21. Dưới bầu trời vũ trụ (1)
Trước mặt Raydel là một tàn tích màu trắng nằm dưới bầu trời vũ trụ. Mọi thứ đều im lặng. Chỉ còn tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ.
Anh ấy... lại ở vương quốc của Cthulhu.
Raydel chớp mắt và nhìn quanh. Anh nhớ mình vừa gục đầu vào gối và nhắm mắt lại. Chắc hẳn anh ấy đã ngủ ngay lập tức, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bắt đầu mơ sớm như vậy. Raydel hiện chỉ có một mình trong vương quốc của Cthulhu. Nơi này trống rỗng. Không có dấu hiệu nào của chủ sở hữu vương quốc.
'...Ta sẽ làm như ta hứa, được chứ?. Hãy để ta mơ về ngươi đêm nay....'
Chắc chắn là do những gì anh ấy nói.
Raydel hít thở mùi hương của đại dương. Khi bản năng mách bảo anh phải di chuyển, anh bắt đầu bước đi.
Sóng đập vào chân tạo nên tiếng sóng vỗ. Raydel không đếm mình đã đi được bao lâu, nhưng có vẻ như khung cảnh xung quanh không hề thay đổi chút nào. Anh vẫn nhìn thấy đống đổ nát màu trắng như cũ. Bầu trời vũ trụ vẫn mở rộng ra ngoài tầm nhìn của anh. Hàng triệu ngôi sao vẫn lung linh trong đêm.
Đó là một nơi đẹp đẽ nhưng vắng vẻ.
Raydel cảm thấy một cảm giác buồn bã đọng lại trong không khí.
Anh nhìn bầu trời một lúc trước khi nhận thấy sóng bắt đầu di chuyển.
Sóng càng lúc càng dữ dội và thường xuyên hơn như thể trái đất đột nhiên rung chuyển. Bọt trắng tụ lại với nhau. Có thứ gì đó đang chuyển động trong không khí. Một cơn gió thổi qua và khiến Raydel rùng mình vì lạnh. Anh nhìn theo những con sóng cho đến khi tìm ra nguyên nhân của tất cả những điều này, đó là một cuộc chiến.
Các xúc tu... đang tấn công Bác Sĩ Dịch Hạch một cách tàn nhẫn.
Vì ở trong vương quốc của Cthulhu nên các xúc tu có thể dễ dàng tấn công Bác Sĩ Dịch Hạch hơn. Nó đập nát anh ta cho đến khi anh biến mất như bong bóng bị vỡ. Khi cuộc chiến kết thúc, các xúc tu sẽ bối rối vì chúng nhận ra rằng Bác Sĩ Dịch Hạch lại xuất hiện ở một địa điểm khác.
Bác Sĩ Dịch Hạch trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn có thể đứng vững.
Các xúc tu càng tức giận hơn khi chúng không thể tiêu diệt được Bác Sĩ Dịch Hạch dù có cố gắng bao nhiêu lần. Chúng giơ cao lên, sẵn sàng tấn công lần nữa. Khí chất hung hãn và hung hãn gây chú ý đến mức Raydel phải chửi rủa và bắt đầu chạy về phía hai người.
"Dừng lại ngay!" anh ta đã hét lên.Bác Sĩ Dịch Hạch nghe thấy và quay sang anh ta. Nhưng điều đó đã tạo cơ hội cho những chiếc xúc tu đánh anh ta mạnh đến mức anh ta biến mất chỉ bằng một đòn!
Raydel cảm thấy tim mình như bị rớt xuống. Giống như nhìn thấy ai đó chết trước mắt mình vậy. Nhưng Bác Sĩ Dịch Hạch lại xuất hiện trong chớp mắt, đầy vết bầm tím một cách đáng thương. Raydel có thể cảm nhận được rằng điểm sức khỏe của Bác Sĩ Dịch Hạch gần như đã biến mất hoàn toàn. Nếu đây là một trò chơi, Bác Sĩ Dịch Hạch có lẽ sẽ chỉ còn lại một điểm máu và không hơn không kém.
Raydel nhìn chằm chằm vào những xúc tu sắp tấn công lần nữa và nghĩ, chạy đi! Vào lúc đó, anh có cảm giác như mình đã chạm tới cơ thể của Bác Sĩ Dịch Hạch.
Sau đó, Bác Sĩ Dịch Hạch biến mất khỏi chỗ và xuất hiện tại chỗ nơi Raydel nghĩ anh nên chạy tới.
Bây giờ anh ta đang đứng giữa các xúc tu và Bác Sĩ Dịch Hạch
Raydel thở ra nhẹ nhõm. Bác Sĩ Dịch Hạch giờ đã an toàn, anh nghĩ. Anh ấy nắm chặt tay và nói.
"Cthulhu, ngươi có dừng việc này lại không?"
Những xúc tu không nói lên điều gì.
Cứ như thể chúng đang nhìn chằm chằm vào anh vậy. Chúng từ từ hạ mình xuống nước và biến mất. Hình ảnh phản chiếu trên bề mặt trở thành hình ảnh một nhóm người phủ áo khoác đen, Raydel bàng hoàng không biết họ đến từ đâu.
Nhóm bí ẩn tiếp cận anh ta. Một mùi hương đáng ngờ lan tỏa khắp khu vực. Bản năng mách bảo anh rằng họ rất nguy hiểm. Raydel vội vàng tìm kiếm vũ khí nhưng không tìm thấy gì. Anh định triệu tập Bác Sĩ Dịch Hạch để giúp mình chiến đấu nhưng họ bất ngờ quỳ xuống.
Họ quỳ xuống cạnh nhau thành một đường thẳng như muốn mở đường cho ai đó.
Raydel nhìn về phía đầu hàng và ngước lên. Anh chửi thầm trong đầu.
Mình biết ngay mà.
Lần này, Cthulhu xuất hiện với 'toàn thân'.
Cthulhu là một người đàn ông vừa cao vừa cơ bắp hơn Raydel. Mái tóc đen của anh xõa xuống má. Ngay cả quần áo của anh ấy cũng màu đen và trông rất hiện đại. Thứ duy nhất trên người anh vẫn còn tỏa ra khí chất cổ xưa là chiếc khuyên tai trên tai phải. Ngoài ra, khuôn mặt của hắn cũng khát máu đến mức Raydel cảm thấy mình ngày càng nhỏ đi. Cthulhu dừng lại trước mặt anh. Hai người họ nhìn vào mắt nhau một lúc trước khi có thứ gì đó phóng lên khỏi mặt đất và trói Raydel lại!
"?!"
Những xúc tu vặn vẹo quấn lấy anh và nâng anh lên không trung. Raydel không thể di chuyển. Anh cảm thấy như một bao cát bị kéo đi khắp nơi.
"Ngươi!" Raydel hét lên.
"Sao ngươi dám để thứ đó vào nhà ta." Cthulhu nói. Anh ấy chắc chắn đang nói về Bác Sĩ Dịch Hạch.
"Ngôi nhà mà ngươi đang nói đến là đồng xu của ngươi phải không?"
Raydel hỏi. "Vậy tại sao ngươi lại ăn nhà cậu ấy? Nếu ngươi không làm vậy thì bây giờ chúng ta đã không gặp phải vấn đề này rồi."
"Đáng lẽ nó đã chết kể từ lúc ta nuốt chửng sức mạnh của nó rồi. Nhưng vì cậu có kỹ năng triệu hồi nên nó vẫn sống."
"Vậy." Raydel nói. "Ngươi biết rồi."
Cthulhu nheo mắt lại. Những xúc tu siết chặt vòng tay của chúng.
Đau quá, Raydel nghĩ nhưng không nói thành tiếng.
Cthulhu nhìn Bác Sĩ Dịch Hạch và giơ tay lên. Những chiếc xúc tu khổng lồ nhô lên khỏi mặt nước và nhắm vào anh
"Ta có thể giết nó ngay bây giờ."
Trên thực tế, Bác Sĩ Dịch Hạch sẽ không chết. Điểm HP của anh ta sẽ duy trì ở một điểm mãi mãi. Nhưng vấn đề sẽ nằm ở đĩa của Raydel, người phải chữa lành vết thương cho anh ta mỗi khi triệu tập Bác Sĩ Dịch Hạch. Anh phải cầu xin Cthulhu và hy vọng rằng mâu thuẫn về quê hương cuối cùng sẽ chấm dứt.
"Cậu ta chỉ muốn có không gian thôi! Ngươi không thể để cậu ấy ở trong một căn phòng nhỏ, như căn phòng một mét vuông hay gì đó sao? Ngươi cùng phòng, ngươi biết đấy! Các ngươi là bạn cùng phòng."
"Việc nó ở đây có nghĩa là ta phải mất đi một phần sức mạnh của nó."
"Đó có phải là một điều xấu không?"
Đôi mắt đen tuyền của anh ta càng nheo lại nhiều hơn.
"Đúng vậy."
Raydel nói: "Sức mạnh của ngươi sẽ khiến cậu ấy mạnh mẽ hơn. Đó không phải là điều xấu chút nào đâu."
"Con người." Cthulhu cãi lại. "Ngươi đã hứa với ta rằng ngươi sẽ là hướng dẫn viên du lịch của ta. Tại sao ngươi lại phải đưa hắn ta vào?"
À, lời hứa đó... Raydel nghĩ.
Vì vậy, Cthulhu ở lại với anh ấy thực sự vì anh ta muốn anh làm người hướng dẫn viên cho mình. Nhưng làm sao anh ta có thể đưa anh đến những nơi nếu họ cứ tiếp tục chiến đấu ở vương quốc này như thế này? Raydel mím môi và suy nghĩ một lúc.
Cthulhu thực sự ghét việc có Bác Sĩ Dịch Hạch làm bạn cùng phòng. Anh ấy có thể là một trong những người sống khép kín và không muốn chia sẻ không gian của mình với bất kỳ ai.
Giống như... một con mèo khó chịu.
Trong đầu Raydel hiện lên hình ảnh một con mèo đen với khuôn mặt gắt gỏng.
"Cậu ấy đến đây vì ngươi đã ăn nhà của cậu ấy đấy." Raydel thận trọng nói.
"Ta có kĩ năng triệu hồi các con trùm nên đã đưa cậu ấy đến đây. Cả hai ngươi đều là những con trùm cấp cao. Ta, là một thợ săn có thể triệu hồi trùm, muốn hai người có thể chung sống hòa thuận."
"Ta từ chối." Cthulhu nói ngay lập tức.
"Được rồi, vấn đề là ngươi không muốn chia sẻ ngôi nhà của mình với bất kỳ ai phải không?"
Raydel hỏi. "Vậy ngươi để hắn ở lại đây, đổi lại ta sẽ để ngươi chiếm lấy thân thể của ta, dùng nó đi nhìn thế giới bên ngoài thì sao?"
Những gì Raydel nói khiến Cthulhu choáng váng.
Một lúc sau, anh ta hỏi.
"Ngươi sẽ để ta chiếm lấy cơ thể của ngươi chứ?"
"Ừ, và ngươi có thể rời khỏi nhà bao nhiêu lần tùy thích. Ngươi sẽ không còn phải bị mắc kẹt ở đây nữa."
Raydel biết việc đưa ra điều đó sẽ mạo hiểm như thế nào vì anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra khi Cthulhu chiếm lấy cơ thể anh. Anh ta vẫn là một tên trùm cấp S có thể thay đổi thứ hạng của bất kỳ ngục tối nào theo ý muốn. Chỉ điều đó thôi cũng đủ cho thấy sức mạnh của hắn đáng sợ đến thế nào. Nói chuyện với Cthulhu trong hình dạng con người như thế này khiến Raydel hoàn toàn quên mất mình đáng gờm đến mức nào.
Vậy tại sao hắn lại sẵn lòng nói chuyện với mình nhỉ? Raydel nghĩ.
Nhưng anh ta phải đưa ra thứ gì đó có thể ngăn Cthulhu và Bác Sĩ Dịch Hạch chiến đấu. Sau đó, anh cũng cần phải nghĩ cách thoát ra trong trường hợp Cthulhu chấp nhận lời đề nghị đi khám phá thế giới bên ngoài bằng cơ thể của mình.
Đằng sau Cthulhu xuất hiện một hộp tin nhắn mà chính anh cũng không nhìn thấy.
[ Cthulhu đang xem xét lời đề nghị của bạn. ]
[ Bản dịch bổ sung lời nói của Cthulhu. ]
[ 'Sống như một con người ở thế giới bên ngoài với cơ thể của đứa trẻ này à?' ]
Người đàn ông thở dài một tiếng: "Hừ!"
"KHÔNG."
"Cái gì?"
"Nếu ta sống trong cơ thể của ngươi, ta sẽ phải bảo vệ cơ thể của ngươi vì ngươi sẽ không cho ta sử dụng nó miễn phí. Và phải có nhiều điều kiện cấm ta làm bất cứ điều gì xấu cho thế giới loài người. Và nếu ta làm vậy, ngươi, với tư cách là chủ nhân của cơ thể, sẽ phải chịu trách nhiệm về điều đó ở thế giới loài người. Ta thậm chí còn chưa nói đến việc ngươi có thể hồi ta vào cơ thể của ngươi để giúp chiến đấu chống lại một số kẻ thù mà ngươi không thể tự mình đánh bại."
[ Khôn phết đấy chứ ]
Raydel cười ngượng nghịu. Đúng vậy, hắn ta biết.
"Nhưng đó là một cuộc trao đổi công bằng, phải không?" anh hỏi.
"Nếu ta muốn nhìn thế giới bên ngoài, ta muốn nhìn nó bằng chính đôi mắt và cơ thể mình."
Raydel cau mày. "Hả?"
"Hy sinh một bộ phận sẽ mang lại cho ta một cơ thể của chính mình."
Raydel choáng váng. Hy sinh một bộ phận để có được cơ thể con người? Vậy chỉ hy sinh một ngón tay thôi cũng chưa đủ để cho Cthulhu một cơ thể phải không? Bộ phận đầu tiên hiện lên trong đầu anh khi nói về việc trao cho Cthulhu một cơ thể con người... anh nghĩ đến khoảnh khắc một đứa trẻ sơ sinh được sinh ra. Quá trình hình thành của nó bắt đầu từ một bộ phận...
"Ta sẽ chết nếu trao trái tim mình cho ngươi mất!"
Cthulhu dường như không quan tâm. "Vậy thì chuyện khác."
"Các ngươi có phải là tội phạm buôn bán nội tạng không?"
"Phổi của ngươi."
Raydel bị sốc.
"Con người có thể sống chỉ với một lá phổi mà phải không?"
Raydel giả vờ thở dài. "Nếu thật sự có cơ thể con người, ngươi phải hỗ trợ bù đắp năng lượng cần thiết để triệu hồi ngươi. Ngươi phải luôn phục vụ ta, còn tệ hơn việc chiếm đoạt cơ thể của ta, ngươi thật sự muốn sao?"
"Có cơ thể của riêng mình tuyệt đối tốt hơn mượn của ngươi."
"Nhưng điều đó sẽ tạo ra nhiều ràng buộc khó chịu hơn so với việc sử dụng cơ thể của ta, ngươi biết đấy. Ta là chủ sở hữu của bộ phận mang lại cơ thể cho ngươi, ta có thể kiểm soát ngay cả linh hồn của ngươi. Ngươi vẫn muốn nó chứ?"
Raydel vừa dứt lời, những chiếc xúc tu siết chặt đến mức anh gần như cảm thấy xương mình gãy vụn.
"Ngươi nói nhiều quá." Cthulhu nói.
Raydel cố gắng thoát khỏi sự tóm lấy của những xúc tu, nhưng những xúc tu vẫn siết chặt móc cài của chúng dù anh có cố gắng bao nhiêu lần.
Hắn thực sự muốn có cơ thể con người phải không? Raydel nghĩ.
Nó có quan trọng đến vậy không? Tại sao một con trùm ấp S lại muốn có cơ thể con người? Có thân xác của chính mình khác với việc mượn thân xác của anh. Ít nhất, anh ta có thể làm bất cứ điều gì hoặc đi bất cứ nơi nào anh ấy muốn.
Anh ấy sẽ có ý chí riêng và không còn vướng mắc vào anh, chủ nhân của cơ thể nữa.
Cthulhu có thể đã nhận thấy biểu hiện của Raydel. Anh ấy hỏi.
"Làm sao?"
"Không có gì. Ta chỉ nghĩ rằng có thể ngươi đã học được điều gì đó... như là tương lai."
[ Cthulhu nghi ngờ những gì bạn nói. ]
"Nyarlathotep, hắn là anh họ của ngươi, phải không? Ngươi có thể đã nghe điều gì đó từ hắn và điều đó khiến ngươi nhận ra rằng ngươi cần một cơ thể con người."
Cthulhu có cùng nguồn gốc với Nyarlathotep. Họ là những sinh vật sống
không liên quan đến thế giới này. Bất cứ quyền lực nào họ có thể nắm giữ đều vượt xa sự hiểu biết của con người. Mối quan hệ của họ thậm chí còn khó đoán hơn.
Raydel nghĩ tới những gì Deather nói về những tòa tháp hạng S có thể xuất hiện chẳng biết từ đâu cả, và tin rằng phải có điều gì đó hơn thế nữa với tất cả những điều này các con trùm. Có phải Cthulhu ở lại với anh ta chỉ vì anh ta muốn đi du lịch?
"Tương lai?" Cthulhu thì thầm và mỉm cười. "Sau này ta nhìn thấy ngươi nằm chết trên mặt đất."
Lông mày của Raydel co giật. Bây giờ anh chắc chắn rằng anh chàng này không thích anh. Tất nhiên, anh cũng không thích gì ở anh ta cả.
Hộp tin nhắn xuất hiện phía sau anh rất rõ ràng.
[ Cthulhu không thích khuôn mặt của bạn. ]
Nhưng nếu được hỏi anh cần sức mạnh của Cthulhu đến mức nào thì Raydel phải nói rằng điều đó là "Cần thiết". Đây là loại Boss nghìn năm mới xuất hiện một lần.
Thực ra việc hy sinh một lá phổi để đổi lấy cơ thể của Cthulhu nhằm giảm bớt lượng năng lượng cần thiết để triệu hồi hắn là một ý tưởng hay. Nếu Cthulhu luôn phục vụ anh ấy, anh ấy sẽ giống như một lá chắn sống có thể đảm bảo an toàn cho anh ấy mọi lúc. Điều đó không tốt lắm sao?
Nếu anh ta có một con trùm cấp cao như vậy làm vệ sĩ cho mình thì việc trở thành một thợ săn cấp cao sẽ dễ dàng như vậy.
Vấn đề là làm thế nào để khiến Cthulhu coi anh ta là đồng đội chứ không phải vật chủ cần để một số ký sinh trùng hút máu anh ta đến chết đây.
Khi đang suy nghĩ, anh thấy một hộp tin nhắn dịch những gì Cthulhu nói.
[ Bản dịch bổ sung lời nói của Cthulhu. ]
[ "Thằng nhóc này quá yếu đuối. Nó không xứng đáng đứng bên cạnh mình" .]
Lông mày của Raydel lại co giật.
Yếu đuối? Tôi á? Yếu đuối? Cái món Takoyaki chết tiệt này!
"Ta sẽ thoát khỏi xúc tu của ngươi và đấm vào cái mặt quái đản của ngươi."
Raydel gầm gừ, muốn anh biết rằng mình không hề yếu đuối như Cthulhu nghĩ.
Cthulhu không thể quan tâm hơn đến lời nói của mình.
"Ta khuyên ngươi nên làm vậy, nếu không ngươi sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa."
Chờ đã. Có phải anh ta đang nói rằng linh hồn của anh ta sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi nếu anh ta không thể thoát ra khỏi những xúc tu không?
[ Cthulhu đang chán. ]
[ Bản dịch bổ sung lời nói của Cthulhu. ]
['Nếu tên nhóc này chết, mình sẽ quay lại sống cuộc sống như trước đây'.]
Raydel bắt đầu thực sự tức giận.
Tên trùm khốn nạn này coi con người chỉ là loài côn trùng vô dụng mà hắn có thể bước qua và giết chết một cách dễ dàng. Raydel thậm chí còn chưa kịp mở miệng thì Cthulhu đã biến mất và bỏ lại anh một mình với những chiếc xúc tu và nhóm người kỳ lạ mặc áo khoác đen. Raydel cau mày. Anh cố gắng vặn vẹo cơ thể nhưng vẫn thất bại trong việc tiêu diệt các xúc tu. Anh nhìn Bác Sĩ Dịch Hạch, người đã đứng đằng kia lắng nghe cuộc trò chuyện suốt thời gian qua.
"Lại đây." anh nói và cau mày, cảm thấy như lời nói của mình không thể lọt vào tai anh.
Raydel hít một hơi thật sâu và tập trung trở lại. Anh nghĩ đến lúc Bác Sĩ Dịch Hạch đang chiến đấu chống lại những chiếc xúc tu. Anh ấy tin rằng sẽ có lúc bằng cách nào đó anh ấy có thể thay đổi vị trí của Bác Sĩ Dịch Hạch.
Liệu anh ta có thể di chuyển các con trùm?
Anh cố gắng tập trung. Một phút trôi qua. Hai phút trôi qua. Năm phút trôi qua. Không có chuyện gì xảy ra. Tuy nhiên, Raydel vẫn kiên trì và thử một phương pháp mới. Anh ta tưởng tượng mình đang nhìn vào một bàn cờ và có thể di chuyển tất cả các đơn vị đến bất cứ đâu. Sau đó, anh tưởng tượng mình đang di chuyển một trong những quân cờ đến một vị trí cụ thể.
Raydel cảm thấy một phần năng lượng của mình bị hút cạn.
Và Bác Sĩ Dịch Hạch bất ngờ xuất hiện trước mặt anh.
Raydel bị sốc nhưng cố gắng tập trung. Anh ta kiểm tra vết thương trên người và sử dụng khả năng lãnh đạo của mình ngay lập tức.
"Cậu bé ngoan, cậu đã làm rất tốt." anh nói.
Bác Sĩ Dịch Hạch choáng váng. Một hộp tin nhắn xuất hiện.
[ Bác Sĩ Dịch Hạch rất vui. ]
[ Bản dịch bổ sung lời nói của Bác Sĩ Dịch Hạch. ]
[ 'Chủ nhân khen mình sao...vui quá...' ]
_______________
Note : Khứa này cute vãi, ai như th cha Tokayaki kia
- Chiều update tên chap.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro