Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Nhuận Náo | Xem rồi!

*OOC không thực tế!!! Không thực tế!!! Không thực tế!!!

https://weibo.com/ttarticle/p/show?id=2309405017123440427037#_0

____________________


01.

"Đừng xem, Náo Náo."

"Má ơi!!! Hot quá!!!"

"Bổn cung bỏng mắt rồi!"

"Náo Náo, đừng xem."

"Xem rồi."

Trên màn hình là màn trình diễn của Trương Nhuận và Đường Lỵ Giai đang được phát trực tiếp, khi dòng tin "xem rồi" của Lô Tĩnh lướt ngang qua, mọi CP fans gần như gặm đường đến phát điên.

Thực tế mà nói, Trương Nhuận đã cố gắng hết sức để duy trì bàn tay lịch sự trên sân khấu nhưng đương nhiên vẫn không thể tránh khỏi việc em bị dưới ảnh hưởng bởi các động tác vũ đạo, hơn nữa em càng không thể tùy ý thay đổi vũ đạo sau khi đã thống nhất với Đường Lỵ Giai. Cuối cùng trong lúc ôm để kết thúc màn trình diễn, tim Trương Nhuận đập thình thịch, Lô Tĩnh nhất định không xem đâu, phải không?

Tằng Giai - chủ chốt MC đứng ở cạnh đôi trẻ trên sân khấu trêu chọc. "Có động tác chạm chân, em ấy chạm cũng không dám chạm."

"Chị thấy em ấy chạm rồi."

"Ghen rồi hả? Sao xem kĩ vậy?"

Trương Nhuận tuy rằng trên mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng đã sớm hỗn loạn.

Coi như xong, làm người kia ghen rồi, làm sao có thể dỗ dành đây?

Mặc dù cả hai vẫn đang vui vẻ chơi trò giành lấy bông hồng trên sân khấu nhưng trực giác mách bảo Trương Nhuận rằng có gì đó hoàn toàn không ổn, rất không ổn!


02.

Công việc đã xong, Trương Nhuận thấy được nụ cười của Lô Tĩnh mới dám thả lỏng cảnh giác, cảm thấy mọi chuyện cũng không quá tệ nhưng khi bánh xe lăn bánh, cả hai rời khỏi tầm mắt của fans, nụ cười của nàng cũng nhạt dần rồi biến mất.

Trương Nhuận đổ mồ hôi lạnh, em cố gắng nhấn tìm một đoạn video ngẫu nhiên để trò chuyện với Lô Tĩnh. "Náo Náo, chị nhìn con mèo này đi, nhìn thật ngốc, hahaha."

Lô Tĩnh dành cho Trương Nhuận một cái nhìn lạnh lùng. "Hiểu rồi, vậy thì em giống nó!"

Trương Nhuận lập tức đuổi theo lời nói của nàng, em dựa vào vai Lô Tĩnh. "Em không phải là mèo sao? Là mèo con nhà chị đấy."

"Vậy thì bé mèo này cũng không ngoan cho lắm. Nghe thiên hạ đồn rằng bên ngoài còn có một người chủ khác." 

Trương Nhuận nhất thời không nói nên lời, trong cổ như mắc xương cá, em mím môi, ngoan ngoãn ngồi yên như bé mèo ngoan biết nghe lời chủ nhân. Lô Tĩnh xoa đầu Trương Nhuận một cách chiếu lệ, sau đó nàng chuyển sự chú ý vào màn hình điện thoại đang phát sáng.

Trương Nhuận nghiêng đầu qua để nhìn Lô Tĩnh đang xem cái gì, lén lút ấp ủ âm mưu bắt chuyện với nàng thông qua thứ nàng đang chú tâm. Nhưng khi vừa nhìn thấy thứ nàng đang xem, Trương Nhuận lập tức quay đi, mắt nhắm tịt, mặt ngửa lên trời, lòng đầy bất an.

Tại sao Lô Tĩnh lại xem màn cắt nhiệt?!??

Trầm ngâm một hồi, Trương Nhuận mới minh mẫn nghĩ lại, nếu Lô Tĩnh khiêu vũ thân mật với người khác như vậy, chắc chắn em sẽ nổ tung trong giây lát!


03.

Trương Nhuận trở lại trung tâm, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lô Tĩnh. Vừa định vào phòng cùng nàng thì bị nàng chặn lại ở cửa. "Hôm nay em không được vào phòng chị."

"Em... "

Chưa nói hết chữ đầu tiên đã bị tiếng đóng và khóa cửa cắt đứt mạch suy nghĩ, Trương Nhuận bất lực đứng trước cửa gào thét, hai tay cào cào lên cửa như mèo con phá phách. "Náo Náo... Nghe em giải thích có được không?"

Không có tiếng trả lời, Trương Nhuận thử áp tai vào cửa, em nghe thấy tiếng nước, hình như Lô Tĩnh đã đi tắm để bình tĩnh lại. Thở dài không có kết quả, Trương Nhuận quyết định trở về phòng, hai mắt mở to suy nghĩ cách khiến cho nàng để ý đến mình. 

Nghĩ một hồi mới nghĩ ra một cách, dù cách đó có hơi hèn nhưng không sao hết, Trương Nhuận vui vẻ lấy quần áo đi tắm rửa.

Tắm rửa xong, em bước ra cầm điện thoại trên bàn lên, quả nhiên Lô Tĩnh không hề gửi một tin nhắn nào. Trương Nhuận lục lọi trong hộp, lấy nhiệt kế ra, dùng một số biện pháp khiến cho con số trên đó không ngừng tăng lên, đạt tới khoảng 39 độ. Hài lòng với nhiệt độ đó, em lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cho Lô Tĩnh rồi lập tức nhảy lên giường, đắp chăn bông chờ đợi.

Tin nhắn của Lô Tĩnh hồi đáp rất nhanh đã đến. "Mời Liga chiếu cố em đi."

Trương Nhuận biết bây giờ em không thể trả lời, vì vậy anh đặt điện thoại sang một bên, im lặng chờ đợi sự lo lắng của nàng.

Đúng như dự đoán, không lâu sau, Lô Tĩnh đã xuất hiện ở cửa. Trương Nhuận đang nằm trên giường và nghe thấy chuyển động của khóa mật khẩu ở cửa, đôi mắt em lập tức nhắm lại. Cánh cửa được mở ra, đập vào mặt em là mùi hương quen thuộc, tiếng bước chân dần dần đến gần cùng giọng nói khiến tim em đập hàng triệu lần vang lên bên tai. "Em sốt thật à, Nhuận?"

Trương Nhuận chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Lô Tĩnh đang ngồi xổm bên giường sắp đưa tay kiểm tra nhiệt độ trên trán của mình, Trương Nhuận từ trong chăn đưa tay ra ôm lấy người kia

"Em thắng rồi!"

"Trẻ con."

Lô Tĩnh đang lo lắng nhưng nhìn vẻ mặt đắc thắng của Trương Nhuận liền cạn lời, nàng hất tay em ra, dứt khoát đi thẳng về phía cửa. Trương Nhuận hốt hoảng nhảy khỏi giường, nhanh chóng ấn lại cánh cửa trước mặt, vô tình tạo thành động tác kabedon.

"Náo Náo... Liga và em chỉ là hiệu ứng sân khấu mà thôi."

"Chị có bắt em phải giải thích đâu chứ?"

"Chị đang ghen."

"Không có, em nghĩ nhiều rồi."

"Không có? Vậy sao hôm nay lại không cho em vào phòng chị?"

"Từ khi nào em lại nhiều chuyện như vậy?" Lô Tĩnh kiêu ngạo không thừa nhận. "Không cho vào không có nghĩa là chị đang ghen, hiểu không?"

Thấy Lô Tĩnh tỏ vẻ không vui nhưng không chịu thừa nhận mình đang ghen, Trương Nhuận vòng tay qua eo nàng, nũng nịu dụi đầu vào vai nàng. "Chị vẫn còn tức giận à?"

"Đã bảo không có."

"Hay là làm cái gì đó mà em không làm với Liga đi."

"Cái..."

Giọng của Lô Tĩnh chưa kịp thốt ra hết đã bị môi Trương Nhuận chặn lại, không khí trong phòng cũng vì nó mà tăng cao.


04.

Bởi vì Lô Tĩnh liên tục chối bỏ Trương Nhuận, nàng đẩy em ra bằng cả hai tay nên em mới giữ tay Lô Tĩnh lại, nhỏ giọng nhắc nhở. "Thật ra hôm nay ai cũng biết chị đang chua."

Lô Tĩnh còn muốn phản bác nhưng bị Trương Nhuận nuốt mấy lời đó vào cổ họng nhấm nháp. Nụ hôn đã sâu, nàng bị Trương Nhuận hôn đến không còn ý thức phản kháng, vô thức vòng hai tay qua cổ em, còn cảm nhận được tay em đang mò mẫm vào trong quần áo mình.

"Không có quần áo... sao?" 

"Chị vừa mới tắm xong..."

Tiếng thở gấp rơi vào bên tai Trương Nhuận, nàng miễn cưỡng cắn môi dưới để không phát ra âm thanh ám muội nào khi em chạm vào người nhưng sự nhạy cảm của cơ thể đã phản bội Lô Tĩnh, hai chân nàng đã mất sức muốn ngã xuống.

"Mang chị lên giường, nhanh lên."

Trương Nhuận tuân theo chỉ thị, em để Lô Tĩnh trên giường, lúc rút tay về còn cố ý chạm vào chân nàng. Ngón tay hơi cong xuống, động tác rất dịu dàng, Trương Nhuận lén lút nuốt nước bọt khi nhận ra tư thế hiện tại của hai người quá ám muội, gương mặt em đỏ đến mức em có cảm giác rằng em thật sự đã phát sốt.

Lô Tĩnh cũng xấu hổ khi Trương Nhuận cứ nhìn chằm chằm mình nhưng xấu hổ chưa bao lâu nàng lại bị em ôm hôn, nàng bị hôn đến quần áo xộc xệch.

"Em không được phép hôn!"

"Không phải mới hôn qua sao?" Trương Nhuận cảm thấy buồn cười. "Sao bây giờ lại không được phép hôn nữa?"

"Không được, em..."

Lô Tĩnh chưa nói hết đã bị em ngắt lời. Trương Nhuận vùi đầu vào giữa hai vách núi để tìm nơi giấu mình, cảm thấy sự mềm mại đều tràn ngập khoang miệng. "Không phải mới làm cách đây không lâu sao? Chị nhạy cảm như vậy?"

"Câm miệng!" Lô Tĩnh quay đầu sang một bên, dùng tay bịt miệng Trương Nhuận lại. "Từ khi nào mà em nói nhiều như vậy?"

Đầu ngón tay Trương Nhuận lén lút tiến vào gò đất nhỏ, em thăm dò một vòng mới nhẹ nhàng xoa xoa.

"Em cố ý! Xấu xa như vậy!"

"Có người còn xấu hơn em, ghen mà không chịu thừa nhận."

Lô Tĩnh cãi không lại, nàng nhe răng cắn vào vai Trương Nhuận, khi nghe thấy Trương Nhuận kêu đau mới nới lỏng lực cắn dù răng vẫn còn dán trên da thịt của em. 

"Aaa..." Trương Nhuận khẽ cau mày đau đớn, thì ra đây là lý do Lô Tĩnh được gọi là Cẩu bảo.

"Náo Náo đừng cắn, ngoan một chút nha."

Trương Nhuận vuốt lưng an ủi Lô Tĩnh, ngoan ngoãn để cho nàng tự tiện trút giận. Lô Tĩnh thấy em không động đậy lập tức tìm được lý do làm càn, nàng dán môi lên cổ Trương Nhuận mặc sức để lại dấu vết của mình.

"Chị trút giận xong chưa?" Trương Nhuận nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rơi rớt trên mặt Lô Tĩnh ra sau tai của nàng. Trái ngược với thái độ bình thản của Trương Nhuận, Lô Tĩnh lại tức giận nói. "Em là của tôi đấy, là của tôi đấy!" 

Trương Nhuận thuận theo nàng, cười đáp. "Em là của chị mà, Trương Nhuận là của Lô Bất Náo đấy!"

Cảm nhận được hơi ấm còn sót lại đang riết chặt tiếng thở nhẹ nhàng vang đều bên tai, khi hơi ấm đó ám lên nơi nhạy cảm nhất, những lời yêu thương vụn vặt dần trở nên rối bời. 

Nhiệt độ cơ thể dần nóng lên khiến cho sự ám muội quên bẵng đi thời gian, mặc nó trôi dạt từ hoàng hôn đến đêm đen không trăng không sao tràn xuống bầu trời.



end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro