Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

eight.

minseok không thể dừng lại suy nghĩ về những lời minhyeong đã nói. mặc dù những lời an ủi và tình yêu của minhyeong vẫn vang vọng trong tâm trí cậu, nhưng cảm giác tội lỗi và lo âu không thể nào rời bỏ. cậu cảm thấy như mình đang đứng giữa hai ngã rẽ, một bên là ánh sáng của tình yêu, còn một bên là bóng tối của sự tự nghi ngờ và sợ hãi. cậu không biết phải làm gì, không biết làm sao để không kéo minhyeong vào vũng bùn mà mình đã chìm sâu trong đó.

một buổi sáng, khi cơn mưa sáng sớm còn chưa kịp tạnh, minseok lại ngồi một mình trong phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt nước mưa lăn dài trên kính. không khí ẩm ướt làm cho tâm trí cậu càng thêm trĩu nặng. ngày hôm qua, minhyeong đã đề nghị cậu cùng đi dạo, nhưng minseok đã từ chối, không phải vì cậu không muốn ở bên minhyeong, mà vì cậu không muốn kéo người ấy vào thế giới đầy hỗn loạn trong lòng mình.

minseok không thể giải thích cho minhyeong, cũng không thể nói ra hết những gì mình cảm thấy. cậu chỉ biết rằng, mỗi khi nghĩ đến tương lai, cậu lại cảm thấy như mình đang đứng trước một vực thẳm sâu thẳm, và không có gì để níu giữ.

minseok đi đến phòng tắm, đứng trước gương và nhìn vào phản chiếu của mình. hình ảnh cậu mờ ảo trong làn hơi nước, không rõ ràng, như thể chính cậu cũng không còn nhận ra chính mình. "mình là ai?" cậu tự hỏi, và câu trả lời dường như mãi không đến.

sự cô đơn và nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào trái tim cậu. mặc dù minhyeong vẫn luôn ở đó, không một lần rời bỏ, nhưng minseok không thể chịu đựng được áp lực phải luôn mạnh mẽ, phải luôn ổn định trong khi trái tim cậu đang vỡ vụn. cậu cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu của minhyeong. cậu sợ rằng nếu minhyeong biết hết những cảm xúc tối tăm trong cậu, người ấy sẽ rời bỏ.

cả ngày hôm đó, minseok không thể tập trung vào bất cứ điều gì. mọi thứ xung quanh như trở nên mờ nhạt, không có gì có thể làm cậu vui vẻ. ngay cả khi nghe tiếng cười vui vẻ của các bạn trong lớp, cậu cũng chỉ thấy sự trống vắng. mọi thứ đã không còn như trước nữa.

minseok chỉ muốn trốn tránh, muốn tránh xa tất cả những người quan tâm đến cậu, bao gồm cả minhyeong. cậu nghĩ rằng mình sẽ chỉ làm tổn thương người ấy nếu tiếp tục duy trì mối quan hệ này. nhưng lại có một phần trong lòng cậu không thể buông bỏ minhyeong. cậu yêu người ấy quá nhiều, và chính điều đó lại càng khiến cậu cảm thấy tội lỗi.

tối đến, minseok nhận được một tin nhắn từ minhyeong, đơn giản chỉ là hỏi cậu có khỏe không. nhưng đối với minseok, câu hỏi ấy lại trở thành một nỗi ám ảnh. cậu không thể trả lời bằng những lời nói nhẹ nhàng như mọi khi. cậu cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu ấy, và không biết làm sao để giải thích hết những điều mà cậu đang mang trong lòng.

"em đang làm gì thế?" minhyeong nhắn lại.

minseok chỉ có thể nhìn vào màn hình điện thoại mà không biết phải đáp lại sao. cậu muốn chia sẻ, muốn nói rằng mình đang gánh vác một khối nặng trong lòng, nhưng lại sợ rằng nếu cậu làm vậy, minhyeong sẽ thấy mệt mỏi. cậu không muốn làm gánh nặng cho ai nữa, đặc biệt là người mà cậu yêu.

sau một lúc lâu im lặng, minseok quyết định gọi cho minhyeong. khi cuộc gọi được kết nối, cậu cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề. "minhyeong, mình... mình không thể tiếp tục như vậy."

"em đang nói gì vậy?" minhyeong hỏi, giọng cậu có chút bối rối nhưng cũng rất quan tâm.

"mình không thể yêu cậu như cậu xứng đáng," minseok nói, giọng cậu nghẹn lại. "mình không xứng đáng với tình yêu của cậu. mình sợ rằng mình sẽ làm cậu tổn thương."

minhyeong im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: "minseok, đừng nghĩ vậy. mình sẽ không bỏ em, dù em có thế nào đi nữa. em có thể nói với mình mọi thứ, mình sẽ không bao giờ mệt mỏi."

minseok cảm thấy trái tim mình như bị xé nát. minhyeong quá tốt, quá kiên nhẫn, nhưng điều đó lại càng khiến cậu cảm thấy mình không xứng đáng. cậu đã từng nghe những lời như vậy trước đây, nhưng lần này, mọi thứ lại trở nên khác biệt. cậu không thể yêu minhyeong một cách trọn vẹn, cậu không thể đối diện với những vết thương trong lòng mà không cảm thấy đau đớn.

"mình không thể tiếp tục giấu giếm nữa," minseok nói, cuối cùng cậu cũng tìm được những lời để nói ra những gì trong lòng. "mình yêu cậu, nhưng mình không thể yêu một cách trọn vẹn. mình sợ rằng tình yêu này sẽ chỉ làm tổn thương cậu."

minhyeong im lặng, nhưng rồi cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm: "minseok, mình yêu em không phải vì em hoàn hảo. mình yêu em vì em là em. dù em có đau đớn, dù em có gục ngã, mình vẫn sẽ ở đây, vì mình tin vào tình yêu của chúng ta."

minseok cảm thấy như có một luồng khí ấm áp tràn vào tâm hồn, nhưng nó vẫn không thể xóa tan đi những nỗi sợ hãi trong lòng cậu. cậu muốn tin vào tình yêu ấy, nhưng trái tim cậu vẫn đầy những vết thương cũ, những vết thương mà cậu không biết làm sao để chữa lành.

"mình không biết phải làm sao," minseok nói, giọng cậu yếu ớt. "mình không thể yêu cậu mà không làm cậu đau."

"vậy hãy để mình yêu em, minseok," minhyeong đáp. "hãy để mình là người giúp em vượt qua những nỗi đau đó. chúng ta sẽ cùng nhau, cùng bước qua bóng tối này."

minseok không thể nói gì thêm. cậu chỉ cảm nhận được những lời nói ấy dần dần xoa dịu trái tim mình, mặc dù nỗi sợ vẫn còn đó, nhưng có một phần trong cậu bắt đầu tin rằng, có thể tình yêu này sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả.

.

.

.

một buổi chiều muộn, khi bầu trời bắt đầu chuyển sang màu cam dịu dàng của hoàng hôn, minhyeong đi dọc theo bãi biển, đôi chân dẫm lên cát ướt, cảm nhận hơi mát của gió biển thổi qua. những con sóng vỗ về bờ, tạo thành những âm thanh như một bản nhạc buồn. trái tim cậu cũng như những con sóng ấy, cứ vỗ về nhưng lại chẳng thể tìm thấy bình yên.

có lẽ vì một lý do nào đó, minhyeong không thể nào từ bỏ được cảm giác rằng mình và minseok đang dần xa nhau. dù cho có cố gắng tạo ra những khoảng không gian gần gũi, dù cho có cố gắng hàn gắn từng vết nứt trong tình yêu của họ, nhưng cậu vẫn cảm thấy một khoảng cách vô hình giữa họ. một khoảng cách mà chẳng ai có thể giải thích được, chỉ có thể cảm nhận.

minhyeong dừng lại một lúc, nhìn về phía xa, nơi có bóng người đứng lặng lẽ giữa không gian mênh mông của biển cả. đó là minseok.

tim minhyeong đập nhanh. cậu nhận ra minseok đang đứng đó, đối diện với đại dương, như một hình ảnh cô đơn giữa không gian rộng lớn, không ai có thể chạm tới. có điều gì đó trong ánh mắt của minseok, ánh mắt ấy không hề sáng lên như trước. thay vào đó là sự trống rỗng, một sự im lặng đầy nặng nề.

minhyeong muốn gọi tên minseok, muốn bước đến gần, nhưng cậu không thể. không phải vì cậu không muốn, mà vì khoảng cách giữa họ giờ đây đã không thể xóa nhòa. dường như, dù cho có đứng gần nhau đến đâu, vẫn có một điều gì đó không thể nào vươn tới, như thể hai người họ đang bị chia cắt bởi một bức tường vô hình mà mỗi lần cố gắng vượt qua lại khiến trái tim càng thêm đau đớn.

"minseok..." minhyeong thì thầm trong lòng, nhưng những lời ấy không thể thoát ra khỏi miệng. cậu cảm thấy như có một cái gì đó đè nén trong lồng ngực, ngăn không cho cậu tiến lại gần. ánh mắt của minseok giờ đây không còn là ánh mắt mà minhyeong đã từng biết, không còn là sự ấm áp, sự tin tưởng như lúc ban đầu. thay vào đó là một sự xa lạ, như thể cậu đang nhìn vào một người khác.

minseok đứng đó, đôi mắt hướng về phía biển, nhưng ánh nhìn lại không thể nhìn thấy gì rõ ràng. cậu như đang bị mất phương hướng, không biết mình đang ở đâu, không biết mình sẽ đi về đâu. có lẽ, cậu cũng chẳng biết mình đang chờ đợi điều gì nữa.

minhyeong đứng lặng lẽ từ xa, không thể bước lại gần. cậu không muốn làm phiền minseok, không muốn cản trở những suy nghĩ mà cậu ấy đang mang trong lòng. nhưng đồng thời, cậu cũng không thể nào chịu đựng được sự xa cách này. tình yêu của cậu dành cho minseok không phải là một tình yêu dễ dàng buông bỏ. nhưng có lẽ, chính sự quá yêu thương ấy lại càng khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn. mỗi khi nghĩ đến việc sẽ mất minseok, trái tim cậu lại như vỡ vụn.

cậu hiểu, cậu biết rằng minseok đang chịu đựng một thứ gì đó rất lớn, một gánh nặng mà không phải ai cũng có thể hiểu được. nhưng cậu cũng biết rằng, nếu chỉ im lặng đứng nhìn từ xa, thì không có cách nào giúp cậu ấy vượt qua được. tình yêu không phải là một sự im lặng, mà là sự sẻ chia, là sự đồng hành.

cuối cùng, minhyeong không thể đứng yên thêm nữa. dù cho có bao nhiêu sợ hãi, dù cho khoảng cách giữa họ có rộng lớn đến đâu, cậu vẫn quyết định bước về phía minseok. từng bước đi của cậu dường như không thể chắc chắn, nhưng cậu vẫn tiếp tục, vì cậu biết rằng mình không thể chỉ đứng đó mà nhìn minseok chìm dần trong bóng tối của chính mình.

khi cậu đến gần, minseok không quay lại, vẫn đứng im lặng đối diện với biển. minhyeong dừng lại sau lưng cậu, im lặng một lúc lâu. rồi, cậu nhẹ nhàng lên tiếng: "minseok..."

minseok khẽ giật mình, nhưng không quay lại. "tại sao lại là tôi?" giọng cậu vang lên, trầm và buồn bã. "cậu không sợ sao?"

"mình không sợ," minhyeong trả lời, giọng kiên quyết. "mình chỉ sợ sẽ không còn cơ hội để đứng bên cạnh em nữa."

minseok không nói gì, nhưng những giọt nước mắt vô hình vẫn rơi xuống trong lòng minhyeong. cậu biết, minseok không còn nhìn nhận mình như trước. có lẽ tình yêu này đã có quá nhiều vết thương mà không thể chữa lành, nhưng cậu vẫn muốn thử, vì cậu yêu minseok quá nhiều.

cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai minseok, không phải để ép buộc, mà là để cho cậu ấy biết rằng mình vẫn ở đây. "minseok, mình sẽ không rời xa em. dù em có muốn ra đi, mình vẫn sẽ ở đây, đợi em quay lại."

minseok im lặng trong vài giây, rồi cuối cùng, cậu quay lại, ánh mắt vẫn đầy sự mệt mỏi và tổn thương. "minhyeong, mình không thể hứa rằng mình sẽ ổn. mình không thể hứa rằng mình sẽ không làm cậu đau."

"em không cần phải hứa," minhyeong đáp, mắt nhìn thẳng vào mắt minseok. "mình chỉ cần em là chính em. dù em có đau, dù em có mệt mỏi, mình vẫn sẽ ở đây, vì mình yêu em."

ánh mắt của minseok sáng lên một chút, nhưng vẫn không thể hoàn toàn xóa đi nỗi lo âu trong lòng. cậu không biết liệu mình có đủ sức để yêu minhyeong mà không làm người ấy tổn thương, nhưng điều mà minseok cảm nhận được là sự chân thành trong lời nói của minhyeong. và đó, có lẽ là điều mà cậu cần nhất vào lúc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro