02. Vô tình gặp gỡ
Tiếng thở gấp gáp kéo Phong Hào ra khỏi cơn ác mộng. Căn phòng tối mịt, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nhỏ đầu giường hắt lên những đường nét lờ mờ trên trần nhà. Cổ họng anh khô khốc, mồ hôi lấm tấm trên trán và lòng bàn tay. Những hình ảnh rời rạc từ giấc mơ vẫn còn vương lại, không rõ ràng nhưng đủ để kiến tim anh đập mạnh một cách khó chịu.
Anh khẽ chống tay lên giường, ngồi thẳng dậy, cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Cảm giác đè nặng nơi lồng ngực dần dịu xuống khi anh nhìn đồng hồ - bây giờ đã hiện 4 giờ sáng. Ngoài kia trời vẫn còn chưa sáng hẳn, chỉ còn vài ánh đèn đường leo lét xuyên qua rèm cửa. Căn phòng vẫn yên tĩnh như mọi khi, nhưng có một sự bất an nào đó vẫn bám lấy anh, dù anh không nhớ rõ nguyên nhân.
Anh nhắm mắt lại trong chốc lát, ép bản thân phải gạt bỏ dư âm giấc mơ sang một bên. Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới. Là sinh viên năm ba ngành công nghệ thông tin, anh đã quen với lịch trình dày đặc cùng những deadline triền miên, anh cũng từng cảm thấy hồi hộp, nhưng giờ đây mọi thứ chỉ gói gọn trong hai chữ 'quen thuộc'. Một năm học mới chỉ đơn giản là một năm nữa trôi qua với chuỗi ngày tất bật.
Dựa vào đầu giường thêm một lát, cuối cùng anh cũng đứng dậy đi rửa mặt. Nước lạnh giúp anh tỉnh táo hơn, xóa đi phần nào cảm giác nặng nề còn sót lại.
_____
Buổi lễ khai giảng diễn ra trong hội trường lớn của trường đại học. Hàng trăm sinh viên từ năm nhất đến năm cuối chen chúc lẫn nhau tìm chỗ ngồi, không có sự sắp xếp cụ thể nào cả. Ai cũng tùy ý chọn một vị trí thoải mái, ngồi cùng bạn bè hoặc chỉ đơn giản là tìm một góc yên tĩnh. Phong Hào ngồi ở một hàng ghế gần giữa hội trường, bên cạnh hai người bạn thân của mình - Đặng Thành An và Hoàng Kim Long.
Không khí trong hội trường khá nhộn nhịp, dù bài phát biểu trên sân khấu vẫn đang diễn ra. Một số sinh viên ngồi ngay ngắn lắng nghe, nhưng cũng có không ít người đang bấm điện thoại, trò chuyện nhỏ với bạn bè hoặc đơn giản là thả hồn đi đâu đó. Phong Hào thuộc nhóm thứ ba. Anh không quá chú tâm vào lời diễn văn, ánh mắt chỉ lơ đãng quét qua đám đông phía trước.
Và rồi, anh nhìn thấy nó.
Một mái tóc hồng.
Giữa biển người với những sắc đen, nâu, xanh than quen thuộc, mái tóc ấy nổi bật theo một cách rất riêng - không quá chói chang, nhưng cũng chẳng thể bị bỏ qua. Đó là một màu hồng phớt nhạt, nhẹ nhàng nhưng lại rất có sức hút. Dưới ánh sáng dịu nhẹ của hội trường, những lọn tóc mềm mại khẽ lay động khi chủ nhân của nó hơi cúi đầu xuống, dường như đang tập trung vào thứ gì đó.
Lúc đầu, Phong Hào chỉ lướt qua, nhưng không hiểu sao anh lại nhìn mái tóc của người nọ lâu hơn một chút. Cậu trai ấy có dáng người cao lỡn, ngay cả khi ngồi cũng có thể cảm nhận được sự vững chãi từ bờ vai rộng. Chiếc sơ mi trắng đơn giản nhưng lại tôn lên từng đường nét trên cơ thể. Góc nghiêng của cậu ta sắc sảo, đường xương hàm rõ nét, đôi mắt chăm chú nhìn về phía sân khấu, không hề tỏ ra mất tập trung như nhiều người khác.
Phong Hào nhíu mày, nhận ra mình đang nhìn có phần hơi lâu. Anh vừa định quay đi thì bên cạnh vang lên giọng nói đầy hứng thú của Thành An.
"Ê, thằng nhóc đó chung nghành với tao đó."
Thành An huých nhẹ vào khuỷu tay Phong Hào, cười cười.
"Nhìn chất ha?"
Phong Hào chớp mắt, quay sang nhìn bạn.
"Nhóc đó hả?"
"Ừ, sinh viên năm nhất ngành Kinh tế. Tao vô tình thấy nó trong lúc về lại khoa"
Thành An gật gù.
"Mái tóc kia chắc chắn không nhầm với ai được."
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thêm một lần nữa. Một năm nhất với mái tóc hồng. Không chỉ màu tóc khiến cậu ta nổi bật, mà còn có cái gì đó ở cậu khiến người khác khó có thể chỉ lướt qua rồi quên mất.
Có lẽ, đây không phải là lần cuối anh nhìn thấy cậu.
_____
Buổi lễ khai giảng kéo dài hơn dự kiến. Trên sân khấu, các thầy cô lần lượt phát biểu về định hướng năm học, về truyền thống của trường, về những cơ hội và thử thách đang chờ đợi ở phía trước. Trong hội trường, nhiều sinh viên bắt đầu lộ rõ sự mất kiên nhẫn. Có người chống cằm ngủ gật, có người len lén lấy điện thoại ra bấm, cũng có những nhóm bạn khe khẽ trò chuyện với nhau từ đầu đến giờ.
Phong Hào vẫn im lặng ngồi nghe, nhưng tấm trí anh không hoàn toàn đặt vào bài phát biểu. Ánh mắt thỉnh thoảng lại vô thức liếc về phía mái tóc hồng nọ.
Lần này, cậu trai ấy đang ngả người ra sau ghế, đôi tay đan vào nhau đặt trên đùi. Dáng vẻ thoải mái nhưng không lơ là. Có một sự điềm tĩnh kỳ lạ ở cậu ta, khác hẳn với sự háo hức hoặc bồn chồn thường thấy ở các sinh viên năm nhất.
"Mày nhìn cái gì hoài vậy?"
Hoàng Kim Long lên tiếng, giọng nói pha chút tò mò.
Phong Hào chớp mắt, lắc đầu.
"Không có gì."
Thành An cười khẽ, chống cằm.
"Mày mà còn nhìn nữa, chắc nhóc ấy quay lại luôn quá."
Phong Hào tặc lưỡi, cố tình dời mắt sang chỗ khác. Nhưng đúng như lời Thành An nói, chỉ vào giây sau, cậu trai ấy bỗng quay đầu lại, hướng mắt về phía bọn họ.
Chỉ là một ánh nhìn thoáng qua, không có chút dao động. Đôi mắt ấy sâu và tĩnh lặng, mang theo một sự sắc bén tự nhiên, như thể ngay từ khi sinh ra đã có sẵn nét cương nghị. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người giao nhau.
Và lần này, chính Phong Hào là người lúng túng.
Chỉ một giây. Rồi cậu ta quay đi, như thể chưa từng để ý đến sự quan sát vừa rồi.
Anh thở ra một hơi thật khẽ. Đúng lúc ấy, tiếc vỗ tay vang lên rầm rộ, báo hiệu buổi lễ kết thúc.
"Cuối cùng cũng xong"
Thành An vươn vai, lười biếng nói tiếp.
"Giờ đi ăn không tao đói quá rồiiiii"
Kim Long cũng gật đầu.
"Có một quán cơm tấm mới mở gần trường, thử không?"
Phong Hào vẫn chưa lên tiếng, ánh mắt lướt qua đám đông sinh viên lần lượt rời khỏi hội trường. Trong thoáng chốc, anh một lần nữa nhìn thấy mái tóc hồng ấy - lần này là phía sau, giữa dòng người tấp nập.
Có một cảm giác rất lạ. Không rõ là gì.
Anh không cố tìm hiểu, chỉ lặng lẽ bước theo hai người bạn, hòa vào dòng sinh viên đang rời đi. Nhưng đâu đó trong tâm trí, hình ảnh ấy vẫn còn đọng lại.
Mái tóc hồng giữa đám đông.
Và đôi mắt đã nhìn anh trong một khoảnh khắc rất ngắn.
_____
Ngày 16.2.2025 (1260 từ)
Ngày đăng 20.2.2025
Trong truyện này tớ sẽ để Thành An và Kim Long bằng tuổi anh Hào nhéee. Hào với Sơn vẫn cách nhau 2 tuổi ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro