Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40 : Chúc Mừng Sinh Nhật

Cũng không còn chuyện gì để nói quá sâu nên tôi chào My ra về. Cũng vừa đến giờ nghỉ trưa. Tôi cũng muốn về ăn trưa với Uyển Nhi. Tôi nhắn với Nhi tôi đã xong việc, đợi tôi về ăn cùng luôn

Tôi và Nhi chọn một quán cơm hơi vắng xa công ty một chút vì tôi nói có chuyện muốn hỏi Nhi.

"Sao rồi? Sáng nay có xử lý bọn IT hay doạ người bằng kiến thức kỹ thuật không?"

"Mình là dân kỹ thuật mà, sao doạ được. Nhưng bị doạ chuyện khác."

Tôi kể lai cho Nhi nghe.

Nghe xong, cô ấy bình thản trả lời:

"Chuyện đấy là bình thường. Ai đặc quyền mà không tranh thủ."

"Mình chưa quen. Nên cũng hơi dị ứng."

"An xử lý vậy là tốt rồi. Bởi đơn hàng này không lớn đến độ phải làm điều đó."

"Chẳng lẽ đơn hàng lớn thì mình sẽ nên làm điều ấy sao?"

"Cái gì cũng có sự trả giá. Nói chung đã vào giới bán hàng, bạn phải luôn sẵn sàng có thứ gì đó để trao đổi. Không trao tiền thì phải có những thứ khác để trao"

"...."

"Đừng có nhìn mình như vậy. Từ từ sẽ hiểu. Mình cũng không có nói gì bậy bạ cả. Nhưng có hiểu bậy bạ thì...cũng không sao."

Tôi không muốn bàn đến chuyện bán hàng nữa vì tôi thấy sáng nay tôi cũng đã xử lý được, không bị sơ suất gì. Cái tôi muốn hỏi Nhi là chuyện tôi đang rất thắc mắc lâu rồi mà chưa hỏi được:

"Hôm trước thấy Nhi nói chuyện thân với cái anh Nam ấy, hình như anh ấy thân với chị Thảo bên mình ha."

"Sao bồ lại hỏi vậy? Nhận ra điều gì sao?"

"Cách đây mấy bữa mình vô tình thấy hai người đi vô trung tâm thương mại ngay công ty mình nè. Thấy thân thân."

"Thân cái gì, còn hơn cả thân luôn ấy. Ổng đang cua bà Thảo mà."

"Hèn gì. Mà lâu chưa? Thấy hai người họ cũng đẹp đôi ha."

"Xời, bà Thảo dễ gì mà cua được bả. Ông này mỗi lần qua đây gặp bà Thảo là mua đồ ăn cho cả phòng. Lấy lòng dữ lắm. Kém sang!"

"Ủa sao kém sang? Thấy nhiệt tình vậy thôi chứ?"

"Nghĩ sao già đầu hết rồi mà làm kiểu như mấy đứa con nít dạ. Chỉ có thể giải thích tại sao ổng lại làm như vậy?"

Nhi vừa nói vừa thể hiện sự khinh bỉ ra hết cả mặt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy biểu hiện cảm xúc không ý tứ như vậy. Uống ngụm nước xong Nhi nói tiếp:

"Là ông đó không thật lòng, ổng cua bà Thảo chỉ vì mục đích gì đó thôi. Cho nên bà Thảo dễ gì mà không thấy điều đó."

Tôi ậm ừ không nói gì nữa. Đến Nhi còn nhìn ra được vấn đề thì sao mà chị Thảo lại không nhìn ra. Nhưng sao hôm trước, lúc tôi nhìn thấy hai người bọn họ, chị Thảo lại tỏ vẻ rất vui vẻ với anh ta. Có thể là tính chị phóng khoáng, hào sảng nên đi với ai chị cũng biểu hiện vậy không?

Ít nhiều gì qua buổi nói chuyện với Uyển Nhi xong, tôi cũng có một chút thông tin về Nam.

Anh ta lân la qua khối văn phòng bên đây, chọn chị Thảo là trưởng phòng kinh doanh – phòng ban quan trọng nhất – để "cua" chị. Nhân tiện anh ta cũng đã mua chuộc được một người bên kỹ thuật, người đã theo lệnh anh ta phá hỏng toàn bộ lô hàng vừa rồi.

Nhưng vấn đề là, anh ta không thể tự nhiên lại đi làm những chuyện này nếu không được một người khác chống lưng. Rất dễ suy đoán người chống lưng cho anh ta là ai. Tóm lại thì anh ta cũng chỉ là tay sai. Tất nhiên rồi, trùm cuối làm sao ra mặt được.

Vấn đề bây giờ là tôi có nên báo cho anh Dương biết chuyện hay không? Theo lý thì tôi không có bằng chứng gì hết. Liệu anh Dương có tin tôi? Hay tôi lại bị vu vạ ngược lại thì sao? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui tôi không thể để chuyện này tồn tại lâu dài được. Đã biết vấn đề thì cũng nên báo với lãnh đạo. Vả lại, tôi cũng đang rất lo lắng cho Huy. Không những lo lắng mà còn đau lòng nữa. Cứ nghĩ đến anh là nỗi hổ thẹn cùng sự cay đắng cứ trào lên, đầu óc thì căng thẳng.

Tôi quyết định sẽ chỉ nói chuyện với anh Dương như một người em bình thường, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Nam, chứ không phải là một nhân viên công ty đi tố cáo ai. Rồi tuỳ anh ta xử lý. Anh ta tin thì tin, không tin thì tôi cũng không hổ thẹn vì biết người làm điều xấu mà không lên tiếng.

Chiều đó hết giờ làm, tôi gọi cho anh. Anh không nghe máy. Nhưng sau đó một chút thì anh gọi lại:

"Anh đây, An có chuyện gì không em?

"Dạ, bây giờ, hoặc tối nay lúc nào anh rảnh cho em gặp anh chút được không?"

"Ôi chuyện gì thế? Em có bị làm sao không vậy?

"Dạ em không làm sao. Em có việc này cần nói với anh."

"Được rồi. Ở công ty hay ra ngoài."

Vì hôm nay tôi có hẹn với mẹ về nhà, để tiện nên tôi hẹn anh Dương ở quán café ngay dưới chung cư mẹ tôi ở.

Anh Dương đến đúng giờ tôi hẹn.

"An làm anh hồi hộp quá. Có chuyện gì vậy?"

Tôi kể câu chuyện tôi đã nghe được cho Dương nghe. Nghe xong, anh không nói gì, im lặng nhìn ra ngoài một chút. Thấy biểu hiện của anh, tôi vội lên tiếng:

"Thực ra em không hiểu cách xử lý những chuyện này, em chỉ biết là báo lại cho anh. Nếu em có gì đường đột thì anh có thể xem như em chưa nói gì."

"Không phải anh không tin em. Mà là..."

"Mà sao hả anh?"

"Thực ra chuyện cậu Nam đó đứng đằng sau vụ này, anh và Huy có thể đoán ra được. Thậm chí có thể đoán được ai đứng đằng sau lưng cậu ấy. Nhưng mà đoán được không có nghĩa là mình xử lý được khi không có bằng chứng gì. Vấn đề là..."

Thấy anh Dương cứ ngập ngừng, vòng vo mãi tôi không hiểu ý anh muốn nói cái gì nữa. Tôi đành hỏi thẳng:

"Anh cứ nói thẳng đi ạ."

"Huy không muốn em dính dáng 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro