3. Thủy Tuyền | Hồi Sinh (trung)
04.
Sau khi tốt nghiệp, cuộc sống dần dần đi đúng hướng, Dương Băng Di đã mở một công ty truyền thông nhỏ với sự giúp đỡ của bạn bè và tuyển dụng một số chủ sở hữu trẻ năng động để cùng điều hành nó.
Việc khởi nghiệp lúc đầu luôn có chút gập ghềnh, nhưng nhờ sự nổi tiếng mà Dương Băng Di đã tích lũy được trong mười năm qua và sau khi xuất hiện một vài lần, công ty đã nhanh chóng có được sự đảm bảo về mặt kinh tế để tiếp tục hoạt động. Dương Băng Di chỉ cần dành nhiều thời gian hơn để suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo.
Đoàn Nghệ Tuyền sau khi tốt nghiệp vẫn tiếp tục viết lời và sáng tác nhạc, thỉnh thoảng nàng biểu diễn trực tiếp ở sân khấu và được mời tham gia các sự kiện ở các địa điểm nhỏ, tính đến thời điểm hiện tại đã phát hành ba bốn album trong vài năm qua.
Một bài hát trong album mới nhất vô tình được tải lên douyin và câu được rất nhiều lượt xem. Cựu thần tượng SNH48 sau nhiều năm tốt nghiệp đột nhiên nổi tiếng, thỉnh thoảng lại phải bay đi bay lại mấy lần để lưu diễn.
Thời gian luôn bị nghiền nát thành cát trong sự bận rộn, sau đó bị gió cuốn thành nước mưa tan vào xuân và lá thu, cuối cùng tan chảy và bốc hơi không để lại dấu vết.
Chiếc sofa đầy dấu mèo cào và căn bếp đầy bụi bặm,... những vật vô tri vô giác như nó thực sự không biết nói dối.
Căn phòng có hai phòng ngủ và một phòng khách, tổng cộng hơn 100 mét vuông dường như vẫn còn âm trầm. Những vết bụi lốm đốm do cuộc sống để lại đã bị chiếc ghế sofa dài hai mét trong phòng khách giữ lại.
Dương Băng Di không có thời gian chính xác để tan làm, có lúc bận quá lười đi đi lại lại nên đắp chăn qua đêm trên ghế sofa trong công ty, thi thoảng nhàn nhã lại ở nhà ba, bốn ngày vì lười biếng ra đường.
Đoàn Nghệ Tuyền phía bên này gặp được nhiều cơ hội khác nhau khi tham gia các hoạt động, và dường như vận may mà nàng đã từng đánh mất đã quay trở lại. Ví tiền của nàng ngày càng dày nhưng lịch trình cũng cao chồng chất theo. Sau khi kết thúc chương trình tạp kỹ này, nàng lại phải gấp rút thu âm cho album mới, thu âm xong lại vội vàng tham dự các lễ hội âm nhạc khác nhau. Chuyến bay về nhà của nàng luôn bị trễ, lúc đầu nàng sẽ gọi điện trước cho Dương Băng Di, nịnh nọt bảo em đến đón. Nhưng càng về sau, Dương Băng Di càng bận rộn, điện thoại của em luôn có tín hiệu bận nên nàng rất ít khi tiết lộ lộ trình chuyến bay của mình cho Dương Băng Di mà thay vào đó lại nhờ trợ lý đưa nàng về nhà.
Kể từ đó, thời gian rảnh rỗi của cả hai cũng ít khi gặp nhau. Đôi khi cả hai vô thức choáng váng trong giây lát khi bất ngờ nhìn thấy nhau khi mở cửa. Hai người trong trạng thái mệt mỏi luôn ngầm hiểu không nói, chỉ cùng nhau ngồi trên sofa chơi điện thoại di động hoặc ăn đồ ăn mang về, có khi hứng thú hơn sẽ xem một bộ phim phim trên màn hình.
Và đó là tất cả hoạt động.
Loại kế hoạch du lịch tốn nhiều thời gian và công sức kia đã bị vứt vào dĩ vãng, phía trên nó còn đọng lại một lớp bụi mờ của thời gian.
05.
Ngày cả hai chia tay là một ngày trời rất nắng. Nắng gắt xua tan sương sớm, tràn vào phòng qua khe hở trên rèm như thường lệ.
Ngày hôm đó hai người đều dậy sớm, sau khi Đoàn Nghệ Tuyền tỉnh giấc, nàng liên tục nói rằng những ngày nghỉ ngơi trùng lặp hiếm hoi xứng đáng được tổ chức một buổi lễ lớn hay nhỏ để giải tỏa, vì vậy Dương Băng Di đã đặt trước một ngày tại trung tâm mua sắm gần nhà trên đường Mỹ Tuyền. Bữa ăn đó của hai người trùng với sự kiện kỷ niệm 7 năm thành lập của nhà hàng nên được giảm giá 30% tổng hóa đơn thanh toán.
Sau khi cả hai đứng dậy, đã do dự hồi lâu mới gọi thêm đồ ăn mang về nhưng vừa đặt đồ ăn xong, Dương Băng Di lại nhận được cuộc gọi từ trợ lý trường quay.
Đoàn Nghệ Tuyền nghe không rõ nội dung cuộc gọi, nhưng nàng cũng đoán được từ câu trả lời một chiều của Dương Băng Di: Công ty mấy ngày trước nhận được một video quảng cáo, bên A không hài lòng với nội dung video nên hỏi để sửa lại nội dung nhưng ngày mai sẽ là công ty Bên A. Ngày kỷ niệm thứ hai thì phải tăng ca để quay lại video và chỉnh sửa nên mới có thể lấy về trước mười hai giờ tối nay.
Lúc Đoàn Nghệ Tuyền đang phàn nàn về chuyện kỷ niệm gần đây thì Dương Băng Di đã nghe điện thoại rồi gấp gáp chạy ra khỏi cửa. Đoàn Nghệ Tuyền nhìn xuống đơn hàng mà khi nãy đã đặt trên điện thoại, do dự một lúc nàng mới bấm hủy.
Chúng ta có thể đuổi kịp hay không?
Nàng bắt đầu chờ đợi, dùng máy hút bụi lau sàn nhà thật kỹ, ném những chiếc đệm sofa mấy tháng không giặt vào máy giặt rồi quét sạch đồ ăn đã hết hạn sử dụng đã lâu trong nhà mang đi bỏ. Sau khi làm xong việc này, nàng nhận ra rằng những hoạt động tưởng chừng như thường nhật này dường như đã lâu không diễn ra trong ngôi nhà này.
Đoàn Nghệ Tuyền cảm động thở dài, muốn khoe ra những gì mình đã làm trong hôm nay khi Dương Băng Di trở về, có lẽ có thể lấy chuyện này làm chủ đề để bắt đầu bữa tối hôm nay?
Đúng lúc nàng đang suy nghĩ thì đồ ăn mang về đã đến. Đoàn Nghệ Tuyền chán nản ngồi ăn một mình, nàng mở một bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây được người hâm mộ giới thiệu nhiều lần. Cho đến khi một món đồ ăn khác lạnh đến mức đọng lại một lớp dầu trên bề mặt, Pudding và Dương Kim Kim chợp mắt vô số lần ở các góc khác nhau trong phòng khách, bộ phim trên TV lặp đi lặp lại phần credit không biết bao nhiêu lần, nhưng Dương Băng Di vẫn chưa trở lại.
Đoàn Nghệ Tuyền gọi cho Dương Băng Di ba, bốn lần trước khi đặt bữa tối nhưng không có ai trả lời điện thoại. Nàng gửi nhiều tin nhắn nhưng chẳng có hồi đáp, đột nhiên nàng phát hiện ra lịch sử cuộc gọi hay lịch sử trò chuyện hiện tại là những khoảng trống lớn, trống rỗng như trái tim của nàng hiện tại.
Nhưng nàng vẫn muốn kiên trì níu kéo.
Khoảng mười một giờ đêm hôm đó, Dương Băng Di lặng lẽ mở khóa cửa, nhưng khi mở cửa, cô nhìn thấy một cái đầu nhỏ đang ngồi trên ghế sofa xem TV, quay lưng về phía em.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng từ TV chiếu vào phòng khách. Bộ phim trên màn hình dường như đã đi đến hồi kết, nam nữ chính đang tựa lưng vào ghế đá công viên ở Bến Thượng Hải với mái tóc bạc trắng. Nữ chính đang cầm một quả bóng bay nhiều màu sắc trên tay và thảo luận về bữa trưa ngày mai với người chồng bên cạnh.
Sau đó Dương Băng Di nghe thấy Đoàn Nghệ Tuyền nói với giọng thấp hơn hai người đang nói chuyện trên TV.
"Chúng ta hãy tách ra một thời gian đi."
Đó là sự tạm thời chứ không phải chia tay.
Khi mối quan hệ của cả hai đang ở thời điểm nóng bỏng, cả hai đã mời một nhóm bạn bè làm nhân chứng cho cuộc hôn nhân không có khán phòng và sổ đỏ. Tuy nhiên, loại tình yêu không được pháp luật công nhận này giống như một chiếc đồng hồ cát cao trên tháp ngà, có thể ngã xuống và vỡ nát lúc nào không hay.
Khi nhiệt huyết duy nhất duy trì nơi không tưởng này biến mất, sự cân bằng sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Hai người không có quyền ly hôn, chỉ có một từ thân mật "ly thân" mới có thể phá vỡ giấc mơ mấy năm qua.
Nỗi bất an mà em luôn cảm nhận được kể từ khi rời công ty và nhìn thấy chiếc điện thoại di động đã sập nguồn vào lúc này cuối cùng đã được phơi bày. Dương Băng Di vốn dĩ còn đang suy nghĩ lời bào chữa cho bản thân, sau khi nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng đó, em cảm thấy như nghẹn ngào trong cổ họng.
Dương Băng Di ngơ ngác đứng ở tiền sảnh, ánh mắt đảo tới bản đồ thế giới treo trên tường bên tủ giày, cô chợt nghĩ đến bộ phim hai người cùng nhau xem trên sofa tháng trước hoặc tháng trước.
Nỗi bất an mà em luôn cảm nhận được kể từ khi rời công ty và nhìn thấy chiếc điện thoại di động đã sập nguồn vào lúc này cuối cùng đã được phơi bày. Dương Băng Di vốn dĩ còn đang suy nghĩ lời bào chữa cho bản thân, sau khi nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng đó, em cảm thấy như nghẹn ngào trong cổ họng.
Dương Băng Di ngơ ngác đứng ở tiền sảnh, ánh mắt đảo tới bản đồ thế giới treo trên tường bên tủ giày, cô chợt nghĩ đến bộ phim hai người cùng nhau xem trên sofa tháng trước hoặc tháng trước.
Hình ảnh Lý Dao Tuệ đơn độc dưới thác nước thực sự khó quên.
Sẽ tốt hơn nếu coi hành trình chưa trọn vẹn đến Tân Cương đó là khúc dạo đầu cho một kết thúc thành công.
"Chúng ta đi Tân Cương đi."
06.
Sa mạc Gobi ở Tân Cương rộng lớn, vào buổi chiều tại Hẻm núi Khuê Đồn, cả hai than thở rằng cuối cùng họ đã vượt qua tỉnh Cam Túc nửa cát nửa đá và nhìn thấy sa mạc Gobi thực sự nhưng hiện tại xung quanh lại chẳng có gì ngoại trừ sa mạc rải đầy đá.
Xe tiếp tục chạy về phía trước, khung cảnh ngoài cửa sổ trở nên bắt mắt hơn so với khi vừa qua biên giới vào buổi chiều, những bãi sỏi lớn được trải ra để ngắm đêm, thỉnh thoảng lại có vài con lạc đà teo tóp, gai lộ ra trong các vết nứt trên đá, răng giống như chó săn canh giữ cổng Tân Cương, cố gắng xua đuổi du khách nước ngoài.
Dù có thích sa mạc Gobi đến đâu thì cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi khi ngắm nhìn khung cảnh vào thời điểm này. Hơn nữa, thế giới động vật trên bức tường triển lãm TV đã được điều chỉnh màu sắc để phản ánh hiệu suất màu sắc của TV, bằng mắt thường, sa mạc hoàn toàn âm trầm khó tả.
Lái xe trong môi trường như vậy là một quá trình cực kỳ nhàm chán, để tránh cho Đoàn Nghệ Tuyền buồn ngủ, Dương Băng Di đã kết nối bluetooth của điện thoại di động với ô tô và phát nhạc ngẫu nhiên.
Nhưng đoạn intro của tiếng guitar lập tức vang lên qua kết nối bluetooth khiến cả hai đều choáng váng.
Chuyến Tàu Đêm của Tằng Nhất Kha.
Hai người đã vô số lần cùng nhau hát Chuyến Tàu Đêm.
Hình như cả hai cũng đã cùng nhau hát bài này vào ngày "cầu hôn"?
Tay và hơi thở đang lơ lửng trên không để tăng âm lượng của Dương Băng Di đông cứng lại, sau khi giọng nói con người phát ra, em quay đầu về phía Đoàn Nghệ Tuyền như muốn nói gì đó nhưng em nhìn thấy những nếp nhăn trên miếng xốp bọc vô lăng đang bị nàng véo mạnh.
Thế nên, cuối cùng em không nói gì và lặng lẽ rút tay lại. Bài hát tiếp tục phát ở hai mức âm lượng, không thể nghe rõ lời bài hát, nhưng Dương Băng Di vẫn hát theo trong đầu một cách điêu luyện.
Có lẽ Đoàn Nghệ Tuyền cũng đang thầm hát trong lòng đi?
Dương Băng Di nhìn chằm chằm vào bóng tối bên ngoài cửa sổ, đôi mắt trở nên xót xa và không có dấu hiệu tạm dừng.
bctn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro