Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mở

Thế kỷ XX, dưới sự phát triển vượt bậc của nền kinh tế, đời sống của người dân ngày càng ấm no. Trải dài theo bản đồ đất nước đều được lấp đầy bởi những thành phố phồn hoa rực rỡ đã không còn hiếm lạ.

Tuy nhiên dưới bầu trời rộng lớn kia, lại không thiếu những địa phương đất vắng người thưa, sinh hoạt giản dị mà yên bình, thị trấn Ninh Ba dưới chân núi Sơn Tây thuộc dãy Trường Sơn chính là một nơi hẻo lánh như vậy.

Lúc này trời đã về chiều, bởi ánh mặt trời đã sớm khuất dần sau dãy núi xa xa mà bốn bề đều mờ tối. Khí lạnh giăng đầy trong không gian chỉ có vài ngôi nhà tranh cũ kỹ, mặt đường lót đá nhỏ hẹp càng thêm tối tăm lạnh lẽo.

Bóng dáng một người cao gầy xuất hiện nơi đầu ngõ, trên người hắn mặc quần áo hết sức bình thường, bên ngoài là áo giữ ấm cùng khăn len được treo bán tại cửa hàng gần đó.

Lại gần một chút sẽ phát hiện mặc dù hắn không vội vàng, bước chân bên dưới lại cực kỳ nhanh nhẹn, đừng nói không giống một nhân viên công vụ, khí chất trầm ổn trên người hắn càng không giống những người nông dân quanh năm cày cấy trong thôn.

Không cần lại phỏng đoán lung tung, chỉ cần lại gần thêm một chút liền nhất thanh nhị sở* dung mạo như điêu như khắc, như tranh như họa của nam nhân này, khiến lòng người nhất mục kinh tâm*, không thể dời mắt, người này vừa nhìn liền biết chắc chắn không phải người trong thôn, cho dù phải, cũng chỉ là tạm thời trú chân.

* Nhất thanh nhị sở: rõ ràng.
* Nhất mục kinh tâm: nhìn một lần liền kinh ngạc.

Khuôn mặt nam nhân đẹp đẽ, đôi mắt lại ẩn chứa ôn nhu vô hạn, tựa như thu thủy, lại ấm áp như nhật nguyệt trên cao. Bên dưới là môi mỏng nhạt màu, một khi cười lên, e rằng vạn người đều tình nguyện dâng mình, mặc hắn định đoạt.

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu với dì bán hàng đang dọn sạp bên đường, lại đem khăn quàng cổ kéo cao, vừa đem hai tay xoa vào nhau vừa hà hơi thổi ấm. Mặc dù chưa đến sáu giờ, người dân trong trấn giờ này đa số đều đã sớm trở về nhà, cho nên con đường nhỏ gần như vắng lặng không người.

Tiêu Chiến cúi đầu chống lại cơn gió lạnh nhè nhẹ thổi đến, tăng nhanh bước chân, lại tại lối rẽ mà đụng phải một người.

Nhưng cả hai đều chỉ hơi lùi lại vài bước, đối phương dừng lại một chút, dường như lộ ra kinh ngạc cùng đề phòng với khí lực của hắn.

Ngược lại Tiêu Chiến lại như không có việc gì chỉ hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói, bộ dáng thập phần vô hại:

- Xin lỗi.

Lời ra mang theo ôn nhu chân thành, hoàn toàn không có tính công kích, Tiêu Chiến nghe thấy đối phương thở ra một hơi, thu hồi phòng bị trả lời:

- Không sao.

Đối phương vừa nói xong, liền đi ngang qua hắn, nhanh chóng rời đi. Tiêu Chiến nghiêng người, lại tình cờ nhìn thấy hình xăm trên cổ gã.

Đợi người rời đi, Tiêu Chiến mới nhẹ lắc đầu, đè xuống một bụng khó hiểu, lại tiến lên vài bước, dưới chân đột nhiên giẫm phải thứ gì đó.

Hắn cầm lên nhìn, hẳn là của người vừa nãy đánh rơi, vừa quay đầu định gọi, lại phát hiện trên con đường nhỏ ngoài hắn ra vốn dĩ chẳng còn ai.

Đối phương đội mũ thấp, nửa khuôn mặt bên dưới lại bị khăn len che khuất, cho dù là người quen, Tiêu Chiến cũng chẳng nhận ra nổi, huống hồ đối phương một thân quần là áo lượt, rõ ràng không phải người địa phương. Tiêu Chiến dù muốn trả đồ, cũng là điều không thể.

Hơn nữa bộ dáng đối phương lấm la lấm lét, ngó đông tránh tay, như thể trốn tránh, e là đang bị ai đó tìm kiếm, cũng có thể đối phương đang bị truy sát không chừng, Tiêu Chiến cũng không muốn không dưng tìm việc cho bản thân.

Hắn nhìn đồ vật trên tay, vốn dĩ định ném đi, lại nhìn thấy xích long trên nắp hộp mà đổi ý, nhét đại vào túi áo.

Phía trước con đường nhỏ là một tiệm ăn, người dân trong thôn sau giờ này nếu không trở về nhà đa số đều tụ tập ở đây. Lúc Tiêu Chiến đến, bên trong đều đã muốn ngồi kín người.

Hắn ghé vào bên quầy, nói với vào trong.

- Bác chủ, như mọi ngày nha.

Cửa tiệm này của một đôi vợ chồng già kinh doanh đã lâu, lúc Tiêu Chiến đến nơi này cũng là bộ dáng đông đúc như hiện tại.

Ông chủ thu xong tiền của một bàn, tiến về phía hắn, nở nụ cười hàm hậu quen thuộc.

- Hôm nay khá lạnh, cháu không vào ngồi một lát sao?

Tiêu Chiến nhận lấy cốc nước ấm từ ông, nhẹ nhàng lắc đầu.

- Người trong nhà hãy còn đang đợi cháu, trễ chút nữa lại mèo nheo với cháu cho xem.

Lúc hắn nói lời này, trên mặt đều là ôn nhu dịu dàng, bác chủ quán gật đầu mỉm cười, cũng không muốn làm khó hắn.

- Vậy cháu chờ một chút, bác gái lấy thêm mấy cái bánh bao cho.

Tiêu Chiến đã quen với đối đãi chân thành của người trong thôn, cũng không ngượng ngùng, chỉ mỉm cười.

Đương lúc hắn cùng chủ quán nói chuyện, ồn ào trong quán đột nhiên biến mất, bị sự im lặng đột ngột bao trùm.

Gió xuyên qua khe cửa kêu lên vài tiếng cọt kẹt, ánh đèn hắt hiu, giữa không gian như vậy lại bỗng nhiên rơi vào quỷ dị khủng bố.

Tiêu Chiến xoay người, thuận theo ánh mắt mọi người nhìn thấy một người đang đi đến.

Đối phương một thân quần áo màu đen, mũ trên đầu kéo thấp, không nhìn thấy ánh mắt, ngược lại bên dưới nửa khuôn mặt trắng nõn đều lộ ra ngoài. Dù là hai cánh môi hồng nhuận hay là khuôn cằm kia, đều là xinh đẹp khó tìm.

Nhưng thứ khiến bầu không khí rơi vào trầm mặc, là vì bên tay đối phương cầm theo một thanh kiếm, vỏ kiếm đen sẫm khắc họa xích long quấn quanh, khí tức lạnh lẽo liền bao trùm cả kiếm lẫn người.

Đối phương đặt kiếm lên bàn, phát ra âm thanh lạnh lẽo khô khan, dường như không phát hiện ánh mắt của những người xung quanh mà tự nhiên ngồi xuống.

Tiêu Chiến nhận ra xích long trên kiếm cùng trên nắp hộp mà hắn nhặt được giống nhau như đúc, nhưng đối phương cũng không phải là người vừa nãy, cho nên nhất thời hắn chỉ dựa vào bên quầy, yên lặng quan sát.

Đối phương yên lặng ngồi, không hề lên tiếng gọi thức ăn, giày đen bên dưới phủ đầy bụi đường, hiển nhiên trước đó đã trải qua lộ trình vất vả, rất có khả năng chỉ muốn ở đây nghỉ ngơi một lát.

Tay chân đối phương đều giấu trong quần áo rộng rãi, chỉ có mấy đầu ngón tay cầm kiếm khi nãy là lộ ra. Nhưng Tiêu Chiến chỉ cần nhìn thấy nửa khuôn mặt kia và chi tiết này, liền biết đối phương hẳn là vô cùng đẹp mắt.

Hắn âm thầm tiếc hận, người dù có đẹp, khí thế cường đại trên người lại không thể coi thường, e là không dễ chọc.

Tiêu Chiến vốn dĩ không chút kiêng dè quan sát người ta, hắn nghĩ ánh mắt mọi người đều như vậy thì bản thân không hẳn quá nổi bật, ai ngờ đối phương lại đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía hắn.

Rõ ràng trên khuôn mặt kia không có biểu tình gì, ánh mắt hướng đến lại lạnh đến thấu xương, dù Tiêu Chiến có tâm thưởng thức cái đẹp cũng không dám nán lại lâu, sau khi thanh toán liền cầm theo thức ăn chạy biến.

Bởi vì hắn biết, đối phương hẳn là đã phát hiện mùi máu tanh trên người hắn.

***

Đêm thanh tĩnh, ánh trăng soi sáng trên cao đột nhiên lu mờ, gió xào xạc tung hoành trên cánh đồng rộng lớn, thổi tung quần áo đen thẫm cùng mùi máu tanh nồng ra bốn phương tám hướng.

Mũi kiếm nhẹ nhàng vạch ra quần áo trên người thi thể bên dưới, sau khi phát hiện khuôn ngực phẳng lặng kia không còn chút sức sống mới thu lại, vung đi máu tươi dính đầy nơi mũi kiếm mà tra kiếm vào vỏ.

- Tự chuốc lấy họa.

Giọng điệu bình bình không nghe ra cảm xúc, nói xong liền xoay người, một ánh trăng ngược qua mây mù chiếu xuống, phác họa xích long uốn lượn trên thân kiếm đen tuyền.

Bước chân nhẹ nhàng men theo con đường nhỏ chỉ chứa chưa đầy hai bước chân, đột nhiên biến mất giữa cánh đồng trống trải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro