Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Jonghyun dường như chợt tỉnh . Cậu vẫn đứng đó ,dây đeo cặp vắt chéo sang một bên giống như việc sửa soạn đợi Minki bước tới . Nhưng Minki lại không có can đảm để bước tới . Cậu vẫn sợ là do mình đang ảo tưởng ra hình ảnh đó .

" Minki à . " Jonghyun vẫy tay gọi một lần và nở nụ cười . " Đi về thôi . " Tới lúc này Minki mới bước chân được . Cậu bước nhanh thêm một nhịp . Một , hai , ba , cậu lại có thể cùng Jonghyun đi về rồi .

Con đường về nhà hôm nay dường như im lặng hơn mọi hôm rất nhiều . Minki đi ngay sau Jonghyun , một tay bám lấy áo Jonghyun , nhưng cũng không thể như lúc xưa miệng nhắc tới Jonghyun suốt nữa . Minki cứ lấn cấn mãi . Chẳng nhẽ cậu lại để mọi thứ im lặng như vậy . Một cặp đôi từ phía đối diện đường đi ngược chiều lại từ bên kia . Minki để ý vì cô gái đó được chàng trai cõng đi , chắc là cô gái say nên nói lời vớ vẩn gì đó , nhưng mà họ đều cười rất vui vẻ . Hình ảnh đó gợi lại trong Minki biết bao cảm xúc thầm kín . Tình yêu tưởng như có lúc đã ngủ quên nay lại giống như ngọn lửa âm ỉ cháy lâu không dứt .

" Cậu đợi tớ hả ?" Minki mở lời . Jonghyun không quay đầu lại , cũng làm vẻ không biết cậu đang bám vào áo .

" Không có . "

" Vậy cậu đứng đó làm gì ? Nếu không phải tớ quen cậu thì đã nghĩ cậu là ma rồi . "

" Suỵt . " Jonghyun chợt quay đầu lại , làm bộ mặt nghiêm trọng . " Đêm hôm nhắc đến ma là người ta đến thật đó . Sau lưng cậu ... "

" Á Á Á ... " Minki bị dọa cho sợ , vô thức hét nháo rồi nhảy loạn lên , tất nhiên kết thúc vẫn là bám chặt lấy Jonghyun .

" Xem cậu kìa ... " Jonghyun vừa cười vừa lắc đầu . Minki biết mình bị lừa liền nổi giận đánh cho Jonghyun vài cái . Jonghyun ôm tay chắn trước ngực làm vẻ oan ức .

" Tớ không có lỗi thật mà . Đang định nói sau lưng cậu ... "

" Này ,... " Minki nạt cho một tiếng . Cuối cùng lại thành cả hai tự động bật cười . Jonghyun lật ngửa một bên tay và xòe ra .

" Cậu làm gì vậy ?" Minki không hiểu .

" Không định nắm lấy hả ?" Minki bị hỏi một câu . Rốt cuộc không hiểu câu đó có bao nhiêu phần hay ho mà khiến cậu đỏ mặt . Nhưng cậu nghĩ vì trời quá tối chắc Jonghyun sẽ không thấy nên cậu có thể dễ dàng trốn tránh . Giờ phút này sau khi trải qua nhiều truyện , Minki chợt nhận ra những câu nói hay sự quan tâm của Jonghyun luôn là một cái bẫy , một cái bẫy vô cùng đáng sợ .

" Không . Không có lí do để làm việc đó . "
Minki nói với tông giọng bình thường nhất có thể . Hôm nay cậu không phải bạn gái của Jonghyun nên cũng không có gì phải " diễn cho đúng " cả . Jonghyun nghe được câu trả lời , ngay lập tức bàn tay giữa không trung trở lên vô dụng . Minki không có ý làm Jonghyun bẽ mặt hay hụt hứng nhưng thái độ lúc cậu ấy rụt tay lại làm Minki cũng có chút buồn .

" Thì ra cậu không đợi tớ vậy cậu đứng đó làm gì ?" Minki gợi lại chủ đề . Lần này cái gì cậu cũng sẽ làm rõ chứ không phải cố chấp nhận một lí do " nghe có vẻ hợp lí " nữa .

" Cậu không mong tớ cùng cậu về ..." Jonghyun trả lời bằng giọng lạnh . " ... Người cậu mong là Dong Ho phải không ?"

" Câu đó không liên quan đến câu hỏi tớ vừa mới hỏi . " Minki cũng nghiêm giọng .
Jonghyun nghe vậy chợt dừng bước chân và quay đầu lại . Jonghyun cất lời bằng tông giọng lạnh ngắt và vô cảm , Minki cảm thấy nó giống như một lời đe dọa hơn là câu nói đơn thuần .

" Tớ đi đón Đồ ngốc của tớ về . Sao ? Nói vậy cậu có tin không ?"

Minki lắc đầu dù trong lòng bắt đầu thấy sợ . Cậu tránh nhìn vào ánh mắt Jonghyun bằng cách cúi đầu xuống mũi giày và di di chân trên nền gạch để nghịch lá khô rụng .

" Sao cũng được . Cậu cứ tin như tớ đứng đó và tình cờ gặp cậu . Vậy thôi . "

Cuộc hội thoại ngắn kết thúc . Jonghyun bước đi rất nhanh khiến Minki gần như phải co chân chạy để theo kịp .

Về tới kí túc , Jonghyun tháo lỏng cà vạt ra và ngồi xuống ghế tựa đầu xoay mình lại bàn học . Minki chỉ đánh một ánh mắt qua rồi bỏ đi tắm . Cậu không nghĩ mình đã làm sai điều gì . Jonghyun lúc nào cũng vậy , đưa câu hỏi rồi bỏ lửng để cậu nhận vơ sau đó sẽ nói ra một lí do nào đấy trái ngược khiến cậu trở nên ngốc nghếch . Từ giờ nếu cậu ấy không nghiêm túc , Minki sẽ không nghe lời nào lọt tai nữa .

Minki ra khỏi nhà tắm và thấy Jonghyun đang bận rộn nhắn một tin dài nào đó . Cậu chẳng cần biết là vì việc gì nhưng có vẻ vào giờ này thì không cần đoán cũng hiểu là nhắn cho ai . Minki chợt nhớ tới buổi tiệc mà cậu được nghe vào chiều nay . Lịch của nó là vào chiều mai nhưng đến tận tối muộn hôm nay cậu vẫn là kẻ ngoài cuộc . Cậu không ham chỗ đó nhưng giờ cậu không còn giá trị trong mắt Jonghyun nữa nên mới như vậy phải không ?

" Chiều mai cậu rảnh chứ . " Minki lên tiếng .

" Không có rảnh . " Jonghyun trả lời , giọng hờ hững .

" Có chuyện gì quan trọng hả ? Việc cô giao hay vẫn về Đại hội thể thao ?"

" Không . " Jonghyun dập máy xuống và quay ghế lại . " Tớ có một buổi tiệc với bạn để chúc mừng kết quả thi . Tiệc do bố mẹ tớ tổ chức nên hơi lằng nhằng . "

" Vậy ... " Minki không thốt lên lời . Cậu không thể thần kinh tới mức hỏi Jonghyun có định mời mình không ? Cậu còn có lòng tự trọng .

" Cậu không hợp để đến đó . " Jonghyun lên tiếng .

" Tớ cũng không cần thiết phải đến đó . "

Jonghyun gật đầu đồng tình . " Đúng . Không cần thiết . " Nói rồi cậu ấy đứng lên và lục tìm quần áo để đi tắm . " Chắc cậu đang tập luyện chăm chỉ cho bài hát . Tớ sẽ nghe nó thật cẩn thận còn bây giờ . Tạm biệt . "

***

Giờ thì Minki đã nhận ra trò đùa hôm nọ giữa Jonghyun và Joo Hyun ở dưới gốc cây Ngân Hạnh không là một trò xuẩn ngốc nào cả . Jonghyun và Joo Hyun là MC chính cho Đại hội thể thao năm nay . Bọn họ đứng cùng nhau trên một sân khấu , cùng nhau trở thành cặp đôi mà người khác ngưỡng mộ . Minki ngồi lặng ở bên một xó khuất dưới khán đài nghe tiếng mọi người hò reo và những lời bàn tán sôi nổi của các cô gái . Bọn họ tán dương và ghen tị với hai người . Minki cũng biết được những kỉ niệm xưa cũ mà thoạt nghe rất giống như câu truyện ngôn tình mà người ta hay kháo nhau trên mạng . Trong một thoáng nào đó , cậu lại cảm thấy lời Na Young nói thật có lý . Joo Hyun trở về , cậu phải ra đi khỏi vị trí mà cậu đang có . Người đầu tiên được mua đồ ăn sáng cho , người đầu tiên cùng đi học về , người đầu tiên được Jonghyun cõng không phải là cậu . Cậu chỉ là người con trai đầu tiên được làm vậy . Còn với Joo Hyun , việc đó chắc chỉ giống như việc ăn cơm , uống nước thường ngày thôi .

" Minki à , đến giờ rồi . " Bàn tay Dong Ho đánh bật Minki khỏi những suy nghĩ . Cậu đứng dậy và bước ngay lên chỗ cánh gà để chuẩn bị biểu diễn . Tim Minki đập mạnh khi đứng ở nơi tối tăm rồi nhìn ra nơi có ánh sáng lộng lẫy - nơi Jonghyun đứng đó cười nói và tung hứng những câu dẫn duyên dáng cho Joo Hyun .

" Và tiết mục tiếp theo ... "

Minki gần như nín thở khi Jonghyun đọc lên những câu chữ đó .

" Bài hát này dành tặng cho ... mối tình đầu của tôi . " Jonghyun dừng lại trong một khắc và Minki chắc rằng cậu ấy đã phải đưa tờ giới thiệu lại gần hơn để nhìn rõ câu chữ . Rồi cậu ấy như đóng băng giữa sân khấu , miệng cứng lại với những câu chữ khó nói .

" Gửi ... Gửi ... " Joo Hyun nhanh chóng huých vào khủy tay Jonghyun ra hiệu . Giống như một người sực tỉnh khỏi giấc mộng , Jonghyun nở nụ cười tự tin và đọc to những dòng chữ đó lên . Nhanh gọn , dứt khoát như những điều không hề liên quan tới cậu ấy .

" Gửi người đã mang tới tất thảy bình yên trên thế giới : Những kỉ niệm mà chúng ta trải qua với nhau sẽ mãi vô giá trong lòng tớ . Và rằng sau này dù câu trả lời có như thế nào , cậu vẫn sẽ mãi là một phần thanh xuân đẹp đẽ nhất . "

" Vâng . Thật là cảm động phải không ? Chắc là trong mỗi chúng ta ai cũng từng trải qua những cảm xúc đặc biệt như thế . Jonghyun anh có thể cho biết tên bài hát được không ? Mọi người đang rất mong chờ nó đấy ạ . " Joo Hyun gật đầu và nở nụ cười thân thiện với phong thái chuyên nghiệp sẵn có .

" Đó là Paradise được trình bày bởi Choi Minki lớp 11A1 . "

Tiếng vỗ tay mong chờ ở dưới vang lên . Người dẫn chương trình cùng lùi lại và trả sân khấu cho người sắp biểu diễn . Jonghyun sắp bước qua cậu , Minki đứng đó nhìn Jonghyun bước qua mà không dám nói một câu tỏ rằng cả hai quen biết . Cả khi cậu ấy bước qua rồi Minki cũng không dám quay đầu lại .

" Minki . "

Người đang nắm tay cậu phía con đường ngược chiều đó là ai ?

" Cậu sẽ làm tốt thôi . Tớ tin điều đó . "

Minki gật đầu . Chỉ còn lần cuối này thôi . Khi cậu hát lên bài hát này , mọi thứ cậu sẽ cho vào quên lãng .

Sân khấu im lặng như nó chưa hề tồn tại . Tất cả ánh đèn đã được tắt hết đi để chuẩn bị cho tiết mục . Và khi sự hồi hộp của mọi người lên đỉnh điểm , Minki xuất hiện bất ngờ bên cây đàn piano được đặt giữa sân với y phục màu trắng như một thiên thần cùng những câu chữ thoạt đầu nghe thật nhẹ nhàng .

" Anh và em , đôi ta cùng đứng trên bờ vực thẳm nhân loại .

Cùng sống trong sự bất tận của thời gian .

Khi anh nhìn em và rồi mắt chạm nhau .

Bao nhiêu sức mạnh và can đảm cứ thế ùa đến .

Đến mức anh có thể nhảy khỏi vách đá này và sải cánh bay .

Ôm em thật chặt để thỏa lòng mong mỏi .

Kìm nén sự rung động để con tim có thể nghỉ ngơi ... "

Trong một phút giây lắng lại như thế giới ngừng quay , Dong Ho xuất hiện phía bên kia sân khấu . Cậu bước tới Minki - nơi ánh sáng trắng mờ ảo giữa màu tối tăm bí ẩn . Dong Ho tới mang theo câu trả lời mà Minki mong muốn nhận được . Và khi câu nói tìm được chủ nhân , cả không gian bừng lên , mọi người hò reo trong cảm xúc bất tận của âm nhạc .

" Hãy nói với anh là có đi .

Tất cả những điều anh có sẽ trao em .

Anh sẽ là ánh sáng dẫn lối cho em bước tới .

Hãy cho anh một câu trả lời .

Đầu óc anh quay cuồng toàn hình bóng em .

Thiên đường của anh chính là em đấy .

Em rơi xuống trái đất này nơi anh và em hạnh phúc ngập tràn .

Thế giới rộng lớn này đối với anh chỉ là em thôi .

Hạnh phúc ta vun trồng từ những điều đơn giản .

Kể cả khi muôn trùng cách trở .

Anh vẫn cảm nhận được hơi thở của em .

Chỉ cần lắng nghe trong gió .

Sẽ nghe được tiếng người anh yêu ...

Trên đồi cao của những ngọn lửa thù hận .

Kể cả khi anh bị bỏ lại một mình ở nơi ấy .

Với tất cả những gì em đã dạy anh .

Đã chắp lên đôi cánh giúp anh bay xa .

Bởi vì trong trái tim anh này luôn có em .

Bởi vì trong trái tim anh này luôn có em ~ "

Câu hát cuối cùng ngân lên da diết trong lòng Minki . Cậu - Choi Minki của năm mười bảy tuổi sẽ không bao giờ quên được sân khấu năm ấy . Nơi lần đầu tiên những cảm xúc trong cậu được giãi bày . Nơi cậu đã hát lên được tấm lòng mình dành cho Jonghyun . Nhưng lại nhận về hồi âm từ Kang Dong Ho . Minki của năm mười bảy tuổi , yêu một người nhưng đã không thể nhận lại câu trả lời từ người đó .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro