Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Bữa sáng đã xong . Tình hình ở nhà thế này . Bố Minki đi biển rồi . Tới hôm Jonghyun về chắc cũng không gặp . Từ bé Minki đã không được đi tiễn bố nên với việc bố đi làm cảm thấy rất bình thường . Anh trai cậu thì sau khi bị Jonghyun đánh thức cũng sắp máy tính lên và đi luôn . Anh cậu trông thế thôi chứ đang làm cho một công ty nước ngoài ở thành phố . Ông có nhà có xe ô tô ở trong đó . Lúc cưới vợ chắc cũng qua đó ở . Hôm qua anh cậu về vì gặp cậu thôi ấy . Anh cậu bận quanh năm suốt tháng , nhốt mình trong phòng máy nên đầu tóc quần áo mới lôi thôi lếch thếch như thế . Chứ ông ấy mà chăm chút thì cũng đẹp trai lắm . Mẹ cậu qua hàng xóm nói chuyện rồi . Vậy nên nhà còn mỗi cậu với Jonghyun thôi .

Minki đặt cằm lên tay , nhìn bộ mặt như hận cả xã hội của Jonghyun . Bộ cậu ấy mà dỗi thì sẽ có bộ dạng như vậy sao .

" Cậu đang định làm gì đây . Mặt như vậy là sao . "

" Ít nhất cậu không thể đổi long tráo phụng như vậy chứ . Tối thì ngủ với em , sáng tỉnh ra thấy mặt anh , như vậy không phải dọa chết tớ hả ?"

" Cậu còn nhớ tối qua ngủ với tớ . Vậy có nhớ tối qua nói gì không ?"

" ... "

" Không nói được đúng không ?" Minki có chút cụt hứng . Thái độ này là sao . Muốn ngủ với cậu nhưng lại không muốn nhớ đã nói gì sao . Minki đập tay một cái mạnh vào bàn rồi đứng phắt dậy .

" Vậy thì ráng chịu đi . Cậu say thì biết cái gì . Ban đầu đã là ngủ với anh tớ rồi . Sau này cũng đừng đòi ngủ với tớ nữa . "

Jonghyun vội đứng dậy giữ tay Minki lại .
" Là lỗi của tớ , tớ thái độ không tốt ... "

Minki giằng tay ra . " Không muốn cãi với cậu . "

Jonghyun đứng lại một mình trong phòng khách . Không lẽ , Minki giận Jonghyun chỉ vì vài lý do vớ vẩn đấy .

" Đồ khùng . " Cửa nhà mở ra , Minki cầm hai chậu nhỏ một xanh một đỏ , gọi lớn lên . Jonghyun vội quay đầu qua .

" Cậu ở đó làm gì , mau phụ tớ cầm đồ , chúng ta đi câu cá . "

---

Dọc đường hai người không nói chuyện . Chắc có lẽ Jonghyun vẫn sợ Minki giận mình thật nên không dám nói , chỉ dám ngoan ngoãn đi theo sau . Tới lúc xuống chỗ câu cá rồi mà Jonghyun cũng vẫn chưa dám ngồi xuống .

" Đồ khùng kia , lại đây . " Minki chợt lên tiếng . Jonghyun nghe vậy như đồ điện được cắm ổ , nhảy tót ngay vào chỗ gần Minki , mặt ngoan như cún , mắt sầu sầu như muốn người ta thông cảm cho mình .

" Cậu lại muốn thái độ gì đây . " Minki giả bộ nghiêm mặt .

Jonghyun càng thêm cuống . Cái nút khác chưa gỡ xong , cậu không muốn tròng thêm cái khác nữa .

" Không có , tớ thề không dám có thái độ . "

" Không có ?" Minki khoanh tay lại .

" Minki à , tớ sai rồi , cái gì cũng sai , đừng giận tớ mà . " Jonghyun kéo tay Minki , ý muốn xin lỗi nhiều lắm .

" Bộ từ nãy tớ nói giận cậu hả ? " Minki vẫn nghiêm mặt . Jonghyun lại càng cuống . Mặt vừa đơ vừa đần ra . Minki cá là cậu ấy chưa bao giờ phải đi xin xỏ người khác như thế .

" Cậu ... có đúng là Jonghyun tớ biết không đấy . Cậu nghĩ là tớ giận cậu được hả ? Còn không mau bình thường lại đi . Suốt ngày trêu tớ rồi đến lúc tớ trêu thì lại trông dở hơi thế đấy . "

Jonghyun nhìn Minki cười , cũng biết mình bị lừa liền thở phào một cái .

" Làm sao , làm sao ... "

Jonghyun ôm lấy bụng Minki dụi dụi vào như cún , mặt ủy khuất .

" Cậu làm tớ sợ muốn chết . "

" Đồ dặt dẹo . " Minki lại giả vờ muốn kí đầu Jonghyun .

" Mặc kệ . "

" Đồ khùng . "

" Mặc kệ . "

Minki nhìn sắc biển trời xanh lơ . Lòng muốn cười mà không dám cười ra thành tiếng . Nghĩ lại đúng là thời đó hai người sau khi chơi với nhau liền biến thành cái dạng gì không biết . Mỗi người ảnh hưởng của nhau một ít , đá qua đá lại , không biết có phải tráo đổi tính cách không nữa .

---

Chỗ hai người câu cá là một cái bậc thang có năm bậc nối xuống với biển . Hai người ngồi ở bậc thứ tư gần sát nhau , Jonghyun câu tới một tiếng đồng hồ mà vẫn không có con cá nào cắn câu , buồn chán liền lấy tay kéo lên kéo xuống cần câu .

" Cậu dử mồi cá như thế còn lâu nó mới cắn."

Minki sau một khoảng thời gian im lặng mới lên tiếng .

" Im lặng như cậu thì cá cũng đâu có cắn . "

" Hay chúng ta sai phương pháp nhỉ ?" Minki nói lời vu vơ . Cậu thừa nhận là nhiều khi ở bên Jonghyun cậu hay nói chuyện linh tinh vô chủ đề lắm .

" À tớ biết rồi , chắc bây giờ đang giờ chơi của cá , tới giờ ăn trưa hoặc ăn tối chúng ta ra , đảm bảo là câu được . "

Jonghyun nghe xong liền gật gù , bỏ cần câu qua một bên , chống tay xuống nền đất , ngẩng mặt nhìn trời xanh .

" Cũng may trời không nắng nhỉ ?"

Minki cũng nhìn cùng một hướng với Jonghyun . Mây trắng đọng trên mắt của hai người , trong veo , bồng bềnh từng dải . Không một tiếng ồn ào , không một nhịp hối hả . Đây là cuộc sống mà Minki mong ước .

" Tớ tưởng cậu biết câu cá . " Jonghyun hỏi .

" Không biết câu . " Minki thú nhận .

" Vậy sao thích câu cá ? "

Thật ra Minki thích câu cá là vì có thể ngồi yên lặng hàng giờ ngắm trời đất mà không sợ bị ai làm phiền . Hồi nhỏ , nếu cậu ở trong phòng nhiều sẽ cảm thấy bí mà mẹ cũng hay gọi nữa . Ra ngoài không có ý định rõ ràng mà bạn bắt gặp thì lại bị lôi đi chơi . Thế là từ đó Minki bắt đầu lấy cớ đi câu cá để tránh mọi người . Cậu cứ đặt cái cần câu xuống biển , mặt kệ cá có cắn hay không rồi ngồi yên lặng ở đó . Như vậy vừa coi như mình có cớ bận rộn hợp lý vừa thực hiện được sở thích của mình . Một mũi tên trúng hai đích .

" Cậu đoán xem . " Minki đá quả bóng lại phía Jonghyun . Cho cậu ấy đoán thì câu chuyện mới dông dài được .

" Ừm ... trốn làm việc nhà ?"

Minki lắc đầu .

" Hay là thích làm tượng . " ( cái này vẫn có ý trêu ).

Minki vừa cười vừa lắc đầu .

" Vậy thì là ... tìm được chỗ của bản thân . Cậu ít nói thế chắc là muốn đi câu để khỏi phải nói chuyện . "

Minki gật đầu cái rụp . " Kim Jonghyun vẫn là rất thông minh . "

Jonghyun cười cười . " Thảm nào cậu hay đợi tớ . Đợi tớ là cái cớ hả ?"

" Ừ là cái cớ . "

" Tớ bị lừa rồi sao ?"

" Bị lừa rồi . " Minki đá một ánh mắt sang bên cạnh . Nếu cậu ấy biết Minki đợi Jonghyun , tới chỗ Jonghyun ngồi vì bản thân thích cậu ấy thì cậu ấy sẽ nghĩ sao .
Jonghyun tự nhiên cười , ngửa cổ ra phía sau , đối mắt với trời , vừa vặn để lộ yết hầu . Hình ảnh đó khiến cậu ấy vừa đẹp trai vừa quyến rũ lên rất nhiều . Minki một lần nữa lại bị hớp hồn . Kim Jonghyun đúng là lúc nào cũng dễ làm tim Minki đập nhanh như vậy .

" Bị lừa cũng tốt , cậu không phải ai cũng lừa đúng không ?"

Minki gật đầu , Jonghyun không quay sang , rốt cuộc Minki cũng không biết Jonghyun có nhận được câu trả lời năm đó không ?

Phao chợt nhiên lún xuống mặt nước , Minki nhận ra vội vớ lấy cần câu .

" Có cá . "

Jonghyun cuống cuồng . Minki giật mạnh cần câu lên , nước biển tung lên thành giọt theo dáng hình cá . Cá nhỏ vảy bạc , quẫy mình trong tuyệt vọng , khiến nước tung khắp nơi . Minki nắm lấy dây câu kéo vào , nhìn Jonghyun cười . Dù cho cả hai đều bị dính nước biển , ánh mắt hai người đều rất lấp lánh .

" Câu được rồi . "

" Câu được rồi . "

Jonghyun nhìn cá nhỏ bơi trong chậu , chắc thấy nước ít quá liền chạy xuống biển múc một xô lên đổ vào .

" Cậu cưng nó quá rồi đó . " Minki thả một câu hững hờ . Jonghyun có phải là một đứa trẻ con không . Từ khi có con cá đầu tiên liền không màng đến việc câu cá nữa .

" Là lần đầu tiên mà . Chúng ta có thể nuôi đừng thịt nó được không ?"

Minki nhìn sắc trời , cũng muộn rồi , tới lúc ăn cơm , tới lúc sống hẳn hoi , không được sống theo sở thích nữa . Cậu để cần câu sang một bên , tiến lại chỗ Jonghyun .

" Nói tạm biệt đi . "

" Không thích . Chúng ta nuôi không được sao ? Đừng thịt . " Jonghyun lần đầu lộ ra bộ dáng trẻ con vòi vĩnh khác hẳn với một Jonghyun chững chạc , hiểu chuyện trước đó .

" Ai nói là sẽ thịt . Thả cá nhỏ về với biển thôi . " Minki xách xô lên , Jonghyun có vẻ vẫn chưa hiểu nên giữ tay Minki lại .

" Vì cá nhỏ chưa đủ lớn . Nó là cá nước mặn lại nhỏ như vậy , nếu cậu nuôi nó , nó sẽ chết , nếu sống cũng sẽ rất buồn vì không phải nơi nó muốn sống . Nơi nó thuộc về là biển xanh bao la , thả nó đi để nó sống cuộc đời nó mong muốn , tới bao giờ đủ lớn để thịt thì hy vọng sẽ có ngày gặp lại . "

Minki nói một hơi , Jonghyun vẫn không muốn hiểu nhưng cũng đành thả tay ra rồi theo người kia xuống bậc nước cuối cùng .

" Tạm biệt . "

Minki thả chậu xuống nước , cá nhỏ ngập ngừng , như đứa trẻ được trở về nhà vừa vui mừng mà có chút không tin . Nhưng rồi chỉ một lúc sau quen hơi , vây nhỏ quẫy , cá con đã biến mất , hòa mình vào mặt biển trong xanh . Tuy có lời hứa hẹn nhưng cả đời này Jonghyun sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa .

" Chào mày , Cá nhỏ à , bao giờ lớn sẽ gặp lại . " Minki hét một hơi sảng khoái . Cái lý lẽ vì chưa đủ lớn , vì chưa phải lúc nên phải từ bỏ , Choi Minki chính là đã hiểu được điều đó . Còn Jonghyun thì lại chỉ biết luyến tiếc . Minki gọi thêm một câu "Jonghyun" nữa , người kia mới thôi không nhìn biển mà chạy lại nắm tay Minki .

Dù cá nhỏ không còn nhưng chắc nó sẽ vẫn tồn tại trong ký ức của Minki , của Jonghyun và ký ức riêng nhỏ bé ngập tràn hạnh phúc của hai người nữa . Jonghyun rất nhanh đã tìm lại được niềm vui của mình khi nhìn vào mắt Minki .

" Về nhà thôi . "

Minki cũng cười .

" Về nhà ăn cơm thôi mới đúng . "

" Về nhà cùng Choi Minki mới đúng hơn . "

" Chúng ta định cãi tới bao giờ . "

" Tới lúc về nhà . "

" Cậu thật là ... " Minki cười thêm rất nhiều lần nữa . Về nhà cùng với người mình yêu mới là đúng nhất .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro