Chap 9 - It'd be good (End)
Một ngày đầu năm, Seung Hyun thoải mái ngồi ở phòng khách nhà Jong Hoon xem album ảnh của cậu. Thực ra Jong Hoon đang dọn dẹp nhà cửa đầu năm, Seung Hyun - sau khi thuê dọn phòng tới dọn dẹp thì rảnh rang đi chơi. Cậu muốn lôi Jong Hoon đi chơi, nhưng cậu ta nhất quyết không đi. Thế là Seung Hyun đành xắn tay vào dọn cùng, cho tới khi chỉ còn phòng tranh của Jong Hoon, cậu ra phòng khách nghỉ ngơi xem album ảnh, Jong Hoon tự dọn nốt.
"Ê này, chúng ta học cùng trường cấp 3 này"- Seung Hyun nói với vào với Jong Hoon
"Vậy sao?"- Jong Hoon từ phòng tranh nói ra
"Cùng một trường X..."- Seung Hyun lẩm bẩm
"Ê, có một chuyện này buồn cười cực"- Seung Hyun tới cửa phòng tranh nói vào -"Hồi tôi học cấp 3 thi tốt nghiệp, lúc đó phải thi theo số báo danh chứ không thi theo lớp. Tôi học khối T - thể dục, hồi đó học jujitshu còn định làm vận động viên cơ. Nhưng sau đó không theo thể thao được nên học marketing. Nhưng đợt thi tốt nghiệp đó tôi kém lắm, chả biết gì. Khoanh bừa đáp án. Đang khoanh thì có 1 cậu bạn phía trên quay xuống hỏi:
- Câu này đáp án là gì đấy cậu?
Tôi bảo:
- Tớ không biết cậu ạ, tớ học khối T, thi cái này cho vui thôi.
Cậu ta lại nhìn tôi bảo
- Thế giống tớ rồi, tớ cũng khoanh bừa, tớ học khối V - vẽ
Sau đó bọn tôi chả nói gì, rồi cậu ta lại quay xuống hỏi:
- Thế cậu thích đáp án nào?
Tôi bảo: A đi? Sau đó chúng tôi cùng khoanh A. Nghĩ lại ngày xưa đi học đi thi thật buồn cười."
Seung Hyun vừa cười vừa nhìn Jong Hoon trẻ măng trong đồng phục cấp 3 của album ảnh
Jong Hoon cũng ngừng tay dọn dẹp, anh bảo
"Tôi cũng có kỷ niệm như thế"
Seung Hyun ngẩng lên nhìn anh, không lẽ... anh chính là?
"Hồi đó cũng 1 lần thi, hình như là thi tiếng Anh. Tôi quay xuống định hỏi cậu ta chọn đáp án nào, lại nhìn ra có 1 câu cậu ta chọn sai, còn bảo cậu ta là: cậu ơi, câu này phải chọn C mới đúng..."
"Đúng đúng!!!"- Seung Hyun vỗ đùi ten tét- "Tôi vẫn luôn nghĩ: khổ thân tên đó, quay xuống hỏi bài xong phải đi nhắc bài luôn. Hóa ra là anh hả?"
Hóa ra là cậu? - Jong Hoon mỉm cười ngọt ngào nhìn cậu.
Hóa ra chúng ta đã từng quen biết lâu như thế.
Mà chuyện cũng không chỉ dừng lại tại đó, Seung Hyun và Jong Hoon còn có một cuộc gặp gỡ đầy ngại ngùng, khi một người thì khóc vì bị từ chối tình cảm, một người ngồi ở phòng bên cạnh, mở nhạc thật to để át đi tiếng khóc đó.
***
Trái với vẻ ngoài lãnh đạm lạnh lùng, Jong Hoon một khi đã yêu vào là trở nên cuồng nhiệt khác hẳn bình thường. Người ngoài nhìn vào sẽ bảo cậu ta hiền, ít nói. Nhưng chỉ có Seung Hyun mới biết: chả có tên nào hiền lại đi hôn người yêu ở công ty cả. Họ có chung một văn phòng làm việc chỉ 2 người, mỗi người một đầu phòng, nhưng Jong Hoon chả bao giờ động chạm Seung Hyun ở trong văn phòng đó. Có lẽ cậu sợ nhỡ mọi người đi vào văn phòng có thể nhìn thấy.
Trước giờ Seung Hyun chưa từng hẹn hò nơi công sở. Nhưng cậu thấy cũng thú vị đấy. Đặc biệt là khi họ vừa thắng pitching công ty xây dựng kia. Jong Hoon có một ý tưởng cũ trước kia cậu từng định làm cho công ty xây dựng, nhưng Yeno đã gạt đi và chọn phương án khá cũ. Ý tưởng này cũng được 2 năm rồi, mà chẳng bên nào nghĩ ra để làm cả, nên Jong Hoon bàn bạc với Seung Hyun sửa lại nó. Cả team ai cũng thích ý tưởng này và góp ý sửa đổi, cuối cùng cũng pitching xong. Mà đã xong khâu ý tưởng là đến giai đoạn mệt mỏi phải thực hiện ý tưởng đó. Từ thuê người mẫu, thuê sân khấu, quay dựng, lan truyền tới người dùng... Seung Hyun mệt mỏi vì có quá nhiều việc phải làm, mặt cậu cứ xị ra. Nhưng rồi thi thoảng trong lúc cậu mệt mỏi rũ người đi pha cafe, thì có nụ hôn cái choách lên mặt, vừa bất ngờ vừa thích. Ai mà lại không thích cảm giác được quan tâm khi mệt mỏi chứ? Mà rõ ràng là hôn nhau trong khi có thể bị bắt gặp cũng có cái thú riêng. Không chỉ chỗ pha cafe, chân cầu thang thoát hiểm, trên sân thượng... Mấy nơi vắng vẻ chỉ có mấy cha nội hay ra hút thuốc lá cũng là chỗ lý tưởng để hôn nhau đấy.
Sau khi thời gian mệt mỏi trôi qua, chiến dịch vô cùng thành công, công ty bất động sản kia nhận được nhiều đơn hàng hơn hẳn, họ quyết định ký tiếp hợp đồng nhỏ với bên cậu. Seung Hyun và Jong Hoon cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Rốt cục thì kỳ hạn 6 tháng đã trôi qua mà Jong Hoon không phải chuyển đi, cậu vừa có người yêu đẹp trai, vừa giúp Catt leo lên ngang hàng với Yeno trong số các công ty marketing hàng đầu. Tuy nhiên, niềm vui tới chưa lâu thì phiền phức đã lại ập đến.
Trên mạng lại lại có tin đồn nói rằng: clip quảng cáo của công ty xây dựng kia giống hệt bản kế hoạch cũ của Yeno từ 2 năm trước. Lần này thì tin đồn là đúng, câu chuyện mang kế hoạch của công ty cũ mang theo đến công ty mới lại theo đó trồi lên. Jong Hoon chả có gì để nói, cậu hỏi bên đối ngoại của Yeno: tin này là do ai truyền ra? Kế hoạch từ 2 năm trước vốn không ai quan tâm sao giờ lại la làng lên như bị ăn cắp vật báu vậy?
"Đây là ý của giám đốc" - đồng nghiệp cũ của cậu trả lời
Lần đó Ji Yong và cậu cãi nhau vì kế hoạch này, nhưng Ji Yong làm chủ, chốt lại là không đồng ý dùng. Giờ nhìn thấy kế hoạch này thắng kế hoạch công ty mình thì sao mà chả tức.
"Suy cho cùng thì kế hoạch này cũng là do tôi nghĩ ra, công ty không dùng, sao giờ lại nói thành tôi ăn cắp được"- Jong Hoon vào thẳng vấn đề khi gặp Ji Yong ở quán cafe
"Kể cả là kế hoạch không dùng nhưng nó vẫn là tài sản công ty, không phải lúc trước cậu vào công ty cũng dùng lại kế hoạch cũ và đổi mới sao? Nếu lúc đó các nhân viên cũ rời khỏi nói rằng kế hoạch đó là của họ nghĩ ra, đòi chúng ta bản quyền thì sao?"
"Đương nhiên nếu Yeno dùng kế hoạch đó thì tôi cũng không có ý kiến. Nhưng không lẽ mấy người không cho người khác dùng kế hoạch của chính mình sao?"
"Nhưng ai tin đấy là kế hoạch của cậu chứ?"- Ji Yong ngửa người ra sau, mặt đầy thách thức -"Chả lẽ người ta sẽ tin kế hoạch này hoàn toàn do cậu nghĩ ra chắc? Yeno vốn là công ty lớn, người ta sẽ tin ai?"
Jong Hoon còn chưa kịp nói gì, thì Seung Hyun đã đi đến nhìn anh
"Họ không tin, thì có tôi tin cậu ấy"
Ji Yong và cả Jong Hoon cũng không ngờ Seung Hyun lại đến nghe hết. Thật ra cậu không định nghe chuyện 2 người, chỉ là Jong Hoon nói cần đi gặp 1 người, lại bỏ quên hồ sơ khách hàng ở văn phòng. Seung Hyun nghĩ đi gặp khách hàng mà không có hồ sơ thì làm ăn gì? Liền chạy theo đưa cho cậu. Không ngờ còn được chứng kiến một Ji Yong rất khác. Một Ji Yong bắt nạt người khác.
"Chúng ta đi"
Cậu kéo tay Jong Hoon đứng lên
"Chuyện này tôi sẽ đứng ra cam đoan cho anh"
Ji Yong nắm chặt tay, tức giận nhưng không thể làm gì. Nhưng xen lẫn cảm giác tức giận là lo sợ. Lo sợ Seung Hyun sẽ không còn thân thiết với cậu nữa. Khi anh quay đầu nhìn lại, Seung Hyun đã kéo Jong Hoon bước ra ngoài, cậu không hề quay đầu nhìn lại anh lấy một lần.
***
"Thực sự cho tới giờ, tôi vẫn luôn nghĩ Ji Yong không phải là loại bắt nạt người khác khi anh ta ở địa vị cao hơn đâu"
Seung Hyun chán nản ôm cốc cafe nóng hổi, nói với Jong Hoon
"Đó là vì cậu chưa hiểu hết con người anh ta thôi"- Jong Hoon đáp
Nhiều năm làm việc cùng nhau, cậu đã quá hiểu rồi.
Sau đó, Yeno không đưa đơn kiện như dự định ban đầu - vốn là sẽ kiện Jong Hoon lấy ý tưởng từ công ty cũ làm. Có lẽ là anh ta không muốn gây hấn với Seung Hyun - Jong Hoon nghĩ.
"Dạo này cậu có gặp anh ta không?"- Jong Hoon hỏi
"Không"- Seung Hyun lắc đầu
Lần đó cậu đã thô lỗ như thế, chẳng biết Ji Yong có giận cậu không. Trước giờ toàn cậu xuống nước tìm đến Ji Yong trước nếu họ có xích mích. Nhưng anh ta thì chẳng bao giờ liên lạc trước cả. Thế nên suốt 1 tháng rồi họ không hề gặp nhau. Đến nhắn tin cũng không.
Chiến dịch cũ vẫn phát triển tốt, cả Jong Hoon và Seung Hyun đều bận bù đầu để phát triển thêm. Hai tháng lao đầu vào làm việc, cả 2 đều bận đến mệt nhoài. Seung Hyun gần như chuyển hẳn qua nhà Jong Hoon ngủ, chỉ vì nhà cậu ấy quá gần công ty. Họ có thể tan làm đúng giờ, sau đó về nhà ăn uống tắm rửa thật nhanh rồi lại bật laptop làm việc tiếp. Mọi người trong văn phòng đều tinh ý nhận ra: áo sơ mi 2 người này mặc giống nhau lắm, rõ ràng là dùng chung tủ đồ!
Seung Hyun nhận ra sau 2 tháng sống chung này, cậu bắt đầu có những thói quen lạ. Giống như là khi đi siêu thị mua đồ đều nghĩ đến đồ mà Jong Hoon thích ăn. Cậu không thích mùi gừng, Jong Hoon cũng bỏ các món liên quan đến gừng đi. Nhưng cậu biết trời lạnh thì Jong Hoon thích ăn gừng hoặc uống trà gừng lắm. Thế nên cậu lại mua cho Jong Hoon ăn.
Mỗi khi giặt đồ, cậu lại học theo thói quen của Jong Hoon là giũ đồ phẳng phẳng ra rồi cho từng món vào máy giặt thay vì ném tất cả vào máy cùng lúc. Cả nước xả vải cậu mới mua cũng giống chai nước xả vải nhà Jong Hoon.
Bực mình nhất là, khi cậu trở về nhà riêng, cậu nào có ăn được gừng? Cũng không còn thích mùi xả vải kia đến thế, rồi buổi đêm khi ngủ thì lại trằn trọc không ngủ được. Cậu nhớ cái ôm chặt của Jong Hoon và cả nụ hôn chúc ngủ ngon.
Khác hẳn mấy nụ hôn vụng trộm kích thích ở công ty. Lúc ở nhà vì quá bận mà chẳng làm tình được, nhưng thi thoảng đang làm việc, Jong Hoon lại ôm chặt lấy cậu, cọ má vào má cậu, hôn chụt một cái rồi lại làm việc tiếp. Cứ như sạc pin ấy.
Giờ trở về nhà, cậu thấy thật khó khăn biết bao. Mới có 2 tháng mà đã thế này, nếu sống cùng nhau, yêu nhau lâu hơn, rồi chia tay thì cậu sống thế nào?
Ngày hôm sau Seung Hyun gặp Jong Hoon đang pha trà trong quầy pha chế, Jong Hoon cười
"Chào buổi sáng, uống cafe không tôi pha luôn?"
Seung Hyun chỉ nhìn cậu mà không nói gì, cậu nhớ hình ảnh sáng sớm Jong Hoon mặc áo ba lô quần đùi xanh ở trong bếp, nấu bữa sáng cho cậu.
"Sao thế?"- Jong Hoon hỏi
Seung Hyun tiến lên hôn chụt vào môi cậu. Lần hiếm hoi cậu chủ động, lần đầu tiên cậu chủ động ở công ty. Jong Hoon trố mắt ra nhìn, Seung Hyun cười toe toét.
Đáng yêu thật!
"Tôi mệt"- cậu cụng trán vào ngực Jong Hoon
À, hóa ra cái mùi xả vải này ở trên mùi cậu ấy mới thơm vậy - Seung Hyun hít hà
"Ốm sao?" - Jong Hoon xoa đầu cậu
Seung Hyun chớp chớp mắt nhìn vào khuy áo của Jong Hoon
"Bị mất ngủ"- cậu nói giọng làm nũng
"Mất ngủ làm sao? Bị lạnh chân hả? Hay lại uống cacao tối?"
Seung Hyun ngẩng lên nhìn cậu
"Không có người nằm cạnh nên không ngủ được"
Jong Hoon đơ ra một lúc rồi mỉm cười ngọt ngào
"Vậy chuyển đến đi. Nhà chật thì tìm nhà mới rộng hơn?"
"Nhà đó còn chật gì?"- cậu xì một tiếng
Bé hơn căn hộ của cậu, nhưng 2 người sống là vừa đủ.
Ở bên ngoài phòng pha chế, Mina, Erik, Suni và Kent cầm cốc đến mỏi cả tay, chờ xem bao giờ thì 2 người họ ra ngoài để đám nhân viên còn vào lấy nước đây?
Khi Seung Hyun đang dọn đồ ra khỏi thùng để xếp vào phòng vẽ tranh của Jong Hoon - đã được lắp thêm giá sách, vẫn còn chỗ rộng để vẽ tranh, thì Ji Yong gọi cho cậu.
"Em cứ nghĩ huynh sẽ không muốn gặp em nữa"
Seung Hyun nói khi mà 2 người họ đã ngồi im suốt 5 phút. Dù sao cậu cũng hay là người chủ động, lần này Ji Yong gọi trước cho cậu đã là ngạc nhiên lắm rồi.
"Thực ra, huynh chỉ là khó chịu với Jong Hoon nên mới nói những lời đó"
Bởi anh cũng chả phải kẻ thích bắt nạt người khác như thế.
Chỉ vì Jong Hoon cướp mất Seung Hyun mà thôi.
"Em hiểu mà"- Seung Hyun gật gật đầu
Hai người họ lại chìm vào lặng thinh. Cậu nhìn chằm chằm vào cốc cafe, rồi bỗng nhìn sang bàn tay của Ji Yong cũng đang ôm cốc cafe ở đối diện.
"Huynh không đeo nhẫn cưới sao?"- cậu hỏi
Ji Yong nhìn xuống tay trái, anh cứ úp bàn tay, rồi lại ngửa ra, rồi lại úp lại. Trên ngón áp ú vẫn còn hằn vết đeo nhẫn
"Anh ly hôn rồi"- Ji Yong trả lời -"Vẫn đang trong quá trình làm thủ tục. Nhưng cả 2 đều tự nguyện nên sẽ nhanh thôi".
Seung Hyun há mồm, nhưng rất nhanh lại ngậm miệng lại. Cậu chẳng biết nói gì nữa.
Ji Yong nắm bàn tay lại rồi nhìn cậu. Anh hít một hơi sâu
"Em và Jong Hoon... Vẫn chỉ là đồng nghiệp sao?"
Lần trước khi nói về vấn đề này, cậu bảo rằng cậu sẽ chẳng thích Jong Hoon đâu. Thế nên Ji Yong nghĩ... anh có chút suy nghĩ...
Seung Hyun chợt bật cười, cậu cười tủm tỉm khi nghĩ về trước đây. Đúng là ghét của nào trời trao của đấy mà.
"Thực ra, hôm nay em vừa chuyển đến sống cùng cậu ấy"
Seung Hyun rạng rỡ nói với Ji Yong.
Trong phút chốc, Ji Yong như đông cứng. Anh rút tay xuống dưới bàn, nắm chặt tay. Ji Yong nhớ lại mỗi khi cậu nói rằng mình đang hẹn hò ai đó, đều có chút ngại ngùng và lúng túng. Giống như hẹn hò với người khác thì quay lưng với mối tình đầu là anh vậy. Khi đó, Ji Yong đều cười tươi bảo cậu hãy hạnh phúc, hãy tự tin lên mà yêu đương hết mình.
Nhưng sao giờ phút này anh lại thấy chua chát thế?
"Em phải về trước đây"- cậu nhìn đồng hồ -"Em vẫn còn nhiều đồ chưa dọn xong lắm"
"Ừ"- Ji Yong gật đầu -"Nói với Jong Hoon giúp anh là: xin lỗi vì đã cư xử thô lỗ"
Seung Hyun hơi ngạc nhiên, nhưng cậu vẫn gật đầu.
"Lần sau đi ăn thịt nướng nhé?" - Ji Yong hỏi
"Được thôi huynh! Lần sau nhé"- Cậu vẫy tay
Ji Yong ngồi lại ở quán cafe, nhìn vào chỗ trống trước mặt.
Trên đường về, Seung Hyun vui vẻ mua cafe và trà gừng cho Jong Hoon. Nghe nói tối nay gió lạnh về. Còn gì vui hơn là được ôm người yêu ngủ chứ!
Jong Hoon ở nhà soạn đồ vào tủ quần áo cho Seung Hyun, rồi tò mò mở thùng đồ của cậu. Nhìn những tấm ảnh hồi bé này mới đáng yêu làm sao, hóa ra cậu đã học võ từ bé rồi. Jong Hoon cứ ngắm ảnh say sưa, rồi cậu thấy 1 tờ giấy rơi ra: giấy thu tiền ngoại khóa ở trường cấp 3 - nơi cậu và Seung Hyun học cùng. Jong Hoon nhớ tới chút chuyện xưa, rồi mỉm cười xếp album lên giá sách. Có tiếng Seung Hyun mở cửa, cậu liền vui vẻ ra đón người yêu trở về nhà.
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro