Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Phía ngoài cửa kính trắng cách li bệnh nhân , Dong Ho đứng đó nhìn cảnh mất một lúc lâu . Ánh mắt tìm đại một điểm tựa gì đó , lòng chỉ là đang cầu nguyện Minki sẽ khỏe lại .

Cửa phòng vừa đóng , tay Minki vừa cựa quậy , hơi thở yếu ớt thoát ra . Dong Ho ghé sát tai xuống nghe lời hỏi .

" ... Không tới . "

Câu nói chấm dứt đoạn hội thoại . Mắt Minki nhắm lại , bàn tay Dong Ho buông thõng xuống . Tốt rồi . Cậu ấy đã tỉnh rồi .

***

Nhoáng cái lại một học kỳ qua đi . Đưa qua đưa lại cũng nhiều việc xảy ra rồi , lòng Minki thực tâm cũng coi như nhìn ra đâu là vàng đâu là cát . Anh trai lên tận Seoul đón về . Ừ thì cậu về . Cũng chẳng thể phiền Dong Ho mãi theo kiểu đó được .

Bàn cơm vừa dọn ra , Minki chưa kịp cầm đũa , bố đã đập bát , phá đĩa rồi quay vào phòng sập cửa . Coi như phá nát bữa cơm gia đình hiếm hoi cùng con dâu mới . Minki kẽ đưa tay lên tóc . Hạt cơm dính trên đầu rơi xuống . Minki đảo mắt nhìn quanh . Rốt cuộc cũng chỉ cười được .

" Ăn cơm thôi . "

Giữa trưa nắng oi không nhìn thấy bóng , Minki xách cần câu ra phía vực . Ban đầu nói muốn đi câu cá nhưng ra phía bậc thềm nhìn trời xanh không gợn mây rồi lại nhìn bản thân có một mình . Không hẳn là nhớ mong cái gì nhưng thấy hơi ghét việc ở nơi đó . Thành ra lại muốn ra vực ngắm biển hơn .

Minki ngồi đó ngắm cảnh một hồi đã lâu lắm . Vực thẳm cao nghìn mét , nheo mắt nhìn ra xa cũng chỉ thấy màu xanh là xanh rợp trời đất  . Giá như đời người đều yên bình như màu xanh mặt biển trong đáy mắt người thì thật tốt . Minki giơ tay ra trước nắng . Nắng chiều soi rát tay . Nhưng đã từ bao giờ cậu chẳng thể cảm nhận nỗi bỏng rát đó . Gia đình , bạn bè , rồi mọi người . Hầy . Mệt mỏi quá nhỉ ? Nỗi mong chờ cũng trở thành liều thuốc độc giết chết tâm hồn từng ngày . Giá như không thể suy nghĩ như lúc trước thì thật tốt . Giờ có suy nghĩ được cũng chỉ là những tháng ngày quằn quại trong nỗi mong nhớ và tuyệt vọng . Người cần nhất thì phủi cậu đi rồi trốn biệt tăm tích . Còn người đã từng xua đuổi lại luôn hiện hữu trước mặt . Nào cậu đâu muốn mọi thứ trở thành như vậy . Nào đâu Minki muốn là kẻ lụy tình . Nào đâu , Minki muốn nói bản thân dừng đau khổ vì ai là dừng được . Nào đâu con người sinh ra đều là kẻ vô nhân vô nghĩa . Nào đâu có ai ngờ .

Mặt biển xanh thẳm như êm ru . Tâm Minki muốn ngủ một giấc . Bất giác lòng khao khát sự bình yên giống như được bao bọc vỗ về ngày còn bé bỏng . Mặt biển rẽ lối ôm Minki vào lòng . Dòng nước mát lạnh chạm vô da , xoa dịu tâm hồn . Minki thả hồn mình lơ lửng trong nước . Tiếng nhạc gần xa văng vẳng bên tai .

" Tâm trí anh quay cuồng toàn hình bóng của em .

Tại sao em cứ hiện lên mãi trong tâm trí này .

...

Vì trong trái tim anh này luôn có em

Vì trong trái tim anh này luôn có em ..."

Mặt trời phản chiếu qua mặt nước xanh dưới đáy mắt . Càng ngày càng ngày càng sâu thăm thẳm , không nhìn rõ nữa . Nước biển cuộn chặt kéo Minki lại gần hơn , len lỏi vào phổi , ngấm dần trong máu , dần dần xâm chiếm lấy thân thể .

Minki đưa tay ra chạm vào những quả bóng nước cuối cùng . Chúng không vỡ . Rốt cuộc chưa bao giờ là tan vỡ trong mắt Minki . Mặt trời thành điểm nhỏ hút mắt , Minki kẽ chớp mi , vị nước mằm mặn vương vấn không biết là nước biển hay nước mắt . Hòa vào nhau cùng tan biến . Hơi thở trút ra mang theo muộn phiền đau đớn trôi đi mất . Chỉ còn lại thân xác nhẹ bẫng như hư không .

Trước khi đôi mắt mỏi mệt đó nhắm nghiền lại , hình bóng người cuối cùng hiện lên , in chặt , rồi cũng xa vời , chập chờn như mặt trời đáy biển . Năm đó Minki nhảy khỏi vách đá , không phải muốn kết thúc cuộc sống của mình vì một người không đáng . Năm đó cậu chỉ là quá mệt mỏi mà muốn ngủ một giấc . Năm đó , Choi Minki của những năm tháng thanh xuân cũng đã theo biển khơi khóa chặt nơi đáy nước rồi .

***

" Tỉnh lại ... Choi Minki ! Tỉnh lại . " Tiếng bánh xe cấp cứu cùng với tiếng kêu gọi đơn độc . Bàn tay cầu xin tuyệt vọng . Biết bao bàn tay đã nắm lấy rồi . Tại sao cuối cùng vẫn là kết quả như vậy .

" 4 . 10 . Rất tiếc . "

Đường kẻ thẳng ngang lạnh lùng trên bàn máy cùng với tiếng tút dài vô tận chưa bao giờ khiến nhịp đập con tim trở lại .
Mọi thứ có thể coi như chưa từng tồn tại được rồi .

---

Ánh sáng trắng chói mắt tới lạnh người . Minki rùng mình một cái . Thật lạnh quá ! Nơi đây rốt cuộc là nơi nào . Thiên đường , địa ngục , trần thế . Tâm trí mập mờ theo , cơ thể nhẹ bẫng bay lên . Cánh cửa đó .

Phải cậu hiểu mình đang ở đâu rồi . Căn phòng với cửa sổ lớn ngập tràn màu trắng . Rèm cửa bằng lụa mỏng bay lên theo từng cơn gió lộng . Tập sách vở cùng đồ đạc được sắp xếp gọn gẽ tỉ mỉ tới từng chi tiết . Cửa sổ phòng vừa mở mang theo mùi hương thiên thanh lành lạnh của mùa xuân tới thì phải . Hình bóng người bê dọn tập vở cũ như muốn cất giữ chúng đi . Người đó mặc đồ trắng , mái tóc nâu đen quen thuộc , cặp mắt đẹp đẽ bận rộn với công việc vẫn như thường ngày . Minki nghĩ là cũng phải lâu lắm rồi mình mới đủ dũng cảm để nhìn Jonghyun trực diện như vậy . Cậu ấy như không nhìn thấy cậu mà tiếp tục công việc của mình cũng thật tốt . Ít nhất Minki nghĩ là hạnh phúc khi nhìn một Jonghyun như vậy hơn . Một Jonghyun tỏa sáng trước khi gặp cậu .

Trước khi không còn trên thế giới này cậu vẫn mong Jonghyun mà bản thân từng yêu sống một cuộc đời bình yên , không phải trải qua những nỗi đau mà cậu từng gánh phải . Cậu không phải muốn làm một con người thánh thiện . Cậu chỉ là một con người bình thường như bao người . Yêu một Jonghyun mười bảy tuổi thật tốt đẹp . Một người đã hứa cùng cậu đi qua tất thảy mọi nơi trên thế giới bằng một con tàu . Dù người đó say sóng tới nỗi còn chẳng đứng vững . Yêu một con người dù chưa từng uống rượu , chưa từng bốc phét cũng vì cậu mà bốc phét được . Yêu một con người đã nói muốn gắn kết định mệnh hai đứa với nhau . Yêu một con người đã nói muốn sống hạnh phúc bên cậu cả đời . Chỉ là Minki đã từng yêu một người như vậy .

Tới bây giờ mọi chuyện không thành . Jonghyun mà cậu từng yêu cũng không còn nhưng vẫn là mong một Jonghyun đang sống ở hiện tại quên cậu đi . Cậu cũng quên chuyện đó đi . Làm một hồn ma không hận thù ra đi sẽ tốt hơn là mong mỏi thứ tình cảm vô nghĩa . Nếu có kiếp sau thì cũng mong người đó hạnh phúc , nếu như không xem cậu có ý nghĩa gì thì cũng không cần phải gặp lại nữa . Còn bây giờ ...

Ánh mắt Jonghyun chợt như thấy điều gì đó . Cậu ngẩng đầu lên một hướng , ánh mắt thoảng ngạc nhiên nhưng rồi cũng rất nhẹ nhàng tan biến . Jonghyun đứng lên nhìn thẳng vào Minki . Minki không chắc là Jonghyun nhìn thấy mình . Bàn tay Jonghyun khẽ đưa ra . Chân Minki dần mất hẳn cảm giác . Nó đang mờ dần đi rồi tan biến thành cát bụi không khí . Cậu sắp hết thời gian rồi . Minki dùng sức lực cuối cùng . Coi như còn lại gì đẹp đẽ muốn trao gửi . Ngay cả chân cũng biến mất. Bàn tay đưa ra kéo lấy . Đôi môi run rẩy kịp chạm vào đôi môi đã từng là thứ rất khao khát trước khi tan biến hoàn toàn vào hư vô .

Thứ ở lại chỉ còn một căn phòng trắng lộng gió cùng một Jonghyun ngơ ngác . Không biết là một giấc mộng mị hay hiện thực vừa đi qua . Choi Minki đã biến mất thật rồi . Biến mất mà Kim Jonghyun còn chẳng kịp nhận biết .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro