Chương 155: Ma tôn P13
"Hắc! Ban đầu ta cũng nghĩ như đệ vì việc ám sát này giống với chuyện chính trị hơn là chuyện giang hồ vì Dĩnh nhi không dính líu với giang hồ nhiều nhưng đệ nghĩ xem.......nếu chuyện xảy ra thì người ta nghĩ ngay đến Hắc Đế...... đệ là cứ nói đi?" Đoàn Ngạn Hồng nở nụ cười lạnh lùng nói.
"Chẳng lẽ là chúng là muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu Hắc Đế?" Đoàn Ngạn Siêu không tính là quá ngu, gã rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề.
"Chính là thế......cơ mà chưa chắc là chúng quan tâm đến chúng ta nghĩ như thế nào mà.........haha" Đoàn Ngạn Hồng cười ha hả, một con cáo lõi đời như lão đã đoán ra dụng ý của những kẻ đứng sau cuộc ám sát.
"Hồng ca.........đừng up up mở mở nữa, mau mau khai thông trí não cho tên ngu muội này đi....." Đoàn Ngạn Siêu gãi đầu.
"Mấy năm nay chính phủ mà đứng sau là Dương gia đã tích lũy được tài lực hùng hậu, Tân Cương lại là một vùng đất màu mỡ với những mỏ quặng lớn cơ mà từ lâu đã bị Hắc Đế thâu tóm toàn bộ cho nên lần này ta nghĩ đây là cái cớ tốt nhất để chúng xuống tay với Hắc Đế lão già kia.........hắc hắc.........nếu ta đoán không nhầm thì bọn đứng sau chính là Dương gia hoặc là một tổ chức khác có hợp nghị với Dương gia rồi........" Đoàn Ngạn Hồng nói ra suy tính của bản thân mình.
"Liệu Thập Lục Tháp có nhúng tay?" Đoàn Ngạn Siêu trợn mắt hỏi.
"Ta nghĩ là không phải vì mấy lão gia hỏa kia chắc không quan tâm lắm đến Hắc Đế hay Tân Cương và cũng khinh thường mưu sâu kế bẩn, nhưng mà đây lại là cơ hội cho Đoàn gia ta........" Đoàn Ngạn Hồng mắt lóe tinh quang nói.
"Ca...........phát tài?" Đoàn Ngạn Siêu trợn mắt hỏi.
"Đúng.......là phát tài...........hắc hắc..........lo xong việc Độc Cô công tử đi rồi tính tiếp......" Đoàn Ngạn Hồng quát thằng em hám tài của mình nhưng mặt gã cũng không bớt đi ý cười.
................
..................cuộc họp gia tộc Đoàn gia kết thúc tốt đẹp, ai nấy đều hào hứng trở về vị trí của mình........đây cũng là mong muốn của Đoàn Ngạn Ngôn vì lão muốn lấy là chấn nhiếp cùng ổn định tâm tình của kẻ dưới, dù sao một gia tộc lớn và quy mô như Đoàn gia nếu nhân tâm không ổn định thì nguy cơ nổi loạn sẽ rất cao......cơ mà lão đã quên hoặc là cố tình quên một chuyện...........nội gián.
Sau cuộc họp, một gã quản sự Đoàn gia ánh mắt âm lãnh chui vào một góc khuất tối tăm không bóng người, hắn cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh cho đến khi thật lâu sau mới rút từ trong người ra một chiếc di động, ấn một dãy số gọi một ai đó.
.........
..............Tân Cương.............thủ phủ Urumchi........
Hôm nay Long một mình đi dạo phố, hắn để lại bảy tên Hộ Pháp đi làm mấy việc lặt vặt.
Dạo quanh phố phường tấp nập, Long dừng chân tại một cửa hàng ăn uống không tên và trông sơ qua có vẻ khá bình dân........hắn chọn cửa hàng này chỉ vì một tiêu chí.......trên cánh cửa có khắc một chuỗi chữ cái tiếng Việt là 'LONG'..........bốn chứ cái nhỏ nhắn trông y hệt vết xước thông thường cho nến chỉ có để ý kỹ mới có thể phát hiện được.
Bước vào trong quán, Long nhìn thấy vài cặp thực khách đang chăm chú thưởng thức mấy món ăn trên bàn.......có kẻ ăn màn thầu bánh bao, lại có kẻ ăn cơm thịt kho, cá chiên..........nhìn chung là vài món ăn dân dã chứ không có gì đặc sắc lắm.
Thấy Long vào, lão chủ quán là một lão gia khô gầy với vẻ mặt hèn mọn nhanh chóng tiến tới cố rặn ra nụ cười dễ coi nhất nói:
"Khách quan, mời ngồi........mời ngồi......"
"Ta ưa thích yên tĩnh nên cần một chỗ thanh tịnh, ngươi có không?" Long không ngồi mà cười nói, hắn quan sát vẻ biến hóa trên khuôn mặt lão chủ quán........vẫn là khuôn mặt hèn mọn không một chút thay đổi dù là nhỏ nhất, Long thầm than lão này đúng là diễn viên trời sinh mà.
"Khách quan ngài nói đùa, chỗ chúng tôi bình dân hết mực......không thể có chỗ ngồi riêng cho thực khách được nên mong ngài thông cảm cho!" Tên chủ quán nói.
"Tiêu Nghệ ở đâu, mau dẫn ta tới........" Long thu lại vẻ mặt tươi cười, hắn áp sát nói nhỏ vào tai lão già một câu làm lão run lên.......lão nhận thức được vị trước mắt mình không phải là người mà lão có thể đùa dỡn được.
"Khách quan, mời ngài ra sau đi vệ sinh...........bổn tiệm nhỏ cho nên nhà vệ sinh cũng không được tiện nghi đầy đủ, mong ngài lượng thứ......." Tên chủ quan nói xong vội đi trước dẫn đường, Long cũng theo sau.
Theo tên chủ quán ra đằng sau, Long được dẫn qua gần chục lối đi vòng vèo mới tới một gian nhà khá là khang trang khác hẳn vẻ ngoài tồi tàn........bên trong đã là vài thân ảnh quen thuộc lọt vào mắt hắn.
"Ui chu choa! Ma Tôn đại nhân đã đến.........mọi người mau mau ra nghênh tiếp!" Lão già Tiêu Nghệ đang ngồi vắt vẻo trên ghế uống rượu thả bầu rượu trong tay xuống khi thấy Long tới, lão mở miệng trêu chọc.
Nghe Tiêu Nghệ hô, chín tên khác từ bên trong nhà nhào ra đối diện với Long.......ai nấy đều là ánh mắt rực sáng hừng hực chiến ý.........hắn đã đến chứng tỏ họ có hy vọng một lần nữa có cơ hội được bước chân trở lại giang hồ, có cơ hội trả được mối thù........
Nhìn những cặp mắt háo hức kia, Long đoán giờ mà kêu bọn này đi giết Độc Cô Cầu Bại chắc chúng cũng không ngần ngại xách đao lên đường ngay tức khắc mất.
"Các ngươi đã giải quyết chuyện gia đình thật tốt chưa?" Long lên tiếng hỏi.
"Long! Chúng tôi đều đã lo tốt cho thân nhân, cảm tạ số tiền của cậu!" Một gã trung niên đáp lời, trên mặt gã là nụ cười thỏa mãn vì rốt cuộc gia đình gã đã được gã lo chu toàn mọi việc bằng số tiền mà Long chu cấp cho, tám gã khác cũng là như vậy.
"Bốp! Thằng này........phải gọi là đại nhân.........trước mặt mày là Ma Tôn lừng lẫy giang hồ chứ không phải là thằng nhóc cùng mày đào mỏ trước kia......" Lão già Tiêu Nghệ tặng cho tên trung niên một bạt tai xong hét vào tai gã khiến gã đỏ mặt xấu hổ.
"Hắc........được rồi lão già..........ta còn có chuyện muốn nói......." Long đi vào chính sự, Tiêu Nghệ lão già không nên nết này lúc nào cũng có thể pha trò được.
"Các ngươi mười người bao gồm lão già trước mắt không thể hiện thân trên giang hồ bằng bộ mặt thật được, tin rằng các ngươi cũng hiểu vì sao........chúng ta muốn sống, muốn trả thù là phải dùng một thân phận khác............ta đã nghĩ kỹ, ta muốn thành lập một tổ chức......." Long nói.
"Tổ chức?" Lão già Tiêu Nghệ cùng chín gã cao thủ ngỡ ngàng.
"Phải..........là một tổ chức sát thủ.........gọi là Truy Mệnh đi......" Long hai mắt sáng rực nói, hắn đã mơ đến một viễn cảnh người người nghe đến cái tên Truy Mệnh đã phải đái trong quần vì tử thần sắp gõ cửa.
"Mệnh người, mệnh tiên, mệnh phật, mệnh ma.......Truy truy diệt diệt.......hay.......lão phu thích......" Tiêu Nghệ nghe thấy không dấu được hưng phấn nói, lão cũng đã ngứa tay ngứa chân lắm rồi.
Chín gã cao thủ cũng khí thế hừng hực như không nhịn nỗi nữa, với bọn chúng thì cái nghề sát nhân này quả là hấp dẫn tri mạng để thỏa mãn cơn tức giận như núi lửa phun trào trong người mình.
"Hà Hà! Xem ra mọi người đều đồng tình, để tuyệt đối an toàn ta nghĩ các ngươi là không thể sử dụng võ công của bản thân mà đều phải tu một loại công pháp của sát thủ.........nhất kích đoạt mệnh, thất thủ khắc triệt thoái......." Long căn dặn, tiêu chí của hắn là sát thủ không ra tay thì thôi, đã ra tay thì một kích tuyệt sát, không thành thì rút lui tìm cơ hội sau mà không ham chiến.
Mười cao thủ gật gù, tiêu chí của Long cũng phù hợp với ý nghĩ của mọi người.
"Công pháp ở đâu?" Tiêu Nghệ hướng Long hỏi.
"Hắc.......tự lựa chọn đi......." Long từ trong ngực lấy ra bảy tám quyển sách đã ố vàng ném ra trước mặt mọi người, hắn đây là trong đống kho báu của Trụ Vương móc ra được số sách này, xem chừng là vài loại công pháp cổ xưa bị gã thu thập.........quyến pháp, kiếm pháp, thương pháp.......đến độc công cũng có.
Mười người chứng kiến mấy quyển sách trước mắt mà máu huyết sôi trào, nhìn qua đã thấy bất phàm.....có tên không nhịn được vội cầm lên dở vài trang đã không nhịn được ngồi xuống nhập định tu luyện........võ giả mà, công pháp luôn luôn là hấp dẫn trí mạng.
"Haha...........tu luyện đi.......tài nguyên các ngươi không cần lo, ta mong muốn sau ba tháng mỗi người đã luyện thành một chiêu nửa thức thật thành thục.........đừng làm ta thất vọng....." Long nheo mắt nói, hắn cần là cần người tài chứ không cần phế vật, thời gian của hắn không cho phép hắn đùa vui với những kẻ không có năng lực.
Mười cao thủ cảm nhận được áp lực từ lời nói của Long, ba tháng để luyện thành một chiêu nửa thức là quá đơn giản nhưng đây là ám sát, một chiêu nửa thức phải đến lô hỏa thuần thánh mới có thể sát nhân được mà để đến mức đó thì phải tu luyện điên cuồng không ngừng........tuy áp lực nhưng gương mặt ai cũng kiên định hết mực, kẻ thù cũng lớn lên từng ngày..........nếu không cố gắng thì lấy mẹ gì để đọ với người ta đây.
......
Bàn giao xong công việc huấn luyện đội ngủ sát thủ Truy Mệnh đầu tiên cho lão già Tiêu Nghệ, Long rời khỏi Tân Cương về Hợp Hoan Phái.......hắn cũng phải tu luyện, đừng nhìn hắn là Cường Giả mà có thể coi khinh thiên hạ quần hùng, gia tộc nào nào cũng tồn tại những lão quái vật đủ để bóp chết hắn.
........Hợp Hoan Phái..........
Long bước vào nội môn, theo sau lưng hắn là Diệp Siêu......
"Đại gia........lão tổ tông đã đồng ý với đề nghị của ngài......." Diệp Siêu kính cẩn nói với Long, hắn vừa từ gia tộc lấy được một lời đồng ý của lão tổ gia tộc.
"Hắc..........hắn là chấp thuận sao? Hắn cũng biết nếu phản bội ta thì kết cục của Diệp gia là thế nào?" Long cười khẩy nói, cái cảm giác lành lạnh khiến Diệp Siêu sởn tóc gáy.
"Đại gia..........ngài của biết Diệp gia không có lá gan đó, lần này là cơ hội trăm năm có một của Diệp gia cho nên các trưởng lão cùng lão tổ đều nhất trí cùng tiến thoái cùng đại nhân...." Diệp Siêu mười phần khẳng định nói.
Từ sau khi từ lăng mộ Trụ Vương trở về, Long để Diệp Siêu đem một lời đề nghị của mình về cho Diệp gia..........'Phụ thuộc hắn'.........Long được biết Diệp gia là một gia tộc tầm trung, chỉ có một lão tổ là Cường Giả nhất cấp cho nên toàn gia tộc đều phải điệu thấp mà sống trong cái giang hồ cá lớn nuốt cá bé như cơm bữa này...........Long không đánh vào thực lực của Diệp gia mà là nhìn thấy sự lõi đời của một gia tộc tồn tại hàng trăm năm cho dù thực lực không mạnh.......đó chính là 'tình báo'........Diệp gia phải trở thành con mắt thứ ba của hắn, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào từng cử động của các thế gia, các môn phái.
Mang tiếng là Trưởng lão của Thập Lục Tháp nhưng Long cũng chỉ có lấy được tình báo liên quan đến nhiệm vụ của bản thân, trên đầu hắn là lão già Bất Tử Lão Nhân lúc nào cũng nhìn chằm chằm cho nên để tránh nghi ngờ Long phải tìm riêng một nguồn tin sử dụng.
"Hắc hắc........nếu các ngươi đã quyết định như vậy thì ta cũng sẽ không keo kiệt, lát nữa ngươi hãy gặp thủ kho của Hợp Hoan Phái lấy đi một ít đồ gửi về cho gia tộc đi......." Long cười nói, không tin thì thôi.......đã tin là không tiếc.
Diệp Siêu mừng húm cả người hưng phấn, hắn biết trong kho của Hợp Hoan Phái bây giờ là toàn bộ kho tàng châu báu của Trụ Vương bị Long moi ra đấy, thậm chí là những viên Dạ Minh Châu gã cũng không buông tha mà móc ra trang trí cho gian phòng xa hoa của mình.....Diệp Siêu ban đầu là có ý định đòi chia một ít cơ mà lời của hắn chưa ra đã nghẹn ở họng rồi vì sợ.......thôi thì cố gắng làm việc cho tốt, vị đại gia này cũng là dễ nói chuyện chứ không hề keo kiệt lắm.
Long đúng là không để ý đến tiền lắm vì có thực lực thì sợ gì không có tiền, tuy vậy châu báu của Trụ Vương quả thật là đã giúp hắn đỡ đi không ít thời gian đi kiếm tiền.........hắn cũng đã gửi một số tiền không nhỏ đến trong tay Thẩm Hoành để phát triển quân đoàn Nanh Hổ.
"...........xuy.........xuy.........xuy....."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro