to, đen láy và trong veo, một nét ngây thơ chưa bị vấy bẩn bởi sự đời. Sự kết hợp giữa khuôn mặt điển trai lãng tử đó và một cơ thể của ác thần đã biến Páo thành ngọn lửa, thiêu đốt trái tim của không biết bao nhiêu cô gái trong bản.

Từ trong đám đông, Mỷ, cô gái xinh đẹp nhất bản, đang siết chặt tay vào nhau, đôi mắt không rời khỏi bóng hình của người thương. Làn da trắng ngần của nàng ửng hồng, một phần vì nắng, một phần vì hồi hộp. Nàng nhìn tấm lưng trần đẫm mồ hôi của Páo, và trong lòng dâng lên một cảm giác vừa tự hào vừa thèm khát.

Trên sàn đấu đất, cuộc vật lộn đang ở hồi gay cấn. Đây không phải là một trận đấu thể thao. Đây là một vũ điệu của da thịt. Hai cơ thể trần trụi từ thắt lưng trở lên quấn lấy nhau, gầm gừ, da thịt ma sát vào nhau ken két. Đối thủ của Páo cũng là một kẻ to con, nhưng lại có phần thô kệch.

GRỪ...!

Páo gầm lên một tiếng, không phải của con người, mà là của một con thú. Cậu ta dùng sức mạnh kinh người của mình, siết chặt lấy đối thủ. Những thớ cơ trên lưng cậu ta gồng lên, hằn rõ dưới lớp da rám nắng.

BỊCH!

Cậu ta nhấc bổng đối thủ lên khỏi mặt đất, rồi quật mạnh xuống. Bụi đất bay mù mịt. Tiếng reo hò của dân bản vỡ òa.

Páo đã thắng.

Cậu ta đứng đó, giữa vòng vây của sự ngưỡng mộ, lồng ngực phập phồng, thở hổn hển. Cậu ta là nhà vô địch. Là niềm tự hào. Là vị thần của nơi này. Cậu ta giơ tay lên, và trong một khoảnh khắc, cậu ta cảm thấy mình có thể chạm tới cả mặt trời.

Ánh mắt cậu ta tìm kiếm trong đám đông, và dừng lại ở Mỷ. Cậu ta quên đi tất cả mọi người xung quanh. Cậu ta nhìn nàng, và con thú hoang dã trong trận đấu ban nãy đã biến mất. Thay vào đó là một chàng trai trẻ, với một nụ cười rạng rỡ, hiền lành và có chút ngốc nghếch, để lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng.

Cậu ta là một vị thần, nhưng là một vị thần ngây thơ, chưa hề biết đến tội lỗi.

Sau khi được đám trai tráng trong bản công kênh đi một vòng, A Páo mới được thả xuống đất. Cậu ta cười toe toét, thở hổn hển, cảm giác sung sướng của kẻ chiến thắng vẫn còn đang rần rần trong huyết quản. Việc đầu tiên cậu ta làm, là chen qua đám đông đang vây quanh, đi về phía một bóng hình duy nhất mà trái tim cậu ta hướng đến.

Mỷ.

Nàng đứng đó, giữa những cô gái Mông xinh đẹp khác, nhưng lại nổi bật như một bông hoa ban trắng ngần giữa một rừng hoa dại. Làn da nàng trắng muốt, tương phản hoàn toàn với làn da nâu rám nắng của Páo. Đôi mắt nàng đen láy, long lanh, đang nhìn cậu ta với một sự tự hào và yêu thương không hề che giấu.

"Páo..."

Nàng thì thầm khi cậu ta đến gần.

Páo không nói gì. Cậu ta chỉ cầm lấy món quà chiến thắng mà vị trưởng lão vừa trao cho - một chiếc vòng tay bằng bạc được chạm khắc tinh xảo - và đeo nó vào cổ tay trắng nõn của Mỷ.

"Cho em này,"

cậu ta nói, giọng vẫn còn hơi ngọng nghịu vì ngại.

"Em... em không dám nhận đâu... Của anh mà..."

"Cầm đi, không thì anh vứt xuống suối đấy,"

Páo gằn giọng một cách đáng yêu.

Mỷ bật cười, một tiếng cười trong veo như tiếng suối. Nàng siết chặt chiếc vòng bạc. Họ nhìn nhau, cả thế giới ồn ào của lễ hội dường như biến mất.

Nhưng rồi, một cái bóng khổng lồ đổ xuống, che khuất cả hai người họ khỏi ánh mặt trời.

Đám đông đang ồn ào xung quanh bỗng chốc im bặt, rồi tự động dạt sang hai bên, tạo thành một lối đi.

A Tủa đang đến.

Lão ta đi, không vội vã. Mỗi bước chân đều chậm rãi, vững chãi, đầy uy quyền. Lão ta không mặc đồ lễ hội sặc sỡ, chỉ vận một bộ đồ chàm đen đơn giản, nhưng lại toát ra một khí chất khiến người khác phải cúi đầu. Lão ta trạc ngoài bốn mươi, khuôn mặt không hẳn là đẹp, nhưng từng đường nét đều góc cạnh, đặc biệt là đôi mắt, sâu và đen, và đôi môi mỏng luôn mím lại, tạo thành một đường cong đầy dâm đãng. Lão ta là thầy mo, là người nắm giữ những bí mật của núi rừng, và cũng là người quyền lực nhất trong cái bản này.

Lão ta dừng lại trước mặt Páo và Mỷ.

"Cháu trai của ta giỏi lắm,"

A Tủa nói, giọng nói của lão ta trầm và vang, có một ma lực kỳ lạ. Lão ta nhìn Páo, nhưng cái nhìn đó không phải của một người cậu đang tự hào về cháu mình.

Đó là cái nhìn của một kẻ chiếm hữu.

Nó đã đến lúc rồi, A Tủa nghĩ, trong khi ngoài mặt vẫn mỉm cười. Đã đủ chín. Nhìn những thớ cơ của nó kìa, căng đầy sức sống. Nhìn làn da rám nắng bóng loáng mồ hôi kia đi. Mùi của nó... mùi của một con thú đực đang sung mãn nhất. Cái lỗ đít kia, chắc hẳn phải khít lắm. Đêm nay, nó sẽ là của ta.

Hắn ta vươn một bàn tay chai sạn, đầy kinh nghiệm của một thợ săn, đặt lên vai Páo.

"Rất mạnh mẽ. Đúng là dòng máu của nhà chúng ta."

Bàn tay đó không chỉ đặt lên. Nó siết lại. Những ngón tay của lão ta bóp nhẹ vào cơ vai của Páo, ngón cái thì "vô tình" day nhẹ vào một huyệt đạo ở cổ, khiến cả người Páo run lên một cái. Một cảm giác ớn lạnh kỳ lạ chạy dọc sống lưng cậu, hoàn toàn trái ngược với hơi ấm từ bàn tay Mỷ đang nắm chặt lấy tay cậu.

Rồi, A Tủa quay sang Mỷ, nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi Páo.

"Cháu Mỷ cũng ở đây à? Trông cháu càng ngày càng xinh đẹp. Như một bông hoa đỗ quyên vậy."

Lão ta cười.

"Nhưng hoa đẹp thì thường chóng tàn lắm. Phải giữ gìn cho cẩn thận đấy."

Lời nói đó, là một lời cảnh báo. Một lời đe dọa.

Mỷ, với sự nhạy cảm của một người con gái, cảm nhận được điều đó. Nàng bất giác kéo tay Páo, kéo cậu ta lại gần mình hơn một chút, như một hành động bảo vệ vô thức.

A Tủa thấy hết. Lão ta cười khẩy trong đầu. Lão ta siết nhẹ vai Páo một lần cuối, một cái siết đầy tính sở hữu.

"Tối nay, đến nhà cậu. Cậu có thứ này hay lắm muốn cho cháu xem."

Nói rồi, lão ta quay người, bình thản bước đi, hòa vào đám đông đang vội vàng cúi đầu nhường lối.

Cái bóng đã đi qua, nhưng sự lạnh lẽo thì vẫn còn ở lại. Bầu không khí vui vẻ của lễ hội dường như đã bị vấy bẩn. Páo nhìn Mỷ, rồi lại nhìn theo hướng người cậu vừa rời đi, một cảm giác bối rối và bất an mơ hồ dâng lên trong lòng.

Cậu ta không hề biết rằng, con thú hoang dã của núi rừng, đã lọt vào tầm ngắm của một con quỷ già hơn, quỷ quyệt hơn, và đói khát hơn rất nhiều.

Khi lễ hội đã tàn, khi những đống lửa cuối cùng chỉ còn lại những đốm than đỏ rực, và tiếng cười nói đã được thay thế bằng tiếng côn trùng rả rích trong đêm, A Páo mới lén lút lẻn ra khỏi nhà. Cậu ta đi, không phải về phía nhà Mỷ, mà đi ngược lên con dốc phía sau bản, nơi có một mỏm đá lớn nhìn ra thung lũng, nơi mà họ gọi là "Mỏm Hẹn Ước".

Mỷ đã ở đó, chờ sẵn. Nàng ngồi trên tảng đá, bóng hình nhỏ bé, xinh đẹp dưới ánh trăng bạc. Làn da trắng ngần của nàng dường như phát sáng trong đêm. Thấy bóng Páo, nàng mỉm cười.

"Em tưởng anh không đến."

"Anh đã hứa mà,"

Páo đáp, ngồi xuống bên cạnh nàng. Cậu ta lấy ra cây khèn, thứ vũ khí đã giúp cậu ta chinh phục trái tim nàng.

Không cần một lời nói nào nữa. Páo đưa khèn lên môi. Tiếng khèn cất lên, lúc thì da diết, trầm bổng như tiếng suối chảy, lúc lại cao vút, mãnh liệt như tiếng gió hú qua đỉnh núi. Tiếng khèn không chỉ là âm nhạc. Nó là lời tỏ tình, là sự khao khát, là bản năng hoang dã của một chàng trai Mông đang tuổi yêu.

Mỷ ngồi đó, nhắm mắt lại, lắng nghe. Nàng có thể nghe thấy tên mình trong tiếng khèn đó. Nàng có thể cảm nhận được sự nồng cháy của Páo đang bao bọc lấy mình.

Khi tiếng khèn dứt, Páo đặt nó sang một bên. Cậu ta quay sang, nhìn thẳng vào mắt Mỷ. Trong ánh trăng, đôi mắt của nàng long lanh như hai vì sao. Cậu ta không kìm được lòng mình nữa.

Cậu ta cúi xuống, và hôn.

Đây không phải là những nụ hôn trộm vụng về nữa. Đây là một nụ hôn sâu, một nụ hôn của kẻ chiến thắng. Lưỡi của Páo, mạnh mẽ và có chút thô bạo, tìm đến lưỡi của Mỷ. Nàng khẽ rên lên một tiếng, vừa sợ hãi vừa thích thú, rồi đáp lại một cách say đắm. Vị ngọt của rượu ngô còn vương trên môi họ hòa quyện vào nhau.

Bàn tay của Páo không còn chỉ dám nắm lấy tay Mỷ nữa. Nó bắt đầu khám phá. Nó luồn vào sau gáy nàng, vuốt ve mái tóc đen mượt. Rồi nó trượt xuống, qua tấm lưng ong, và dừng lại ở cặp mông căng tròn sau lớp váy. Cậu ta bóp nhẹ.

"Á...!"

Mỷ giật mình, khẽ đẩy cậu ta ra.

"Đừng... Páo..."

Nhưng sự kháng cự yếu ớt của nàng lại càng làm cho con thú bên trong Páo thêm hưng phấn. Cậu ta gầm gừ một tiếng nhỏ, rồi lại ghì chặt nàng vào người, hôn ngấu nghiến. Cậu ta đè nàng ngửa ra tảng đá lạnh lẽo.

Cơ thể cường tráng, nóng rực của cậu ta ép chặt vào thân hình mềm mại của Mỷ. Nàng có thể cảm nhận được từng thớ cơ rắn chắc, cảm nhận được lồng ngực phập phồng của cậu ta, và cảm nhận được một thứ khác, cứng và nóng, đang cọ vào đùi mình.

"Páo... sợ..."

Mỷ thì thầm, hơi thở gấp gáp.

"Đừng sợ,"

Páo đáp, giọng khàn đặc vì ham muốn.

"Anh sẽ không làm gì đâu."

Nhưng bàn tay cậu ta lại không nói như vậy. Nó bắt đầu lần mò, từ từ vén chiếc váy của Mỷ lên, chạm vào cặp đùi non mịn màng, mát lạnh. Lần đầu tiên, cậu ta được chạm vào nơi thầm kín nhất của người con gái mình yêu. Cảm giác mềm mại, ẩm ướt khiến cả người cậu ta run lên. Con cặc của cậu ta giật lên từng hồi, như muốn xé toạc lớp quần để được giải thoát.

Một cuộc vật lộn của tuổi mới lớn bắt đầu. Một cuộc chiến giữa ham muốn và sự trong sáng. Họ hôn nhau, họ cắn nhẹ, họ sờ soạng một cách vụng về, hoang dã. Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc hòa quyện vào tiếng gió của núi rừng.

"Ư... ừm... Páo ơi..."

"Mỷ... em... em thơm quá..."

Cuối cùng, khi cả hai đã gần như không thể kiểm soát được nữa, Páo đã dừng lại. Cậu ta gầm gừ một tiếng cuối cùng, rồi gục đầu vào hõm cổ Mỷ, thở hổn hển. Cậu ta vẫn còn giữ được chút lý trí cuối cùng. Cậu ta yêu Mỷ, và cậu ta muốn giữ gìn cho nàng đến ngày cưới.

Họ nằm đó, ôm nhau, dưới ánh trăng. Cơn bão dục vọng đã tạm thời qua đi, để lại một sự thân mật ngọt ngào.

Páo ngẩng lên, nhìn vào mắt Mỷ.

"Đợi anh nhé,"

cậu ta thì thầm, giọng nói đầy sự chắc chắn của một người đàn ông.

"Sang năm, khi anh đủ sính lễ, anh sẽ sang hỏi cưới em. Anh thề, anh sẽ bảo vệ em. Sẽ không để bất cứ ai làm hại em. Mãi mãi."

Mỷ mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc. Nàng tin vào lời hứa đó.

Cả hai không hề biết rằng, ở một nơi nào đó trong bóng tối, một đôi mắt vẫn đang quan sát họ. Và lời hứa của một chàng trai ngây thơ, dưới ánh trăng, sắp sửa bị nghiền nát thành tro bụi bởi một lời nguyền tàn độc nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro