mây che
cậu trở lại ghế, nhẹ nhàng xé phong bì ra, bên trong là một lá thư. những dòng chữ ngay lập tức làm cậu cảm thấy nhói lòng, như thể tất cả những cảm xúc còn sót lại đều bị dồn nén trong mỗi câu từ.
minseok cầm lá thư lên, bắt đầu đọc. từng dòng chữ dường như đang nói lên tất cả những gì mà minhyeong không thể thốt ra trong mọi lần gặp gỡ trước:
"minseok,
tớ đã không còn gì để nói với em, nhưng trái tim tớ không thể tiếp tục im lặng. tớ đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng càng xa em, tớ lại càng cảm thấy đau đớn hơn. chúng ta không thể tiếp tục như thế này, tớ biết điều đó. tớ yêu em bằng một tình yêu quá mãnh liệt, quá đau đớn. và tớ không thể giữ em trong bóng tối này mãi nữa.
em là cơn gió nóng mùa hạ trong lòng tớ. một cơn gió vừa ấm áp, lại vừa bỏng rát đến đau cả da thịt. em là tất cả những gì tớ từng mơ ước, nhưng cũng là lý do khiến tớ phải chịu đựng nỗi đau không thể nào quên.
tớ yêu em. nhưng tớ không thể yêu em theo cách này được nữa. xin em hãy hiểu cho tớ.
minhyeong."
minseok cảm thấy như thể một vết thương sâu hoắm vừa cứa lên tấm lòng cậu. những tâm tình trong lá thư của minhyeong không chỉ là lời từ biệt mà còn là lời thừa nhận về một điều gì đó mà cậu đã biết, nhưng chưa bao giờ dám đối mặt: tình yêu của họ quá sai trái, quá đau đớn để có thể kéo dài.
cậu đặt lá thư xuống bàn, tay run rẩy. cảm giác như mọi thứ xung quanh cậu đang sụp đổ. những gì họ đã chia sẻ, những lần gặp gỡ vụng trộm, giờ đây chỉ còn là ký ức nhức nhối trong lòng. cậu không thể nào quên được minhyeong, không thể nào quên được tình yêu mà họ đã có. nhưng chính tình yêu đó lại là nguyên nhân khiến họ phải xa nhau, phải buông tay nhau giữa dòng đời.
minseok cảm thấy choáng váng. những giọt nước mắt không thể kìm nén bắt đầu rơi xuống, lăn dài trên khuôn mặt cậu. cậu không biết mình nên làm gì, không biết phải đối mặt với minhyeong như thế nào sau lá thư này. nhưng có một điều cậu biết chắc chắn: tình yêu của họ đã đến lúc phải kết thúc.
cảm giác tội lỗi cứ bao trùm lấy cậu, và minseok không thể nào tìm ra một lý do để tiếp tục cuộc sống này mà không có minhyeong bên cạnh. mỗi bước đi của cậu, mỗi khoảnh khắc trong cuộc sống này đều trở nên vô nghĩa khi thiếu vắng hình bóng của người mình yêu.
nhưng rồi cậu nhận ra rằng, đôi khi yêu là để buông tay. một cơn gió nóng mùa hạ, dù mang đến sự ấm áp tạm thời, nhưng cuối cùng cũng chỉ để lại những vết bỏng sứt sẹo.
minseok đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài, để lại lá thư trên bàn. cậu không biết mình đang làm gì, cũng không biết sẽ đi đâu, nhưng có một điều cậu chắc chắn: minhyeong sẽ luôn là một phần không thể quên trong trái tim cậu.
bởi vì tình yêu ấy, dù đau đớn, vẫn là một phần của họ mãi mãi.
minseok chạy vội qua những con phố vắng, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. những bước chân cậu dồn dập, gấp gáp, như thể nếu cậu không đến kịp, tất cả sẽ chấm dứt.
cậu đã nhìn thấy thông báo từ minhyeong, một tin nhắn ngắn gọn chỉ với hai từ: "xin lỗi." cậu không kịp suy nghĩ nhiều, không kịp nghĩ đến hậu quả, chỉ biết rằng minhyeong đang ở đâu đó trong cơn tuyệt vọng, anh cần cậu hơn bao giờ hết.
khi đến gần căn hộ của minhyeong, cậu cảm thấy một cơn lạnh lẽo xuyên thấu vào da thịt. cửa không khóa, cậu mở ra một cách dễ dàng. minhyeong thường xuyên quên khóa cửa mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, cậu nghĩ đó là thói quen của người đã sống trong cô đơn quá lâu. nhưng hôm nay lại khác, cánh cửa mở ra như một lời cảnh báo cho cậu. minseok cảm nhận được nỗi lo sợ không tên len lỏi vào tâm trí, nhưng cậu vẫn bước vào, không thể dừng lại.
đến phòng khách, cậu chỉ kịp nhìn thấy những viên thuốc vương vãi trên sàn nhà. mắt cậu đảo qua, tìm kiếm minhyeong. rồi cậu thấy, nằm bất động trên nền gạch lạnh lẽo, là minhyeong. cơ thể ấy không còn sự ấm áp như ngày nào, không còn sự mạnh mẽ và kiên cường mà cậu từng biết. minhyeong nằm đó, không nhúc nhích, không thở. cả không gian quanh cậu như ngừng lại, tĩnh lặng đến đáng sợ.
minseok lao đến, quỳ xuống bên cạnh minhyeong, tay run rẩy lật người cậu lên, nhưng không có phản ứng. cậu vội vã dùng tay kiểm tra mạch đập, nhưng chẳng có dấu hiệu gì. những viên thuốc vương vãi bên cạnh như một minh chứng cho sự kết thúc. một bức thư được xếp ngay ngắn bên cạnh minhyeong, thu hút ánh mắt của minseok. cậu không muốn tin vào điều mình đang thấy, nhưng những viên thuốc, những dấu hiệu ấy, tất cả đều khẳng định điều cậu từ chối nghĩ đến.
"minhyeong..." cậu thở hổn hển, cố gắng lay gọi người mình yêu, nhưng không có câu trả lời. nước mắt bắt đầu lăn dài trên khuôn mặt, cậu gào lên, cơn đau thắt chặt trong tim. "đừng bỏ lại tớ... đừng đi..." cậu ôm chặt minhyeong vào lòng, như thể hy vọng có thể truyền cho cậu một chút ấm áp, một chút sự sống còn sót lại.
nhưng, sự tĩnh lặng của căn phòng như một lời khẳng định rằng tất cả đã quá muộn. minhyeong không còn nữa. mọi thứ đã quá trễ để cứu vãn. minseok cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cơ thể minhyeong lan tỏa vào tay mình, làm trái tim cậu như bị bóp nghẹt. mỗi nhịp tim của cậu giờ đây đều như nhát dao đâm sâu vào vết thương không thể lành. cậu không biết phải làm gì, không biết làm sao để thay đổi được tình cảnh này.
cảm giác tội lỗi, đau đớn, và hối tiếc như những đợt sóng cuộn trào trong lòng minseok. cậu tự trách mình đã không nhìn ra sự đau khổ mà minhyeong phải chịu đựng. mối quan hệ của họ vốn đã không đúng đắn ngay từ đầu, nhưng cậu không thể ngừng lại. minhyeong đã đau khổ, và cậu cũng vậy. cả hai đều chìm trong sự lệ thuộc, nhưng chỉ một người có thể ra đi trong im lặng.
lá thư mà minhyeong để lại vẫn nằm ở đó, trên mặt đất. minseok không muốn đọc, nhưng đôi tay cậu lại tự động nâng lên, cầm lấy bức thư. khi cậu mở ra, những dòng chữ trong đó như những nhát dao cắm sâu vào trái tim cậu:
"minseok,
tớ không thể tiếp tục như thế này. tớ đã yêu em bằng tất cả những gì mình có, nhưng tình yêu này quá nặng nề. tớ không thể yêu em và đồng thời mang đến cho em nỗi đau. em là tất cả đối với tớ, nhưng tình yêu của chúng ta chỉ khiến cả hai phải chịu đựng buồn phiền.
tớ không thể tiếp tục sống trong bóng tối này, càng không thể để em phải mang gánh nặng của sự lừa dối. tớ xin lỗi vì tất cả. xin em hãy hiểu cho tớ.
minhyeong."
cảm giác như mọi thứ đang sụp đổ trong lòng minseok. những lời này không phải là những lời từ biệt nhẹ nhàng, mà là lời chia tay từ một tình yêu không thể cứu vãn. minhyeong đã chọn cách ra đi, chọn cách giải thoát mình khỏi nỗi đau kéo dài.
minseok nhìn minhyeong lần cuối, muốn vĩnh viễn ghi nhớ hình ảnh người mình yêu trong lòng. nhưng giờ đây, chỉ còn lại nỗi đau và sự trống rỗng trong cậu. nỗi đau này là một vết thương không bao giờ lành, sẽ mãi ám ảnh cậu, nhắc nhởvề những gì cậu đã mất đi.
cậu không thể chấp nhận sự thật rằng minhyeong đã ra đi. nhưng cậu không thể làm gì khác ngoài việc ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của anh và cảm nhận những giọt nước mắt của chính mình rơi xuống, hòa vào với nỗi đau không thể nói thành lời.
đây là cái giá của tình yêu. và bây giờ, minseok phải sống với vết thương này, với ký ức về một tình yêu đã tàn lụi, không bao giờ có thể cứu vãn, mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro