Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Sân trường đầy ắp người , giờ này vẫn còn quá sớm để vào ca học thêm tối hay về ký túc . Minki nhìn mọi người chơi đùa cùng với nhau vui vẻ . Nhìn cả thấy một Jeonghan quen thuộc trên bậc thềm lá đỏ cổ vũ cho Seungcheol . Cậu cũng có thể như lúc xưa ngồi im lặng hàng giờ để đợi Jonghyun được không ?

" Jonghyun . " Minki đứng sững bước chân lại . Một Jonghyun ngồi yên lặng dưới gốc cây Ngân Hạnh không phải là một hình ảnh quen thuộc . Ánh mắt người ấy hướng ra phía sân tập bóng , nơi mọi người vui vẻ chơi bóng rổ và hò reo những lúc ghi điểm . Người đáng lẽ ra ngồi đó phải là cậu .

Minki lặng lẽ bước đến và ngồi xuống bên cạnh , ngay sát Jonghyun , để tay áo mình có thể chạm vào tay áo Jonghyun . Cậu ấy giật mình và quay đầu lại . Minki kẽ nghe một tiếng thở trước khi cậu ấy cúi đầu cười giấu một cái .

" Xém tưởng cậu là ma nữa . "

Minki cũng kẽ cười lại .

" Có là ma cũng sẽ theo cậu như thế ."

Jonghyun vẫn là bật cười , cậu ấy thả lỏng người và ngửa cổ ra đằng sau , Minki thấy kiểu ngồi đó rất lạ nhưng cũng làm theo . Cả hai ngửa cổ ra nhìn màu ngọc bích do nắng xuyên qua kẽ lá .

" Cuối cùng cũng đợi đến ngày cậu về cùng được rồi . "

" Hả ?"

" Chậm hiểu . "

" Tại sao cậu ở đây ? Tớ tưởng cậu phải bận rộn ở một nơi nào đó . " Minki hỏi Jonghyun .

" Tại sao cậu ở đây ? Tớ tưởng cậu còn phải tập đàn . " Jonghyun hỏi lặp lại một câu như thế . Rốt cuộc cả hai lại chẳng thể có câu trả lời . Minki muốn làm câu chuyện trở nên xa hơn nhưng cổ họng kẹt cứng lại . Ngón tay cậu vặn vẹo trên dây đeo cặp , nghĩ xem rằng là rốt cuộc mình đã bỏ lỡ những gì . Rốt cuộc là bao lâu nay , Jonghyun luôn về muộn hơn cậu , có phải cậu ấy đã luôn đợi cậu ở chỗ này không ? Trong khi cậu lại chỉ biết đến nhạc , biết đến Dong Ho , biết đến làm mặt lạnh giận dỗi cậu ấy .

" Yên lặng một lúc được không ? Chúng ta cứ yên lặng rồi như thế này một lúc được không ?"

" Cậu có chuyện muốn suy nghĩ à . " Jonghyun ngẩng đầu lên nhìn Minki bằng ánh mắt lo lắng trong khi Minki vẫn giữ nguyên tư thế đó .

" Không . " Minki trả lời . " Để tớ được ở bên cạnh cậu . "

Jonghyun không nói gì mà lại tiếp tục ngửa cổ lên trời như thế . Cả hai cùng nhắm mắt để quên đi những lời người khác nói .

---

Một bên bàn học sáng đèn , Minki lúc nào cũng bật đèn học của mình sau Jonghyun . Nhưng cậu lại chưa muốn học vào bây giờ .

" Jonghyun này . "

" Có chuyện gì quan trọng ?" Cậu ấy trả lời mà bút vẫn còn đưa sột soạt trên trang giấy .

Minki mở điện thoại và đưa tấm ảnh mà Yuha gửi qua phía gần Jonghyun .

" Đó có phải cậu không ?"

Jonghyun ngừng bút và ngó qua vì chắc nghĩ nó không quan trọng . Nhưng rồi tay cậu ấy cứng lại , Minki thấy rõ ngòi bút chì đã đè mạnh xuống tập giấy nháp để lại một nét chì đậm .

" Đó là tớ . " Cuối cùng cậu ấy để cây bút xuống . " Tớ không có hôn Joo Hyun . " Jonghyun khẳng định , gần như ngay lập tức sau câu nói .

Jonghyun đối mắt với Minki . Minki không tức giận cũng không tra hỏi làm không khí trở nên bối rối . Có lẽ Jonghyun không biết nói gì tiếp theo . Minki để những cảm xúc trong lòng mình đóng băng lại , để cả những suy nghĩ ghen tuông trôi tuột mất . Cậu ấn xóa bức ảnh , cậu ít nhất nên có một lần trong đời .

" Lúc trước cậu luôn nói tin tớ nhưng tớ chẳng bao giờ nói tin cậu . Giờ tớ nói tin cậu nhưng nếu cậu nói dối , mối quan hệ của chúng ta sẽ chấm dứt . " Minki rốt cuộc cũng có thể nói ra câu nói đó . Hai người đó yêu nhau cũng đâu có sai . Cậu là bạn thân của Jonghyun cũng không quản được Jonghyun yêu ai , cậu ấy có yêu bất cứ ai ngoài cậu thì đó cũng không phải lỗi của cậu ấy . Nhưng mà miễn sao Jonghyun đừng nói dối cậu . Đừng để niềm tin trong cậu hết lần này tới lần khác tuột đi mất . Minki nhìn ánh mắt sâu thăm thẳm như đáy vực trước mặt mình cuối cùng vẫn là không đoán ra tâm tình của Jonghyun .

---

" Đây là đơn xin ra khỏi câu lạc bộ . Gửi nó cho Hội trưởng ( câu lạc bộ âm nhạc ) giùm tớ . " Minki đẩy tờ giấy qua bên phía bàn nơi Dong Ho ngồi đối diện .

Tớ giấy bị cuộn tròn , vo nát và vứt ra một xó tường. Dong Ho nhìn Minki chằm chặp như một câu hỏi lấy lý do nhưng Minki không có động tĩnh đáp trả .

" Tớ không đồng ý . " Dong Ho nói dứt khoát .

" Nhận nó với tư cách Hội trưởng , đừng nhận nó với tư cách Kang Dong Ho . Tớ xin ra khỏi đội văn nghệ . Cậu không có quyền bắt tớ ở lại . "

" Được , được lắm . Sau tất cả , ôm lấy cái tình yêu vớ vẩn của cậu mà sống đi . Rồi một ngày cậu sẽ hối hận . Nhớ lấy . " Dong Ho cười cay đắng một cái trước khi đạp ghế mà đứng lên . Cậu không ngờ lại đến mức mù quáng như thế . Cậu ấy từ bỏ âm nhạc , từ bỏ niềm yêu thích của mình để chạy theo Jonghyun .

Ánh nhìn mờ mờ qua phía ô cửa kính trắng . Minki yên lặng ngồi đợi một tiếng . Cậu cần để tâm tĩnh . Nếu đã bước đến ngày hôm nay , đã quyết bới mọi thứ lên thì cũng phải quyết chấp nhận . Minki không hiểu ở đâu mình lấy ra dũng khí để làm những điều này . Cậu vốn dĩ không nói ra tình cảm của mình vì sợ Jonghyun sẽ rời xa mình . Nhưng trước mặt người khác câu nói thích Jonghyun lại quá dễ để người ta nhìn thấu .

" Anh giúp em được không ?" Joo Hyun kẽ nhăn mặt lại , bộ dáng rụt rè đáng thương . Joo Hyun hẹn gặp cậu , cậu đã không muốn đi nhưng rồi thế nào lại đi . Minki để ánh mắt mình hướng ra phía ô cửa lớn hơn là phải nhìn người mình ghét giả tạo trước mặt . Có trình bày cái gì cũng là vô dụng thôi , cậu làm sao có thể nghe lời Joo Hyun nói . Nghe rằng là Jonghyun thích cô ta rồi chỉ vì cái quá khứ chuyển đi xa xong cãi vã gì đó mà hai người giận nhau . Giờ muốn cậu nói vào để tác hợp cho cô ta sao .

" Anh không giúp em . Em quá ám ảnh với việc yêu Jonghyun rồi đó . "

" Anh ... anh nói gì cơ . " Joo Hyun vẫn là đứng trước Minki phải lộ bộ mặt thật . Cô lấy lòng được tất cả những người ở bên Jonghyun , kéo họ về phía ủng hộ cô nhưng cô vẫn để chừa Minki ra . Tại sao ? Tại vì lần trước vốn dĩ cô tưởng Minki là tình địch nên dùng những lời lẽ đó dằn mặt , điều đó cũng đồng nghĩa với việc người con trai này đã biết mọi thứ . Cô có nói vào cũng không tác dụng . Nhưng thời gian trôi qua , cô chợt nhận ra , có vẻ như Choi Minki mới là chìa khóa chính . Joo Hyun bắt đầu khóc nấc , bàn tay cô nắm chặt trên bàn và run lên . Nước mắt rơi xuống nhanh chóng bị những ngón tay run rẩy lau đi . Cô nói từng đoạn ngắt quãng .

" Em biết em sai rồi ... em không cố ý nói như vậy . Em cũng chỉ quá thích anh ấy thôi . Anh ấy làm cái gì cũng chỉ một mình tính , một mình hay . Em sợ lắm anh ơi ... em ... em không đợi được ... không đợi được anh ấy bớt giận . Anh nói giúp em . Hay anh hỏi giúp em xem anh ấy còn giận em cái gì không ?... "

" Cô thôi diễn đi . " Minki đặt cốc trà lên môi rồi lại không uống được . Loại trà mà cả cậu và Joo Hyun đều thích không hiểu tại sao giờ phút này cậu lại ghét nó đến thế .

" Anh , anh đừng nói vậy mà ... " Joo Hyun chạy đến van nài một bên tay Minki . Cậu phiền phức dứt nó ra , cô ta chẳng hiểu sao yếu đuối tới mức ngã ra sàn .

" Diễn thật có tâm . " Minki hừ lạnh một tiếng . Cậu bình thường không bao giờ là con người nhẫn tâm . Nhưng một khi tấm lòng cậu không đặt trên người đó nữa thì cậu sẽ coi như không còn người đó trước mắt . Giống như việc cậu thật sự ghét Joo Hyun , ghét đến mức ngay cả nhìn cũng thấy khó chịu .

" Ha Ha Ha Ha !!!! " Tiếng cười điên loạn dưới mái đóc đen . Joo Hyun quyệt vội nước mắt rồi đứng lên . Cô ta nói vẫn với đôi mắt đỏ nước đó .

" Vẫn là đi gặp anh thật phí công . "

" Vậy tốt nhất nên kết thúc sớm . " Minki muốn nhanh chóng rời khỏi đây .

" Anh ít nhất trả lời em một câu đi cho mọi thứ rõ ràng . " Cô ta đã không muốn nghĩ tới khả năng này . Người con gái mà Jonghyun lúc trước kể là ai . Cảm xúc thật như vậy không thể cuối cùng lại là một đứa con trai sống sờ sờ trước mặt cô được .

" Anh thích Jonghyun sao ?"

Minki nghe tim hẫng một nhịp . Hỏi thẳng ra như vậy lại tốt hơn đỡ cần cậu phải nói vòng vo . Phải đó , Minki cũng sợ lắm , sợ nói ra với người nào mà có thể chạy đến nói lại với Jonghyun . Nhưng nếu là Joo Hyun . Thôi được rồi , cậu chấp nhận đánh cược . Minki đặt tách trà kêu một tiếng cạch lạnh lùng trên nền bàn kính .

" Tôi thích cậu ấy thì đã sao . Cả đời tôi cũng không ủng hộ cô đến với cậu ấy . Cô quá giả tạo , người như cô một phân cũng không xứng . "

" Vậy anh thì xứng . " Joo Hyun đập bàn đứng dậy . " Thật tởm lợm . Đồ đồng tính kinh tởm . Tôi không ngờ Jonghyun anh ấy lại bị ám bởi một tên bệnh hoạn như anh . Nói chuyện với anh thật khiến tôi buồn nôn . " Nói rồi cô ta bước xa chân ra như tránh đi bệnh dịch . Những câu chửi thốt ra là cách xa hàng dặm xo với khuôn mặt ngây thơ thánh thiện kia . Minki quay mặt sang một bên . Cô ta càng chửi cậu thì chỉ càng khiến cậu khinh cô ta hơn mà thôi.

" Đồ trơ trẽn . " Tách trà bị hất mạnh . Minki theo quán tính đứng lên , nước trà chảy ướt tóc , gương mặt cũng từ đó đỏ lên vì lạnh .

" Thật thảm hại . " Minki nhìn người con gái phát điên trước mặt mình mà đập phá bàn ghế . Nhân viên từ dưới sảnh phải chạy lên can , hai người ghì cô ta lại và lôi xuống lầu dưới . Bọn họ nghe những tiếng chửi mắng đồng tính mà đánh ánh mắt về phía Minki , cái ánh mắt mà phải nhiều năm sau đó cậu mới quen được . Cái ánh mắt đã theo cuộc đời dai dẳng không dứt khiến cậu ám ảnh với nó . Tất cả giờ mới là sự khởi đầu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro