we danced the night away,
những ngày sau đó, minseok chìm trong vòng xoáy của công việc và những lần gặp gỡ với minhyung. ban đầu, những cuộc trao đổi của họ chỉ xoay quanh vụ kiện – từ việc tập hợp thêm bằng chứng, xây dựng lập luận đến chiến lược đàm phán. nhưng dần dần, những khoảng lặng trong những buổi họp lại kéo dài hơn, và cả hai bắt đầu nói với nhau nhiều hơn về những điều không nằm trong hồ sơ.
một buổi chiều muộn, minseok bước vào văn phòng của minhyung với tập tài liệu mới trong tay. lần này, em chủ động mua cà phê cho cả hai – một hành động nhỏ nhưng đủ để làm không khí giữa họ trở nên bớt trang trọng hơn.
"cậu không cần phải làm thế," minhyung nói, đón lấy tách cà phê từ tay em.
"xem như lời cảm ơn cho sự giúp đỡ của anh," minseok đáp, nụ cười nhẹ nở trên môi. "tôi không quen nhận mà không cho đi."
minhyung hơi nhướng mày, như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng anh chỉ gật đầu, đôi mắt lướt qua minseok một cách thoáng qua nhưng không giấu được sự dịu dàng.
cả hai ngồi đối diện nhau, tập trung vào tập tài liệu. nhưng trong từng khoảnh khắc nhỏ, minseok cảm nhận được ánh mắt của minhyung đôi lần rời khỏi màn hình laptop, lặng lẽ quan sát em. đó không phải ánh mắt của một luật sư nhìn thân chủ, mà như thể minhyung đang cố gắng hiểu thêm một phần con người em – những phần mà chính minseok đôi khi cũng không hiểu hết.
"những bằng chứng này rất tốt," minhyung nhận xét, đặt tập tài liệu xuống. "nếu trình bày tốt trước tòa, khả năng thắng kiện của chúng ta sẽ rất cao. nhưng cậu đã nghĩ thêm về điều cậu thực sự muốn chưa?"
minseok khựng lại. đây không phải lần đầu minhyung hỏi em câu này, nhưng mỗi lần nghe, em lại cảm thấy như một mũi kim nhọn đâm vào lồng ngực.
"tôi chỉ muốn mọi thứ kết thúc," minseok thì thầm, giọng nói như vỡ ra giữa không gian tĩnh lặng. "tôi muốn tự do. tôi muốn được sống như chính mình, không phải như một con rối bị điều khiển bởi người khác."
minhyung nhìn em thật lâu, đôi mắt sâu thẳm như muốn đọc hết những cảm xúc trong lòng minseok. rồi anh gật đầu, giọng nói trầm ấm nhưng chắc chắn: "tôi sẽ giúp cậu đạt được điều đó."
tối hôm đó, minseok trở về căn hộ của mình với một cảm giác lạ lẫm. căn phòng quen thuộc bỗng trở nên chật chội hơn, như thể nó không còn phù hợp với con người mà em đang dần trở thành.
em ngồi xuống bàn làm việc, lật qua những tấm ảnh cũ mà mình đã cất giữ. một trong số đó là bức ảnh cưới – tấm ảnh duy nhất em còn giữ lại sau khi dọn dẹp những ký ức về cuộc hôn nhân thất bại.
trong tấm ảnh, hyunwoo đứng bên cạnh em, một tay vòng qua eo, nhưng ánh mắt của hắn lại lạnh lẽo như băng. còn minseok, dù đang cười, nhưng đôi mắt em lại nói lên tất cả – nỗi buồn, sự trống rỗng, và cả sự cam chịu.
minseok cầm tấm ảnh lên, nhìn thật lâu, rồi thở dài. em lấy kéo, cắt đôi tấm ảnh, giữ lại phần mình, và ném phần còn lại vào thùng rác.
điện thoại của em rung lên, phá tan không khí im lặng. là tin nhắn từ minhyung.
"ngày mai, tôi đã sắp xếp một buổi họp với luật sư của hyunwoo. cậu có thể tham gia không?"
minseok đọc tin nhắn, đôi môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhỏ. em trả lời ngắn gọn: "tôi sẽ có mặt."
đêm ấy, minseok ngủ ngon hơn mọi ngày. trong giấc mơ của mình, em thấy một cánh cửa mở ra, ánh sáng ấm áp tràn vào, xóa tan bóng tối mà em đã quen thuộc suốt bao năm qua.
sáng hôm sau, minseok bước vào phòng họp với một sự tự tin mới. minhyung đã ở đó, ngồi ngay ngắn với chiếc laptop mở sẵn trước mặt. khi thấy em, anh khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên sự khích lệ.
"cậu đã sẵn sàng chưa?" minhyung hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự tin tưởng.
minseok mỉm cười, gật đầu. "tôi chưa từng sẵn sàng hơn thế."
buổi họp bắt đầu, nhưng đối với minseok, đây không chỉ là một bước tiến trong vụ kiện. đây là một bước tiến để em lấy lại cuộc đời mình – một cuộc đời không còn bị ràng buộc bởi quá khứ.
và trong khoảnh khắc ấy, em nhận ra một điều – rằng lee minhyung không chỉ là người đồng hành trong vụ kiện này, mà có lẽ sẽ còn là người đồng hành trong một hành trình xa hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro