Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

Khoảng khắc hiếm hoi Minki ở trong phòng một mình . Thật ra người ta nhìn vào Minki bây giờ đều không biết là Minki đang tỉnh hay mê . Người chậm chạm rời giường tiến đến bàn gương ở góc phòng . Minki đứng đó một lúc , bàn tay đưa lên chạm gương . Chạm hoài , chạm hoài như không biết tại sao hình bóng mình lại mờ nhạt thế .

Không , là không thể nhìn rõ cái gì được nữa . Minki quơ tay tìm kính nhưng xoảng một tiếng . Là cốc vỡ . Cậu ngồi thụp xuống . Mảnh cốc thủy tinh vỡ mờ mờ dưới góc tối . Cậu mò tay cầm lên được . Mảnh kính lấp lánh , thật đẹp , Minki mỉm cười .

---

Dong Ho vừa tranh thủ lúc Minki ngủ thiếp đi mua đồ ăn tối . Cửa vừa mở ra , Dong Ho đã hoảng . Trên giường không có người .

" MINKI !" Cậu run tay tới nỗi đống đồ ăn rơi phịch xuống sàn . Minki ở trong góc phòng tối tăm ngồi thu mình lại . Một tay đưa ra còn một tay thì thản nhiên cầm mảnh vỡ rạch tay . Vết cắt chưa sâu nhưng đã thấy máu rỉ .

" Cậu ĐIÊN rồi . " Dong Ho vội chạy lại định giằng mảnh kính trên tay đi nhưng Minki đã chĩa mảnh vỡ về phía Dong Ho . Thái độ không phải là đe dọa mà là không muốn Dong Ho tiến tới .

" Đưa nó cho tớ . Minki . " Dong Ho dịu giọng lại . Đáy mắt Minki vô hồn , tay cậu vẫn đưa ra như thế nhưng người lại càng rụt lại .

Dong Ho vẫn là bao ngày chứng kiến tình cảnh này không kìm nổi xót xa . Cậu không muốn thừa nhận Minki có vấn đề thực sự . Minki sợ tiếp xúc với tất cả mọi người , cậu hiểu . Minki cầm dao đâm người để tự vệ . Được , cậu sẽ cố hiểu . Nhưng tự cầm mảnh thủy tinh đâm tay mình thì cậu không chấp nhận được .

" Minki , nghe thấy tớ nói gì không ? "

Minki không trả lời .

" Minki , tớ - Dong Ho đây . " Giọng cậu run run " Tớ sẽ không hại cậu , sẽ không bỏ cậu một mình . "

" ... Bỏ . " Minki nghe thấy câu đó , thần trí trở nên ngốc ra . Dong Ho biết là lời nói của mình có tác dụng .

" Uh . Minki . Tớ vẫn sẽ ở đây . Không ai đuổi cậu đi đâu cả . Uh . " Minki nghe vậy liền dần dần hạ thấp tay xuống . Tới một mức mà Dong Ho chụp lấy được và quăng nó ra xa . Dong Ho vội ôm lấy Minki như sợ mất thứ gì đó vô cùng quý giá .

" Ai cho cậu được phép làm chuyện đó . Ai cho phép cậu làm đau bản thân mình như vậy ? Hả ? MINKI ! Tên ngốc kia . Tớ không cho phép . Không được ai mang cậu đi cả . Không ai cho cậu đi như vậy . Kể cả có là cậu muốn đi nữa .  Minki ... " Dong Ho quát nạt lên . Cậu dùng lời nói coi như để đè tâm hồn mình lại , cũng coi như cầu xin để Minki tỉnh ra .

" Tớ mệt mỏi quá ". Tiếng Minki thều thào trong lồng ngực .

" Hả . " Dong Ho không nghĩ là Minki có thể nói theo kiểu đó .

" Không phải đi ngủ sẽ hạnh phúc hơn sao . " Minki nói ra câu đó , nhịp hơi đều đều , đáy mắt ngước nhìn Dong Ho như có một tầng sương che phủ .

" Vậy thì ngủ . " Dong Ho không muốn nghĩ điều xấu . " Ngủ rồi phải tỉnh lại . " Dong Ho im lặng ôm lấy Minki như thế cho tới khi Minki lại thiếp đi .

***

Tiếng cười cợt từ góc khuất hành lang được truyền ra . Joo Hyun thực chất chứng kiến hoàn cảnh của Minki chính là vui mừng tới độ đến trong mơ còn cười được . Ai biểu cô tính đúng quá chứ . Giờ thì chẳng cần cô ra tay cái gì cả cho mất mặt ra . Mà vốn dĩ từ trước giờ cô có phải ra mặt nhiều đâu . Ném đá giấu tay vẫn là việc làm vui hơn .

" Anh thần kinh tới mức không biết mình đi đâu hả ? " Joo Hyun đứng chắn ngược hướng . Nói bóng gió nặng nhẹ từ nãy giờ không có phản ứng . Thái độ này đúng là chọc cô phát điên . Joo Hyun cô ta là đang nghĩ . Giữa buổi thế này , không phải cô có hứng đi ra ngoài hóng gió chút thì đã không thấy Choi Minki thơ thẩn ở giữa hành lang . Cũng không biết là đi tìm cái gì nữa .

" Anh điên thật rồi hả ?" Joo Hyun nhếch mép cười định đưa tay ra trêu trọc .

" Joo Hyun !!!" Tiếng quát khiến cô giật mình quay ra . Là Jonghyun . Joo Hyun có tật giật mình . Tâm đen là đối với ánh mắt giận dữ  kia có phần sợ hãi . Cô ta vội vàng đổi ngay thái độ nhưng chưa kịp nói đã bị Jonghyun tiến tới kéo đi .

---

Tin tức lan nhanh toàn trường nói rằng lúc hơn năm giờ chiều có một học sinh của Seoul National High School bị ô tô đâm trúng . Có vẻ bị thương cũng nặng vì chỗ người ta khoanh lại bằng phấn trắng thấm một mảng máu lớn . Mấy người dân ở đó còn kể lại . Lúc học sinh đó bị đưa đi thì đã bất tỉnh hoàn toàn . Dong Ho không quan tâm học sinh kia là ai . Cậu chỉ quan tâm mình đã không thể tìm ra Minki đang ở đâu nữa .

---

Trước cửa phòng hồi sức sau một ca phẫu thuật lớn . Bệnh nhân thì hoàn toàn bất tỉnh ở trong cùng với hệ thống hỗ trợ phức tạp xung quanh . Joo Hyun giương đôi mắt sắc sảo của mình lên mỉm cười , bàn tay bấm số điện thoại không lưu tên trong danh bạ nhưng lại rất quen thuộc . Giọng nói có phần cao hứng  , không hẳn là nói với người xa lạ .

" Anh Dong Ho , đến mà lôi người yêu bé nhỏ của anh về đi . Em không giữ nổi nữa . "

Điện thoại dập xuống , Joo Hyun ghé mắt vào trong nhìn đôi mắt nhắm nghiền không sức sống mà thở dài .

***

Tuyết rơi hạt lớn quanh trung tâm thành phố . Bước chân người vội vã tránh cái lạnh như xé da thịt . Đâu đó các cửa hàng đóng cửa sớm tắt điện . Tiếng kéo cửa sắt rít từng cơn lại . Dong Ho chạy dọc đường khắp các ngả gần khu bệnh viện . Đầu cậu còn một tia hi vọng . Ít nhất cho dù điều đó thật tồi tệ nhưng còn hơn là không tìm được mãi mãi .

" Đây rồi . May quá !" Dong Ho thở hắt ra một hơi . Thật ra khi nhìn hình ảnh này cậu thà rằng coi như không quen biết mà bước qua sẽ tốt hơn . Choi Minki mà cậu biết , một Choi Minki đã từng đẹp đẽ biết bao giờ đang rúc mình dưới hàng hiên cửa hàng sập sệ tồi tàn có khi đã không mở từ lâu . Hàng hiên đua ra không lớn , chỗ cao chỗ thấp . Gió tuyết lại càng được đà tạt vào mạnh hơn . Tới mức dù cho rúc mình một góc ở đó nhưng cũng chả khác một kẻ ăn xin rách rưới không nơi nương tựa giữa phố .

" Choi Minki , phải không ?" Dong Ho đứng thẳng chân . Cậu chỉ hỏi thế thôi chứ cũng chẳng dám tin đó là Minki .

Không có câu trả lời . Được rồi . Vậy thì không phải ? Dong Ho nén một nhịp thở trước khi định nhấc bước chân ra khỏi đống tuyết rơi dày ngập phân nửa đế . Một bàn tay chợt níu ống quần cậu ở lại .

---

Dong Ho bước đi giữa bụi tuyết lớn . Người ta thường không ngu mà bước đi chậm thế . Nhưng cậu lại thật tình không đủ sức để chạy nhanh . Minki ở trên lưng cậu , im lặng  lâu như vậy , thực tâm Dong Ho cũng không chắc là mình đang cõng người hay cõng một cục đá .

" Minki này ... " Dong Ho cân nhắc lời nói . Ga tàu phía xa xa đã hiện ra .

" hừm ... Thật ra tớ không hiểu . Cậu trong người một xu cũng không có thì lấy gì chạy đến đây . À mà quên mất tớ có hay để tiền vào túi áo cho cậu nhưng mà nó cũng chỉ đủ cho cậu đi một đoạn . Còn chẳng đủ để cậu đi tới nơi cần tới . Tại sao cậu bất chấp vậy ... À quên nhỉ ? Cậu đâu phải là Choi Minki mà tớ biết . Nếu tớ không tìm thấy cậu . Cậu định ngồi ở đó đến bao giờ ... À lại quên nữa rồi . Cậu không phải là Choi Minki ! Làm ơn đưa Choi Minki trở lại đi . Xin cậu đấy !Minki à . Cậu có hiểu tớ đang nói gì không ?"

Dong Ho cũng chỉ có nói được từng ấy . Tự nhiên thân mình trên lưng kẽ rung lên . Cậu thấy bàn tay trên cổ mình kẽ động đậy . Lực cánh tay siết lấy chặt hơn như khao khát hơi ấm .

" Xin lỗi . Tớ sai rồi . Ngay từ đầu đã sai rồi . "

Dong Ho nghe câu nói chập chờn . May quá . Cậu ấy hiểu được rồi .

***

Gần một tháng sau đó .

" Minki . Choi Minki . Chết tiệt !" Dong Ho bế vội Minki ra khỏi kí túc . Cậu không ngờ là bệnh tình tiến triển nhanh vậy . Vừa mấy hôm trước mới là sốt nhẹ đột nhiên qua một đêm lại thành người nóng như lò tới mức mê man bất tỉnh . Cửa phòng cấp cứu vừa đóng . Bác sĩ sau một hồi liền tìm người nhà bệnh nhân .

" Cậu là anh bệnh nhân ?"

Dong Ho lắc đầu . " Là bạn . "

" Vậy thì gọi người nhà tới đi . Tình trạng này chúng tôi cần trao đổi trực tiếp với người nhà bệnh nhân . " Bác sĩ có ý vội tới mức không đủ thời gian để nói . Nhưng nhìn thái độ của Dong Ho cũng miễn cưỡng miêu tả sơ qua .

" Thiếu máu thời gian dài dẫn đến suy giảm miễn dịch và ảnh hưởng thị lực . Cúm loại A mức độ nặng cộng thêm thể trạng như vậy . Chúng tôi đang tiến hành truyền máu và sẽ cách li nhưng mà ... "
Lời bác sĩ ngập ngừng . " Cậu gọi người nhà đi . Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra thì cũng có thời gian chuẩn bị  . "

Người nặng nhọc như đeo trì , Dong Ho dần dần gục xuống . Tại sao có thể tệ như vậy chứ . Tại sao cậu không nhận ra chứ .Là lỗi của cậu . Là cậu không chăm sóc Minki được tốt . Nếu có chuyện gì xảy đến với Minki cậu cũng không sống được mất . Dong Ho ngẩng đầu lên , dùng hết sự chân thành nơi tim gan mình để cầu xin trời đất .

Làm ơn đừng để Minki biến mất như vậy .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro