Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 124

Chương 346......349: Đồ Nhân Diệt Thần Đấu Phật (P141...145)


...........


Bắc Kinh những ngày cuối tháng năm đón những cơn mưa dai dẳng, ẩm ướt kết hợp với không khí bụi mù ô nhiễm bởi nền công nghiệp phát triển không kiểm soát khiến vùng đất sầm uất này không còn là địa điểm thích hợp cho võ giả tu luyện, có chăng là những gia tộc tu đạo như Dương gia vẫn còn bám trụ lại.


....... Bar Diamond nằm phía tây thành phố là một trong những quán bar nổi tiếng nhất Bắc Kinh và cũng là địa điểm được giới xã hội đen ưa chuộng lựa chọn làm nơi tụ hội mỗi khi mặt trời xuống núi, lý do thì cũng rất đơn giản vì nơi đây có thể đáp ứng đầy đủ mọi yêu cầu từ a đến z của 'dân chơi', mọi thể loại người từ già đến trẻ, từ rách rưới đến ăn mặc sành điệu chỉ cần túi tiển rủng rỉnh thì có thể bước vào cánh cửa rực rỡ của Diamond để trở thành ông hoàng thực thụ.


Nổi tiếng là thế nhưng Diamond hôm nay lại đóng cửa không tiếp khách, chuyện chưa có tiền lệ trước đây nhưng chỉ cần nhìn dàn xe bóng loáng xếp đầy từ ngoài cổng cho đến bên trong bãi xe của bar thì đủ biết bên trong đang có một cuộc gặp gỡ của những nhân vật không bình thường.


.......không có tiếng nhạc, không có tiếng ồn ào cười nói, bao trùm không khí quán bar rộng lớn là những tiếng thở nặng nề của gần nghìn tên xã hội đen, toàn bộ đều dõi mắt theo vùng đất trống trải ở chính giữa, nơi nhường chỗ cho hai hàng ghế gỗ sang trọng mà ngồi trên đó là những tay anh chị máu mặt bậc nhất xã hội đen Bắc Kinh hiện giờ.


Nếu xã hội đen thời xưa chú trọng vào lễ nghĩa nhiều hơn là kiếm tiền khi các tay anh chị đều ẩn giấu sau bức màng ít khi lộ mặt ra ngoài xã hội thì xã hội đen thế hệ mới lại chú trọng vào khoa trương bề ngoài hơn, bây giờ cái mà chúng coi trọng hơn là 'đẳng cấp' và túi tiền của kẻ nào nhiều hơn, điều đó thể hiện qua dây xích vàng trên cổ dày và nặng bao nhiêu, những hình xăm trên người đẹp và nhiều cỡ nào và độ chịu chi, chịu chơi đến đâu........ trên hai hàng ghế mỗi bên 20 chiếc tổng cộng là bốn mươi tên anh chị xã hội đen thế hệ mới, từ sau khi Thiên Địa Hội sụp đổ thì chúng ngay tức thì vươn lên mạnh mẽ xâu xé vùng đất màu mỡ này và đương nhiên phải cần đến sự hẫu thuận của các thế lực lớn nhỏ trong ngoài nước.


.......


"Lâm công tử! Nếu Lâm gia thật muốn đặt một chân vào vũng nước đục này thì chúng tôi ở đây chắc chắn dù muốn hay không cũng phải nhường ra một phần địa bàn của mình coi như là quà lễ với Lâm gia và Huấn gia các vị, thế nhưng nói chúng tôi 23 hội, 17 đường toàn bộ quy thuận Lâm gia thì thật là một chuyện vô lí, cậu cũng biết sau lưng chúng tôi đây cũng không phải là không có ai!"


Ngồi ở hàng ghế đầu là một gã đại hán trung niên, giáng người gầy gò nhưng ánh mắt lại sắc bén như chim ưng, gã nhìn lên vị trí đầu não là chiếc ghế bành mà hiện tại ngồi trên đó là một thiếu niên trẻ tuổi và không ai khác là Lâm gia đại thiếu gia Lâm Phàm, ngữ khí của gã tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn ẩn trong đó là sự kiên quyết và đe dọa.


Nhận được câu trả lời, Lâm Phàm cười nhạt đưa mắt nhìn ba mươi chín lão đại khác của giới xã hội đen Bắc Kinh và không ngoài dự đoán của hắn, sắc mặt kẻ nào cũng tỏ vẻ đồng tình với kẻ vừa lên tiếng, không một kẻ nào muốn đầu nhập trở thành tay sai cho một thế lực nào khác, Lâm gia và Huấn gia cho dù nắm vài ghế trong Bộ Chính Trị và chức quyền cao trong bộ máy trung ương nhưng bọn chúng cũng là có chỗ dựa không đơn giản.


"Các vị! Chúng ta Lâm gia và Huấn gia hai nhà hôm nay không mở cuộc họp này để bàn bạc với các vị mà là thông báo cho các vị một câu, nếu kẻ nào chịu quy thuận Lâm gia thì sau này còn dễ nói chuyện, Lâm gia ta vẫn sẽ để các vị quản lí địa bàn của mình, còn những kẻ nào chống đối, xem Lâm gia không vào mắt thì chỉ cần quay đầu bước ra khỏi cánh cửa kia và trở thành địch nhân của chúng ta hai nhà, là bạn hay là địch mời các bị lựa chọn!"


Lâm Phàm khuôn mặt biến đổi từ hòa ái sang âm hiểm lạnh lùng, hắn nở nụ cười lạnh lẽo mang theo vô vàn sát ý khiến không khí nơi đây càng thêm trầm trọng hơn bao giờ hết.


"Rầm!!!"


"Lâm gia đây là muốn tuyên chiến với chúng ta?"


Tiếng gầm của một tên anh chị lưng hùm vai gấu chấn động quán bar, khuôn mặt hắn đỏ lên đầy giận dữ, cái ghế dưới mông hắn đã nát vụn thành từng mảnh nhỏ sau một cú đập mạnh, hai mắt hắn lòng sọc nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm tưởng chừng nếu không có câu trả lời thỏa đáng sẽ xông lên xé xác thằng nhãi ranh này ngay tức thì.


Ba mươi chín ánh mắt khác cũng dõi theo nhìn chăm chú vào mặt Lâm Phàm đợi chờ câu trả lời, chiến hay không chiến?


"Phốc!!!"


Trong tình cảnh cấp bách vì chỉ đi đến đây một thân một mình, đối đầu trực tiếp với bốn mươi tên máu mặt và gần nghìn tên tay chân nhưng Lâm Phàm lại không hề nao núng, hắn chỉ cười nhẹ trước sự uy hiếp mà mình đang đối mặt và rồi đột nhiên...... hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía tên to con vừa quát mình với nụ cười đầy chế giễu khiến bọn chúng khó hiểu....... và cho đến khi một âm thanh khô khốc vang lên kèm theo đó là một vật rơi xuống lăn long lóc dưới chân những kẻ đang ngồi trên ghế gỗ thì chúng mới hiểu sao tên thanh niên mặt trắng công tử bột kia lại có được sự tự tin đến thế.......


"Bịch.......bịch..........bịch........."


Là đầu lâu......... một cái đầu lâu lăn tròn dưới đất tạo ra một đường máu kéo dài, vết cắt rất ngọt và rất nhanh khiến khuôn mặt trên đầu lâu vẫn giữ vẻ giận dữ khôn cùng của gã to con.


"Híttttttt"


Toàn bộ những kẻ đang có mặt trong quán bar hít một hơi lạnh, ba mươi chín tay anh chị ngồi trên ghế mà thân thể run nhẹ, khuôn mặt tái xanh đi vì chuyện vừa xảy ra, ở khoảng cách gần là thế nhưng không kẻ nào nhận ra được rốt cuộc đối phương đã ra tay như thế nào....... chỉ có một cách giải thích là thực lực đối phương vượt xa bọn chúng, đây thực là Hồng Môn Yến sao?


"Lâm công tử! Lâm gia thực là muốn khai chiến? Công tử cũng rõ chúng ta ở đây tuy mang tiếng là lão đại nhưng thật cũng chỉ là tay chân cho người khác, nếu Lâm gia thực giết toàn bộ chúng ta thì sẽ khơi mào lên một cuộc chiến mà Lâm gia các người sẽ không thể tưởng tượng nổi!" Giấu kín sự sợ hãi, một tên lão đại mở miệng nói.


"Hahaha! Chiến sao? Ta tin rằng hôm nay đến đây các ngươi cũng đã nhận được chỉ thị từ nhửng kẻ sau lưng mình, các ngươi dám chiến sao?"


Lâm Phàm ngẩng đầu cười to đầy trào phúng thế và sắc mặt xạm đen của những tay anh chị ngồi dưới đã chứng minh cho lời nói của hắn là đúng, chúng nhận được chỉ thị rất rất vô lí của bên trên đó là tận lực thỏa mãn những yêu cầu của Lâm gia, dễ hiểu thôi vì sau lưng Lâm gia là kẻ nào chứ?


"Lâm......... Lâm công tử, Hắc bang chúng ta nguyện từ bỏ một nửa địa bàn làm quà lễ đưa lên Lâm gia, không biết như vậy đã đủ để thỏa mãn Lâm gia hay chưa?"


"Hồng Môn hội chúng ta cũng như vậy!"


"...........ta............"


"............"


Không thể đánh nên chỉ còn cách thỏa hiệp, những tay anh chị bắt đầu mở miệng tìm cách nhượng bộ nhưng chúng nào biết Lâm Phàm hay Lâm gia đã quyết tâm phải thâu tóm toàn bộ thế giới ngầm Bắc Kinh trong tay.


"Hahaha...... các vị trí nhớ cũng thật quá kém! Ta nhắc lại một lần nữa, hôm nay ta tổ chức buổi gặp gỡ này là để thay mặt Lâm gia cùng Huấn gia thông báo đến các vị ở đây chứ không phải cùng các vị bàn điều kiện, thế lực nào đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng tốt chỉ mong các vị có đu bản lĩnh để hứng chịu hậu quả từ chính lựa chọn của các vị."


Lâm Phàm đứng bật dậy quét mắt nhìn toàn thể đám xã hội đen trước mặt mình nói, giọng điệu vô cùng cứng rắn kiên quyết kết hợp với tràn cảnh đẫm máu bên dưới khiến toàn thể đám anh chị hiểu được rằng thanh niên trẻ trung trong mắt chúng không đơn giản như vẻ bề ngoài.


"Khà khà! Từ lúc nào Lâm gia lại trở nên lớn gan đến như thế này, các ngươi thật nghĩ bản thân mình là bá chủ ở mảnh đất này sao?"


Đột nhiên một giọng nói gia nua vang lên khiến toàn bộ chấn kinh trong đó có Lâm Phàm, câu nói vừa kết thúc cũng là lúc một lão già hiện thân ngay trước mặt hắn với nụ cười nhạt đầy khinh bỉ trên môi, lão mặc bộ lam y nhạt truyền thống, lưng lão đeo trường kiếm, nơi thắt lưng có ngọc bội khắc hai chữ "Hoa Sơn" đỏ chót thể hiện cho thân phận của bản thân là người của Hoa Sơn phái.


Va chạm nhiều với võ giả nên Lâm Phàm biết thực lực lão già vừa hiện thân không tâm thường và thậm chí còn có thể là Cường Giả bậc cao, đối diện với lão khiến hắn cảm tưởng như trước mặt mình là một thanh kiếm vô cùng sắc bén và lạnh lùng tưởng chừng có thể kết thúc tính mạng hắn bất cứ lúc nào.


"Phốc.........Phốc............Phốc........"


Không để Lâm Phàm cô đơn một mình trước một cao thủ, ngay tức thì mười hắc ảnh hiện thân bao trùm lấy hắn ở giữa, trên tay một hắc ảnh trong số chúng vẫn còn đó một lưỡi đao nhuộm máu tươi chưa khô chứng tỏ cái chết của tay anh chị kia là do hắn vừa xuất thủ..... chúng chính là mười tên sát thủ Truy Mệnh do Tiêu Nghệ cầm đầu.


"Hừ! Đúng là một gia tộc mạt hạng, đám người mà các ngươi dựa vào cũng chỉ là lũ cóc ké này sao? Nực cười cho cái tham vọng nuốt chửng Bắc Kinh của Lâm gia các ngươi!"


Lão già đưa mắt nhìn mười tên sát thủ cười lớn trào phúng, trong mắt lão thì những tên nãy chẳng khác nào giun dế.


"Roẹt!"


Bỗng nhiên một lưỡi đao xé gió quét tới khiến toàn thể chứng kinh trong đó có lão giả, trong tưởng tượng của lão thì đám giun dế này trước mặt lão thiếu điều quỳ xuống cầu xin tha mạng chứ nào dám ra tay trước nhưng sự thật là một lưỡi đao đã chém tới trước mặt lão rồi....... Tiêu Nghệ chính là kẻ vừa ra tay, đao trong tay lão rất nhanh và rất chuẩn.


"Hừ! Xuy.........xuy......"


Cường Giả vẫn là Cường Giả, tuy bất ngờ nhưng lão giả vẫn phản ứng kịp, chỉ một cái lắc mình nhẹ lão đã tránh thoát được đao chiêu của Tiêu Nghệ...... thế nhưng...... lưỡi đao thứ hai đã quét tới.... kèm theo đó là ba đường kiếm hiểm hóc nhắm thẳng vào ba yếu điểm trên người lão khóa chặt mọi đường tránh thoát của lão, là bốn tên sát thủ khác đã ra tay ngay sau khi Tiêu Nghệ mở đầu, chúng phối hợp rất kín kẽ.


"Ruồi nhặng lại muốn giết sư tử? Cút cho ta!"


Bị hợp công khiến lão giả Hoa Sơn phái nổi giận, khí thế Cường Giả tứ cấp tỏa ta bao trùm toàn bộ vùng đất, lão vậy mà điên cuồng đến mức không tiếc chân khí thôi động Vực của bản thân khóa chặt toàn bộ những kẻ đang đứng ở nơi này bao gồm gần nghìn tên xã hội đen, cho dù bản thân từng tên trong số chúng không có võ công cao siêu nhưng để duy trì Vực lên nhiều người như thể này tạo thành áp lực không hề nhỏ với lão.


"Xuy..........xuy..........xuy......"


Không đến mức bị đóng băng tại chỗ tuy thế chiêu thức của đám sát thủ Truy Mệnh cũng chịu ảnh hưởng lớn bởi Vực của một tên Cường Giả tứ cấp nên lão giả có thể thoái mái di động né tránh và dĩ nhiên lão không thể mãi chịu đòn được, tay lão ngay tức thì hóa thành hai đường trảo móc tới yết hầu của hai tên Truy Mệnh ở gần nhất trong sự phẫn nộ vì bị sỉ nhục.


"Pặc........pặc......."


Tưởng chừng như với bản lĩnh một tên Cường Giả tứ cấp, lão giả có thể thoải mái giết chết hai tên sát thủ thế nhưng lão trợn trắng mắt khi một cây đao từ lúc nào đã quét tới đập chặn lấy hai trảo của lão khiến lão lảo đảo lùi về sau do phản chấn....... kinh hãi nhìn kẻ vừa xuất thủ, lão giả nhíu mắt vài lần vì không thể tin nổi kẻ vừa chặn mình cũng không phải là một tên Cường Giả....... chính là Tiêu Nghệ, lão chính là người vừa cứu mệnh hai tên thuộc hạ của mình.


"Hắc hắc......... Cường Giả tứ cấp quả nhiên mạnh mẽ cơ mà đối với chúng ta Truy Mệnh thì ngươi cùng đám người ở kia cũng không khác nhau là mấy đâu!"


Tiêu Nghệ nhìn lão giả Hoa Sơn phái cười lạnh, nếu lão không ra tay thì hai tên thuộc hạ của lão cũng không hề chết dưới đòn trảo kia của lão giả bởi vì đơn giản tính mạng của chúng đã được một cỗ ma khí bên trong người bảo hộ, có chăng lão là không muốn tiêu hao ma khí của Long một cách vô ích mà thôi. Truy Mệnh được tạo ra với mục đích là sát thủ giết người nên không chú trọng vào cảnh giới võ giả mà là ở chiêu thức nhanh gọn và sự kết hợp hoàn hỏa với mục đích cuối cùng là hạ gục con mồi, riêng Tiêu Nghệ là thủ lĩnh đầu tiên nên được Long đưa vào người lão thêm ba luồng ma khí nhằm mục đích giúp thực lực của lão có thể coi khinh từ Cường Giả thất cấp trở xuống trong vòng mười chiêu, dĩ nhiên để làm được điều này thì Long cũng phải tiêu hao không nhỏ bổn nguyên ma khí cho nên chỉ riêng thủ lĩnh Tiêu Nghệ mới có đậc quyền này.


"Ngươi!!! Truy Mệnh là thế lực nào? Lão phu chưa từng nghe đến!"


Lão giả Hoa Sơn phái trầm giọng hướng Tiêu Nghệ mở miệng, trán lão đã lấm tấm mồ hôi vì phải liên tục duy trì Vực của mình, thể diện khiến lão không thể thu hồi nó trước khi hạ gục đối thủ mà đặc biệt còn là kẻ chưa đến Cường Giả.


"Ngươi thật muốn biết?"


Lại một kẻ khác xuất hiện và lần này là giọng nữ nhân, chưa thấy mặt nàng nhưng kẻ nào cũng cảm giác được hàn ý lạnh thấu xương đến từ câu hỏi kia và chúng cũng không cần đợi lâu vì trước mặt chúng đã là một hắc ảnh với vóc dáng thướt tha đầy mịt hoặc, nàng che kín mặt nhưng chỉ nhìn tới ánh mắt nàng cũng khiến không ít kẻ phải thổn thức trong tim......... nàng quá đẹp...... Ga In đến rồi.


Giật bắn mình trước sự xuất hiện của đối phương, lão giả khuôn mặt biến ảo khôn lường vì biết rằng thực lực của nữ nhân này vượt xa mình....... đến đây thì lão đương nhiên biết mình đã dây đến chuyện lớn rồi.


"Lão hủ Hoa Sơn đại phái bát trưởng lão – Bão Nguyên! Không biết các hạ là?"


Lão giả dùng lễ nghi giang hồ mở miệng với Ga In thể hiện thái độ của Hoa Sơn phái đến đây là đối thoại chứ không phải động thủ.


Ở xa xa, sự xuất hiện của Ga In cũng khiến Lâm Phàm giật mình, sắc đẹp của Ga In ngay tức thì thu hút ánh mắt của hắn không thể rời, trong đầu hắn những tư tưởng tà ác đã bắt đầu xuất hiện nhưng ngay tức thì Lâm Phàm lắc mạnh đầu để xóa tan những suy nghĩ dơ bẩn kia....... tất cả đến từ khí tức không thể nào quen thuộc hơn đến từ người đẹp...... ma khí từ lúc nào đã trở thành bóng mờ trong đầu hắn khiến hắn không thể quên.


"Ngươi có thể cút!"


Đối phương dùng lễ nhưng Ga In lại không được tốt tính như thế, trong lần vây công Long trên đảo nhỏ cách đây không lâu thì Hoa Sơn chính là một trong những thế lực góp sức lớn nhất, đối xử với kẻ thù thì nàng không bao giờ cho chúng mặt mũi, nàng mở miệng nói bốn từ cũng là đã tốt tính lắm rồi.


"Ngươi...... các ngươi thật cho là chủ tử vừa đạt một chút thành tựu đã xem mình là đệ nhất thiên hạ?"


Bão Nguyên trưởng lão cho dù là tu dưỡng tốt đến bao nhiêu nhưng cũng không thể không sinh khí trước thái độ của đối phương, lão chẳng khác nào một con chó bị xua đuổi không hơn, lão ngay tức thì vận dụng toàn bộ tu vi quát lớn.


"Giết!!!"


Ga In không nói nhiều, nàng nhìn Bão Nguyên bằng ánh mặt lạnh lẽo tràn đầy sát ý, nàng không hề động thủ mà chỉ mở đôi môi hồng thốt ra một chữ khô khốc nhưng lại tràn đầy uy nghiêm báo hiệu cho một thứ gì đó xuất hiện.


"GRAOOOOOO!"


"ẦM! ẦM! GRAOOOOOOO"


Tiếng gầm khủng bố như hàng vạn chiếc loa công suất lớn vang lên chấn vang màn nhĩ của toàn bộ những kẻ có mặt khiến không ít kẻ ôm đầu ngã gục xuống vì không chịu nỗi, chúng cũng không cần tìm kiếm vì ngay sau đó chỉ một cái chớp mắt thì bức tường bê tông đằng sau đã bị xé rách như một tờ giấy mỏng để rồi một thân ảnh khổng lồ đầy lông lá xuất hiện...... Bạo Hùng từ lúc nào đã phục sẵn bên ngoài đợi lệnh.


"GRAOOOOOOOO! RẦM! RẦM!"

Sự xuất hiện của một đầu quái thú làm toàn bộ còn chưa hết khiếp hãi thì cử động tiếp theo của nó làm trái tim chúng như muốn nhảy tọt ra ngoài, thân hình tưởng chừng nặng nề vậy mà lao đến chỗ Bão Nguyên bằng một tốc độ nhanh đến không tưởng để rồi khi năm cái móng vuốt sắc nhọn của nó quạt đến chỗ Bão Nguyên thì phía sau nó vẫn là một tràng dài tàn ảnh chưa tiêu tan, quả nhiên là đáng sợ hết mực.


"Khôngggggggggggggggggggggggg!!!


Tiếng la thất thanh của một tên Cường Giả tứ cấp chấn động thiên địa, nó vừa thảm thiết vừa bi ai đến mức không thể đo đếm....... Bão Nguyên một thân lịch luyện giang hồ gần trăm năm nhưng cũng không thể nghĩ đến kết cục của mình lại thê thảm đến mức này, tốc độ của quái thú quá nhanh khiến lão chôn chân trên mặt đất không kịp tránh né và hệ quả đương nhiên là năm đầu móng vuốt của Bạo Hùng dễ dàng khoang thủng năm cái lỗ máu trên người lão từ trước ra sau xiên lão lên như một que thịt....... cho dù chưa chết nhưng đau đớn tột độ cũng khiến Bạo Nguyên không thể mở miệng vì máu tươi đã ngập tràn cổ họng lão.


"Ặc.......ặc........Tha.......tha....."


Dồn toàn bộ sức lực bình sinh, Bão Nguyên cố gắng lên tiếng cầu xin, trước cái chết thì mặt mũi còn để làm gì....... cơ mà đáng thương cho lão....... Ga In là đã xác định lấy tính mạng của lão để chấn nhiếp đám rác rưởi kia.


"GRAOOOOOOOO! RẶC!"


Bạo Hùng đầu gấu chó không cần nghĩ ngợi nhiều, nó chỉ chấp nhận mệnh lệnh của nữ chủ nhân và không để con mồi của mình kêu gào thêm nữa, cái miệng lớn của nó cứ vậy há rộng ngoạm một cú lên đầu lâu Bạo Nguyên sau đó cắn mạnh vào cỗ lão lôi luôn cái đầu máu vào miệng nhai rau ráu, cảnh tượng ghê rợn còn ghê sợ hơn phim kinh dị cứ thế diễn ra.


"Ngoàm.......... ngoàm...........rốp.............rốp........."


Tiếng nhai ngồm ngoàm của quái vật, tiếng xương sọ vỡ nát rôm rốp cộng với cái vòi máu đến từ cỗ thân xác không đầu bị đính trên móng vuốt của Bạo Hùng khiến hơn nghìn tên xã hội đen thất kinh, ngay tức thì có kẻ quay đầu gục xuống nôn thốc nôn tháo, có kẻ thì đái luôn trong quần và đến những tay anh chị gai góc nhất cũng không kìm nỗi bản thân mà rùng mình đứng không vững.......... tràng cảnh kinh dị này đã vượt quá mức độ tưởng tưởng của chúng mà hơn hết lão giả kia là một vị trưởng lão của Hoa Sơn đại phái đấy, kẻ mà thường ngày chúng coi như là thế ngoại cao nhân giờ đây lại bị nhai đầu một cách không thể chống cự, đến giờ thì chúng mới nhận thức được kẻ đứng sau chống lưng cho Lâm gia đáng sợ đến mức nào.


"Ọe...........ọe..........."


Lâm Phàm ở đằng xa cũng không chịu nỗi trước cảnh máu tanh mà quay người nôn ọe..... quá đáng sợ........ quá ghê tởm........ cái bóng mờ của Ma Tôn và đám thuộc hạ của gã lại to hơn vài phần trong đầu hắn.


"Các ngươi toàn bộ 23 hội, 17 đường nghe cho rõ! Từ nay trở về sau Bắc Kinh toàn bộ địa bàn đều thuộc về Lâm gia quản hạt, Lâm công tử Lâm Phàm sẽ là tổng lão đại, các ngươi cho dù là tay chân của thế lực nào đi nữa nhưng muốn kiếm ăn ở mảnh đất này thì phải quy thuận Lâm Phàm, kẻ nào chống lại – Chết, thế lực nào chống lại – Diệt!"


Ga In quét mắt hướng ngàn tên xã hội đen quát, ma lực hùng hậu quét đến làm cho toàn thể run lên.... nữ nhân này còn quá bá đạo đi chứ?


"Khặc khặc! Nam nhân điên cuồng đã muốn lật trời, nữ nhân lại càng muốn điên cuồng hơn...."


Trong cái không khí căng thẳng đến cùng cực nơi đây thì một giọng cười trào phúng chẳng khác nào boom nổ làm toàn bộ chấn kinh.


"ẦMMMM!!!"


Kẻ vừa phát ra tiếng cười còn chưa hiện ra thì một bàn chân cứ thế đột ngột xuất hiện nện thẳng vào mật đất một phát cực mạnh khiến toàn bộ đất đá bên dưới lật hẳn lên rồi nội khí bạo liệt kéo theo chúng như một cơn bão lớn quét thẳng đến chỗ đám người Ga In và Truy Mệnh, khí thế đáng sợ vô cùng.


"Graooooooo!!!!"


Đầu Bạo Hùng da dày thịt béo đương nhiên tiến lên hỗ trợ nữ chủ nhân, nó thét gào huy động toàn bộ lực lượng trong cơ thể đứng chắn ngay trước mặt Ga In hòng chống đỡ cơn bão đất đá kia.


"Xịch........xịch.......xịch........"


Đất đá đập vào lớp da lông của Bạo Hùng chẳng khác nào những con kiến nhỏ li li gãi ngứa cho nó...... thế nhưng hàng triệu, hàng tỉ con kiến cùng tiến tới không ngớt khiến nó ăn không tiêu, sắc mặt dữ tợn của Bạo Hùng nhanh chóng bị sợ hãi thay thế khi da nó thế mà từ từ đã xuất hiện những vết nứt, lực lượng của nó theo đó cũng bị xóa tan bởi thứ nội lực quá đỗi hùng hậu kia....... nó cảm giác được kẻ ra tay thực lực là vô cùng khủng bố.


"Lui!"


Ga In cùng Truy Mệnh đám người đứng ngay sau Bạo Hùng, nàng cảm giác được nơi đầu gấu chó có gì đó không ổn nên quát với đám thủ hạ sau lưng.


"Graoooooooooooo!!!!"


Vẫn là tiếng hống của quái thú nhưng giờ đây không còn là tiếng gầm rú trước kẻ thù mà là tiếng gào thét trong đau đớn, đám người Ga In vừa mới lùi ra sau chưa được ba hơi thở thì Bạo Hùng cứ vậy bị quét bay như một trái bóng trong cơn bão đất đá kia, toàn thân nó lổm chỗm những lỗ hổng tràn đầy huyết vụ, miệng mũi tràn ngập máu tươi nhìn qua là biết nội ngoại thương nghiêm trọng, chỉ một cái dậm chân của đối phương mà nó đã không chịu nỗi.


"Khặc khặc! Thứ phản chủ như ngươi cũng dám đứng trước mặt lão phu kêu gào thật không biết sống chết."


Vẫn giọng cười già nua tràn ngập trào phúng ấy, thân hình lão giả rốt cuộc cũng hiện thân sau cú dậm chân kinh thế kia, lão không mặc sắc phục môn phái mà chỉ khoác một chiếc lục bào nhạt rất đỗi bình thường nhưng nhìn đến lão thì người ta sẽ không kìm được rét run, nếu lão giả Hoa Sơn lúc trước là một thanh kiếm sắc bén thì hình bóng lão giả này chẳng khác nào một thanh cự kiếm khủng bố trong khủng bố tưởng chừng có thể cắt ngang qua thiên địa này bất cứ lúc nào, gương mặt khô khốc cùng ánh mắt sắc lạnh tràn ngập sát ý của lão thể hiện thái độ bất thiện khi đến.


"Gấu ngu! Ngươi thế nào?"


Không để tâm đến đối phương, hình bóng Ga In lóe lên xuất hiện cạnh Bạo Hùng, nhìn đầu gấu nằm sấp dưới đất rên ư ử với những vết thương khắp cơ thể mà nàng lo lắng lên tiếng hỏi thăm, chính nó đã tự động tiến lên hộ chủ đấy.


Bạo Hùng đau đến run rẩy mình mẩy, nó chỉ có thế ư ử đáp lại lời của Ga In biểu hiện là vẫn còn chưa chết được.


.....


"Hahaha! Lão phu Cửu Tiêu thật lấy làm vinh dự khi được gặp gỡ tình nhân của Chấp Pháp Trưởng Lão không biết lão hủ có thể có vinh dự mới Ma Hậu đến Võ Đang làm khách một chuyến được không?"


Biến chuyển bộ mặt khô khốc thành hòa ái, lão giả nở nụ cười rạng rỡ với Ga In nhưng giọng điệu vẫn kèm theo đó đầy uy hiếp, danh tính của lão thì đương nhiên đám xã hội đen không thể biết đến nhưng Ga In cùng Truy Mệnh thì rõ ràng, lão tổ tông Võ Đang – Cửu Tiêu chân nhân thế mà thân chinh đến đây.


"Cửu Tiêu lão đạo! Nếu là lời mời thì ta có thể từ chối chăng?" Ga In cười lạnh đáp.


"Hắc hắc! Vậy là Ma Hậu không nể mặt lão phu rồi...... chà chà..... lão phu dạo này tuổi già nên mắc phải bệnh hay quên, có thể thi thoảng lại quên mất người nào đó nên cử động lại có chút không hợp với quy củ giang hồ.... mong rằng Ma Hậu không để bụng...."


Cửu Tiêu chân nhân cười nói, hai mắt híp lại nhìn chằm chằm vào Ga In với ý tứ rõ ràng, nàng dù muốn hay không thì lần này cũng phải theo lão.


"Ahh! Cửu Tiêu lão đạo nếu là muốn Võ Đang thật trở mặt với Chấp Pháp đại nhân thì có thể thử....... ta cũng không ngại cảnh báo với ngài một câu.... 'hắn một khi nổi điên thì chuyện gì cũng có thể làm'......." Khóe miệng Ga In nhếch lên một vòng cung trước mặt Cửu Tiêu chân nhân đầy sự khinh bỉ và thách thức.


"Hừ! Chấp Pháp đại nhân cho dù quyền to chức trọng nhưng cũng không thể một tay che trời, Đại trưởng lão vẫn còn ở đó, Võ Đang một lòng trung với Thập Lục Tháp có trời cao trứng giám, lão phu chỉ là muốn mời Ma Hậu đến Võ Đang làm khách một phen mà thôi!"


Cửu Tiêu chân nhân gương mặt co lại trước lời đe đọa của Ga In, lời vừa dứt cũng là lúc thân hình lão lao vụt tới chỗ nàng, trảo thủ quỷ dị chụp đến vai nàng hòng chế trụ.


"Thất Tuyệt Trảo – Tuyệt Hậu!!!"


Ga In thân pháp không chậm, nàng lách người né cú chụp hung hãn của đối phương, hai tay biến trảo biến ảo thành hai đường nhắm thẳng vào bụng dưới lão giả, nói gì thì nói thì nam nhân luôn luôn tồn tại một yếu điểm nơi đây.


"Roẹt......Roẹt......"


Trảo xé gió đến rất nhanh và rất tinh chuẩn nhưng Cửu Tiêu chân nhân không hổ Cường Giả xếp top đầu giang hồ, chỉ một cái nhấc chân thôi lão đã hoàn toàn phá vỡ thế trảo của Ga In, cử động của lão lại trái biệt hoàn toàn với tuổi tác của lão khi lão thân hình uyển chuyển tựa thế đạp một cước xuống vai Ga In lúc này còn chưa ổn định lại thân hình sau trảo hụt.


"Rầm!"


Ăn một cước ngàn cân lực, thân hình Ga In oằn hẳn xuống, gương mặt nàng khó coi vô cùng vì nội khí cùng kình lực hai bên đều chênh lệch quá lớn, bàn chân của lão như một quả núi đè chặt làm nàng không thể di động được mà bị ép chặt xuống đất.


"Hắc hắc! Cô nương không nên chống cự vô ích, tránh để lão phu không khống chế tốt lực đạo làm cho người nào đó có thể đau lòng....."


Cửu tiêu chân nhân cười nhạt nói, lực đạo nơi bàn chân lại tăng thêm vài phần.


"Giết!!!"


Truy Mệnh mười tên sát thủ sao có thể để nữ chủ nhân bị ức hiếp cả mười bóng người chia thành mười đường lao đến như mười vệt sáng từ bốn phương tám hướng bủa vây lấy Cửu Tiểu chân nhân để rồi mười thanh bính khí cùng lúc chém thẳng lên người lão.


"Rác rười! CÚT!"


Khinh thường trước mười tên võ giả rác rưởi, Cửu Tiêu còn không thèm động thân né đòn mà chỉ cần một tiếng quát thì khí thế của lão tăng cao chưa từng có, nội khí hừng hực như một cơn bão lửa lấy thân lão làm trung tâm bùng nổ ra tứ phía đập vào người mười tên sát thủ Truy Mệnh.


"Oành! Oành! Oành! Oành!"


Thực lực quá đỗi chênh lệch...... đao kiếm còn chưa kịp chạm vào da thịt đối phương thì Truy Mệnh toàn bộ mười tên trong đó có Tiêu Nghệ lão gia hỏa đều bị đập bay, chúng đến đã nhanh nhưng bay đi cũng không kém và rơi xuống lả tả như lá vàng rơi mùa thu, kẻ nào ngực cũng lõm sâu vào không còn thấy lồng ngực đâu chứng tỏ thương thế là cực kỳ nghiêm trọng thế nhưng bên cạnh đó nơi vết thương cũng là bị một làn khói đen tỏa ra bao bọc trông khá quỷ dị.


"Hừm?"


Cửu Tiêu lấy làm lạ khi mười con kiến chưa bị đập chết, hơn ai hết lão tự tin vào thực lực của bản thân mình nên thập phần chắc chẳn chúng sẽ bị không chịu nổi một đòn của bản thân..... nhìn chằm chằm vào làn khói đen nơi mười tên sát thủ, lão phát hiện nhờ nó mà bọn người này sinh khí vẫn được bảo lưu lại một tia, đã từng nghiên cứu rất kỹ về Ma Tôn nên lão đoán chắc đây là thủ đoạn của hắn, ma tu quả thật đáng sợ.


"Thất Tuyệt Trảo! TUYỆT SÁT!!!"


Bị dẫm đạp một cách sĩ nhục, Ga In điên cuồng nổi giận thôi động toàn bộ lực lượng trong cơ thể, để mặc một bên vai bị chế trụ, cánh tay còn lại của nàng như một con mãng xà vô cùng mềm dẽo uốn quanh thân hình Cửu Tiêu từ dưới lên trên chộp đến ngực lão nơi trái tim, năm đầu móng vuốt tràn ngập ma khí đen kịt đầy tà dị.


"Tà môn ngoại đạo!"


Cửu Tiêu cười khẩy trước đòn thế của Ga In, khi lão còn đang định dùng tay chặn lại đòn trảo kia thì đột nhiên năm đầu móng vuốt lại thay đổi phương hướng xọc từ dưới lên thẳng đến dưới cằm lão.


"Không tốt!"


Nhanh...... quá nhanh....... Ga In biến chiêu quá nhanh khiến Cửu Tiêu không phản ứng kịp, đầu lão cố gắng lách qua cầu may.


"Roẹt........ Phập......."


Năm đầu móng vuốt tưởng như sẽ xé rách cái cổ họng của Cửu Tiêu chân nhân nhưng rốt cuộc lão vẫn là kịp né được thế cơ mà năm đường máu kéo dài từ gò mặt đến tận mang tai vẫn là không thể tránh thoát..... đau đớn thì ít mà nhục nhã thì nhiều, cơn giận của Cửu Tiêu chân nhân dâng cao đến đỉnh điểm, thập phần nội lực vận chuyển khiến không gian xung quanh lão thế mà vặn vẹo theo.


"Vút.........vút......."


Mở ra năm đường máu trên mặt đối phương, Ga In đòn nối đòn ma trảo quặp lại chụp đến hai mắt lão giả, ma khí sắc lạnh va chạm với nội khí của lão vang lên những tiếng xì xèo quái dị.


"Không biết tự lượng sức mình."


Ăn một đòn đã đủ nhục, Cửu Tiêu chân nhân đương nhiên sẽ không để Ga In thành công, chỉ một cái ngửa đầu nhẹ lão một lần nữa lách thoát được năm đầu móng vuốt của nàng...... câu nói tràn ngập khinh bỉ vang lên cũng là lúc bàn tay lão ấn một chưởng lên bụng mỹ nhân.


"Oành!"


Hứng một chưởng trực diện, Ga In bay ngược ra sau với một búng máu đen phun dài trên không, toàn thân nàng rã rời trước nội khí hùng hậu của lão giả quét qua, ma thể của nàng là không thể so sánh với Long nên đứng trước Cửu Tiêu chân nhân là không đủ dùng.


"Bịch........bịch......"


Rơi xuống đất, lăn thêm vài vòng, đầu tóc Ga In dính đầy bụi đất vì mặt đất sớm đã bị lật lên không biết bao nhiêu lần trước cú dậm chân của Cửu Tiêu...... tấm vải đen che mặt nàng từ lúc nào đã rơi ra để lộ dung nhan tuyệt mỹ dù cho có chút trắng xanh yếu ớt do trọng thương.


"Khặc khặc! Không hổ là Ma Tôn, nghe đồn nữ nhân của hắn đều là tuyệt thế giai nhân quả không sai, nếu lão phu trẻ hơn chục năm thì cũng không ngại tranh phong với hắn một phen trên phương diện này..... haha......."


Cửu Tiêu hai mắt lóe sáng trước sắc đẹp Ga In nhưng nhanh chóng bình ổn lại, với lão thì hiện tại quyền lực mới là thứ đáng quan tâm.


"Khục.......khục........" Ga In không có sức để đáp lại lời trêu chọc của đối phương, nàng cố gắng gượng dậy nhưng chỉ có thể bò từng bước và kèm theo đó là những búng máu mang theo mảnh vỡ nội tạng, nội khí của Cửu Tiêu quá quỷ dị mãi không tiêu tán làm ma khí của nàng bị áp chế không thể tự hồi phục.


"Coi bộ Ma Hậu không thể khước từ 'lời mời' của bổn giáo được rồi, thời gian đã không còn sớm nữa...... chúng ta cũng nên lên đường thôi....."


Cửu Tiêu chân nhân cười lạnh trước vẻ khổ sở của Ga In, chỉ một cái dậm chân lão đã di động đến bên cạnh nàng, bàn tay năm ngón hướng tới vai nàng chụp tới lần thứ hai.


"Hộ Ma!!!"


Thực lực quá chênh lệch, ngay khi bàn tay của Cửu Tiêu chạm vào vai mình cũng là lúc Ga In mở miệng lẩm bẩm hai từ.....


"Uuuuuuuu.............uuuuuuuuuuuuuu............"


"Cái gì?"


Cửu Tiêu đang định vận lực mang Ga In đi thì đột nhiên gương mặt biến đổi, toàn thân lão lông tóc dựng đứng lên, mồ hôi lạnh chảy đầy sau gáy bởi cái cảm giác gai óc đang dâng lên không ngớt...... có một thứ gì đó nguy hiểm, cực độ nguy hiểm sắp đến........


"Uuuuuuuuuu.........Xì..........xì.......xì.........."


Âm thanh lạnh lẽo và khô khốc lọt vào tai Cửu Tiêu, mắt lão như muốn lồi ra ngoài khi bàn tay lão đang ở trên vai Ga In thế mà bị hút chặt không thể nào rút ra tuy nhiên đó không phải điều đáng sợ, đáng sợ là da tay lão đang từ từ bị phân giải bởi một thứ gì đó đến từ người Ga In, phải biết là cỗ thân thể này của lão đã trải qua không biết bao nhiêu bí pháp rèn luyện cộng với nội khí của lão vẫn không ngừng che chắn... chuyện xảy ra quá tà dị khiến Cửu Tiêu thất kinh...... việc lão muốn làm ngay bây giờ là muốn rút bàn tay của mình ra nhưng mà lão rùng mình khi phát hiện vận dụng bao nhiêu lực lượng đi nữa cũng không có tác dụng, toàn bộ lực lượng như bị cắn nuốt sạch khi chuyển đến bàn tay.


"Đụng vào ta sẽ là sai lầm lớn nhất của ngươi!!!"


Máu đen vẫn không ngừng trào ra nơi khóe miệng nhưng Ga In vẫn quay đầu mỉm cười với Cửu Tiêu chân nhân đầy châm chọc.


"Hừ!"


Sau giây phút hãi nhiên, Cửu Tiêu bản lĩnh không nhỏ, lão nhanh chóng lấy lại tinh thần từ từ thôi động nội lực giải nguy bàn tay không bị cắn nuốt, lão không tin thứ kia trong người Ga In là vô tận.........


Thấy biểu hiện của lão giả, Ga In thầm mắng lão già khôn ngoan, quả thật thứ đang bảo hộ nàng chính là bổn nguyên Ma khí của Long, nó không thể đánh đồng với thứ hắn dùng để bảo hộ đám sát thủ Truy Mệnh vì đây là bổn nguyên Ma khí - thứ Ma khí chứa đựng hai đại đạo của hắn và dĩ nhiên vì thế mà nó mới có thế cắn nuốt được cơ thể và nội khí của Cửu Tiêu.


Cái gì cũng có giới hạn, bảo hộ người tình Long sẽ không tiếc nhưng ma thể của Ga In cũng không thể chứa đựng quá nhiều bổn nguyên Ma khí của hắn vì hai đại đạo kia nàng là không lĩnh hội được, nếu quá nhiều bổn nguyên Ma khí tồn tại trong người nàng thì khách sẽ đảo chủ, nàng sớm muộn sẽ bị hai đại đạo thôn phệ........ đó chính là lý do chính vào lúc này Ga In quyết tâm phải thoát ra trước khi bổn nguyên Ma khí của Long bị Cửu Tiêu xóa tan hết.


"BẠO!!!"


Tiếng quát của nữ nhân làm hai mắt Cửu Tiêu chân nhân nheo lại, lão ngay tức thì thôi động nội khí tạo thành một lớp màng bao bọc lấy cơ thể mình nhưng vẫn có một chỗ lão không thể che được chính là bàn tay dính chặt vào tấm vai nữ nhân và cử động của lão chính là thứ Ga In mong muốn, nàng muốn lão phân tán nội lực đi bảo vệ cơ thể.


"Uuuuuu.............Oành...........Ầm...........Ầm.........."


Như một quả boom phát nổ, bàn tay của Cửu Tiêu bị đánh bay khỏi tấm vai Ga In khiến lão lùi ra sau vài bước, từ chỗ Ga In một đám mây đen kịt nổ tung ra bốn phía bao trùm lấy không gian, lực lượng tương đối là bạo liệt nhưng với Cửu Tiêu chân nhân thì không thấm vào đâu có điều hắc khi cộng với đất đá bị lật lên che đi toàn bộ tầm nhìn của lão.


"Khốn kiếp! Thì ra cũng là con chuột nhắt!"


Mất vài giây vì bất ngờ trước đòn gãi ngứa của Ga In, Cửu Tiêu gương mặt nhăn lại vì hiểu ra mình bị lừa, đối phương là muốn chạy trốn...... lão điên cuồng thôi động lực lượng ấn ra hai chưởng quét sạch bụi bặm cùng hắc khí còn đang vương vãi trong không gian.


"Vù.............vù..................vù............."


Đúng như dự đoán, tấm nhìn hiện ra cũng là lúc Cửu Tiêu bốc lên nộ hỏa, trong quán bar đổ nát chỉ còn đám xã hội đen nằm la liệt khắp nơi còn đám người Ga In đã biến mất từ lúc nào, ngay cả đầu gấu chó cũng là không thấy tăm hơi........ Cửu Tiêu muốn điên lên rồi.


"Xem các ngươi chạy được bao xa!"


Đối phương thân mang thương thế dĩ nhiên sẽ không thể đi nhanh, thân hình Cửu Tiêu lóe lên biến mất khi câu nói còn đang vang vẳng chưa hết, mục tiêu của lão chỉ có một..... Ga In.


Lại nói về cử động có phần mạo hiểm của Cửu Tiêu, Long trở thành Chấp Pháp trưởng lão quyền cao chức trọng là thế nhưng lão vẫn không ngại lộ diện va chạm với Ga In, chắc chắn cái lợi nhuận đến từ thế giới ngầm Bắc Kinh sẽ không phải là mục đích của lão vì nó không đáng........ đối với một đại phái như Võ Đang thì có rất ít thứ có thể làm cho các bậc cao tầng động tâm mà phen này Cửu Tiêu là tự mình xuất thủ chứng tỏ nó quan trọng nhường nào và đương nhiên thứ đó có liên quan đến Ga In.........


Giấy không thể gói được lửa, Võ Đang rốt cuộc cũng thu được tin tức La Sát giáo thần binh là La Sát Thần Kiếm đột ngột biến mất ở điện thờ trong một thời gian dài mà không rõ nguyên do, ngẫm lại cử động của La Sát giáo chủ đột ngột đánh tới Ma Tôn đòi lấy nữ nhân kia và lai lịch bí ẩn của nàng thì Cửu Tiêu tin rằng nàng có quan hệ với việc La Sát Thần Kiếm mất tích và cho dù là xác suất không cao đi nữa thì Cửu Tiêu chân nhân vẫn quyết liều một phen rời phái đi tìm kiếm cơ hội, dù sao Võ Đang cùng Ma Tôn gần như đã là nước với lửa nên thêm ít va chạm cũng không là gì, chỉ cần may mắn chiếm được La Sát thần kiếm thì Cửu Tiêu tự tin có thể bước lên Cường Giả thập cấp sánh ngang với Thiếu Lâm Tự – Vô Danh Thánh Tăng.


Mấy chục năm trước, Cửu Tiêu nhờ cơ duyên mới tình cờ phát hiện ra được một bí mật liên quan đến La Sát Thần Kiếm, lão tin chắc rằng cho dù là La Sát giáo chủ thì Huyêt Thủ Tà Thần cũng không hề biết được bí mật này mà trên đời này chỉ còn có lão mà thôi, đây cũng là một đoạn cố sự khi Cửu Tiêu chân nhân còn là một thiếu niên, ngày đó lão tình cờ tương cứu được một lão giả bị đuổi giết và sau này biết được lão giả đó chính là La Sát giáo chủ đời thứ ba bị chính truyền nhân của mình ám hại phải đào thoát qua Trung Hoa, cũng chính từ miệng của một kẻ sắp chết thì Cửu Tiêu mới biết được bí mật kinh thiên nằm trong La Sát Kiếm, ấp ủ âm mưu chiếm đoạt kiện Thần binh đã lâu nhưng chưa có cơ hội vì có mọc thêm một lá gan thì Cửu Tiêu cũng không dám đánh tới La Sát giáo nhưng thời cơ xuất hiện và lão đương nhiên không thể nào bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này được.


Có được Thần binh, giải khai được bí mật, đột phá đến thập cấp hay thậm chí là thập nhất cấp..... Cửu Tiêu chân nhân tự tin đủ sức đối kháng với một kẻ có tiềm năng khủng bố như Long và đây cũng là biện pháp duy nhất lão có thể làm để bảo vệ Võ Đang, một kẻ nổi danh với có thù tất báo như Ma Tôn chắc chắn sớm muộn sẽ mò tới gây chuyện nên lão là quyết định ra tay trước.


Người tính không bằng trời tính, Cửu Tiêu không lường trước được thủ đoạn của ma tu quá đỗi tà dị nên để con mồi đào thoát, lão biết rằng sau hôm nay bản thân lão và Võ Đang sẽ phải tao ngộ sự trả thù điên cuồng của kẻ nào nên không thể để con mồi thoát một cách dễ dàng như vậy được...... nghĩ là thế Cửu Tiêu chân nhân lại càng điên cuồng hơn thôi động lực lượng lao vụt đi trong không gian.


............


........... Đào Hoa Đảo...........


Trong mật địa, một thân ảnh chìm đắm trong đám sương ma khí dày đặt như Ma Thần Thiên Quân hiện nơi thế gian mà không ai khác là Long...... hắn đang tiềm tu cảm ngộ võ đạo để đột phá cảnh giới Cửu Tử Tà Long Tâm Pháp, càng ở tầng thứ càng cao thì việc đột phá loại võ công chí cường này là vô cùng khó khăn, từng bước từng bước phải dựa vào vô vàn tri thức võ học.


"Hử?"


Đột nhiên, đang trong lúc chìm đắm trong cảm ngộ thì hai mắt Long chợt run lên vì hắn cảm giác được bổn nguyên Ma khí của mình biến mất, nó không phải đến từ bên trong cơ thể hắn mà là từ bên ngoài, đến từ một người nào đó thân quen với bản thân hắn vì đếm sơ qua những kẻ được hắn sử dụng bổn nguyên Ma khí bảo hộ là không quá một bàn tay....... chấm dứt cảm ngộ hay bỏ qua tiếp tục tu luyện? Long ngay tức thì lựa chọn cưỡng ép chấm dứt tu hành mà không cần suy nghĩ thêm một khắc nào cho dù rất có thể hắn sẽ 'tẩu hỏa nhập ma', võ giả kiêng kị nhất chính là lúc tu luyện bị đánh động nhưng với Long thì khác, hắn không phải chính nhân quân tử nhưng với hắn thì người thân là quan trọng hơn tất cả, đột phá võ đạo để làm gì để rồi sau này phải sống trong dằn vặt tiếc nuối.


"ẦMMMM!!"


Ma Tôn thức tỉnh, thiên địa ai oán......


Long vừa đứng dậy mang theo vô tận giận dữ vì có kẻ động vào người thân mình khiến ma khí trong không gian bạo liệt tạo thành sức ép nặng nề lên thiên địa, mặt đất nơi mật địa run lên bần bật, không gian theo đó cũng lắc lư theo cơn giận của đầu quái vật.


"Biến mất??"


"LÀ KẺ NÀO????"


Càng lúc càng cảm giác được có chuyện không ổn, mất liên lạc hoàn toàn với đầu bổn nguyên ma khí kia khiến máu nóng trong người Long sôi trào, hắn giận dữ tột độ gào thét như điên dại, ma khí ngưng thực thành từng đầu ma long gào thét khiến hơn phân nửa Đào Hoa Đảo lắc lư theo, từng tên đệ tử đang tu luyện theo đó đột nhiên ngã quỵ xuống, miệng mũi trào huyết không ngừng do ăn phải dư chấn của năng lượng bạo tạc.


"Chuyện gì?"


"Động đất sao?"


"Có siêu cấp Cường Giả đánh tới sao?"


Khắp nơi Đào Hoa Đảo rối loạn vì chuyện xảy ra, đám chấp sự và trưởng lão cũng hai mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì xảy ra, duy chỉ có Thừa Lâm là vẫn bình tĩnh với khuôn mặt lạnh lùng, nàng đương nhiên là cảm nhận được thứ năng lượng kia quen thuộc như thế nào.


"Thừa Lâm! Có chuyện gì?"


Hứa Tình cũng xuất hiện, nàng nhìn đệ tử dò hỏi với khuôn mặt ngưng trọng, phải có chuyện gì đó thì gã nam nhân kia mới điên cuồng đến vậy.


"Vẫn chưa rõ....... hắn sẽ rất mau xuất hiện..."


Thừa Lâm nhíu mày nhìn lên trời cao, nàng cảm giác được hắn sắp đến.


"Ca sát.............ca sát.............. Oành!!!"


Tiếng không gian bị xé vụn ngay sau đó đã chứng minh cho lời nói của Thừa Lâm, một thân ảnh bị hắc khí bao phủ đột ngột xuất hiện trên đầu Đào Hoa Đảo chính điện, khí thế bức người tỏa ra làm toàn bộ đám người bên dưới đều phải khụy gối xuống dùng ánh mắt sợ hãi nhìn đến.


"Nguyên Thủy! Chấn Thiên!"


Vừa hiện thân, ánh mắt Long quét qua đám người để rồi mở miệng gọi một cách khô khốc, sát ý lượn lờ làm ai nấy cũng mặt mày trắng bệch vì tử vong uy hiếp, sao tên này lại càng lúc càng đáng sợ như vậy chứ.


"Có thuộc hạ!!!"


Nguyên Thủy tôn giả và Chấn Thiên tôn giả đang quỳ bên dưới thân hình run lên sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chắp tay hô một cách trịnh trọng nhất có thể, cả hai lão đều biết lúc này tốt nhất không nên làm phật ý ma đầu này.


"Thống lĩnh toàn bộ Thần Vệ tiến về đất liền, trực chỉ Bắc Kinh...... các ngươi có thời gian hai ngày để đến đó gặp ta, kẻ nào chậm trễ thì cũng không cần đến hai cái chân bên dưới nữa, các ngươi hiểu?"


Long ra lệnh một cách lạnh lùng khiến toàn bộ Thần Vệ và hai lão giả tôn giả sợ run, khoảng cách từ Đào Hoa Đảo đến Bắc Kinh là khá xa nên chỉ có hai ngày để di chuyển đến thì phải nói là khó trong khó nhưng chúng biết chỉ một câu than thở thì không chỉ hai cái chân mà cả cái đầu trên cổ chúng cũng không còn.


"Chúng thuộc hạ tuân mệnh!!!"


Toàn bộ Thần Vệ và Nguyên Thủy tôn giả và Chấn Thiên tôn giả nhận mệnh, ai biểu nắm tay của chúng nhỏ hơn người ta.


"Tốt! Chuyện ở Đào Hoa Đảo các nàng tự xử lí!"


Gật nhẹ đồng biểu hiện hài lòng với đám thuộc hạ, Long quét mắt đến chỗ Thừa Lâm cùng Hứa Tình nói sau đó không đợi hai nàng mở miệng mà quay đầu hướng ánh mắt về nơi xa xa và chính là phương hướng của Bắc Kinh, hắn đã rõ ràng cảm giác được bất an đến tứ chỗ đó.


"MA LONG KỴ!!!"


Trong lúc đám người còn chưa kịp tiêu hóa cử động bất ngờ của Long thì cử chỉ tiếp theo đó của hắn khiến toàn bộ thất kinh, sau tiếng quát nhẹ của hắn thì trên bàu trời Đào Hoa Đảo vậy mà tối sầm lại, một đám mây đen kịt không lồ như thể đã và đang nuốt chửng lấy toàn bộ bầu trời bên trên để rồi nó dần dần thu nhỏ lại từng chút một đến khi xuất hiện hình hài một con hắc long dài đến hơn trăm mét cuồn cuộn trên bầu trời, đầu rồng mờ ảo nhưng cũng không kém phần chân thật tạo thành áp lực khổng lồ lên không gian, chỉ một cử động nhỏ của nó thôi cũng khiến từng mảnh không gian quanh thân nó muốn vỡ nát theo chứng tỏ chứa đựng trong hắc long là một nguồn năng lượng khổng lồ đến cỡ nào.


Ngưng thực ra đầu hắc long khiến sắc mặt Long có phần tái nhợt đi trông thấy thế nhưng hai mắt hắn vẫn là tràn ngập điên cuồng, thân hình hắn lóe lên xuất hiện ngay trên đỉnh đầu hắc long và rồi chỉ chớp mắt sau đó đầu rồng khổng lồ bắt đầu di động.


"GRAOOOOOOOOOOOO.................GRAOOOOOOOOOOOOO............"


Tiếng long ngâm chấn rung trời đất, đầu hắc long gào thét hướng Bắc Kinh bay vụt đi với tốc độ kinh hồn khi quỷ tích di động để lại vô vàn những tàn ảnh phía sau mà một lúc lâu sau mới tan biến, từng phương trời cao cũng theo đó tối sầm lại nơi nó đi qua cứ như tận thế giáng lâm tạo thành cảnh tưởng hãi nhiên đến cùng cực chứng tỏ Ma Tôn đã điên đến mức nào.


"Cái này........ cũng quá đáng sợ đi chứ?"


Nguyên Thủy tôn giả ánh mắt dại ra dõi theo đầu hắc long khổng lồ, cùng là Cường Giả cửu cấp nhưng lão cảm thấy mình như sống trên thân cẩu vì thực lực của hai người chênh lệch quá lớn, để ngưng tụ đầu rồng kia cần đến lực lượng to lớn đến cỡ nào chứ đến lão cũng không tưởng tượng ra nỗi và lão ngờ rằng ngay cả Cường Giả thập cấp cũng không thể làm được việc này như hắn vừa làm....... kẻ này tương lai nếu tiếp tục phát triển thì sợ rằng thiên địa này không ai có thể cản lại, Nguyên Thủy cùng Chấn Thiên tôn giả không hẹn mà cùng liếc nhau như thể vừa cùng đồng tình cho một quyết định nào đó.


..............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hôm