Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

nine.

một buổi chiều tháng ba, khi trời đã nhạt màu của những cơn mưa rào bất chợt, buổi họp lớp của cậu lại diễn ra tại một quán cà phê nhỏ. không khí ấm áp và thân thuộc, nhưng cũng mang chút gì đó xa lạ, giống như những ký ức đang mờ dần đi theo thời gian. minhyeong bước vào quán, nhìn quanh để tìm kiếm những khuôn mặt quen thuộc. cậu cảm thấy như mình đang bước vào một không gian khác, nơi mọi thứ đều thay đổi nhưng lại vẫn giữ nguyên cái không khí cũ kĩ của quá khứ.

hội lớp hôm nay không đông lắm, chỉ có vài người bạn thân thiết từ thuở học trò, những người vẫn giữ liên lạc với nhau sau bao nhiêu năm. minhyeong tự nhủ rằng mình sẽ chỉ đến để chào hỏi, không có ý định làm gì lớn lao. cậu không mong đợi gì nhiều, chỉ là một buổi gặp gỡ bình thường giữa những người bạn cũ. nhưng rồi, khi ánh mắt của cậu chạm phải một người đứng ở góc phòng, trái tim cậu bỗng nhiên thắt lại.

đó là minseok.

minhyeong không thể rời mắt khỏi cậu ấy. đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng họ gặp nhau? vài năm? mấy tháng? chẳng nhớ rõ nữa. nhưng ánh mắt của minseok vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu, không thể nào phai mờ. người ấy đứng ở đó, như một phần của quá khứ, nhưng lại mang một vẻ gì đó khác biệt. minseok không còn là cậu bạn thân mà minhyeong từng biết. có cái gì đó trong ánh mắt, trong dáng vẻ của minseok, khiến minhyeong không khỏi cảm thấy lạ lẫm.

sau một hồi im lặng, minhyeong quyết định bước lại gần. cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí, trong cách minseok nhìn mình. sự ngại ngùng, sự dè dặt, tất cả những cảm giác ấy như một tấm rèm chắn giữa họ.

"minseok..." minhyeong lên tiếng, giọng cậu hơi run rẩy, nhưng cố gắng giữ cho nó bình tĩnh.

minseok ngước lên, ánh mắt chạm vào minhyeong, rồi nhanh chóng tránh đi. "minhyeong," cậu đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút gì đó khó xử. "lâu rồi không gặp."

"ừ, lâu rồi," minhyeong mỉm cười, nhưng nụ cười của cậu có vẻ không trọn vẹn. "không ngờ lại gặp nhau ở đây."

cả hai đều đứng im, không ai dám tiếp tục câu chuyện. không khí xung quanh như trở nên dày đặc hơn, khiến họ cảm thấy ngột ngạt. những câu hỏi cũ, những kỷ niệm xưa bỗng ùa về trong tâm trí của minhyeong. những khoảnh khắc ngọt ngào, những lần cùng cười đùa, và cả những lần im lặng bên nhau. tất cả đều trở thành những bóng ma không thể xua đi.

"cậu ổn chứ?" minhyeong lên tiếng, cố gắng phá vỡ sự im lặng giữa hai người. câu hỏi đơn giản, nhưng lại khiến cậu cảm thấy như mình đang mở cánh cửa dẫn vào một thế giới xa lạ. "mình vẫn... luôn nghĩ về cậu."

minseok quay lại nhìn minhyeong, đôi mắt có một chút mơ màng. "mình ổn," cậu đáp, nhưng vẻ mặt không thể che giấu được sự khắc khoải. "mình đã đi một con đường khác. và cậu... vẫn vậy sao?"

minhyeong không biết phải trả lời thế nào. cậu muốn nói rằng mình không thay đổi, rằng mình vẫn còn yêu minseok như trước. nhưng cậu biết rằng, quá khứ không thể quay lại. không chỉ vì thời gian đã trôi qua, mà vì cả hai đều đã có những lựa chọn riêng của mình.

"mình không biết," minhyeong đáp, giọng cậu trầm xuống. "mình đã thử quên, thử sống cuộc sống của mình, nhưng dường như... mình không thể quên được cậu."

minseok khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không hề vui vẻ. "chúng ta đều có những quyết định phải làm, đúng không?" cậu nói, đôi mắt không còn ánh lên sự ấm áp như trước, mà là sự lạnh lùng, xa cách. "mình đã chọn con đường của mình, và có lẽ, cậu cũng đã chọn con đường của cậu."

minhyeong cảm thấy như một mũi tên vừa xuyên qua trái tim cậu. những lời của minseok như một lưỡi dao cắt ngang giữa hai người, làm vỡ vụn những hy vọng mà cậu vẫn còn bám víu vào. "cậu thực sự đã quên mọi thứ sao?" minhyeong hỏi, giọng cậu gần như khản đặc.

minseok im lặng một lúc lâu, rồi mới lên tiếng, giọng trầm buồn. "không phải là mình quên, nhưng mình không thể sống mãi trong quá khứ. mình không thể mãi mãi chờ đợi một thứ gì đó đã không còn nữa."

minhyeong không biết phải nói gì nữa. cậu nhận ra rằng mình đã mất đi minseok mãi mãi, không phải vì khoảng cách giữa họ, mà vì những quyết định mà cả hai đã chọn. cuộc sống của họ giờ đây đã không còn giao nhau nữa.

"vậy là... chúng ta không thể trở lại được nữa, phải không?" minhyeong hỏi, giọng buồn bã.

minseok nhìn cậu một lúc, rồi khẽ gật đầu. "đúng vậy," cậu đáp, giọng thản nhiên, nhưng cũng đầy tiếc nuối. "chúng ta đã thay đổi quá nhiều rồi."

những lời ấy như một nhát dao cắt vào tim minhyeong. cậu muốn níu kéo, muốn giữ lấy những gì còn lại, nhưng cậu biết rằng mọi thứ đều đã kết thúc. khoảng cách giữa họ không chỉ là không gian, mà còn là thời gian, là những lựa chọn mà mỗi người đã phải đối mặt. minhyeong chỉ còn lại nỗi khắc khoải không thể nói thành lời.

"mình sẽ luôn nhớ về cậu," minhyeong thì thầm, giọng nghẹn lại. "dù chúng ta có xa nhau đến đâu."

minseok chỉ mỉm cười, nhưng không nói gì. cậu quay người đi, để lại minhyeong đứng lặng lẽ nhìn theo. trong khoảnh khắc đó, tất cả những ký ức, tất cả tình cảm đều ùa về, nhưng cũng không thể níu giữ được gì. cuộc sống tiếp tục, và cả hai, dù còn tình cảm, nhưng cũng không thể quay lại.

.

.

.

bầu trời chiều hôm nay nhuộm một màu cam nhạt, ánh nắng như được pha trộn giữa sắc vàng và hồng, tạo nên một không gian dịu dàng và yên bình. gió thổi nhẹ qua bãi cát, mang theo hơi lạnh của biển, và tiếng sóng vỗ về bờ như nhắc nhở về sự trôi đi của thời gian. minhyeong và minseok cùng đi dạo trên bờ biển, những bước chân dần dần hòa vào nhịp điệu của sóng. không gian xung quanh họ thật quen thuộc, nhưng cũng đầy sự lạ lẫm, như thể cả hai đều đang sống trong một giấc mơ mà thức tỉnh thì không thể quay lại được.

họ im lặng đi cạnh nhau, những lời nói cứ như bị kẹt lại trong cổ họng, không thể thốt ra. minhyeong nhìn về phía minseok, đôi mắt vẫn ánh lên sự khắc khoải. mọi thứ xung quanh như chậm lại, nhưng trái tim cậu lại đập nhanh hơn bao giờ hết. cậu muốn nói, muốn chia sẻ cảm xúc của mình, nhưng không thể. có quá nhiều điều không thể diễn đạt bằng lời. có quá nhiều thứ đã bị giấu kín trong trái tim này.

"cậu biết không?" minseok đột ngột lên tiếng, giọng cậu bình thản, nhưng trong đó vẫn có một chút gì đó đầy ẩn ý. "những ngày xưa chúng ta từng đi dạo ở đây... giờ vẫn còn in sâu trong trí nhớ của mình. nhưng hôm nay, cảm giác ấy... nó khác đi quá nhiều."

minhyeong nhìn minseok, những lời nói của cậu như một nhát dao cắt vào trái tim cậu. "mình hiểu," cậu đáp, nhưng giọng nói của cậu lại như bị nghẹn lại. "mọi thứ đã thay đổi."

"đúng vậy," minseok tiếp tục, ánh mắt nhìn ra biển rộng, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong những con sóng lăn tăn. "chúng ta không thể quay lại được nữa. dù cho ký ức vẫn còn đó, nhưng thời gian đã đưa chúng ta đi những con đường khác nhau."

minhyeong không biết phải nói gì thêm. cậu cảm nhận rõ ràng rằng minseok đã quyết định, đã chọn con đường riêng của mình. những điều mà cậu hy vọng, những lời mà cậu muốn nói, giờ đây đều trở thành vô nghĩa. tình yêu của họ đã không thể tồn tại trong thế giới thực, dù trong trái tim họ vẫn còn những cảm xúc chưa thể buông bỏ.

"cậu có hối hận không?" minhyeong hỏi, giọng cậu nhẹ nhàng, như thể chỉ muốn biết một lời thật lòng từ minseok.

minseok dừng lại, quay mặt nhìn minhyeong. ánh mắt của cậu thoáng một sự mệt mỏi, như thể đang vật lộn với những suy nghĩ trong lòng. "không," cậu đáp, giọng nhẹ tênh, nhưng lại như chứa đựng bao nỗi buồn. "tớ không hối hận. chỉ là... đôi khi tớ cảm thấy mình đã mất quá nhiều thứ để có thể quay lại."

minhyeong nghe câu trả lời đó, cảm thấy như một phần của mình đã tan biến. cậu muốn nói với minseok rằng cậu vẫn yêu cậu ấy, rằng cậu vẫn còn hy vọng, nhưng nhìn vào ánh mắt của minseok, cậu biết rằng điều đó chỉ làm tổn thương cả hai thêm mà thôi. đã quá muộn để quay lại, và cũng chẳng có lý do gì để ép buộc nhau.

"tớ hiểu," minhyeong thì thầm, cảm giác nghẹn ngào trong lòng. "cảm ơn cậu, minseok."

minseok nhìn vào đôi mắt của minhyeong, một chút ngỡ ngàng thoáng qua, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất. "cảm ơn cậu vì những kỷ niệm, vì những ngày xưa. nhưng tớ không thể trở lại," cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "tớ đã thay đổi quá nhiều. và cậu cũng vậy."

minhyeong chỉ mỉm cười buồn bã, trái tim cậu như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. cậu biết rằng minseok không phải là người cậu đã từng yêu nữa. những thay đổi trong cuộc sống, những lựa chọn mà mỗi người phải đối mặt, đã tạo nên những khoảng cách mà không thể vượt qua. có lẽ tình yêu của họ không đủ mạnh mẽ để vượt qua được những thử thách ấy.

"mình không trách cậu," minhyeong nói, giọng cậu trở nên trầm lắng hơn bao giờ hết. "chỉ là... mình không biết phải làm sao để buông bỏ."

minseok quay đi, nhìn về phía biển, đôi mắt đầy sự mơ màng. "mình cũng không biết," cậu thì thầm. "nhưng đôi khi, buông bỏ là cách duy nhất để tiếp tục sống."

hai người họ đứng đó, im lặng nhìn về phía đại dương bao la, nơi những con sóng vẫn không ngừng vỗ về bờ. cuộc sống vẫn tiếp diễn, và mỗi người họ đều có con đường riêng phải đi. nhưng trong trái tim minhyeong, vẫn có một nỗi đau khắc khoải không thể xóa nhòa. tình yêu ấy, dù cho có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể thay đổi được thực tế.

"có lẽ, một ngày nào đó, mình sẽ quên," minhyeong nói, nhưng trong lòng cậu, những lời này lại chẳng thể thuyết phục được bản thân. "nhưng hôm nay, mình chỉ muốn được đi dạo cùng cậu một lần nữa, như những ngày xưa."

minseok quay lại nhìn minhyeong, ánh mắt của cậu như có một chút gì đó dịu dàng hơn. "vậy thì... hôm nay là ngày của chúng ta," cậu nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong đó có một sự tiếc nuối không thể che giấu.

cả hai tiếp tục bước đi bên nhau, không còn những lời nói thừa, không còn những câu hỏi không thể trả lời. chỉ còn lại tiếng sóng vỗ về, và tiếng bước chân trên cát, như một cách để họ ghi nhớ nhau. những ngày xưa sẽ mãi là ký ức, và cả hai biết rằng dù có đau đớn đến đâu, cũng sẽ phải bước tiếp trên con đường của riêng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro