✖️ Hold me tight
- Nam ơi... mày ngừng thương được không ?
--
Khoảnh khắc chén rượu này vơi cạn cũng là lúc nỗi nhớ ùa về
Biết vậy cứ mặc mọi thứ trôi đi
Cớ sao em còn vấn vương nhiều đến vậy
Ngay cả những chiếc túi bên vệ đường bị cuốn theo gió cũng phát ra những âm thanh cô độc đến lạnh lùng.
-
Danh Tỉnh Nam một thân cô độc dạo bước trên những con đường ở phố Paris. Mưa lâm thâm thấm cả trên vai, khuôn mặt em hôm nay buồn đến lạ, phải như có một phép màu nào đó đến bên thì chắc chắn em sẽ không thẫn thờ đến vậy. Em đập nát vỏ chai rượu đang cầm trên tay, lấy mảnh vỡ rồi định khắc vào tay mình 3 chữ : "Lâm Nhã Nghiên", nhưng không... khắc vào cổ tay để làm gì, tại sao không lấy cả con tim của em mà khắc vào.
- Em buồn đến vậy liệu chị có biết không Nghiên ?
Tỉnh Nam cười khổ, em khui nắp chai rượu tiếp theo rồi bước về con đường xa xăm phía trước, em không biết rõ là mình sẽ bước về đâu, hiện giờ không có ai soi sáng cho em cả, em lạc rồi... lạc giữa màn đêm tăm tối...
--
Chỉ là em đang cố gắng vẽ lại bóng hình chị trên từng trang hoài niệm trắng tinh
Khi em chợt nhận ra thì nó đã biến thành một bức tranh hoàn hảo
Giống như chiếc điện thoại... đã đánh rơi rồi thì sao có thể không hỏng
Chỉ có mùi hương nồng ấm nơi chị mới có thể chữa lành vết thương trong em
-
Em biết, Danh Tỉnh Nam này biết có lẽ chị cũng từng thích em, nhưng giờ thì sao... chị có người khác rồi. Tỉnh Nam đã cố gắng vẽ một bức tranh hoàn hảo nhất dành cho chị và em, em đang chờ thời cơ để có đủ dũng khi mà nói ra. Mà giờ thì không cần nữa, anh ta tặng chị rồi, tặng cho chị một bức tranh tuyệt vời, em mong chị sẽ không màn đến thứ đó vậy mà... chị lại mở lòng để đón nhận nó bằng cả tấm lòng chân thành của mình. Chị đùa em phải không Nghiên ? vậy tình cảm đó giờ chị dành cho em là gì ? Chị em ? Thật nực cười !
Hôm ấy, em hẹn chị ra quán gần nhà, nơi mà ta dành cả thời học sinh để quấn quýt lấy nhau. Em nghĩ em đủ dũng cảm rồi, đã có đủ thời gian để suy nghĩ mà bày tỏ lòng mình nhưng chưa kịp nói ra thì... chị bảo anh ta cầu hôn chị ! Và chị rất HẠNH PHÚC vì điều đó, Lâm Nhã Nghiên chính tay đưa cho Danh Tỉnh Nam thiệp cưới, cũng như chính tay lấy dao rạch một vết thật sâu vào tim em. Có lẽ Nghiên không biết... chứ ngày hôm đó em cười bao nhiêu là trong lòng lại khóc bấy nhiêu, nếu để chị được vui thì em nhận hết phần đau khổ về phía mình...
--
Mau đến và ôm lấy em đi
Em chỉ nhìn thấy mỗi mình chị thôi
Giữa dòng người em chỉ có thể nhìn về phía chị
-
Vào ngày ấy chị thật đẹp, tưởng chừng mọi thứ xung quanh chỉ là những gì phụ đạo cho thiên thần tỏa sáng. Nghiên mặc một bộ váy cưới, tay cầm một bó hoa xinh xắn, nở một nụ cười thật tươi song hướng về phía em mà đi đến... rồi lướt qua Tỉnh Nam này một cách hững hờ để đến bên anh ấy. Hai người thật đẹp đôi, em cũng đã từng tưởng tượng có thể đứng bên chị như thế nhưng... giờ là không thể.
Bó hoa mà chị sẽ ném về phía dưới khán đài, nhưng không... anh ta đi đến và đích thân tặng cho em và bảo là cảm ơn vì đã chăm sóc chị suốt thời gian qua. Em cười, một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên gương mặt em, em đã nói là sẽ giao chị lại cho anh ấy chăm sóc. Em xin lỗi ! đã không cùng chị thực hiện lời hứa khi hai đứa còn nhỏ : "Nam hứa là sau này sẽ ở bên chị Nghiên đến hơi thở cuối cùng !"
--
Chị thấy không ? chẳng phải rất công bằng sao ?
Để chị rời xa thì đến một ngày em cũng chẳng thể sống nổi
Xin hãy giữ chặt lấy em và ôm em vào lòng
Can you trust me , can you trust me
Hãy kéo và giữ em thật chặt
-
Nước, dao, máu và cả con tim em dành cho chị.
--
Chị vẫn vậy, vẫn tỏa sáng rực rỡ
Tựa như cánh hoa tỏa ngát hương thơm
Giờ hãy tin ở em và giữ chặt lấy em lần nữa
Hãy ôm em vào lòng để em lại có thể cảm nhận được chị
Thiếu vắng chị em tưởng như mình chẳng còn sống nỗi
Chẳng có chị bên cạnh em không còn cần bất cứ điều gì nữa
Xin hãy mở lòng với em lần nữa
Và làm sống dậy trái tim này
-
Hôm nay mắt em đã rất mờ rồi nhưng sao chị vẫn cứ thế mà đẹp vậy Nghiên ? em lạnh lắm ! xin hãy đón nhận em bằng vòng tay ấm áp của chị !
Nghiên hôm nay ngoan thật, chịu ôm em rồi kìa ! ấy, em làm gì sai sao ? sao bỗng dưng chị lại khóc thế ?
--
Vòng tay, hơi ấm, trái tim chị
Em ước giá mình có thể tìm lại chúng
Dẫu lúc này đây, gió thôi mang hương hoa dịu mát
Dẫu bầu trời trong vắt chẳng còn một gợn mây
Nhưng mọi thứ với em thật lạnh lẽo
Bầu trời kia cũng tối sầm trước mặt em
Thiếu vắng chị, em như cái xác không hồn chẳng còn có thể hít thở
Chỉ còn biết khóc trong đau đớn
Em phát điên, kiệt sức khi không có chị
Những suy nghĩ về chị...
Khiến em căm hận chính mình, căm hận mỗi này trôi qua
Xin hãy gọi cho em, ring ring dong
Chỉ cần cho em một cơ hội
Em chạy đến bên chị
Em vẫn muốn đắm chìm trong vòng tay chị
Dẫu chị tựa như đóa hồng đầy gai nhọn
-
- Nam ! mở mắt ra nhìn chị này !
- Em vẫn luôn dõi theo chị ấy thôi !
- Nam... Nam... à !
- Chị đẹp lắm !
*vai Nhã Nghiên run lên từng đợt, chị khóc trong nước mắt*
- Đừng khóc Nghiên à !
- Xin lỗi ! chị không thể !
- Nghiên ! em lạnh quá !
- Chị ôm em !
- Nghiên ! em buồn ngủ !
- Không ! em không được ngủ !
- Nghiên !
-ừ... ừ...
- Em yêu chị !
- Chị... chị cũng thương em !
| em yêu chị, chị thương em. Nghiên à ! thật không công bằng ! |
--
Gương mặt lạnh giá đã thay chị trả lời cho câu hỏi của em
Sự biệt ly đang kéo đến bên anh tựa như con nước triều lên
Dẫu biết mọi thứ sẽ sớm chấm dứt nhưng em không can tâm để chị đi như vậy
Xin chị đừng nói gì, cũng đừng rời xa em
Xin hãy im lặng giữ em trong vòng tay này
-
*mắt Tỉnh Nam lim dim, mập mờ những hình ảnh hiện về*
- Nghiên có nhớ hồi đó em bảo là : "Nam hứa là sau này sẽ ở bên chị Nghiên đến hơi thở cuối cùng !"
- Vậy sao bây giờ em không thực hiện vậy hả, con nhóc này ?
- Đến phúc cuối em vẫn ở bên chị đấy thôi !
- Nam... Nam... Nam à ! em đợi 1' nữa thôi ! xe cấp cứu sắp tới rồi Nam à !
- Cô gái của em, chúc chị một đời bình an vui vẻ ! em xin lỗi !
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro